PHẢN HỒI SAU HÔN NHÂN

“Số 203.”

“Đây.” Giang Nại đưa bảng số mà cô đã lấy trước đó đến, dì chủ quán nhận lấy: “Tới bàn số 3.”

“Được, cảm ơn.”

Giang Nại vào cửa trước, Lý Thanh Tễ nhìn cánh cửa hai giây rồi mới đi theo vào.

“Cục cưng, em cảm thấy cửa hàng này siêu siêu ngon…” Cô gái trong đôi tình nhân ở cửa lẩm bẩm.

Chàng trai gật đầu: “Anh cũng thấy ngon, người có tiền cũng phải xếp hàng mà…”

Sau khi Giang Nại ngồi xuống, cô lại rút hai tờ khăn giấy ra lau bàn, thật ra cô thì không sao, nhưng cô cảm thấy… có thể Lý Thanh Tễ sẽ không thích ứng được.

Cũng mà là lúc này anh ở ngồi phía đối diện cũng không có vẻ mặt bất mãn gì.

“Thịt lợn om của quán bọn họ ngon lắm.”

“Ừm.”

Giang Nại gọi món theo gợi ý của cư dân mạng, sau khi gọi món xong, cô đột nhiên nhớ đến: “Tiểu Triệu đâu?”

“Đi đỗ xe rồi.”

“Ồ, em gọi nhiều một chút, để anh ấy ăn cùng.”

“Được.”

Một lúc sau Triệu Tư Nguyên cũng đến chỗ này, anh ấy đứng ở cửa, sau khi xác nhận sếp nhà mình thật sự vào quán ăn này mới đi vào.

Có đánh chết anh ấy cũng không ngờ sếp lại không lựa chọn gì cả….

Không hổ là cô Giang.

“Tiểu Triệu, bên này.” Giang Nại giơ tay lên ra hiệu.

Triệu Tư Nguyên gật đầu, ngồi xuống: “Hình như quán ăn này là một quán ăn lâu năm rất nổi tiếng.”

Giang Nại: “Đúng vậy, tôi đến đây vì là quán ăn lâu năm, anh ăn thử xem.”

Triệu Tư Nguyên: “Được, cảm ơn cô Giang.”

Giang Nại liếc nhìn Lý Thanh Tễ: “Anh cũng ăn đi.”

Lý Thanh Tễ cầm đũa lên.

Giang Nại nhìn anh ăn hai miếng, có chút chờ mong hỏi: “Thế nào?”

Giang Nại quay đầu nhìn anh: “Cô ấy sao? Cô ấy nói, bạn trai của em rất đẹp trai.”

Lý Thanh Tễ nghiêng đầu nhìn lại, như cười như không: “Bạn trai rất đẹp trai?”

“Đúng vậy… có vấn đề gì sao? Anh không đẹp trai à?”

Lý Thanh Tễ nhéo nhẹ bàn tay cô: “Em nói với người khác anh là bạn trai của em?”

Giang Nại khựng lại, sau đó mới nhận ra trọng điểm của anh đặt ở cách xưng hô chứ không phải có đẹp trai hay không: “Em không quen biết với cô ấy, sao lại nhắc đến chuyện này. Có thể người ta cảm thấy anh quá đẹp, không giống chồng người khác?”

Lý Thanh Tễ: “…”

Giang Nại cúi đầu, hơi buồn cười, sau đó hỏi: “Đúng rồi, ngày mai mấy giờ anh ra ngoài?”

Lý Thanh Tễ: “Mười giờ có một cuộc họp, buổi chiều còn phải đi khảo sát dự án. Buổi sáng anh có hơi bận, không thể ở cùng em được. Nhưng mà ngày mốt có thời gian, có thể đưa em đi chơi.”

“Em cũng không cần anh dẫn em đi chơi, vốn dĩ không có suy nghĩ này. Về phần em, ngày mai em muốn đi Cố Cung, em vẫn chưa được đến đó tham quan bao giờ.”

“Ngày mai để Tiểu Triệu đi cùng em.”

“Không cần đâu, em muốn đi một mình cho khuây khỏa, không cần người khác đi cùng.”

Lý Thanh Tễ cau mày: “Vậy em chú ý an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh.”

“Em biết rồi.”

Hai người câu được câu chăng trò chuyện, đúng lúc tình cờ đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi.

Lý Thanh Tễ liếc mắt nhìn, dừng lại: “Đợi đã, anh đi mua chút đồ.”

“Gì cơ?”

Anh không trả lời mà kéo cô vào trong, dừng lại ngay trước quầy thu ngân.

Lúc Giang Nại nhìn thấy anh đưa tay lấy một hộp áo mưa thì biết được mục đích của anh, sắc mặt lập tức đỏ bừng, muốn rút tay ra xoay người đi ra ngoài, nhưng kết quả lại bị anh kéo lại.

“Đây là loại trước kia em mua.” Anh đưa nó cho cô xem.

Cô thu ngân đứng bên trong, chớp mắt nhìn hai người.

Gương mặt Giang Nại đỏ bừng, cắn răng nói: “Anh muốn mua thì có thẻe nhanh lên chút không…”

Lý Thanh Tễ rất thong dong, thấy cô không trả lời, bèn nhét chiếc hộp trở lại, lấy một hộp khác ra kiểm tra xác nhận đúng mẫu mình cần, sau đó đặt lên bàn.

Khóe miệng cô thu ngân cong lên, sau đó kìm nén lại, nói: “Còn cần gì nữa không ạ?”

Lý Thanh Tễ nhìn cô: “Em còn cần gì nữa không?”

Anh đang cố ý đúng không!

Giang Nại trừng mắt nhìn anh: “Không có!”

“Ừm, vậy thôi.” Lý Thanh Tễ nói: “Tính tiền đi.”

Cô thu ngân: “Được.”

Trả tiền xong, Lý Thanh Tễ cũng không lấy túi, thẳng thừng nhét hộp nhỏ kia vào trong túi quần.

“Đi thôi.”

Giang Nại xoay người rời đi.

Đi ra ngoài chưa đầy hai phút, xe của Triệu Tư Nguyên dừng lại bên đường, hai người lên xe.

Sau khi về nhà, Lý Thanh Tễ đi tắm trước, Giang Nại lười biếng nằm ở trên sô pha.

Tắm rửa xong, anh đi xuống ngồi cạnh cô, thản nhiên kéo cô vào lòng.

“Chờ một chút, em đi tắm.” Cô nhảy xuống sô pha, đi tới chiếc túi nhỏ của mình lấy đồ lót ra, hôm nay cô đi vội nên chỉ mang theo một bộ quần áo để thay, cũng quên mang theo đồ ngủ.

“Làm sao vậy?”

“Em quên mang đồ ngủ.”

Lý Thanh Tễ nói: “Trong phòng thay đồ có đồ của anh, em cứ lấy đại một bộ để mặc ngủ.”

“Có thể chứ?”

“Có thể.”

“Cảm ơn anh.”

Giang Nại đi lên phòng thay đồ, vừa bước vào đã phát hiện một dãy áo sơ mi, áo phông trắng, áo khoác các loại cùng một màu…

Giang Nại nhìn một vòng, lấy một cái áo thun trắng đi vào phòng tắm.

Chuyện Giang Nại tắm chậm, Lý Thanh Tễ có nhận thức rất sâu sắc, cho nên sau khi cô lên lầu, anh cầm tài liệu trên bàn trà lên đọc vài trang.

Nhưng không ngờ lần này cô lại rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng sau, phía cầu thang đã có tiếng động.

Lý Thanh Tễ chưa từng tới kiểu quán ăn thế này, nhưng thành thật mà nói, hương vị cũng không tệ, anh gật đầu: “Được.”

Giang Nại thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Phần Giang Nại gọi rất vừa phải, ba người gần như ăn sạch sẽ mọi thứ, sau khi ăn xong ra ngoài, đúng lúc đến lượt đôi tình nhân trẻ kia đi vào.

“Hi, cô gái, ăn có ngon không?” Cô gái liếc nhìn Lý Thanh Tễ một cái rồi chào hỏi cô.

Giang Nại gật đầu: “Rất ngon.”

“Được! Vậy chúng tôi yên tâm rồi.” Cô gái đi ngang qua cô, nhỏ giọng nói: “Cô gái à, bạn trai của cô rất đẹp trai đó.”

Giang Nại sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”

Ba người rời khỏi quán ăn nhỏ, Triệu Tư Nguyên nhanh chóng chạy đến bãi đỗ xe lái xe đến, Giang Nại và Lý Thanh Tễ chậm rãi đi trên đường, vừa để tiêu hóa thức ăn vừa đợi Triệu Tư Nguyên lái xe qua đây.

Thủ đô về đêm người qua lại tấp nập, hạ chí vẫn chưa đến, gió đêm thổi đến, mang theo cảm giác mát mẻ.

Sau khi cô bị người qua đường va phải, Lý Thanh Tễ liền nắm lấy tay cô: “Chú ý đường đi.”

Giang Nại sát vào người anh: “Ồ.”

“Em quen biết hai người vừa rồi à?”

“Hả? Ý anh là đôi tình nhân kia hả?”

Lý Thanh Tễ ừm một tiếng: “Không phải cô ấy nói chuyện với em sao?”

“Không quen, chỉ là lúc đợi đến lượt, cô ấy hỏi em quán ăn đó thế nào thôi.”

“Vậy lúc nãy cô ấy nói gì với em?”

Bộ phim vẫn đang tiếp tục, hai người chạm ly rượu, mỗi người nhấp một ngụm.

Nội dung bộ phim cũng không tệ, sau đó Giang Nại có chút say mê, cô vô thức uống cạn hai ly rượu, có hơi say.

“Sau này nếu em ngủ không được hoặc tâm trạng không tốt, muốn uống chút rượu thì nói cho anh biết, không được lén uống một mình.”

Ánh mắt Giang Nại từ màn hình tivi chuyển sang khuôn mặt anh: “Nhưng không phải hôm qua anh không có ở nhà sao?”

“Vậy thì khi có anh ở đó, em đừng uống một mình.”

Giang Nại chăm chú nhìn anh, đôi mắt đen nhánh hơi lóe lên: “Ừm… em biết rồi.”

Lý Thanh Tễ nhìn về phía cô: “Thật sự biết rồi?”

Giang Nại: “Biết rồi mà.”

Lý Thanh Tễ kéo cô ngồi lên đùi anh. Cô mặc quần áo của anh, lúc đứng thì vừa vặn, nhưng bị anh kéo như vậy, vạt áo dễ dàng bị vén lên cao, trên làn da trắng mịn là bộ đồ lót bằng cotton màu trắng mềm mại.

Lý Thanh Tễ nghiêng người về phía trước, hít một hơi trên cổ cô: “Hôm nay dừng lại ở đây thôi.”

Giang Nai hơi ngẩng đầu: “Hả?”

“Không uống nữa.” Lý Thanh Tễ ngước mắt lên nhìn cô: “Nếu uống thêm nữa, em sẽ hoàn toàn say, không làm được gì.”

Trên người anh giống được bao phủ bởi lực từ trường, ánh mắt anh cũng vậy.

Lúc này cô đang ngồi trên đùi anh, dán vào người anh, đầu óc của cô bắt đầu trôi giạt, quay cuồng, cảm giác tê dại cộng với tác động của cồn đánh úp, tất cả mọi giác quan giống như được khuếch đại lên gấp mấy lần.

“… Không làm được cái gì?”

Vạt áo bị vén lên.

Lý Thanh Tễ: “Em nói xem?”

Giang Nại khẽ run lên, ôm lấy cổ Lý Thanh Tễ. Lần đầu tiên cô chủ động dán vào người anh, thấp giọng hỏi: “Là muốn hôn sao?”

Lý Thanh Tễ rũ mắt nhìn vào môi cô, lông mày khẽ nhúc nhích: “Không chỉ hôn thôi.”

Ám muội và d*c vọng mãnh liệt bị cồn đốt cháy từng chút một, hoàn toàn bừng cháy.

Cô vô thức ôm chặt lấy anh hơn nữa, giống như giờ phút này cô chỉ có một mình anh…. Cô cũng biết, chỉ cần có anh ở đây, trái tim của cô sẽ không trống rỗng. Cô muốn bị chiếm lấy, muốn được lấp đầy, muốn vứt bỏ tất cả cảm giác cô độc ra xa vạn dặm.

Mùi hương êm dịu giữa môi và răng quyện vào nhau, chất lỏng như mật ong chảy ra, giao truyền, hai người hôn nhau không rời, giống như muốn nuốt chửng đối phương vào bụng.

Lúc này chỉ hôn môi mà thôi, nhưng cô lại cảm nhận được dòng điện tê dại đã lan khắp tứ chi, chảy vào bụng.

Hôn nhau trong cơn say thật sự có thể nhấn chìm người ta.

Cô có thể cảm nhận được Lý Thanh Tễ cũng vô cùng hưng phấn, giữa tiếng nhạc nhẹ nhàng của bộ phim điện ảnh, hô hấp của anh càng lúc càng nặng nề.

“Về phòng ngủ…”

Giọng nói của Lý Thanh Tễ khàn khàn: “Ở ngay đây.”

Bên ngoài của sổ sát đất trong phòng khách là ánh trăng, là ngọn đèn, toàn bộ cửa kính trong suốt khiến trong lòng cô sinh ra cảm giác bất an.

Ở phía xa xa, trên con đường bên ngoài sân có xe chạy qua, đèn pha lao nhanh đến rồi lại vụt đi.

Cơ thể Giang Nại lập tức căng thẳng.

Lý Thanh Tễ không nói cho cô biết, loại kính này từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy mờ mịt, ban đêm càng không thể nhìn thấy gì. Lúc nãy anh biết cô căng thẳng, nên đã cố tình trêu chọc cô.

Nhưng lại không ngờ vì cô quá căng thẳng mà siết chặt, anh khẽ r3n rỉ, suýt nữa không kìm được.

Anh bình tĩnh lại một chút rồi nói: “Em thả lỏng chút…”

“Sẽ có người nhìn thấy…”

“Sẽ không.”

“Nhưng anh không kéo rèm…”

“Vậy cũng không thể nhìn thấy.” Lý Thanh Tễ ôm trọn lấy eo cô, trong lúc phập phồng lên xuống lại thấp giọng nói: “Em cho rằng anh nỡ sao?”

——

Giang Nại nhìn ánh trăng treo bên ngoài cửa sổ cả đêm.

Ngày hôm sau cô ngủ trọn tám tiếng mới thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Lý Thanh Tễ đặt đồ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên, cô xõa tóc, mặc quần áo của anh đi xuống, quần áo trên người cô rộng thùng thình lại lỏng lẽo.

Chiều dài của áo vừa vặn phủ qua mông, cô không tìm thấy quần dài phù hợp nên trực tiếp dùng nó làm váy ngủ.

Lý Thanh Tễ nhìn đôi chân thon dài kia, ánh mắt tối sầm lại.

Giang Nại không nhìn qua Lý Thanh Tễ, cô vừa sấy tóc xong, muốn lục túi xách tìm dây chun để buộc, nhưng cô lại quên mang theo. Lục túi xách một lúc lâu vẫn không tìm được, cô đành bỏ cuộc.

“Đã sấy khô tóc chưa?” Lý Thanh Tễ nói.

“Chỉ còn đuôi tóc chưa khô thôi, thôi bỏ đi.” Giang Nại đi đến phòng khách ngồi xuống: “Bây giờ sắp mười một giờ rồi sao? Tiêu rồi, em không thấy buồn ngủ chút nào, buổi sáng hôm nay em ngủ quá lâu, buổi tối chắc chắn không ngủ được.”

Lý Thanh Tễ: “Uống chút rượu vang đỏ nhé?”

“Cũng được, có thể giúp ngủ ngon.”

Tuy rằng tối hôm qua cô uống hết gần nửa chai vẫn không ngủ được.

Nhưng cô cảm thấy hôm nay lại khác, hôm nay cô không còn cô đơn, rượu cũng không còn là công cụ để giải sầu nữa.

Lý Thanh Tễ đi tới tủ rượu lấy một chai, mở ra rồi rót cho cô một ít.

Cửa sổ sát đất không kéo rèm, ánh đèn bên ngoài bãi cỏ dịu dàng yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có âm thanh xe cộ qua lại.

Hai người ngồi trong phòng khách, tắt đèn rồi bật phim xem.

“Ừm… loại này uống ngon nè, nhưng mà có vẻ không ngon bằng loại ở nhà.”

Lý Thanh Tễ: “Mấy chai rượu ở nhà là lấy từ hầm rượu nhà Lục Phong đến, là đồ quý giá được bố cậu ấy cất giấu, đương nhiên phải ngon.”

Giang Nại kinh hãi liếc nhìn Lý Thanh Tễ: “Quý giá, vậy là rất đắt sao?”

Lý Thanh Tễ: “Có lẽ thế.”

Giang Nại không dám nói là hôm qua cô đã nốc hết một chai, tuy rằng hương vị rất ngon, nhưng vô cùng lãng phí.

“Lục Phong đối xử với anh tốt thật…. cái này cũng đưa tới cho anh.”

Lý Thanh Tễ bình tĩnh nói: “Bởi vì cậu ấy thua anh, ngày đưa rượu tới, vẻ mặt không khác gì ăn mướp đắng.”

Giang Nại sửng sốt, khẽ mỉm cười, giống như cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia.

Giang Nại cất điện thoại di động, vào bên trong đi dạo. Cô đi ngang qua một cửa hàng nhỏ trong địa điểm tham quan, mua một cái bánh mì và một chai nước.

Hôm nay có rất nhiều khách du lịch nên cô đi một chút lại dừng một chút, dùng tốc độ chậm rãi đi dạo quanh địa điểm tham quan rộng lớn này.

Lúc từ bên trong đi ra, cô vẫn còn rất nhiều thời gian, bèn đến con phố ăn vặt nổi tiếng gần đó, ăn từ đầu phố đến cuối đường, cuối cùng ngồi dưới một mái đình nhỏ xem mấy ông cụ chơi cờ.

Nhàn nhã xem xong mấy trận thì sắc trời đã tối sầm lại, Giang Nại định quay về.

Vốn dĩ cô định sẽ về nhà chờ Lý Thanh Tễ, nhưng trong đầu đột nhiên có một ý tưởng, cô hủy bỏ cước xe, sau đó lại nhắn tin cho Triệu Tư Nguyên.

[Hôm nay khi nào thì mọi người kết thúc?]

Triệu Tư Nguyên: [Một tiếng nữa.]

Giang Nại: [Cho tôi địa chỉ, tôi sẽ qua đó.]

Triệu Tư Nguyên: [Được, cô Giang.]

Giang Nại bắt xe đến một tòa nhà văn phòng, xung quanh đều là mấy tòa cao ốc cao chót vót. Cô xuống xe, đi vào sảnh chính, trong sảnh có khu lễ tân, cô tìm một chỗ trống rồi ngồi đợi.

Lễ tân ở đại sảnh mang cho cô một ly nước, hỏi cô có hẹn trước hay không, Giang Nại nói cô đang đợi người, lễ tân cũng không làm phiền cô nữa.

Khoảng hai mươi phút sau, tiếng thang máy vang lên, cửa mở ra, đồng thời có bảy tám người bước ra, Giang Nại nhìn thấy người đi đầu thì giơ tay lên muốn gọi, nhưng lúc thấy mấy người xa lạ bên cạnh anh lại rụt tay về.

“Tổng giám đốc Lý, đây là cơ hội hiếm có, dù thế nào tôi cũng phải mời anh một bữa, chiêu đãi thật tốt.”

Cô đã đặt chỗ trước ở địa điểm tham quan, sau khi kiểm tra thời gian lại vội vàng ngồi dậy chạy đi tắm rửa, cả bữa sáng cũng không kịp ăn đã rời khỏi nhà.

Đều là do Lý Thanh Tễ…

Cô vội vã lê thân thể đau nhức đến địa điểm tham quan, trong lòng thầm oán trách.

[Ăn sáng rồi đi chơi.] Vào cổng địa điểm tham quan thì thấy tin nhắn của Lý Thanh Tễ.

Cô lấy điện thoại di động chụp lại cảnh tượng trước mắt rồi gửi: [Em ra ngoài rồi.]

Lý Thanh Tễ: [Ăn chưa?]

Giang Nại: [Không có thời gian, em đang vội.]

Lý Thanh Tễ: [Trên đường nhớ mua một ít.]

Giang Nại: [Vâng.]

Lý Thanh Tễ nhìn thời gian: “Lần sau tổng giám đốc Vương đến Hoành Xuyên tôi sẽ mời anh ăn cơm, tối nay tôi có hẹn rồi, thật xin lỗi.”

“Aiza, vậy thì thật đáng tiếc. Tối nay anh có hẹn đi ăn cơm với ai sao? Tôi sắp xếp giúp anh.”

“Tối nay….”

Lý Thanh Tễ đang nói thì dừng lại, đột nhiên nhìn về phía quầy lễ tân cách đó không xa, mọi người nhìn thấy anh khẽ mỉm cười: “Tôi vẫn chưa quyết định tối nay ăn gì, phải xem thử cô ấy muốn ăn gì.”

Nói xong, anh nhấc chân đi về phía khu vực lễ tân.

Giang Nại thấy anh phát hiện ra cô thì đứng dậy. Vốn dĩ cô còn định đợi anh đi ra ngoài, tách khỏi đối tác của anh rồi mới lén lút chạy đến bên cạnh anh.

“Sao em lại tới đây?” Lý Thanh Tễ có chút kinh ngạc.

“Đón anh tan làm.”

“Đón anh tan làm?”

Lý Thanh Tễ nhìn cô mấy giây, giống như cảm thấy cách nói này rất mới mẻ, trên mặt thấp thoáng vẻ vui mừng.

Giang Nại nhìn về phía sau anh, thấp giọng hỏi: “Không quấy rầy chứ?”

Lý Thanh Tễ mỉm cười, nắm lấy tay cô kéo đến trước mặt anh: “Em đón anh tan làm thì quấy rầy cái gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc