[PHẦN 2] PHẾ THÊ TRÙNG SINH

Edit + beta: Iris

Ô Nhược cầm đơn tuyên truyền chợ đen đi vào vương phủ của Hắc Tuyển Đường, thấy mấy người Quản Đồng liền đưa cho bọn họ xem: "30 tháng 8, chợ đen cử hành tỷ thí thuật sư trên mặt đất biên thành của Tử Linh quốc, trên đó toàn phần thượng lạ lạ, nghe nói là tài liệu, đan dược, pháp khí siêu cực phẩm, nhưng lại không giới thiệu kỹ càng, quả thực là cố ý đánh đố người ta. Nhưng vì sao chợ đen lại đột nhiên tiến hành tỷ thí? Thậm chí mời người của các quốc gia khác tới tham gia, cả người của Yêu tộc, Ma tộc cũng tới, có long trọng quá rồi không?"

Kiếp trước chợ đen không có cử hành tỷ thí thuật sư bao giờ, vì sao kiếp này tự dưng lại tổ chức đại hội tỷ thí long trọng như vậy?

Quản Đồng cầm tờ đơn tuyên truyền, xem danh sách phần thưởng, tức khắc, mắt mở to: "Tiểu Nhược, trên đó đều là thứ tốt, tốt nhất là toàn thắng luôn đi."


Mọi người cực kỳ tò mò: "Tốt cỡ nào?"

Quản Đồng chỉ vào phần thưởng mười hạng đầu, không nói ra được, nhíu mày xua tay: "Không thể nói, không thể nói, tóm lại cứ biết rất tốt là được."

Ô Nhược đoán mấy phần quà này có liên quan đến Bí Ẩn tộc, nên mẹ cậu mới không nói được.

U Diệp nhìn thử: "Chỉ nhìn tên thôi là đã thấy phần thưởng đều là thứ tốt, thậm chí có bạc cũng chưa chắc mua được."

"29 tháng 8 là sinh nhật 20 tuổi của Tiểu Nhược." Quản Đồng hơi mỉm cười: "Cũng là năm nhược quán của Tiểu Nhược, có lẽ trận tỷ thí này là quà trưởng thành ông ấy đưa cho Tiểu Nhược."

Mọi người đều biết nàng đang nhắc đến Thị Chủ chợ đen.

Ô Nhược ngẩn người.

Nếu mẹ cậu không nhắc tới, cậu cũng suýt quên mất bây giờ mình mới 20 tuổi.

Đối với nam tử, 20 tuổi là một ngày trọng đại.


"Quà trưởng thành là có ý gì?"

Quản Đồng nói: "Có thể giúp con học thêm nhiều thứ mới, đến lúc đó con nhất định phải quan sát cẩn thận."

Ô Nhược rất nhanh liền hiểu ý nàng, đến lúc đó vừa có thể hấp thu linh lực, vừa có thể học huyền thuật của người khác, quả thực là một công đôi việc, nếu có thể thắng luôn phần quà, vậy chính là một mũi tên trúng ba con nhạn.

"Đến lúc đó chúng ta cùng tham gia, chắc chắn sẽ có một người có thể lấy được giải thưởng."

U Diệp, Cức Hi, Dạ Ký nhìn nhau rồi gật đầu.

Đản Đản lập tức reo lên: "Cha, con cũng muốn tham gia."

"Con cũng muốn tham gia." Tiểu Ô U cũng reo lên theo.

Tiểu Dạ Cức cũng nói: "Con cũng muốn."

Ô Nhược liếc nhìn đơn tuyên truyền: "Được thôi, ngày đó cũng có sân thi đấu cho mấy đứa bé, hơn nữa chỉ quy định số tuổi, không có quy định linh giai, các con có thể tham gia thi đấu cái này."


Đản Đản há miệng thở dốc, vốn còn muốn nói gì đó nhưng sau khi thấy ánh mắt của Tiểu Tiểu thì nín luôn.

"Ta có hẹn đến Lan San Các ăn cơm trưa, buổi chiều sẽ đến đón Tiểu Tiểu và Đản Đản." Ô Nhược đứng dậy rời đi.

Đản Đản nhanh chóng bế Tiểu Tiểu và Ô U, Dạ Cức rời khỏi đại sảnh, chạy đến trong đình bàn chuyện.

Ô Nhược vào phòng ở Lan San Các, Tuyển Hành và Thâm Tụng chờ bên trong đã lâu.

Tuyển Hành chờ Ô Nhược ngồi vào rồi rót một chén rượu: "Phán Dương, ta kính ngươi một ly."

Hắn uống một hơi cạn chén: "Ngày đó thật có lỗi, mong ngươi không để ý."

Ô Nhược cười nói: "Nếu xem ta là bằng hữu thì đừng nói mấy câu như vậy nữa, huống chi cũng không phải chuyện lớn gì, không lấy được trận pháp thì ta có thể tự nghiên cứu được mà."

Tuyển Hành lại rót thêm một chén rượu, uống một ngụm: "Ly này là cảm tạ ngươi đã hỗ trợ."
"Tuyển Hành đại nhân, ngươi khách khí quá rồi, giúp ngươi cũng như ta tự giúp bản thân vậy, ta cũng hy vọng mọi người có thể được sưởi ấm."

Thâm Tụng hỏi: "Trận pháp sưởi ấm ở tầng một và những tầng khác là do ngươi nghiên cứu rồi bố trí sao?"

Tuy ngày thứ hai bọn họ đã đưa trận pháp hấp thu ánh nắng mặt trời đến Lan San Các, nhưng không có ai đến nhận.

Ô Nhược thản nhiên nói: "Đúng vậy."

Thâm Tụng bị vẻ mặt thẳng thắn của cậu làm nghẹn họng, ngại không dám hỏi tiếp, cười xấu hổ.

Ô Nhược hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tuyển Hành nhàn nhạt liếc mắt cảnh cáo Thâm Tụng.

Thâm Tụng vội nói: "Không có gì, không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi thật lợi hại, trận pháp sư của chúng ta đã nghiên cứu rất lâu mới nghiên cứu ra trận pháp hút ánh nắng mặt trời, nhưng ngươi chỉ dùng nửa ngày đã nghiên cứu ra, hơn nữa còn tốt hơn cái của chúng ta, có thể hút cả hương hoa cỏ vào trận pháp."
Thật ra hắn muốn hỏi là cậu nghiên cứu trận pháp này cho ai, nhưng thấy vẻ mặt thản nhiên của cậu thì ngại, không dám hỏi chuyện riêng tư của cậu.

"Trận pháp này là ta và người khác nghiên cứu ra, không tính là lợi hại gì."

Tuyển Hành hỏi Ô Nhược: "Mấy ngày không gặp, ngươi bận chuyện gì sao?"

Ô Nhược cười nói: "Bận kiếm tiền nuôi gia đình."

Tuyển Hành tò mò hỏi: "Kiếm tiền như thế nào?"

Ô Nhược trả lời nửa thật nửa giả: "Luyện đan, vẽ linh phù và trận pháp đem đi bán, đôi khi nhận nhiệm vụ kiếm tiền."

Thâm Tụng hỏi cậu: "Chắc không phải ngươi nghiên cứu trận pháp sưởi ấm rồi bán cho quan phủ đấy chứ?"

Ô Nhược đang nghĩ xem phải trả lời thế nào, thì Tuyển Hành nói: "Nhận nhiệm vụ chỗ nào thì phải tới chỗ đó, thảo nào chỗ ở của ngươi không ổn định."
Hắn cầm thực đơn đưa cho Ô Nhược: "Chúng ta chỉ gọi vài món, Phán Dương, ngươi muốn ăn cái gì thì gọi đi."

"Gì cũng được."

Không lâu sau, tiểu nhị bưng đồ ăn lên.

Trong lúc ăn, Ô Nhược và Tuyển Hành vừa ăn vừa nói chuyện, Thâm Tụng ngồi ở một bên nhìn, sau đó phát hiện ngôn hành cử chỉ của chủ tử nhà mình có hơi quái dị, lúc nói chuyện với Ô Nhược, cả người xán lạn, khuôn mặt tuấn tú mang ý cười ôn nhu, dọa Thâm Tụng sợ đến mức mém nữa rớt cả đôi đũa.

Khi ăn cơm, Ô Nhược thường cuối đầu, Tuyển Hành thì dừng ăn cơm, lẳng lặng chăm chú nhìn Ô Nhược, trong mắt lộ ra cảm xúc khó nói rõ. Chờ đối phương ngẩng đầu thì lập tức cúi đầu ăn, hoặc là gắp đồ ăn cho Ô Nhược.

Thâm Tụng chưa từng thấy chủ tử như vậy bao giờ.

Hắn sờ cằm, thầm nghĩ, chủ tử nhà hắn gần đây gặp chuyện gì tốt nên mới ôn hòa như vậy hả? Nhưng gần đây trừ việc suýt nữa hủy hôn với Do gia, thì cũng có chuyện gì tốt đâu?
Nói đến việc hủy hôn ước, ngày đó chủ tử nhà hắn thật kiên quyết a, mặc kệ Do Tuyền Huỳnh khóc lóc thế nào, trưởng bối khuyên can ra sao, chủ tử nhà hắn cũng muốn hủy hôn, sau đó vì chuyện bố trí trận pháp sưởi ấm nên không hủy hôn thành công.

Ô Nhược ăn no rồi, hỏi: "Tháng sau các ngươi có tham gia tỷ thí thuật sư không?"

"Có." Tuyển Hành buông đũa, lấy đơn tuyên truyền trong tay áo ra: "Phần thưởng bên trên khá tốt, nếu bỏ lỡ thì tiếc lắm."

Ô Nhược cười hỏi: "Các ngươi chắc chắn có thể giành được giải thưởng sao?"

Thâm Tụng trêu nói: "Nếu không có tự tin thì nào dám lên đài? Cho dù không lấy được hạng nhất thì cũng có thể lấy các hạng sau, đúng không? Hên là chợ đen sắp xếp mỗi linh giai có mười hạng đầu sẽ lấy được giải thưởng, nếu không chắc ta không lấy được giải nào quá."
Tuyển Hành mỉm cười: "Chợ đen quả là danh tác, tổng cộng có tỷ thí chín linh giai, mỗi linh giai lấy mười người đứng đầu, cứ như vậy chợ đen phải chuẩn bị 90 phần quà cực phẩm, chỉ là người đến tỷ thí rất nhiều, có thắng được mười hạng đầu hay không thì khó mà nói."

"Ta tin chủ tử có thể lấy hạng nhất." Thâm Tụng buông đũa, lau miệng: "Khúc tam công tử thì sao, ngươi có tham gia tỷ thí không?"

Ô Nhược cười: "Vốn dĩ ta không định tham gia, từ trước đến nay ta không có hứng thú tỷ thí, nhưng mẹ ta lại khuyên ta đi thử một chuyến."

Cậu nói thật, lúc lấy tờ tuyên truyền, cậu thật sự không định tham gia, bởi vì kiếp trước cậu tham gia thi đấu quá nhiều, dần dà mất hứng thú.

"Ngươi mấy giai? Chắc chúng ta sẽ không đối đầu nhau đâu nhỉ?"

Ô Nhược nhìn Thâm Tụng: "Ngươi đoán xem ta mấy giai?"
Thâm Tụng lắc đầu: "Nhìn không ra, nhưng chủ tử ta nói ngươi mạnh hơn ta."

Ô Nhược nhướng mày: "Tuyển Hành đại nhân có thể nhìn ra ta bao nhiêu giai?"

"Ừm." Tuyển Hành híp mắt: "Trên người ngươi có Pháp khí che giấu linh lực, phải nhìn tỉ mỉ mới thấy linh giai của ngươi."

Ô Nhược tự rót cho mình và Tuyển Hành một chén rượu: "Ngươi nói, chúng ta có thể nào thành đối thủ không?"

Hắn cầm lấy chén rượu: "Có lẽ."

"Tuyển Hành đại nhân, đến lúc đó ta sẽ không nương tay đâu." Ô Nhược chạm cốc với hắn, lúc đó sẽ dốc hết sức.

"Ta cũng sẽ không nương tay." Tuyển Hành mỉm cười uống rượu.

Thâm Tụng kinh ngạc trừng mắt: "Khúc tam công tử, ngươi cũng là cửu giai?"

Ô Nhược cong môi: "Đoán xem?"

Thâm Tụng buồn bực: "Ngươi không thể nói thẳng ra sao?"

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết."

Ba người ăn no, rời khỏi Lan San Các, Ô Nhược nói: "Hai lần này đều là ngươi mời ta, lần sau để ta mời."
Thâm Tụng cười sảng khoái: "Được a, lần sau đến phiên ta ăn sạch tiền của ngươi."

"Được, vậy chúng ta..." Ô Nhược chưa nói xong, bỗng có người va mạnh vào người Thâm Tụng.

Thâm Tụng đứng không vững, nhào về phía Ô Nhược.

Tuyển Hành mắt sắc, nhanh chóng giữ chặt cánh tay Thâm Tụng.

"Mọe, vương bát đản nào mù hả." Thâm Tụng giận dữ xoay người, thấy người va vào hắn bị một nam tử mặc lục y bắt được.

Lập tức, mấy người Ô Nhược bị dung mạo của nam tử làm cho kinh diễm, đối phương như trích tiên hạ phàm, một thân tiên khí, đẹp đến phiêu nhiên xuất trần.

Nam tử lục y đánh ngã người đụng vào Thâm Tụng, nói với Thâm Tụng: "Túi tiền của ngươi?"

Thâm Tụng sửng sốt, sờ sờ bên hông, tức giận nói: "Đậu xanh, thật to gan, dám lấy trộm túi tiền của Thâm Tụng ta."
Hắn đi lên đá vào tên trộm, lấy túi tiền về, nói cảm tạ với nam tử lục y: "Đa tạ công tử bắt tiểu tặc này giúp, nếu không hôm nay ta đã mất đồ rồi."

Nam tử lục y đạm thanh nói: "Không cần khách khí."

Hắn nhìn Ô Nhược và Tuyển Hành, xoay người rời đi.

Thâm Tụng vội vàng hỏi: "Công tử, ngươi tên gì?"

Công tử lục y không trả lời, xoay người rời đi cùng đám bạn đang chờ hắn.

"Công tử..."

Tuyển Hành nói: "Không cần kêu nữa, người đi cùng hắn là người Do gia."

"A? Người giúp ta cũng là người Do gia sao?"

"Ta chưa từng gặp hắn, nhưng nếu ngươi muốn cảm tạ hắn, có thể tìm người Do gia hỏi thăm."

"Được."

°°°°°°°°°°

Đăng: 12/5/2022

Bình luận

Truyện đang đọc