PHẤN ĐẤU CHO KHOA HỌC


“Sao vậy Trường An?” Sau khi Đinh Dương vái xong, thấy Thẩm Trường An đứng đờ ra, tưởng cậu không tin mấy cái này bèn khuyên, “Đừng nghiêm túc thế chứ, nào nào nào, em và Từ Trạch cùng vái đi, xin Nguyệt Lão phù hộ độ trì cho hai người tìm được một người đẹp dịu dàng tâm lý.”
“Đàn ông muốn tìm được người đẹp dịu dàng tâm lý, trước hết phải trở thành một người dí dỏm có duyên lại dịu dàng đã.” Thẩm Trường An nghĩ, cảm thấy mình không cần vái tượng thần, “Cầu thần chẳng bằng cầu mình.”
“Nói thì nói thế, cơ mà nhỡ Nguyệt Lão thấy em đẹp trai, cứ muốn nhét cho em một người đẹp tinh ý thì sao?” Nói xong câu đó, Đinh Dương chắp tay về phía Nguyệt Lão, “Nguyệt Lão đại tiên, con tuyệt đối không có ý trêu ngài đâu ạ, con chỉ đang giúp ngài phát triển tín đồ thôi.”
“Ngụy biện.” Thẩm Trường An bị Đinh Dương dây dưa đến đau cả đầu, quyết định làm theo ý anh ta, vái đại một cái, đỡ cho anh ta cứ càm ràm hoài.
“Chờ đã.” Một ông lão có mái tóc hoa râm, mặc áo khoác vải màu đen vội vàng chắn ở trước mặt Thẩm Trường An, “Chàng trai này, ta thấy mặt cậu mang đào hoa, hiện sao Hồng Loan, rõ ràng đã có duyên số mệnh định, tại sao còn muốn vái Nguyệt Lão?”
“Gì cơ?” Đinh Dương không dám tin trợn mắt nhìn Thẩm Trường An, “Đã bảo là làm cún FA với nhau rồi, thế mà em lại lén có bồ trước?”
Thẩm Trường An dở khóc dở cười, cậu bất đắc dĩ nhìn ông lão chắn trước mặt mình, “Ông ơi, ông biết coi những cái này ạ?”
“Mấy cái khác ta không biết, chỉ biết coi nhân duyên thôi.” Ông lão sờ chòm râu trên cằm, dạy bảo thấm thía, “Chàng trai à, phải trung thành với bạn đời.

Tham lam sắc đẹp quá mức thì sẽ bị trừng phạt.”
Thẩm Trường An muốn nói với ông lão này mình chưa có bạn đời, nhưng thấy ông cao tuổi vậy rồi, cũng không phải cố ý làm khó cậu, Thẩm Trường An không tiện tranh luận vấn đề này với ông, đành phải gật đầu bảo, “Ông nói rất có lý ạ.”
“Vậy thì cậu phải nhớ, về sau tuyệt đối đừng vái Nguyệt Lão, có vái ông ta cũng không dám tìm người yêu cho cậu đâu.” Ông lão tức thì hài lòng, chầm chậm đi ra ngoài miếu, thi thoảng còn ngoảnh đầu nhìn lén, cứ như đang xem xét Thẩm Trường An có thừa lúc ông không chú ý trộm vái Nguyệt Lão không.
Thẩm Trường An chú ý tới hành động này của ông lão: “…”
Cậu lại không có cái bản mặt cặn bã, vì sao thái độ của ông lão với cậu cứ như đang ngăn cản tên đàn ông khốn khiếp ngoại tình thế nhỉ?
“Được rồi.” Đinh Dương đồng tình vỗ vai Thẩm Trường An, “Số cả rồi Trường An à, thôi thì cậu đứng sang một bên đi, đừng làm ảnh hưởng những người khác vái Nguyệt Lão.”
Thẩm Trường An dở khóc dở cười đi sang một bên, quan sát người qua đường tới lui.

Theo sắc trời càng lúc càng sáng, người trẻ tuổi tới đây vái Nguyệt Lão cũng nhiều hơn.

Có người yêu đi cùng nhau, cũng có bạn bè hẹn đi chung, cười đùa ầm ĩ, rất là vui vẻ.
Nhiều người đi đường rộn rã như thế, nên khi trong đám đông có một người không vui thì rất dễ thấy.

