PHẢN DIỆN TRÙNG SINH KẾT HÔN CÙNG THƯỢNG TƯỚNG THÔ BẠO


Đồng hồ điểm tám giờ, Thiệu Huy cùng Chu Chí Thiên cùng nhau lên xe đi đến nhà xưởng Lập Hoa để giám sát tiến độ làm việc.
Nhà xưởng Lập Hoa chuyên về sản xuất áo, những mẫu được sản xuất ở đây đều là hàng thiết kế độc quyền của công ty.

Dựa theo doanh thu trong các tháng vừa qua, Thiệu Huy có thể dễ dàng nhìn ra được doanh thu tháng này so với các tháng trước hoàn toàn giảm mạnh.

Điều đó khiến cậu cảm thấy hoài nghi, rõ ràng người dân thủ đô bây giờ đang rất chuộng những mẫu áo thiết kế này.

Vậy tại sao doanh thu lại giảm mạnh như vậy trong khi Lập Hoa liên tục cho ra nhiều sản phẩm mới đa dạng?
Trên đường đến, cậu cũng từng hỏi qua Chu Chí Thiên, "Anh có biết vì sao doanh thu tháng này của Lập Hoa giảm mạnh so với những tháng trước hay không?"

Anh trả lời rằng: "Tôi không chắc, nhưng có lẽ là do vấn đề đến từ khâu sản xuất." Đó cũng chính là lí do vì sao hôm nay hai người phải đến tận nơi để giám sát.
Buổi giám sát được báo trước, cậu biết chắc chắn sẽ không thu được điều gì từ cuộc giám sát này.

Dù ít hay nhiều họ cũng sẽ có chuẩn bị trước để ứng phó với phía trên, hôm nay có lẽ sẽ khác với cách làm việc của họ thường ngày.
Đến nhà xưởng, Thiệu Huy vừa bước xuống xe liền nhìn thấy rất nhiều người đứng sẵn ở trước cổng chào đón mình.

Một trong số đó là quản lí nhà xưởng - Lý Lệ Hoa, ả vừa nhìn thấy cậu liền tiến lại gần niềm nở.
"Xin chào ngài tổng giám đốc, nghe danh ngài đã lâu đến nay mới có dịp gặp." Trong câu nói ả mang vài phần mỉa mai.
Trước giờ cậu chưa từng gây ra sóng gió gì lớn trong giới kinh doanh, danh tiếng có được đều là danh "cháu trai của Hoàng Trường Giang".

Có lẽ do cậu là cháu trai của chủ tịch, vừa đến tổng bộ đã trực tiếp leo lên vị trí tổng giám đốc nên đã khiến cho rất nhiều người bất mãn vì điều này, bao gồm cả ả.
"Chào cô quản lí Hoa, rất vui được gặp."
Hai người bắt tay nhau, nhìn thấy Chu Chí Thiên đứng sau cậu ả cũng cùng anh mỉm cười gật đầu một cái rồi tiếp tục trở về chủ đề chính.
"Tổng giám đốc, mời cậu đi theo tôi."
"Được."
Lý Lệ Hoa cùng đoàn người cùng nhau bước vào bên trong nhà xưởng trước, cậu cùng anh vào theo sau.


Đoàn người kia sau khi bước vào trong cũng liền nhanh chóng tản đi ai về vị trí người nấy chỉ còn lại ả cùng một cô gái mang giày cao gót màu đỏ.
Ả dẫn cậu đi giám sát từng công đoạn may, đến cả công đoạn nhỏ như cắt vải hay chỉ cũng không bỏ qua.

Nhìn những công đoạn này cậu lại cảm thấy rất hài lòng, hầu như không có bất kỳ điều gì bất mãn nào với các công đoạn này.
Cho đến công đoạn cuối, mày cậu bỗng dưng nhíu chặt lại quay sang nhìn Lý Lệ Hoa hỏi: "Quản lí Hoa, tại sao nhà xưởng lại không tiến hành may logo vào áo trước khi hàng xuất xưởng?"
Ả chỉ cười cười rồi nói: "Việc này không hoàn toàn cần thiết thưa ngài."
"May logo công ty vào quần áo thì có gì lại không cần thiết? Vậy theo cô việc gì mới là cần thiết đây?" Cậu nhìn ả chất vấn: "Theo như tôi được biết thì doanh thu tháng này giảm đáng kể so với những tháng còn lại, cô nghĩ sao về chuyện này?"
Lý Lệ Hoa không hề lộ ra một chút lo sợ, vẫn giữ nguyên nụ cười đầy tự tin trên môi đáp: "Doanh thu cũng sẽ có lúc lên lúc xuống, đâu thể nào cứ tăng mãi như thế được thưa ngài? Huống chi mặt hàng của công ty chúng ta vốn đắt tiền hơn những mặt hàng khác, có lẽ người mua quá ngán nên lựa chọn một chỗ mua khác rẻ hơn."
Nghe mà nực cười thật, những người mang tiếng chi tiền như nước như người thủ đô lại ngán tiền thì trên đời này còn ai có thể hào phóng được đây? Huống chi bọn người này đều coi trọng chất lượng sản phẩm, không cần biết giá tiền ra sao chỉ cần là hàng chất lượng cao họ đều sẽ bỏ tiền ra mua.

Hàng được sản xuất từ xưởng may Lộ Hoa đều sử dụng nguyên liệu tốt, may vá rất kỹ lưỡng chắc chắn sẽ không có chuyện danh thu giảm mạnh như vậy được.
"Tôi biết sẽ có lúc lên lúc xuống, nhưng cứ xuống kiểu này nhà xưởng các người sớm muộn gì cũng phải đóng cửa." Hơn nữa từ lúc giám sát đến giờ cậu cảm thấy Lý Lệ Hoa dường như không quá để ý đến chuyện sản xuất của xưởng, tất cả các câu hỏi do cậu đặt ra phần lớn đều do cô gái mang giày cao gót đỏ đi bên cạnh giải đáp còn ả thì chẳng nói một lời tựa như không hề biết.

Ả cũng không có ý muốn giới thiệu cũng như không muốn cô gái nói tên mình ra cho Thiệu Huy cùng Chu Chí Thiên, mỗi lần cậu có ý muốn hỏi tên cô, ả đều sẽ tìm chủ đề khác để cắt ngang.
Thấy người vận chuyển đang muốn đem áo mang ra xe, cậu liền nhanh chóng ngăn cản.
"Đặt lại vào bên trong, bảo họ may thêm logo vào."
Người vận chuyển hoang mang nhìn ả tựa như hỏi ý, chỉ thấy ả nghiến răng đáp: "Nghe theo lời ngài tổng giám đốc đi."
Nghe vậy, nhân viên nhanh chóng đẩy đồ vào lại bên trong.

Còn cậu sau khi nhìn thấy hình ảnh này thì mỉm cười nhìn ả hỏi: "Tối muốn vào trong xem quá trình, được chứ?"
"Tất nhiên là được thưa ngài." Ngoài mặc thì nói vậy nhưng bên trong lòng ả lại tức giận đến mức móng tay đã sớm đâm vào tay đến bật máu.


Bình luận

Truyện đang đọc