PHẤN ĐẤU CHO KHOA HỌC


"Không vui à?" Thẩm Trường An thấy Đạo Niên cúi đầu không nói lời nào, dáng vẻ ấm a ấm ức, lập tức trở nên mềm lòng.

Không còn cách nào, Đạo Niên biến thành hình dáng gấu trúc thật sự đáng yêu đến mức khiến cậu có muốn nghiêm túc cũng không nỡ.
"Được rồi, được rồi." Thẩm Trường An ôm Đạo Niên dỗ dành, "Em không có ý ghét bỏ anh lớn tuổi, anh cũng không ghét bỏ em nhỏ tuổi mà, đúng không?"
Đạo Niên: "Vậy cũng khác mà."
Thẩm Trường An: "Giống mà giống mà."
"Vậy em thích anh hơn, hay là thích gấu trúc hơn?" Đạo Niên kiên trì mười phần với vấn đề này.
"Thích anh, thích anh, thích anh nhất." Thẩm Trường An nhéo khuôn mặt béo ú của Đạo Niên, "Haiz, anh nói xem anh đã là người lớn rồi đó, thế mà khi phạm lỗi lại muốn làm nũng để cho em dỗ anh."
"Cho nên là em vẫn để ý tuổi của anh?!"
Thẩm Trường An: "......"
Sao lại vòng về chủ đề này rồi?
"Nghiêm túc một chút đi, vấn đề bây giờ không phải là về tuổi tác, mà là về thân phận của anh." Thẩm Trường An cảm thấy không thể để Đạo Niên dẫn mình xuống mương được, "Trước tiên hãy thành thật giải thích vấn đề của anh đi."
"Từ sau khi anh được sinh ra, mỗi ngày đều có người không ngừng mắng anh, có người mắng anh là trộm, có người mắng anh vô tình, có người mắng anh không công bằng." Đạo Niên dựa vào ngực Thẩm Trường An, giọng điệu vô cùng ũ rũ, "Rất nhiều thời điểm anh đều cảm thấy mê mang, nếu mọi thứ trên thế gian này đều có thể diễn ra thuận theo lòng người, thì thế gian này sẽ hỗn loạn như thế nào đây?"
"Khi người đời gặp phải chuyện bất bình thì chỉ biết trách anh, thế nhưng vận mệnh của bọn họ vốn là do chính bọn họ tạo ra mà." Giọng điệu của Đạo Niên càng lúc càng bi thương, "Tuy nhiên, ngoại trừ việc anh phải yên lặng thừa nhận những lời trách móc vô lý của bọn họ thì cũng không còn cách nào khác."
"Đạo Niên à......" Thẩm Trường An lúc có lúc không nắm lông trên người Đạo Niên, "Loài người bọn em có một hành vi gọi là bán thảm.

Khi mà người này làm điều gì sai trái, hoặc là bị quở trách, anh ta sẽ hình dung mình cực kỳ thảm, sau khi khiến cho tâm của người ta nảy lên cảm xúc đồng tình, thì sẽ không nỡ quở trách anh ta nữa."
Đạo Niên: "......"
"Loại thủ đoạn này được loài người dùng thường xuyên luôn đó, hơn nữa còn được dùng đến mức lô hỏa thuần thanh(*), anh có muốn xem bộ sưu tập video bán thảm và học hỏi thêm chút kinh nghiệm tiên tiến của bọn họ không?"
Đạo Niên: "......"
Không thể bán thảm, ý đồ tỏ vẻ đang yêu cũng bị Trường An nhìn thấu, y nên làm như thế nào mới có thể làm Trường An không giận đây?
"Nói chuyện đi chứ." Trường An chọt chọt y, "Đã nghĩ kỹ nên nói như thế nào chưa?"
"Anh......!Cũng không có cố ý muốn giấu giếm em." Đạo Niên không còn cách nào khác đành phải thành thật giải thích sau khi sừ bỏ việc lừa dối để qua ải, "Ngay từ đầu, sự xuất hiện của em chỉ là một việc ngoài ý muốn, anh cho rằng chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa."
Thời điểm lần đầu tiên gặp được Thẩm Trường An, lúc đó y đang ngẩn người ngồi ở cửa siêu thị thì trông thấy một người thanh niên hai má đỏ bừng chảy mồ hôi đầy đầu chạy tới giúp đỡ, y lười mở miệng giải thích nên cứ để mặc cho cậu lăn lộn.
Điều quan trọng nhất là đã rất lâu rồi y không thấy được một con người nào có ánh sáng công đức sáng rực đến như vậy.


Hơn nữa, y cũng đã dựng một kết giới nhỏ xung quanh mình, người qua đường không thể nhìn thấy y được, chỉ có người thanh niên đó là ngây thơ mờ mịt xông vào thế giới của y, còn dùng ánh mắt quan tâm lo lắng nhìn y nữa.
Có lẽ vì ánh mắt cậu quá sạch sẽ, hoặc cũng có thể là do ánh sáng công đức quá sáng mà mãi đến khi chàng trai trẻ nhiệt tình đó rời đi, y thậm chí cũng không xóa ký ức về cậu.
Nếu lúc trước y không do dự thì có lẽ y và Trường An vẫn là chỉ người lạ với nhau.
"Sau này em lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, sau khi thường xuyên qua lại trở nên thân thuộc hơn, vì muốn giúp đỡ công việc tuyên truyền khoa học của em, anh chưa bao giờ thể hiện ra một mặt khác trước mặt em."
"Hửm?" Thẩm Trường An nhướng mày.
"Đương nhiên, bản thân anh cũng rất hy vọng loài người tin tưởng vào khoa học nhiều hơn, chứ đừng chuyện gì cũng cầu thần bái phật, kêu trời trách đất."
"Ừ." Thẩm Trường An gật đầu, "Tiếp tục."
"Trường An, gặp được em là điều kỳ tích duy nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng của anh." Đạo Niên biến thành hình người ôm Trường An vào lòng, "Anh tham tham cảm giác hạnh phúc và sự ấm áp mà kỳ tích mang đến, nên anh không dám để em biết sự thật."
"Anh sợ gì chứ?"
"Anh sợ em rời đi." Đạo Niên nói bằng giọng điệu bình tĩnh, "Sinh mệnh dài dòng vô biên thật sự quá cô đơn trống trải, anh sợ mình trở thành một con quái vật không thể chết cũng không thể đầu thai trong mắt em, rồi cuối cùng em sẽ lựa chọn rời xa anh."
"Nhưng anh có từng nghĩ đến một ngày nào đó sự thật sẽ được phơi bày không."
"Anh có nghĩ đến." Đạo Niên cười tự giễu, nói, "Có lẽ một số đã người nói đúng, anh chính là một tên trộm, cẩn thận trộm lấy một tấm chân tình, rồi mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng.

Nhưng tấm chân tình này quá đẹp, đẹp đến mức làm anh không nỡ để nó gánh vác một chút nguy hiểm nào, có thể cầm giữ nó thêm một phút một giây, thì anh lại có thể hạnh phúc thêm giây lát."
"Có lẽ sau khi sự thật tiến đến, em sẽ tha thứ cho anh, sau đó chúng ta sẽ có thể vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau, không cần phải băn khoăn gì nữa."
"Trường An, anh không có khả năng để đánh cuộc, anh không dám đánh cuộc."
"Khí phách chút đi chứ!" Thẩm Trường An vỗ bôm bốp vào lưng Đạo Niên, "Anh lợi hại như vậy mà cũng không nghĩ đến việc, nếu em dám rời khỏi anh, anh sẽ lập tức nhốt em vào phòng tối, sau đó lại diễn ra một cuộc tình ép buộc gì đó sao?"
"Có thể làm vậy sao?" Đạo Niên buông Thẩm Trường An ra khỏi ngực mình, nét mặt có chút lo lắng, "Trường An, em thật sự có ý nghĩ như vậy à?"
Thích một người thì sao có thể nỡ làm người đó mất đi tự do, làm người đó đau khổ chứ?
"Trường An, em còn trẻ, không thể có suy nghĩ nguy hiểm như vậy được." Đạo Niên cảm thấy, có lẽ do Trường An còn trẻ nên không biết yêu một người như thế nào là đúng, "Tình yêu là lưỡng tình tương duyệt(*), suy nghĩ của em quá nguy hiểm."
Bị thái độ nghiêm túc này của Đạo Niên hù sợ, Thẩm Trường An ngẩn người, ngay sau đó phản ứng lại liền dựa vào vai Đạo Niên cười ha ha: "Trời ơi, Đạo Niên ơi, sao anh lại có thể đáng yêu đến như vậy?"
Đạo Niên: "Hửm?"
"Được rồi, được rồi, em không trách anh, anh sống nhiều năm như vậy, sao vẫn ngốc như thế chứ?"
Thẩm Trường An ngẩng đầu lên từ vai Đạo Niên, cậu nâng mặt y rồi cúi đầu hôn một lên khóe môi y, "Nói nữa, em cũng được coi là một người đàn ông từng được làm ông trời đó, không biết hiện tại em đến đồn công an sửa tên thành Thần Hạo, đồn công an có cho em sửa tên không đây?"
Đạo Niên nhíu mày: "Tại sao lại là Hạo?"

"Bởi vì......" Thẩm Trường An tà ác mà nhìn Đạo Niên, "Bởi vì em sẽ làm ông trời đó."
Đạo Niên nhíu mày: "Anh cảm thấy, nếu em muốn đổi tên, có thể gọi là Thẩm Quý......"
"Có ý gì đây, anh cảm thấy, anh muốn vĩnh viễn đứng trên đầu em hả?!"
Đạo Niên: "......"
"Anh cảm thấy chữ Hạo này cũng không tồi." Sau khi yêu đương, Đạo Niên đã học được co được dãn được, "Hạo cũng rất tốt, chỉ cần em thích, đời đời kiếp kiếp đều có thể gọi cái tên này."
"Giờ mới đúng này." Thẩm Trường An vừa lòng, cậu nằm lên giường, "Nào, người đàn ông nằm dưới thân em, hãy xoa eo cho em đi nào."
Đạo Niên: "......"
Đạo Niên yên lặng dùng linh khí chải vuốt kinh mạch cho Thẩm Trường An, trông thấy bộ dáng sắp của cậu liền nói: "Chúng ta có đến nhà bạn em ăn cơm nữa không?"
Thẩm Trường An lấy điện thoại qua nhìn, phát hiện Trương Cốc đã liên tục gửi vài tin nhắn cho cậu, mà cậu thì một lòng chỉ nghĩ vuốt Đạo Niên khi y biến thành gấu trúc, căn bản không có thời gian liếc nhìn điện thoại lấy một cái.
"Đi." Thẩm Trường An nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, "Em đi thay quần áo cái đã."
Tranh thủ lúc Thẩm Trường An thay quần áo, Đạo Niên hỏi: "Trường An, em có giận anh không?"
"Anh nghĩ sao?" Thẩm Trường An cúi đầu sửa sang áo len của mình.
Đạo Niên: "......"
- - -
Bên chỗ Trương đại gia, vài vị đại sư biết nấu ăn đang vì chuyện nấu món nào ngon hơn mà cãi nhau ồn ào đến mức long trời lở đất, Trương đại gia bị bọn họ làm phiền đến nổi đóng kín cửa phòng bếp, hỏi Trương Cốc đang ngồi bóc tỏi trên sô pha: "Trường An có nói sẽ đến lúc nào không?"
"Sư bá, Trường An vẫn chưa trả lời tin nhắn của con." Trương Cốc nói, "Có khi nào cậu ấy không tới không?"
"Cũng không đến mức đó đâu, đứa nhỏ Trường An này nói chuyện luôn giữ lời." Trương đại gia rất có niềm tin với Thẩm Trường An.
"Đàn ông đều là một cái móng heo to, trước khi có người yêu, bọn họ vẫn là những người luôn giữ lời hứa, sau khi có người yêu rồi thì chính là cái móng heo chết tiệt nói dối thành tánh, không thể mong đợi quá nhiều ở họ được." Trương Cốc nhìn sư bá ngây ngơ với vẻ đồng tình, "Ngài có muốn gọi điện thoại hỏi cậu ấy một chút không?"
"Sao cậu không hỏi đi?" Trương đại gia hỏi lại.
"Tại lỡ mà cậu ấy đang làm chuyện gì đó thú vị với bạn gái, con gọi điện thoại đến thì chẳng phải sẽ bị cậu ấy mắng chết sao?" Dụ.c vọng muốn sống của Trương Cốc rất mạnh mẽ, "Nhưng ngài thì khác nha, ngài là người lớn, cho nên chắc chắn là cậu ấy không dám mắng ngài đâu."
"Quấy rầy người đang yêu đương sẽ bị thiên lôi đánh." Cùng ở chung một môn phái, thế nên dụ.c vọng muốn sống của Trương đại gia cũng rất mạnh, "Tôi không muốn."
Nói xong, hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía hồn ma trạch nam đang co ro trong góc chơi game: "Hay là cậu gọi đi?"
Hồn ma trạch nam vội lắc đầu: "Hai vị đại sư, tôi còn muốn làm ma thêm một đoạn thời gian, muốn an ổn chơi game nữa."
Hai người một quỷ đẩy nồi cho nhau, ngay lúc Trương đại gia định để cho Nghiêm Ấn làm người xấu này, điện thoại Trương Cốc reo lên.

"Trường An?"
"Một tiếng sau đến à?"
"Tốt, tốt." Trương Cốc thật cẩn thận che microphone không cho Thẩm Trường An nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ phòng bếp, "Cậu cứ yên tâm đi, có Trần Nguyên ở đây nên chắc chắn là đồ ăn rất ngon luôn."
Hồn ma trạch nam: ??
"Được được được." Trương Cốc cúp điện thoại, quay đầu nói với Trương đại gia, "Sư bá, một tiếng nữa Trường An sẽ đến."
Trương đại gia nghe vậy liền vội vàng đuổi hết mấy vị đại sư đang ầm ĩ không ngừng kia ra khỏi cửa: "Có chuyện gì mai nói tiếp, tôi còn phải chuẩn bị chiêu đãi Thẩm Trường An và bạn gái cậu ta nữa."
Nhóm đại sư bị đuổi ra ngoài: "......"
Tay nghề nấu ăn của Trương đại gia và Trương Cốc đều rất bình thường, cho nên người cuối cùng ở phòng bếp nấu ăn chính là hồn ma trạch nam, hai người bọn họ làm trợ thủ.
"Bạn gái của Trường An đại lão chắc là đẹp lắm." Hồn ma trạch nam thành thạo đảo đồ ăn trong nồi, "Tôi nghe mấy con ma khác nói có khá nhiều cô gái thích Trường An đại lão, nhưng đại lão không có phản ứng gì đặc biệt với mấy cổ cả, giờ rốt cuộc cậu ấy cũng có người mình thích, người này có thể là người bình thường sao?"
"Mấy cậu thành ma rồi mà cũng nhiều chuyện như vậy luôn à?"
"Trước khi ma chết thì vẫn là con người mà, lúc làm người đã nhiều chuyện như vậy thì sau khi biến thành ma ũng sẽ không thay đổi bản tính đâu." Hồn ma trạch nam nói, "Nhưng mà với cách làm người của đại lão, làm bạn gái của cậu ấy chắc chắn rất hạnh phúc."
"Đúng là vậy." Trương Cốc đưa rau thơm đã rửa sạch cho hồn ma trạch nam, "Một người đàn ông không dễ dàng động lòng với ai, sau khi họ động lòng rồi thì sẽ đặc biệt nghiêm túc với chuyện tình cảm."
"Bàn luận nghiêm túc như thể hai cậu từng yêu đương rồi vậy." Trương đại gia tức giận nói, "Đừng có nói chuyện vô nghĩa nữa, các cậu nghiêm túc nấu cơm đi."
Trương Cốc yên lặng quay đầu nhìn về phía Trương đại gia: "Sư bá, miệng ngài độc như vậy, lúc còn trẻ chưa bao giờ bị người ta đánh sao ạ?"
"Nếu bây giờ cậu có thực lực hồi trẻ của tôi thì cũng có thể độc miệng đấy." Trương đại gia liếc Trương Cốc, "Nếu không có, cũng chỉ có thể thừa nhận người khác độc miệng với cậu thôi."
Trương Cốc: "......"
- - -
Tuy bên ngoài có nắng nhưng thời tiết vẫn còn se se lạnh.

Thẩm Trường An cố tình mang khăn quàng cổ cùng kiểu với Đạo Niên, lái xe về tiểu khu của mình.
"Thẩm tiên sinh?" Bảo vệ tiểu khu suýt nữa đã không nhận ra Thẩm Trường An, nhìn kỹ gần nửa phút mới xác định cậu là cư dân trong tiểu khu, "Lâu lắm rồi ngài không đến đây ở đấy."
"Ừ, gần đây tôi đang sống cùng người yêu." Thẩm Trường An quay đầu nhìn Đạo Niên trên ghế phụ, "Con người của người ấy gì cũng tốt, chỉ là có chút dính người, tôi không ở cùng người ấy, người ấy lại không vui."
"Hóa ra Thẩm tiên sinh đã có bạn gái, chúc mừng chúc mừng." Bảo vệ không thấy rõ người trên ghế phụ là ai, đành nhắm mắt khen đại, "Ngài và bạn gái của ngài đúng là một đôi bích nhân(*) trời sinh, chừng nào tổ chức tiệc cưới thế?"
"Cái này phải xem ý của cổ." Thẩm Trường An cười trộm, cảm ơn bảo an rồi lái xe vào tiểu khu.
"Anh không có ý kiến." Đạo Niên đột nhiên nói, "Chỉ cần em muốn, chúng ta có thể tổ chức tiệc cưới ngay ngày mai."
Thẩm Trường An đậu xe dưới tầng hầm, nói với Đạo Niên: "Cảm ơn, em không muốn."
Đạo Niên nghĩ, xem ra y vẫn chưa nỗ lực đủ cho nên Trường An mới không muốn tổ chức đám cưới với y.
"Thẩm tiên sinh." Một đôi vợ chồng bước xuống từ trên xe, sau lưng hai vợ chồng là một đứa trẻ đeo cặp trên lưng.
Đây chẳng phải là gia đình của cháu bé nói nhà mình có ma, con ma đó đã trộm mất bài tập sao, lúc ấy nam chủ nhà ồn ào muốn nhảy lầu, sau đó thì cậu và vài cảnh sát đã kéo anh ta lên.
"Xin chào, mới đón con tan học à?"

"Mới đón thằng nhóc về từ lớp bổ túc đây." Người đàn ông cười với Thẩm Trường An, "Lâu rồi không gặp ngài."
"Đúng vậy, gần đây tôi đang sống cùng người yêu." Thẩm Trường An không sống cùng tòa nhà với họ nên sau khi chào hỏi thì từng người liền đi đến tòa nhà mình đang sống.
"Không đúng." Nam chủ nhà dừng bước, bối rối nhìn vợ mình, "Thẩm tiên sinh nói mình sống ở trong nhà người yêu, nhưng chẳng phải người đi cùng cậu ấy ban nãy là một người đàn ông sao?"
"Người ta nói mình đang sống với người yêu, chứ đâu có nói là sống với người đàn ông của mình đâu." Nữ chủ nhà tức giận nói, "Nói nữa, cho dù người yêu của cậu ấy là con trai thì sao? Người ta vẫn là người có ơn cứu mạng của anh đó, bớt nói về chuyện riêng tư của người ta đi."
Nữ chủ nhà nghĩ thầm, mặc dù Thẩm Trường An không nắm tay người bạn đó và thậm chí không nói gì thân mật, nhưng nhìn thoáng qua thôi cô cũng có thể thấy giữa họ có một bầu không khí mà không ai khác có thể chen vào được.
Trương đại gia nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa.
Thế nhưng khi ông mở cửa ra, ông đã choáng váng.
"Trường An, bạn gái cậu đâu?"
____ ____ ____
Tác giả có lời muốn nói.
Trường An: Bạn gái? Không tồn tại.
____ ____ ____
Chú thích:
*Lô hỏa thuần thanh (炉火纯青): Dày công tôi luyện.

(tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật....)
*Lưỡng tình tương duyệt (两情相悦): Câu này hình dung cả hai phía đều có tình cảm với nhau.
*Bích nhân(壁人): Có nghĩa là khen người nào đó đẹp như ngọc bích.
____ ____ ____ ____ ____
Giải thích khúc chơi chữ:
Thẩm Trường An ngẩng đầu lên từ vai Đạo Niên, cậu nâng mặt y rồi cúi đầu hôn một cái lên khóe môi y, "Nói nữa, em cũng được coi là một người đàn ông từng được làm ông trời đó, không biết hiện tại em đến đồn công an sửa tên thành Thần Hạo, đồn công an có cho em sửa tên không đây?"
Đạo Niên nhíu mày: "Tại sao lại là Hạo?"
"Bởi vì......" Thẩm Trường An tà ác mà nhìn Đạo Niên, "Bởi vì em sẽ làm ông trời đó."
Đạo Niên nhíu mày: "Anh cảm thấy, nếu em muốn đổi tên, có thể gọi là Thẩm Quý......"
"Có ý gì đây, anh cảm thấy, anh muốn vĩnh viễn đứng trên đầu em hả?!"
Hạo = 昊 (ghép từ hai chữ Nhật (日) và chữ thiên (天), Nhật ở trên Thiên ở dưới)
Thẩm Quý = 沈昋 (Quý cũng vậy nhưng chữ Thiên ở trên chữ Nhật ở dưới)
Làm: Từ gốc là nhật thiên (日天) -> ngày trời -> hiểu theo ý đen tối là làm ông trời ( ͡° ͜ʖ ͡°).


Bình luận

Truyện đang đọc