PHẤN ĐẤU CHO KHOA HỌC


Hai cái hộp trông bình thường này lại chứa đựng những thứ rất không bình thường.
Một hộp thì đựng từng viên ngọc trai lớn tròn trịa sáng bóng, một hộp thì đựng đá quý kim cương với nhiều màu sắc khác nhau đã được cắt mài và đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Cậu hít một hơi thật sâu, đóng nắp lại, nhìn Đạo Niên bằng nét mặt nặng nề: "Đạo Niên, chuyện này có gì đó không tốt lắm."
"Sao vậy?" Đạo Niên cầm lấy hộp đựng ngọc trai, lấy ngọc trai ra ngắm nghía một chút.
Mấy năm gần đây tộc nước sống cũng không dễ dàng gì, nước biển bị con người làm cho ô nhiễm trầm trọng nên ngọc trai được nuôi cũng không còn được như trước.

Muốn lấy ra ngắm cũng phải chê nó chưa đủ tròn chưa đủ to.
"Tặng món quà quý giá như vậy, còn ân cần đưa này đưa kia, vừa nhìn là biết có chuyện muốn nhờ vả." Thẩm Trường An càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, "Không được không được, chúng ta nên trả lại cái này thôi."
"Trường An, tính tình ngày thường của cậu rất nhiệt tình mà, sao bây giờ lại nhát gan quá vậy?" Lưu Mao cười nói, "Nếu người ta dám đưa, cậu cứ dám nhận.

Có tiên sinh ở đây cậu sợ gì chứ?"
"Làm sao có thể giống được, những việc tôi thường làm là những việc trong khả năng cho phép, sẽ không làm tôi cảm thấy khó xử.

Nhưng chính vì Đạo Niên, nên mới cần phải cẩn thận hơn, lỡ như việc mà bọn họ muốn nhờ sẽ mang đến rắc rối cho Đạo Niên thì phải làm sao đây?" Thẩm Trường An càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng là như thế, nên liền cảm thấy những viên ngọc trai và đá quý này không đẹp cũng không sáng, mà là hai hộp rắc rối.
"Thật sự là khiến người ta hói đầu mà......" Thẩm Trường An thở dài, "Đạo Niên, vừa rồi anh không nên khuyên tôi nhận cái này."
"Đây cũng không phải là thứ gì đáng giá, dùng mấy cục đá cát sỏi nhờ người ta làm việc, ông ta không có mặt mũi nào để mở miệng nhờ đâu." Đạo Niên ném ngọc trai vào hộp, "Cứ yên tâm mà nhận, muốn cầm đi vứt, chơi hay tặng cho người ta cũng được.

Ném xong nhớ nói với Lưu Mao một tiếng là được rồi, trong nhà có rất nhiều thứ này."
Thẩm Trường An: "......"
"Đạo Niên, anh thành thật nói cho tôi biết đi, đến tột cùng là anh giàu đến mức nào rồi vậy?"
Cho dù là người giàu đi chăng nữa thì cũng không có mấy ai có thể bình tĩnh tỏ vẻ, cả một hộp ngọc trai đá quý này là những cục đá cát sỏi vô giá trị được.
Đạo Niên mở cửa sổ xe, cơn gió lạnh thổi vào trong xe.
Thẩm Trường An lạnh đến độ run cầm cập: "Đạo Niên?"
"Nơi cậu nhìn thấy, tôi đều có thể lấy đưa cho cậu." Đạo Niên nghiêm túc nhìn Thẩm Trường An, "Chỉ cần cậu thích."
Bị cơn gió lạnh tát vào mặt, Thẩm Trường An từ trong trạng thái dại ra lấy lại tinh thần: "Đạo Niên, anh......!Bớt xem cái phim chủ tịch bá đạo yêu em lại đi."
Cả một bầu không khí đều bị những lời này của Thẩm Trường An phá hư sạch sẽ.
Đạo Niên đóng cửa sổ lại, vươn tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung của Thẩm Trường An: "Nếu tôi là chủ tịch bá đạo, vậy cậu sẽ là gì?"
Lưu Mao: Đến rồi! Đến rồi! Cảnh Thiên Đạo đại nhân tỏ tình lần đầu tiên, sắp xuất hiện rồi!
Thẩm Trường An: "Là đàn em đi theo sau chủ tịch bá đạo?"
Lưu Mao:......
Đạo Niên bỗng nhiên cúi người tới gần Thẩm Trường An: "Cậu cảm thấy......!Thế nào?"
Đạo Niên đột nhiên nghiêng người tới gần khiến Thẩm Trường An không quen trong chốc lát, cậu ôm chặt chiếc hộp đang đựng đá quý vào lòng, "Anh em?"
"Cậu đó......" Đạo Niên ngồi thẳng người, hai mắt nhìn thẳng phía trước, giọng điệu nhàn nhạt nói, "Vậy vị chủ tịch bá đạo là tôi đây, có một người anh em như cậu ở bên cạnh là đủ rồi."
Thẩm Trường An cảm thấy, hình như có cái gì đó không ổn lắm.
Không, não ơi mau dừng lại đi!
Cậu lén liếc nhìn Đạo Niên, khuôn mặt này vẫn rất đẹp, rất chính trực, cũng rất nghiêm túc.
Cho nên là cậu nghĩ nhiều rồi, đến tột cùng cậu đã nảy sinh tâm tư tà ác gì với người anh em tốt của mình vậy?!
Thẩm Trường An ơi Thẩm Trường An, không ngờ mày lại là người như vậy đấy!
Xe của Đạo Niên chạy đến dưới tòa nhà nơi Thẩm Trường An đi làm, Thẩm Trường An đưa hộp đựng đá quý cho Đạo Niên: "Cái này giao cho anh bảo quản."

"Trường An." Đạo Niên đặt hộp đá quý sang một bên, đi theo cậu xuống khỏi xe, vươn tay sửa sang lại cổ áo hơi nhếch lên cho cậu, "Tối nay về sơm một chút."
Vừa bước vào sân nhỏ, Từ Trạch và Trần Phán Phán nhìn thấy cảnh này đều lẳng lặng dừng bước, mặc dù bọn họ không đi cùng nhau, nhưng ngay lúc này, họ lại rất ăn ý liếc nhìn nhau một cái, rồi sau đó lặng lẽ lùi về sau hai bước.
Đạo Niên rút tay về, quay sang gật đầu với hai người họ: "Cảm ơn các vị đã chăm sóc cho Trường An của nhà chúng tôi."
"Không, không có chi." Trần Phán Phán ngơ ngác lắc đầu, cô nhìn Đạo Niên lên xe rời đi, hơn nửa ngày cũng không thể lấy lại tinh thần.
"Trường An của nhà chúng tôi......" Câu này làm cho một người ngoài như cô cũng cảm nhận được chút ngọt ngào đấy.

Nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của Thẩm Trường An, Trần Phán Phán nghi ngờ rằng không phải thế giới này quá dơ bẩn, mà là suy nghĩ của cô quá bẩn thôi.
"Ngại quá, chúng tôi đến không đúng lúc." Từ Trạch đẩy kính trên sống mũi, nghiêm túc sám hối với Thẩm Trường An, "Lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
Thẩm Trường An: "......"
Nói lung tung gì vậy trời.
Ba người trở lại văn phòng thì trông thấy chủ nhiệm Đỗ và dì Quyên đã đến rồi, có vẻ như hai người bất đồng quan điểm trên chuyện gì đó nên sắc mặt không được tốt lắm.
Một người là chủ nhiệm, một người là phó chủ nhiệm, nếu bất đồng quan điểm thì đối với cấp dưới như bọn họ cũng không phải là chuyện tốt.
Bọn họ giao tiếp bằng ánh mắt với nhau một chút, rồi lựa chọn làm bộ không biết gì, thành thật quay lại bàn làm việc của mình, mở máy tính lên giả vờ như đang rất bận.
"Trường An, cậu đến văn phòng của tôi một lát." Đỗ Trọng Hải nhìn Cao Thục Quyên nữa, quay sang nói với Thẩm Trường An, "Những người khác cứ làm việc như thường."
Trần Phán Phán lo lắng nhìn Thẩm Trường An, chẳng lẽ vì cậu từ chối lời mời gia nhập vào Bộ An ninh ở đế đô, nên bây giờ bị trả thù sao?
Thẩm Trường An nhìn dì Quyên, người đang có sắc mặt không được tốt lắm, sau đó đi vào văn phòng của chủ nhiệm Đỗ, Cao Thục Quyên do dự một lúc rồi cũng vào theo.
Thấy bọn họ đi hết rồi, Trần Phán Phán mới nhỏ giọng hỏi Từ Trạch: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cô nắm bắt tin tức nhanh như vậy mà còn không biết, thì đương nhiên tôi lại càng không rõ rồi." Từ Trạch đẩy mắt kính, xắp xếp lại tài liệu trong tay, "Hay là cô đi gõ cửa hỏi đi."
"Nếu tôi dám làm như thế thì còn hỏi cậu làm gì." Trần Phán Phán nhỏ giọng nói thầm, tuy rằng ngày thường chủ nhiệm Đỗ luôn vui tươi hớn hở dễ nói chuyện, nhưng khi nổi giận thì rất khủ.ng bố.

Lần gần đây nhất chủ nhiệm Đỗ nổi giận, là khi Bộ Dân chính mới thành lập không bao lâu, lúc ấy bọn họ đi họp ở trụ sở chính, có lãnh đạo của bộ phận khác cười nhạo bộ phận của họ không biết vươn lên, lúc ấy chủ nhiệm Đỗ lập tức vén tay áo lên đấu võ mồm với đối phương, cuối cùng châm chọc đến mức đối phương không dám ngẩng đầu luôn.
Kể từ đó về sau, cho dù những bộ phận khác ở sau lưng cười nhạo bọn họ như thế nào đi nữa, thì cũng không có ai dám nói dăm ba câu trước mặt bọn họ, vì tất cả họ đều sợ cái miệng đó chủ nhiệm Đỗ.
"Phán Phán, Trường An và bạn cô lên báo rồi!" Đinh Dương từ bên ngoài chạy vào, hấp tấp nói, "Có rất nhiều người đang chia sẻ nó trên mạng kìa, số lượt xem video cũng đã vượt qua một triệu luôn rồi."
"Video gì cơ?" Trần Phán Phán móc điện thoại ra, "Mau gửi địa chỉ trang cho tôi xem với."
Đinh Dương gửi địa chỉ video vào group chat, kích động nói: "Tôi thấy có rất nhiều người trên mạng đang khen Trường An đấy, lần này cậu ấy lại giúp Bộ Dân chính chúng ta không thua kém ai rồi."
Trần Phán Phán click mở địa chỉ Đinh Dương đã gửi, liên kết này chuyển đến nền tảng Weibo, hóa ra video này được đăng lên bởi một nền tảng truyền thông rất đáng tin cậy trong nước.
Ở phần đầu video, camera ẩn quay lại cảnh Thẩm Trường An dừng xe, mua vài đôi găng tay của một bà cụ bên lề đường.

Do ở khá xa và góc quay hơi lệch cho nên máy quay chỉ quay được bóng dáng của Thẩm Trường An, mấy chiếc xe gần đó đều được làm mờ bằng mosaic.
Một người ưa nhìn, chỉ cần một bóng hình thôi cũng đủ khiến mọi người nhận thấy cậu là một người đặc biệt.
Trong đoạn video có giọng của một phóng viên: "Đoạn video này do phóng viên trong nhóm chuyên mục quan sát xã hội của chúng tôi quay.

Chúng ta có thể nhìn thấy, sau khi quý ngài này mua găng tay của bà cụ xong, đã tiếp tục đi tuần tra trên phố, camera tại các giao lộ đã chụp được tuyến đường mà chiếc xe này đi qua."
"Khi chiếc xe này chạy đến ngã tư đèn giao thông bên ngoài trung tâm thương mại thì nó đã dừng lại."
Trần Phán Phán biết Thẩm Trường An đã cứu Tằng Di, người bạn tốt của cô, nhưng cô không ngờ hiện trường lại nguy hiểm như thế.

Trong vòng năm giây sau khi Thẩm Trường An dừng xe, tên rác rưởi trốn trong đám đông đã cầm dao xông ra ngoài, mà Thẩm Trường An chỉ chậm hơn gã mười giây.
Cách màn hình, cô cảm nhận rõ ràng sự khẩn trương ở hiện trường, đặc biệt là khi tên rác rưởi chém nhát đầu tiên bị Tằng Di né được, rồi lại định đâm lần hai, trái tim cô muốn nhảy lên tận cổ họng.
Cũng ngay lúc này, Thẩm Trường An đã đi tới sau lưng tên rác rưởi kia, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cậu ngăn chặn được gã đàn ông rác rưởi, Trần Phán Phán cảm thán hèn gì một người kiêu ngạo như Tằng Di sẽ hạ thấp tư thái theo đuổi Thẩm Trường An.

Vào thời khắc đứng giữa sự sống và cái chết này, nỗi sợ hãi của con người được phóng lên mức lớn nhất, sự xuất hiện của Thẩm Trường An quả thực chính là tia sáng duy nhất trong nỗi sợ hãi vô tận, huống chi cậu còn đẹp trai như vậy......
Đứng ở ngay thời điểm này mà yêu một người đàn ông như vậy cũng là một điều quá dễ hiểu.
Sau khi đoạn video được camera ở trung tâm thương mại quay lại kết thúc, thì lại có một cảnh được đám đông vây xem quay lại.

Bởi vì đoạn video này rất rõ ràng, cho nên mặt của Thẩm Trường An và Tằng Di đều được xử lý mosaic.
Gã đàn ông rác rưởi bị mọi người đè lên mặt đất đấm đá hét lên đau đơn, Thẩm Trường An chen vào trong đám đông, một bên ngăn đám đông nhiệt tình đánh vào đầu gã, một bên lớn tiếng quát: "Mọi người kiềm chế một chút, đừng đánh vào đầu, đừng đánh vào đầu, nếu xảy ra vấn đề gì thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy."
Trần Phán Phán còn nhìn thấy, có người đã dẫm vào tay tên rác rưởi này ngay dưới mí mắt Thẩm Trường An, nhưng cậu lại như bị mù, không những không duỗi tay ngăn cản mà còn quay đầu đi.
Dù bị ngăn cách bởi một tầng mosaic thật dày, Trần Phán Phán cũng cảm thấy vẻ mặt của Thẩm Trường An ngay lúc đó nhất định là vừa vô tội vừa ngây thơ.
Phần sau video là Thẩm Trường An yêu cầu mọi người lấy lại tiền và quà, sau đó ăn một cây kẹo mút hình gấu do một bé gái tặng.
Phóng viên của nền tảng này rất nghịch ngợm, họ thậm chí còn mua một cây kẹo mút cùng mẫu, sau khi tháo bao bì ra đã quay cận cảnh và đưa nó vào cuối video.
Trong khu vực bình luận bên dưới video, số lượng bình luận đã vượt qua hai mươi ba mươi ngàn, Trần Phán Phán không nhịn được mà nhấp vào đó xem thử.
Cư dân mạng 1: Câu "đừng đánh vào đầu, nếu xảy ra vấn đề gì thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật" thật sự làm tui cười muốn chết, anh trai này đúng là một công dân tốt biết tuân thủ pháp luật mà.
Cư dân mạng 2: Tôi đọc được một tin nóng khác ở địa phương, nói rằng cô gái này rất xinh đẹp, anh trai này cũng cực kỳ đẹp trai.

Trong vòng mười phút nữa, tôi rất muốn đọc được câu chuyện tình yêu của bọn họ.
Cư dân mạng 3: Anh trai đã đẹp lại còn dũng cảm này là của tui, ảnh đang nằm trên giường tui nè, mấy người đừng có cướp với tui.
Cư dân mạng 4: Lầu trên có còn chút mặt mũi nào không, thế mà lại dụ dỗ bạn trai tui.
Cư dân mạng 5: Chỉ có mình tôi phát hiện ra khi những người đó đánh vào mấy bộ phận khác của tên rác rưởi kia, anh trai đã vờ như không nhìn thấy gì sao?
Cư dân mạng 6: Thấy rồi nè, thấy rồi nè! Kiểu người như anh trai này, quả thật chính là báu vật trên thế giới mà.
Cư dân mạng 7: Tui muốn báo cáo, anh trai đã nhận lấy một cây kẹo mút của em gái nhỏ, nếu ảnh không yêu đương với tui, thì tui sẽ lập tức đi tìm lãnh đạo của ảnh để báo cáo.
Cư dân mạng 8: Kẹo mút do em gái tặng thì sao có thể gọi là hối lộ được, đó gọi là chia sẻ đồ ăn ngon nha.

Tôi cảnh cáo lầu trên, đằng ấy mà dám báo cáo cha của con tui, tui sẽ lập tức đi đập cửa sổ nhà đằng ấy đấy.
Cư dân mạng 9: Anh trai này thật sự là quá tốt, đã mua găng tay do bà cụ bán, mà còn cứu người từ dưới dao của tên côn đồ nữa, lúc nói chuyện với bé gái, thì cũng là ngồi xổm trước mặt cô bé.

Thật ra không phải là anh ấy đang ăn kẹo đâu, mà chỉ là đang giữ gìn trái tim trong sáng của cô bé thôi.

Nói nhiều như vậy nhưng thật ra điều tôi muốn nói nhất là, anh trai ới, em muốn hẹn hò với anh!
Cư dân mạng 10: Lầu trên đừng có mơ tưởng viễn vông nữa, anh hùng cứu mỹ nhân là một kịch bản kinh điển không thể thay đổi qua các thời đại đó, tôi cảm thấy cô gái được cứu kia có thể sẽ phát triển ra một câu chuyện tình yêu ngọt ngào dài 200 chương với anh trai đấy.
Cư dân mạng 11: Tui mặc kệ, dù cho có cách một lớp mosaic dày cộm như vậy mà tui cũng đã thấy được khuôn mặt đẹp trai của ảnh rồi, nhìn cái eo, đôi chân và cánh tay kia mà xem, thiệt là......!Chậc chậc chậc.
Trần Phán Phán thở dài, đáng tiếc là câu chuyện tình yêu mà họ đang tưởng tượng kia, còn chưa bắt đầu đã kết thúc với một cái kết BE rồi.
Lướt xuống chút nữa, cô nhìn thấy một tài khoản có tên gồm cả số và chữ cái tiếng Anh, đang lần lượt phản bác những bình luận nói Thẩm Trường An và Tằng Di có thể sẽ phát triển thành một câu chuyện ngôn tình.
9876AY8 trả lời cư dân mạng 1: Cậu ấy và đương sự không có quan hệ gì cả, cứu cô ấy chỉ vì tinh thần trọng nghĩa mà thôi.
9876AY8 trả lời cư dân mạng 2: Câu chuyện kiểu như anh hùng cứu mỹ nhân này lỗi thời lâu rồi, ai nói anh hùng nhất định phải thích mỹ nữ vậy?
9876AY8 trả lời cư dân mạng 3: Truyện ngôn tình kiểu gì vậy, xem cuộc sống của người khác như một câu chuyện là một hành vi không tôn trọng người khác.
9876AY8 trả lời cư dân mạng 10: Chưa gặp bao giờ mà chỉ vì một khuôn mặt đã nói thích, tình yêu kiểu này quá nông cạn.
Vì cư dân mạng có cái tên là những con số thêm chữ cái này quá nghiêm túc, nên bị không ít cư dân mạng phun tào.

Cư dân mạng 1: Người này là người thân trong gia đình tên côn đồ kia, cố ý ra đây bôi đen anh trai đúng không?
Cư dân mạng 8: Đây là kiểu tẩy trắng mới à?
Cư dân mạng 11: Bộ dáng nghiêm túc của anh ta giống với người dán màn hình dưới cầu vượt ghê.
Cư dân mạng 13: Người ta nam thì đẹp trai, nữa thì đẹp gái, hai người họ là trời sinh một đôi đấy, mi là trái chuối nào vậy, cần mi phản đối chắc?
9876AY8 trả lời cư dân mạng 13: Ông trời không thừa nhận bọn họ là một đôi!
Nhìn tài khoản này vô cùng nghiêm túc giải thích cho một đống cư dân mạng, Trần Phán Phán không nhịn được mà đọc tiếp.
Cô cảm thấy thật ra tài khoản này không giống như là tài khoản bôi đen, nhiều nhất là vì anh không hiểu phong cách phổ biến của internet bây giờ, cũng không biết mấy cô gái trên mạng này có thể thay đổi mười người bạn trai ở trên mạng mỗi ngày, cho nên mới tích cực quá mức như vậy.
Trong biệt thự, đám người Lưu Mao thấy Đạo Niên gõ bàn phím máy tính sách tay, làm nó vang lên tiếng cạch cạch liên tục, họ nhìn nhau, tiên sinh bị sao vậy?
"Cậu nói xem cậu làm gì không tốt, tự nhiên đi gửi video đó cho tiên sinh chi không biết nữa." Lưu Mao thở dài, "Tiên sinh gõ phím gần nửa tiếng rồi đấy."
Trước đây, tiên sinh thậm chí còn không liếc mắt nhìn mấy thứ này lấy một cái, vậy mà hôm nay chơi gần nửa tiếng đồng hồ, đây quả thật là một bước tiến lớn trong lịch sử mà.
Lạch cạch!
Đây là tiên sinh, người rất ít khi nổi giận đã vứt chuột mấy tính xuống đất.
"Tiên sinh, ngài đừng để mấy lời trên mạng này vào trong lòng......"
"Bọn họ thế mà lại nói rằng Trường An và người phụ nữ kia là một đôi do trời đất tạo nên đấy?" Mặt Đạo Niên lạnh lẽo tĩnh lặng như mặt nước, cắt ngang lời nói còn dang dở của Lưu Mao, "Tôi đồng ý cho hai người họ ở bên nhau khi nào vậy?"
"Người phàm nói chuyện không biết suy nghĩ, ngài đừng chấp bọn họ......"
"Dù không biết suy nghĩ, thì cũng không nên gán ghép Trường An nhà tôi cho những người khác!"
"Đúng, ngài nói rất đúng."
Đưa mắt nhìn toàn bộ Thần giới Yêu giới Minh giới, ai mà không biết Thẩm Trường An là người của ngài chứ?
Sau khi trút được những cảm xúc này, Đạo Niên nằm xuống cạnh máy tính, tiếp tục tranh luận với những cư dân mạng đó.
Trời đất tạo nên?
Nói bậy, y chính là ông trời, y phản đối cuộc hôn nhân này.
Người duy nhất trên thế giới này xứng đôi với Trường An, chỉ có......!Chỉ có y thôi!
Đạo Niên dừng động tác gõ chữ, nhìn những lời trong khu bình luận, đột nhiên không còn tâm tư tranh luận với bọn họ nữa.
Y......
Đặt tay lên ngực, nơi trái tim đang nhảy lên kia, Đạo Niên trầm mặc hồi lâu, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn những người khác: "Có phải phủ thần này có hơi quạnh quẽ không?"
Mọi người: Ơ?
"Ừ." Đạo Niên gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy vậy đấy."
Mọi người: Không phải, bọn họ chưa nói gì mà.
Đạo Niên: "Tôi cảm thấy Trường An rất tốt, mọi người thấy thế nào?"
Mọi người: Ừm......
Đạo Niên đứng lên, đóng máy tính xách tay trên tay lại: "Mọi người cũng cảm thấy tốt phải không?"
Mọi người: "......"
Được rồi, ngài vui là được.
Thẩm Trường An vẫn chưa biết mình đã trở thành một nhân vật nổi tiếng trên mạng, cậu ngồi trên ghế, nhìn chủ nhiệm Đỗ đang có nét mặt nặng nề, lại nhìn Cao Thục Quyên buồn không hé răng, yên lặng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
"Bà tự nói đi." Đỗ Trọng Hải bực bội uống một hớp trà lớn, không thèm nhìn Cao Thục Quyên.
Cao Thục Quyên kéo ghế dựa ngồi xuống, tức giận nói: "Bây giờ việc này đã không còn là vấn đề có đồng ý hay không, ông cho rằng tôi muốn làm kẻ phản diện này chắc?"
Đỗ Trọng Hải nói: "Tôi mặc kệ bên trên có ý gì, bây giờ Trường An là người của bộ phận tôi, chỉ cần thằng bé ở bộ phận này một ngày, tôi sẽ bảo vệ thằng bé một ngày, tôi không hiểu những chuyện trên đó của mấy người, cũng không muốn hiểu nó."
"Được được được, ông là một cấp trên tốt, biết yêu quý cấp dưới của mình, còn tôi thì đang ép lương vì xướng(*), làm khó người khác, vừa lòng rồi đi?"
Cao Thục Quyên giận đến độ đập vào tay vịn của ghế, Thẩm Trường An nghe rắc một tiếng, tay vịn......!gãy luôn rồi?
Thẩm Trường An thật cẩn thận nhích sang bên cạnh, cậu sợ dì Quyên giận quá rồi làm cánh tay cậu gãy như tay vịn luôn.
"Ngại quá, tay tôi làm sai rồi." Cao Thục Quyên nhặt tay vịn rơi trên mặt đất lên, mỉm cười với Thẩm Trường An, "Yên tâm đi, dì Quyên không đánh người đâu."
Thẩm Trường An: Sợ, sợ vãi.
"Tiền làm hư của công, cứ trừ vào tiền lương."
Nhìn thấy dì Quyên đập một cái làm gãy tay vịn, Đỗ Trọng Hải chẳng có chút phản ứng giật mình nào, ông uống ngụm trà.
"Bà vỗ thêm vài lần, tiền thưởng của năm cũng không còn nữa đâu."

Cao Thục Quyên cười lạnh một tiếng, không tán thành việc Đỗ Trọng Hải lấy tiền tài ra uy hiếp, bà quay sang nói với Thẩm Trường An: "Trường An, sự việc là thế này, dì nghe nói cháu có thể mời thần đúng không?"
Sau khi dì Quyên nói ra những lời này, Thẩm Trường An theo bản năng nhìn sang chủ nhiệm Đỗ, phát hiện dáng vẻ của ông vẫn như thường ngày, dường như cũng không có bao lớn phản ứng với chuyện về quỷ thần.
"Lần này cháu đến Bộ An ninh, hoặc nhiều hoặc ít cũng đoán ra dì có chút liên quan đến bộ phận này đi." Cao Thục Quyên vén tóc hai bên thái dương lại, "Hai ngày trước, bọn dì đột nhiên phát hiện một ngôi sao chổi thoáng xuất hiện, hình như là có ác thú xất hiện trên thế gian.

Nhưng sau này khi đo lường tính toán lại thì làm sao cũng không thể tính ra quỹ đạo của ác thú.

Tuy rằng không thể tính ra quỹ đạo của ác thú, nhưng bọn dì tính ra con ác thú này có liên quan đến địa phủ, cháu xem cháu có thể giúp đỡ bọn dì, hỏi người của địa phủ một chút không?"
"Ác thú?" Thẩm Trường An nhớ lại con quái thú thấy gớm đã bị Diêm Vương thu phục kia, "Có lẽ là vì con ác thú còn chưa kịp xuất hiện trên thế gian, thì đã bị bắt rồi á?"
"Không có khả năng." Nét mặt Cao Thục Quyên trở nên nặng nề, "Tất cả người tu hành trong bọn dì đều đã tính toán việc này, thế giới con người của chúng ta thật sự phải trải qua kiếp nạn này.

Trường An, chuyện này liên quan đến mạng sống của vô số người, người bọn dì có thể nhờ vả, chỉ có cháu thôi."
"Cháu yên tâm, mặc kệ chuyện này có thành công hay không, bọn dì đều sẽ cho cháu một số tiền thưởng kếch xù, còn có đan dược dưỡng khí bổ máu nữa, tuyệt đối sẽ không làm cơ thể cháu xuất hiện một chút tổn thương nào."
Thấy Thẩm Trường An vẫn không nói lời nào, Cao Thục Quyên nói tiếp: "Bọn dì còn sẽ thưởng cho cháu một căn bất động sản ở đế đô, một căn biệt thự ở thành phố Ngô Minh......"
"Khoan đã." Thẩm Trường An cắt ngang lời Cao Thục Quyên, "Dì Quyên, mấy phần thưởng này làm cho cháu rất động lòng, nhưng mà không cần đâu."
Nghe được lời này, lòng Cao Thục Quyên chùng xuống, ý của Trường An là không muốn giúp chuyện này đúng không?
Thôi, cũng không trách thằng bé, mời thần không phải là việc nhỏ, gần trăm năm nay đã không còn ai có thể mời thần rồi, dù cho Trường An có thể mời thần đến, bọn họ cũng không thể bảo đảm thần sẽ không thương tổn cậu.
"Thôi, để bọn dì nghĩ cách khác vậy......"
"Hung thú đã bị thu phục rồi á."
"Cái gì?!" Dì Quyên không dám tin nhìn Thẩm Trường An, "Cháu nói gì cơ?!"
"Hung thú đã bị thu phục rồi, cho nên mọi người không cần phải lo nữa, nó không thể lên thế giới con người quấy rối đâu." Thẩm Trường An che trái tim nhỏ bé của mình, phần thưởng hậu hĩnh như vậy, cậu không thể lấy được rồi.
"Sao có thể......" Cao Thục Quyên ngơ ngác lẩm bẩm, "Đây là một kiếp nạn lớn của thế giới con người chúng ta đó, sao lại có thể vượt qua một cách âm thầm lặng lẽ như vậy được? Trường An, cháu nghe ai nói chuyện này vậy?"
Thẩm Trường An lắc đầu: "Mấy ngày trước, khi cháu ra ngoài làm việc, không cẩn thận đi tới đường hoàng tuyền......"
"Gì?!" Đỗ Trọng Hải cao giọng la lên, "Cậu tới đường hoàng tuyền mà vẫn còn sống quay về á?!"
Thẩm Trường An bị giọng nói đột ngột vang lên của chủ nhiệm Đỗ dọa sợ: "Vâng, đúng vậy đấy."
Ánh mắt mà Đỗ Trọng Hải và dì Quyên nhìn Thẩm Trường An, giống như đang nhìn một vật gì đó kỳ lạ lắm.
"Trường An, cậu đi đến địa phủ với một cơ thể của người sống mà có thể trở về nguyên vẹn như vậy, đúng là cậu xứng đáng với thân thể công đức trọn vẹn này mà." Đỗ Trọng Hải đặt tách trà cũ yêu quý của mình xuống, giơ ngón tay cái lên với cậu, "Cậu quá lợi hại rồi."
Thẩm Trường An: "Cảm ơn vì đã khen?"
"Chuyện gì xảy ra sau đó nữa, nói tiếp đi." Dì Quyên tương đối nóng vội.
"Sau đó cháu cứ đi mãi đi mãi, rồi đụng phải một người đàn ông có bộ râu xoăn, ông ấy nói mình quen đường, có thể dẫn cháu ra ngoài." Thẩm Trường An giấu Đạo Niên đi, "Khi bọn cháu gần đến lối ra thì mặt đất đột nhiên rung chuyển, có một con ác thú khổng lồ xấu đau xấu đớn trồi lên từ khe đất.

Bọn cháu trông thấy ác thú sắp chạy ra khỏi cổng địa phủ rồi, nói thì chậm chứ chuyện xảy ra khi đó nhanh lắm, không biết ai đã đánh con ác thú ngã xuống đất......"
Đúng rồi, hôm đó ai đã hạ gục con ác thú vậy?
Diêm Vương hay là Thành Hoàng?
Hình như Thành Hoàng cũng không lợi hại bằng Diêm Vương, vậy chắc là Diêm Vương làm rồi.
"Diêm Vương lấy ra thứ gì đó có thể phát sáng, sau đó thu con ác thú đó vào giống như Pháp Hải thu phục Bạch Tố Trinh vậy đó." Thẩm Trường An nói, "Sau khi làm xong những việc này, Diêm Vương liền đưa cháu ra ngoài."
Cao Thục Quyên run rẩy nói: "Ý của cháu là người dẫn đường cho cháu và đưa cháu ra ngoài là Diêm Vương đúng không?"
"Diêm Vương vô cùng hiền lành tốt bụng, không kiêu ngạo một chút nào luôn đó." Không chỉ vậy mà còn đưa cậu đi gặp bà nội lần cuối cùng, sau đó đưa cậu và Đạo Niên về nhà nữa, có thể nói là vô cùng nhiệt tình luôn.
Cao Thục Quyên và Đỗ Trọng Hải cùng nhau im lặng, Diêm Vương quản lý chuyện sống chết của sáu cõi mà thân thiện và tốt bụng á?
Thẩm Trường An đang kể chuyện thiếu nhi bọn họ nghe phải không?
"Nhưng theo như những gì quẻ bói nói, tuy rằng ác thú sinh ra ở địa phủ, nhưng địa phủ lại không thể rằng buộc nó." Cao Thục Quyên nghi hoặc, "Con dấu của Diêm Vương lẽ ra phải vô dụng với nó mới đúng."
"Có khi nào là......!Mọi người đã tính sai rồi không?" Thẩm Trường An nói nhỏ, "Diêm Vương thu phục nó khá là dễ dàng luôn, thậm chí còn dễ hơn lúc Pháp Hải thu phục Bạch Tố Trinh nữa."
Lúc Bạch Tố Trinh trong tivi bị thu phục, cổ còn có cơ hội nói rất nhiều.

Mà con ác thú kia thì khá là thảm, bị thu vào một cái vèo luôn..


Bình luận

Truyện đang đọc