Thẩm Trường An để ý có một cô gái trẻ mặc áo khoác sẫm màu hơi lỗi thời, đi một mình trong dòng người, vẻ mặt sợ sệt đi tới dưới cây sồi ngoài miếu Nguyệt Lão, ngửa đầu nhìn vô vàn tấm thẻ gỗ ước nguyện của người khác ký gửi trên cây.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhón chân lên muốn với lấy tấm thẻ nào đó, nhưng bởi không đủ cao nên làm thế nào cũng với không tới.

Không biết cô nghĩ tới cái gì, bỗng ngồi thụp xuống dưới cây, ôm đầu gối.
Cô đang khóc ư?
Người đi đường vui vẻ xung quanh, không chú ý đến con người thương tâm ngồi xổm trong góc.

Có người khóc, có kẻ cười, đau khổ và hạnh phúc, mãi là hai thế giới không tương thông.
Thẩm Trường An mò mẫm trên người, sáng sớm mơ mơ màng màng không mang theo lấy một tờ khăn giấy.

Cậu tìm một vòng chung quanh, mua một gói khăn giấy một tệ trong cửa hàng, đi tới bên cạnh cô gái khóc nức nở, yên lặng đưa khăn giấy tới trước mặt cô.
“Cảm ơn anh.” Cô gái khàn giọng nói, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Trường An, trong đôi mắt tràn đầy bi thương không hề có một giọt nước mắt.
“Cô muốn lấy cái nào, tôi lấy giúp cho.” Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn cây sồi, chỉ tấm thẻ cô gái muốn lấy, “Cô muốn cái này à?”
Cô gái khẽ gật đầu.
Thẩm Trường An với tay lấy tấm thẻ gỗ xuống, đặt vào tay cô.

Tấm thẻ gỗ có vẻ lâu năm lắm rồi, bởi vì dầm mưa dãi nắng, chữ bên trên hơi mờ không rõ, loáng thoáng nhìn ra được trên đó viết, “Ai mãi mãi yêu ai”.
Cô gái khẽ lau bụi bặm trên tấm thẻ gỗ, nhỏ giọng nói cảm ơn.
“Không cần cảm ơn.” Thẩm Trường An thấy dáng vẻ bị tổn thương tình cảm của cô, an ủi bảo, “Mọi việc nên nghĩ thoáng chút, trên đời cái gì cũng khan hiếm, chỉ không thiếu đàn ông.

Trong cánh đàn ông chúng tôi vẫn còn mấy chục triệu người đang ế đấy.”

Cô gái nghe vậy cười với Thẩm Trường An: “Anh nói chuyện vui tính thế này, chắc là nhiều cô thích anh lắm nhỉ?”
“Người đến nay vẫn ế như tôi, từ chối trả lời câu hỏi của cô.” Thẩm Trường An giả vờ thở dài.

Cậu nhìn thấy trên cành cây treo một tấm bảng, trên bảng viết ba chữ “Cây ước nguyện”, “Không thì cô ước lại đi?”
“Có ước cũng chẳng thực hiện được, vậy sao còn phải ước?” Cô gái nắm tấm thẻ gỗ thật chặt, “Hôm nay tôi tới đây, chỉ là muốn người cầu nguyện cùng tôi năm đó, thực hiện lời hứa của anh ấy mà thôi.”
“Mặt trời sắp ló rạng rồi.” Thẩm Trường An ngẩng đầu nhìn chân trời phía đông, đứng dậy mua mấy tấm thẻ cầu nguyện ở quầy hàng rong, “Ánh mặt trời tháng mười một độc lắm, người ta toàn bảo tháng này mà phơi nắng đen là khó trắng trở lại, con gái các cô thích đẹp vậy thì đừng phơi nắng.”
Cô gái không nói gì, cô cúi đầu nhìn tấm thẻ gỗ sờn mòn trong tay, trong mắt có căm hận và không cam lòng.
“Đây.” Chàng trai đưa hai tấm thẻ gỗ tới trước mặt cô, nở nụ cười sáng tỏ như trăng, “Chúng ta mỗi người hai cái, cô ước xong, tôi treo lên giúp cô.”
Nhận tấm thẻ gỗ mới tinh, ánh mắt cô nhìn cậu mang theo do dự.
Thẩm Trường An lấy bút ra, bắt đầu viết chữ trên tấm thẻ.
Mong Đạo Niên sức khỏe dồi dào, vui vẻ hạnh phúc —— Trường An.
Mong tôi ăn uống ngon miệng, cơ thể khỏe mạnh như vâm—— Trường An.
Rồng bay phượng múa viết xong hai tấm thẻ, Thẩm Trường An lấy điện thoại chụp một bức, gửi cho Đạo Niên.
Trường An: Thấy em có tốt không, cầu nguyện cũng không quên phần anh.
Ở trong phòng.
“Thưa tiên sinh?” Lưu Mao thấy Đạo Niên nhắm mắt không nói gì bỗng mở mắt ra, tưởng có chuyện lớn, vội nói, “Thiên hạ xảy ra chuyện lớn gì sao ạ?”
Đạo Niên liếc anh ta, lấy điện thoại mở khung chat, nhìn tấm ảnh Thẩm Trường An gửi tới.

Đạo Niên lưu ảnh về, chậm rãi gõ ba chữ.
Đạo Niên: Đừng mê tín.
Gửi tin nhắn xong, Đạo Niên nhìn Lưu Mao: “Ta có nên xây một tòa phủ đệ, biến nó thành ngôi nhà cố định của ta không?”
“Đại nhân?” Lưu Mao kinh hãi nhìn Đạo Niên, “Ý của ngài là sao ạ?”
Trong trời đất, tiên sinh có thể đi bất kể chân trời góc biển.

Đối với tiên sinh, khắp nơi đều là nhà của ngài, nhưng lại không có nhà.
Ngài không có phủ đệ, không có hỉ nộ ái ố, thậm chí… không có người thân và bạn bè.

Ngài sinh ra đã định trước không thể có tình cảm, đột nhiên nói muốn một tòa nhà làm phủ đệ, nếu mà truyền đi, chỉ sợ lục giới sẽ chấn động.
“Không có gì, thuận miệng nói một câu mà thôi.” Thấy sự kinh hãi trong mắt Lưu Mao, Đạo Niên chậm rãi cụp mắt, một lần nữa nhắm lại, “Các ngươi lui ra cả đi, đừng quấy rầy ta.”
“Vâng.” Lưu Mao chậm rãi đi xuống tầng, quay đầu nhìn giá đỡ chim trong góc.

Vẹt yêu ngực đỏ mà Điểu tộc đưa tới đang vùi đầu ăn linh mễ, thấy Lưu Mao quan sát mình, lập tức ngừng động tác mổ gạo, giả vờ mình ăn rất ít.
Lưu Mao rãi một nắm linh mễ vào hộp đựng thức ăn trước mặt nàng: “Điểu tộc cho mi tới bên cạnh đại nhân, là để giúp mi ăn uống chùa đúng không?”
Phi Oánh: “…”
Thấy Phi Oánh không ừ hử, Lưu Mao vỗ tay một cái: “Nể tình nguyên quán của mi ở Thục Thành, ta dặn dò mi thêm đôi câu.

Nếu mi đã là vẹt ở đây, thì phải cố gắng làm một con vẹt khiến chủ nhân vui vẻ.”
“Ngài Lưu từng ở Thục Thành ạ?” Phi Oánh hơi bất ngờ, trưởng bối trong tộc nói, số Lưu Mao vô cùng may mắn, vốn không phải Yêu tu được biết đến với tốc độ, lại làm vật cưỡi của đại nhân.
“Đừng hỏi, mi không nên hỏi.” Lưu Mao sầm mặt, “Điểu tộc bọn mi cất hết tất cả những ý đồ xấu kia đi, thế gian này, chỉ cần đại nhân muốn, thì không gì có thể giấu được ngài.”
Chẳng trách lúc trưởng lão và trưởng lão Thú tộc dẫn họ tới, đại nhân chưa từng liếc nhìn họ.

Chờ sau khi Lưu Mao đi rồi, vẹt lén nhìn ra ngoài vườn, Hồ Minh chổng mông lên đào hố trồng hoa.

Con hồ ly tinh kia còn đang đào đất, vẫn một lòng nghĩ làm sao để quyến rũ đại nhân đây này.

Bỏ đi, nàng vẫn nên làm một con vẹt tùy cơ ứng biến thôi, ít ra còn tốt hơn con hồ ly tinh làm trâu làm ngựa kia.

Ai có thể nghĩ rằng Đạo đại nhân lại chính trực như thế, nói là giúp, thì thật sự bảo bọn họ làm việc chứ?
Thẩm Trường An gửi tin nhắn cho Đạo Niên, lại treo tấm thẻ gỗ lên cây, cô gái sa sút kia vẫn chưa viết chữ nào trên hai chiếc thẻ không.
“Cô không viết à?” Thẩm Trường An hỏi.
“Không cần thiết.” Ánh ban mai ló rạng, mặt trời đầu đông không hề có nhiệt độ, chút ánh nắng yếu ớt này không xuyên qua được sương mù.
Cô gái trả lại thẻ gỗ không cho Thẩm Trường An, quay người vội vã biến mất sau miếu Nguyệt Lão.
Thẩm Trường An nhìn bóng lưng cô, thở dài.
“Thở dài gì đấy?” Đinh Dương đi tới, lấy cùi chỏ đụng cậu, “Anh còn đang nghĩ sao cậu không có hứng thú với việc vái Nguyệt Lão, hóa ra là ở đây cầu nguyện.”
Thẩm Trường An trả lại tấm thẻ gỗ không cho chủ quán, lấy thẻ công tác từ trong áo khoác: “Đi nào, mặt trời lên rồi, phải tuần tra thôi.”
Trong hội chùa Nguyệt Lão, không chỉ có thương nhân tới đây bày quầy bán đồ ăn ngon mà còn có một số tiết mục biểu diễn vũ đạo dân gian.

Tám người đàn ông dẫn đầu nâng một bức tượng Nguyệt Lão đi ở phía trước, du khách xung quanh có thể ném hoa tươi hay tiền xu lên người Nguyệt Lão.
Phía sau tượng Nguyệt Lão, chính là nghệ nhân dân gian sắm vai nhân vật chính của những câu chuyện tình yêu nổi tiếng trong lịch sử, vừa đi vừa nhảy, tay cầm dải lụa màu to lớn, trên mặt quạt thêu các chữ “trăm năm hạnh phúc” “nhân duyên trời định”.
Để nhìn màn biểu diễn vũ đạo dân gian này mà các du khách chen lấn khiến cho hai bên đường chật như nêm cối.

Thẩm Trường An tự nhận là thể lực khá tốt cũng bị các du khách kích động làm cho ngã trái ngã phải.

Chờ đến sẩm tối du khách vãn dần, cậu thoi thóp ngồi ở một quầy hàng, hận không thể chớp mắt đã trở lại giường lớn mềm mại.
“Anh ơi.” Cô gái sáng nay gặp chẳng biết đã tới bên cạnh Thẩm Trường An từ lúc nào.

Ánh tà dương rọi lên người cô, khiến trên gương mặt tái nhợt của cô có thêm màu vỏ quýt.
“Cô vẫn chưa đi à?” Thẩm Trường An thấy cô, ngẩn người.
“Tôi vẫn không cam tâm.” Cô gái cắn chặt môi dưới, nhẹ nhàng lắc đầu mấy lần, “Tôi muốn đi gặp anh ấy.”
Thẩm Trường An nhìn cô không nói gì.
“Tôi sợ lắm, anh có thể đi cùng tôi không?” Cô gái chỉ tay về một phía, “Nhà anh ấy ở đằng kia.”
Thẩm Trường An nhìn cô chằm chằm mấy giây: “Nhất định phải gặp anh ta ư?”
Cô gái gật đầu khẳng định lần nữa.
“Được rồi, tôi đi cùng cô.” Thẩm Trường An đồng ý.
Đầu đông trời tối rất sớm, vẫn như thường ngày, sau khi tan tầm Lưu Hạo lại mua nửa cân lưỡi vịt bà xã thích ở cửa tiệm đầu đường.

Mấy ngày nay lưỡi vịt tăng giá, gã thấy tai heo kho mình thích, do dự hai ba giây, cầm lưỡi vịt rời đi.
Trên đường gặp được mấy người quen, sau khi bắt chuyện với nhau gã lại tiếp tục đi về nhà.

Cửa hàng thịt kho cách nhà gã ba bến xe buýt, gã không muốn lãng phí hai tệ, bèn lấy lý do rèn luyện thân thể, ngày nào cũng đi đi về về như vậy.
Tòa nhà của gã không có quản lý tài sản, là phòng ở kiểu cũ trước đây.

Lúc nào trên hành lang cũng có rác thải của hàng xóm “không cẩn thận” vất ra.

Nơi đây ba trăm sáu mươi lăm ngày không có lấy một ngày sạch sẽ.
Vừa đi tới dưới tòa nhà đã nghe thấy bà cụ ở tầng một đang dài giọng mắng gia đình nào đó ở tầng trên không có ý thức công cộng, vứt rác xuống cửa sổ phòng hộ nhà bà.


Giọng của bà cụ vừa to vừa the thé, khiến màng nhĩ gã đau nhức.
Gã ngẩng đầu nhìn tòa nhà xám xịt, mò mẫm bên ngoài áo khoác, tìm được một bao thuốc lá bẹp dí, lấy ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa thì rít mạnh một hơi.
Sương khói mông lung khiến biểu cảm trên mặt gã hơi mơ hồ.

Gã ngồi xổm ở dưới tầng, nghe tiếng mắng chửi của bà cụ, trên mặt là biểu cảm chết lặng và mờ mịt.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng gã, gã dịch sang bên cạnh nhường.
“Anh ơi, cho hỏi Lưu Hạo ở đây ạ?” Chàng trai nói chuyện ăn mặc sạch sẽ, trên người tràn trề tinh thần phấn chấn, tựa như chồi non mới nhú ra đầu đông.
Lưu Hạo ném thuốc lá xuống đất, dùng chân nghiền: “Là tôi đây, cậu là ai, tìm tôi làm gì?”
“Anh là Lưu Hạo?” Thẩm Trường An quay đầu nhìn cô gái, người này không hề khớp với miêu tả “làn da trắng trẻo, gương mặt nhã nhặn, rất thích sạch sẽ” của cô.
Gã đàn ông trước mắt này tướng tá hơi mập, áo khoác trên người dúm dó không vừa vặn, trên cằm có một một mảng gốc râu, trông hết sức lôi thôi lếch thếch, chẳng dính dáng tí gì với hai chữ “nhã nhặn”.
“Xin lỗi đã làm phiền.” Thẩm Trường An cười, “Tôi được người ta nhờ tới đây gặp anh.”
“Ai?” Lưu Hạo xoay người nhặt tàn thuốc trên đất, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
“Một cô gái tên Lâm Lâm.” Thẩm Trường An nhìn cô gái im lặng không nói đứng bên cạnh mình.
Gã đàn ông đút bàn tay hơi lạnh vào trong túi áo, lần thứ nhất không nhét được, lần hai cuối cùng cũng vào, “Lâm Lâm nào?”
Thẩm Trường An không ngờ sẽ nhận được phản ứng như vậy, cậu nhìn Lưu Hạo, lại nhìn cô gái tên Lâm Lâm, im lặng.
Thấy Thẩm Trường An lặng thinh, Lưu Hạo nhếch khóe môi, lộ ra một biểu cảm có thể miễn cưỡng gọi là cười: “Tôi phải về nhà đây.”
Thấy Lưu Hạo định rời đi, Thẩm Trường An những tưởng Lâm Lâm sẽ bảo cậu làm gì đó, ai ngờ Lâm Lâm chỉ cúi đầu, không hề nhìn người đàn ông hơi mập này.
“Anh ta không phải người yêu của tôi, người yêu tôi không hút thuốc lá, cũng không mập, anh ấy không xấu như vầy.” Lâm Lâm nói nhỏ, như thể từ chối chấp nhận người đàn ông mình yêu biến thành bộ dạng này.
“Anh Hạo ơi.” Một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa đi xuống từ trên tầng, nhìn thấy Lưu Hạo, nói với gã: “Anh lên trông con nhé, em vào cửa hàng mua chai xì dầu, nhà hết xì dầu rồi.”
“Sao em không gọi điện cho anh, để anh tiện đường mang về là được, em cũng không cần phải đi nữa.” Lưu Hạo cực kỳ tự nhiên đi tới trước mặt người phụ nữ, đặt lưỡi vịt vào tay cô, “Bên ngoài hơi lạnh, em về trước đi, anh đi mua cho.”
“Cái này đắt quá, lần sau anh đừng mua.” Người phụ nữ thấy lưỡi vịt trong túi, cười trách một câu, “Thế anh về sớm nhé, em mang đồ lên nấu.”
“Ừ.” Lưu Hạo gạt vài sợi tóc rơi trên mặt người phụ nữ ra sau tai cô, “Anh biết rồi.”
Người phụ nữ để ý thấy Thẩm Trường An đứng bên cạnh Lưu Hạo, cười nói với cậu: “Chắc cậu là bạn của anh Hạo nhỉ, ăn cơm tối cùng gia đình tôi nhé.”
“Dạ thôi, cảm ơn chị dâu.” Thẩm Trường An nở nụ cười ngoan ngoãn với người phụ nữ.
Người phụ nữ tưởng bọn họ còn có việc phải bàn, sau khi khách sao mấy câu với Thẩm Trường An thì trở về trên tầng.

Người đàn ông lại móc bao thuốc lá từ trong áo khoác, phát hiện trong bao đã hết thuốc, đoạn ném cái bao rỗng đi, xoay người đi ra ngoài.
“Tôi và vợ, là mấy năm trước quen nhau.” Lưu Hạo bỗng mở miệng nói, “Khi ấy Lâm Lâm vừa mới mất được hai năm, tôi cả ngày cam chịu, đến cả công việc cũng vứt đấy.” Gã dừng một lúc, dường như cũng không muốn nhắc tới chuyện trước kia.
“Cậu cũng nghe chuyện tình giữa tôi và Lâm Lâm, cảm thấy tôi phản bội tình yêu của cả hai, cố ý tới lên án tôi à?” Lưu Hạo mua chai xì dầu ở tiệm tạp hóa, ngẫm nghĩ, lại chọn hai cây kẹo que, tự giễu cười bảo, “Trong miệng người khác, chuyện tình của tôi và Lâm Lâm, có chăng là tôi ở vậy cả đời hoặc là đi theo cô ấy, mới được coi là kết cục hoàn mỹ.”
“Cho tới bây giờ, vẫn có bạn của Lâm Lâm mắng tôi là thằng khốn.” Lưu Hạo cười, nụ cười này có vẻ dửng dưng, những cũng có một sự chết lặng thành thói quen, “Mấy người mắng tôi như nào cũng không sao, chỉ cần đừng làm phiền vợ và con tôi là được, bọn họ vô tội.”
“Tôi phản bội tình cảm của chúng tôi, tôi bị mắng là đáng đời”
Mở đầu của chuyện tình, là một đôi nam nữ hứa hẹn sống chết có nhau.

Sau khi cô gái qua đời ngoài ý muốn, chàng trai bị đả kích nặng nề, tự sa ngã, cuối cùng vẫn lựa chọn cuộc sống mới.
Câu chuyện tầm thường này, tình tiết đã được các tạp chí vỉa hè viết chán chê từ rất nhiều năm trước.

Thế những trong những câu chuyện ấy, lại không viết về dư luận và đau khổ mà người còn sống phải đối mặt.
“Dáng vẻ bây giờ của tôi, nếu như Lâm Lâm còn sống, chỉ sợ cũng chẳng nhận ra, nói về mối tình trước đây thật vô nghĩa.” Lưu Hạo nở nụ cười tự giễu, nhún vai, “Cậu còn muốn hỏi gì không?”
Thẩm Trường An lắc đầu: “Không, chúc anh và gia đình hạnh phúc.”
Lưu Hạo ngẩn người, lập tức cười bảo: “Cậu là người đầu tiên trong số những người bạn của Lâm Lâm chúc cả nhà tôi hạnh phúc.” Nụ cười trên mặt gã sáng sủa hơn, “Cảm ơn cậu, tôi sẽ chuyển lời chúc của cậu cho vợ mình.”
Nhìn gã đàn ông hơi mập chậm rãi băng qua đường, đi vào trong tòa chung cư cũ kỹ, Thẩm Trường An quay đầu nhìn Lâm Lâm, “Có còn không cam lòng không?”
Lâm Lâm ngạc nhiên nhìn Thẩm Trường An: “Anh biết tôi đã chết rồi mà không sợ à?”
Thẩm Trường An không trả lời câu hỏi của cô: “Cô không cam tâm là bởi tình yêu kết thúc ngay khi qua đời, hay là luyến tiếc người đàn ông này?”
Lâm Lâm im lặng hồi lâu: “Đã gần tám năm tôi không gặp anh ta, bởi vì trong miếu Nguyệt Lão có thẻ cầu nguyện bọn tôi để lại, thế nên vào hội chùa Nguyệt Lão hàng năm, tôi sẽ có cơ hội trở lại miếu Nguyệt Lão.

Nhưng trong tám năm này, anh ta chưa một lần trở lại nơi chúng tôi hẹn thề.”
Thời gian tám năm, đủ để một người đàn ông thoát khỏi đau khổ, cũng có thể khiến một chàng trai tuấn tú nhã nhặn trở thành một gã đàn ông trung niên mập mạp và bình thường.
Sau khi nhìn thấy gương mặt hiện giờ của Lưu Hạo, suy nghĩ đầu tiên của Lâm Lâm không phải xúc động, phẫn nộ hay vui sướng, mà là xấu hổ.
Thậm chí cô còn bắt đầu hối hận vì đã nói cho Thẩm Trường An, mình vì một người đàn ông như thế mà quanh quẩn ở địa phủ tám năm không đồng ý đầu thai.
Có một vài tình cảm không chịu được thời gian làm bào mòn, có một vài tình cảm không chịu được dung mạo già yếu.
Nếu như Lâm Lâm không chết ngoài ý muốn, có lẽ Lưu Hạo sẽ không thành ra thế này.


Cũng có thể sau khi hai người bên nhau, bởi vì thời gian và cuộc sống bào mòn, trở thành một cặp vợ chồng cãi lộn vì củi gạo dầu muối tương dấm trà, cuối cùng chuyện tình cổ tích của họ sẽ biến mất, trở thành cặp vợ chồng bình thường trong mắt bạn bè.
“Cảm ơn anh đã dẫn tôi tới gặp anh ta.” Lâm Lâm lấy ra tấm thẻ gỗ giấu trong tay, lòng bàn tay hơi dùng sức, thẻ gỗ biến thành bụi.
Thẩm Trường An nhìn sắc trời tối dần: “Cô phải đi thôi.”
“Anh phát hiện ra tôi không phải người từ khi nào?”
Thẩm Trường An ngẫm nghĩ: “Chắc là bởi cô đau khổ như thế mà lại không rơi nước mắt.”
Không biết là cậu đã từng đọc trong cuốn tiểu thuyết nào, trong đó nói, ma không có nước mắt.

Ma có thể khóc được, chảy ra không phải nước mắt, mà là linh hồn của họ.
Lâm Lâm muốn nói lại thôi, bởi vì ở trước mặt chàng trai thấy ma mà vẻ mặt vẫn như thường này, cô thực sự không có lời nào để nói.

Khi bầu trời rốt cuộc bị màu đen thay thế hoàn toàn, cô ấp úng mở miệng nói: “Xin anh giúp tôi chuyển lời cho anh ấy, rằng… chúc anh ấy nửa đời sau hạnh phúc, tôi không trách anh ấy thất hứa.”
Thẩm Trường An: “Cô có trách cũng vô dụng, dù sao anh ta cũng chẳng nghe thấy.”
Lâm Lâm: “…”
Giờ phút này anh không thể xúc động hay bùi ngùi tí được hả?
Bầu không khí được xây dựng tốt lại bị mấy câu của Thẩm Trường An làm xáo trộn.

Nữ quỷ Lâm Lâm trưng gương mặt vô cảm, biến mất trong màn đêm.
“Thanh niên bây giờ đúng là không nghe được lời nói thật.” Thẩm Trường An thở dài, gửi một tin nhắn cho Đạo Niên.
Trường An: Đạo Niên ơi, theo anh, tình cảm dù có đẹp đến đâu, có phải đều sẽ vì tháng năm đổi thay, dung nhan già đi mà trở nên phai mờ khó xử không?
Nhìn thấy tin nhắn này, Đạo Niên nhíu lông mày.

Sau một hồi im lặng suy nghĩ, anh đáp lại bằng một tin nhắn tuỳ cơ ứng biến, “Dù cho em già đi, tôi cũng không chê.”
Thẩm Trường An cầm điện thoại di động: “…”
Tình anh em có thể giống tình yêu hả? Nhưng thái độ và tình cảm như này vẫn đáng giá để cậu cảm động, thế là tìm hình ảnh ôm chầm trong gói biểu cảm.
“Thanh niên bây giờ, đúng là không có tí rụt rè gì.” Đạo Niên ném di động lên bàn, hừ lạnh một tiếng.
Chẳng qua ánh mắt thi thoảng lén nhìn điện thoại.
“Lại là cậu?” Giọng nói của một ông lão vang lên.
Thẩm Trường An quay đầu lại, là ông lão ban sáng ngăn không cho cậu vái Nguyệt Lão, trong tay đối phương cầm một bó dây đỏ thô ráp chưa bán hết, việc buôn bán trông không mấy khấm khá.
Thấy Thẩm Trường An nhìn dây đỏ trong tay mình chằm chằm, ông lão giấu dây ra sau lưng: “Cậu nhìn cái gì, cái này cũng không có phần của cậu đâu.”
Thẩm Trường An: “…”
Ông ơi, ông nghĩ nhiều quá rồi, cháu không có thói quen cướp đồ của người già.
Lưu Mao lái xe tới nơi Thẩm Trường An nói, thấy ông lão đứng bên cạnh cậu thì nghi ngờ nhíu mày, tại sao Nguyệt Lão lại ở đây?
“Cậu Thẩm.” Lưu Mao đi tới chỗ hai người, “Cậu biết ông lão này ạ?”
“Không anh, chẳng qua là em trùng hợp chạm mặt ông ấy cầm dây đỏ đi qua thôi.” Thẩm Trường An cười, “Em còn đang nghĩ trễ vầy rồi, có nên mua ít dây để săn sóc việc buôn bán của ông ấy…”
“Cậu đừng có mà đổ oan cho ta, ta không muốn bán dây đỏ cho cậu, cũng không có khả năng bán cho cậu, cậu hết hi vọng đi.” Ông lão nhìn Lưu Mao, hận không thể giậm chân thề, cho dù ông đập tượng thần của mình cũng tuyệt đối không có ý định bán dây đỏ cho Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An: “…”
Không bán thì thôi, nói cứ như bán một sợi dây đỏ cho cậu thì thế giới sẽ hủy diệt ấy.
Thẩm Trường An nở nụ cười bất đắc dĩ với Lưu Mao: “Anh xem, chuyện là vậy đấy.”
“Ừm.” Lưu Mao dài giọng, chỉ đầu mình, “Đừng so đo trí não với người già, tiên sinh đang ở nhà chờ cậu về ăn cơm đấy.”
Nghe thấy hai chữ “tiên sinh”, ông lão run lên, ánh mắt nhìn Thẩm Trường An như đang nhìn một kẻ hồng nhan họa thủy.

Ở bên cạnh tiên sinh mà vẫn dám vái Nguyệt Lão cầu duyên, này là lá gan muốn nuốt trời rồi.

Bàn về bản lĩnh tìm đường chết, con người xưng thứ hai, chỉ sợ không ai dám xưng thứ nhất.
Buổi tối Thẩm Trường An về đến nhà, vừa ngồi vào bàn cơm, Đạo Niên bỗng mở miệng hỏi cậu: “Tôi xây một căn nhà nhé?”
“Nơi này không phải nhà anh ư?” Thẩm Trường An hơi ngạc nhiên.
“Đây chỉ là một nơi dừng chân của tôi thôi.” Đạo Niên nhìn Trường An, không muốn bỏ qua dù chỉ là tí xíu biểu cảm trên mặt cậu: “Tôi không có nhà.”
“Em cảm thấy… tôi có cần phải có nhà không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc