PHẢN HỒI SAU HÔN NHÂN

Ngày hôm sau, khoảng hơn mười giờ Lý Thanh Tễ xuất phát đến Hoành Xuyên, vì có một cuộc họp hội đồng quản trị vào sáng nay.

Sau khi họp xong, anh trở lại phòng làm việc của mình, vừa ngồi xuống thì có người gõ cửa.

“Vào đi.”

Người tới là Hà Thù Tịnh, trên tay cô ta có mấy phần tài liệu dự án, để anh ký tên.

Sau khi xem qua, Lý Thanh Tễ cầm bút lên, lật đến trang cuối cùng rồi ký tên của mình vào.

Hà Thù Tịnh vốn đang đứng bên cạnh chờ đợi thì nhìn thấy hôm nay anh đeo một chiếc nhẫn trên ngón áp út của bàn tay trái, trước đây anh chưa bao giờ đeo những thứ này.

Cô ta sững sờ, khi anh ký xong tài liệu rồi đưa sang, cô ta mới nói: “Chiếc nhẫn rất đẹp.”

Khóe miệng Lý Thanh Tễ khẽ nhếch lên: “Ừm.”

Hà Thù Tịnh nhìn anh: “Anh và Giang Nại không giống như những gì bên ngoài nói.”

“Đừng coi những tin đồn bên ngoài là thật.”

Hà Thù Tịnh nhướng mày: “Tôi hiểu rồi, vậy tôi ra ngoài trước đây.”

“Được.”

Hà Thù Tịnh ôm tài liệu trong tay rồi xoay người đi, thời điểm mở cửa đi ra ngoài, nụ cười trên mặt cô ta đã hoàn toàn phai nhạt.

Cô ta đi về phía bộ phận của mình, trên đường đi thì bị người khác chặn lại.

“Thù Tịnh, em đi tìm Lý Thanh Tễ à?” Lý Trì Tuân đang đợi cô ta ở đây.

Hà Thù Tịnh: “Nhờ anh ấy ký mấy bản tài liệu.”

“Ồ.” Lý Trì Tuân đứng bên cạnh cô ta: “Vậy em có nhìn thấy cậu ta đeo nhẫn không?”

Hà Thù Tịnh liếc nhìn anh ta, có chút cạn lời: “Anh thật sự rất để ý đến anh ấy nhỉ?”

Lý Trì Tuân: “Hôm nay đi họp chung, tôi có thể không nhìn thấy sao?”

Hà Thù Tịnh: “Anh ấy đã kết hôn rồi, đeo nhẫn cưới cũng không có gì kỳ lạ.”

“Kỳ lạ chứ, sao lại không kỳ lạ? Vì một cô gái mà cậu ta đã hoàn toàn thay đổi tính nết.” Lý Trì Tuân đến gần cô ta hơn, hạ thấp giọng nói: “Cậu ta quan tâm đ ến vị Giang Nại kia như vậy, em cũng nên từ bỏ đi chứ nhỉ?”

Vẻ mặt Hà Thù Tịnh không hề thay đổi: “Từ bỏ cái gì?”

Lý Trì Tuân: “Bên cạnh cậu ta đã có người khác, có phải em có thể để mắt đến tôi rồi không?”

Hà Thù Tịnh nghiêng đầu nhìn anh ta, đột nhiên mỉm cười: “Tổng giám đốc  Lý, không phải bên cạnh anh cũng có người khác rồi sao? Những lời này là có ý gì?”

Lý Trì Tuân: “Bên cạnh tôi có ai cũng không quan trọng.”

Hà Thù Tịnh: “Vậy sao? Nếu đã không quan trọng, vậy có phải tổng giám đốc Lý sẽ không kết hôn với cô ta mà kết hôn với tôi không?”

Biểu cảm của Lý Trì Tuân chợt đông cứng lại, sau đó nhanh chóng nói: “Dù tôi kết hôn với cô ta rồi cũng không có cảm giác gì với cô ta, tôi chỉ có tình cảm với em.”

Ánh mắt Hà Thù Tịnh trở nên lạnh lùng, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười: “Anh thích tôi đến vậy sao?”

Lý Trì Tuân: “Tôi đã theo đuổi em lâu như thế, em nói xem?”

Hà Thù Tịnh như đang suy nghĩ: “Có vẻ là vậy thật.”

Lý Trì Tuân: “Cho nên, từ bỏ Lý Thanh Tễ đi, đến với tôi.”



Đến giữa trưa, Lý Thanh Tễ xử lý xong tất cả công việc trên bàn, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Nại.

[Em ăn cơm chưa?]

Vài phút sau Giang Nại mới trả lời anh: [Vẫn chưa.]

Lý Thanh Tễ: [Không phải đến giờ nghỉ rồi sao?]

Giang Nại: [Lúc nãy có cuộc họp, vừa mới kết thúc xong, em phải sắp xếp lại số liệu đã.]

Lý Thanh Tễ: [Ăn cơm trước đi, đừng để bị đói.]

Giang Nại: [Cũng không đói lắm, chiều nay sẽ cần số liệu này, em làm xong trước đã. Anh thì sao, đã ăn chưa?]

Lý Thanh Tễ chụp cho cô xem một góc bàn làm việc của mình: [Vẫn chưa đi]

Giang Nại: [Vậy anh nhanh đi ăn đi, em sẽ ăn sau.]

Tin nhắn không được gửi đến nữa, Lý Thanh Tễ ngồi trên ghế làm việc một lúc, ngón trỏ tay phải xoay chiếc nhẫn trên bàn tay trái.

Lúc này, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Trần Mẫn bước vào: “Sếp, có cần chuẩn bị cơm trưa không?”

“Ừm.”

Trần Mẫn gật đầu, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên bị Lý Thanh Tễ gọi lại: “Đợi đã, không cần nữa.”

Trần Mẫn bối rối quay đầu lại.

Lý Thanh Tễ đã đứng dậy: “Đến Tư Ninh Đặc đi.”

Trần Mẫn hơi giật mình, vốn còn muốn hỏi là có phải bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi không, nhưng đột nhiên cô ấy nghĩ đến Giang Nại, cho nên cũng không hỏi nữa, theo anh đi ra ngoài.

Giang Nại đang ngồi ở vị trí làm việc của mình sắp xếp lại số liệu, nửa tiếng sau, cuối cùng cũng hoàn thành, cô vươn vai rồi đứng dậy đi đến nhà ăn.

Hôm nay cô muốn ăn chút đồ cay, cho nên đã gọi hai món Tứ Xuyên. Sau đó vì để bớt cay, cô lại gọi thêm một ly trà sữa lạnh ở quầy trà sữa bên cạnh.

Sau khi gọi món xong, cô tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống. Lúc này, điện thoại lại có tin nhắn mới.

[Em đang ở đâu?]

Giang Nại mở khóa, chụp ảnh đồ ăn hôm nay gửi cho Lý Thanh Tễ: [Báo cáo sếp, em đang ăn cơm rồi.]

Sau khi gửi đi, Lý Thanh Tễ không trả lời lại.

Giang Nại cũng không để ý, cầm đũa ăn cơm của mình.

Kết quả không quá vài phút sau, chiếc ghế ở phía đối diện bàn bị người khác kéo ra, một phần thức ăn được đặt xuống bàn.

Giang Nại kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang bình tĩnh ngồi xuống đối diện mình, mà cách đó không xa còn có Trần Mẫn, cô ấy chu đáo ngồi cách mấy bàn, không đến quấy rầy hai người.

“Sao anh lại tới đây?”

Lý Thanh Tễ: “Tới đây ăn cơm.”

Giang Nại: “Không phải anh đang ở Hoành Xuyên ư? Sao đột nhiên lại…”

“Không hoan nghênh anh à?” Lý Thanh Tễ cầm đũa lên, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Giang Nại nhìn anh, trên mặt cũng lộ ra ý cười: “Đây là công ty của anh, em có hoan nghênh hay không quan trọng sao?”

Lý Thanh Tễ: “Quan trọng.”

Ý cười trên gương mặt Giang Nại càng đậm hơn, “ồ” lên một tiếng: “Vậy anh ngồi đi, miễn cưỡng hoan nghênh.”

Lý Thanh Tễ khẽ cười, không bắt đầu ăn ngay mà nhìn về phía đồ ăn cô gọi, còn có ly trà sữa kia.

“Em chỉ ăn hai món này thôi sao?”

“Như vậy là đủ rồi, em không thể ăn nhiều quá.”

“Không ăn được nhiều là bởi vì phải để dành bụng cho ly trà sữa này đúng không?” Lý Thanh Tễ nói: “Khẩu vị như trẻ con.”

Giang Nại có chút xấu hổ: “Trẻ con gì chứ…. món này ngon lắm anh biết không.”

Lý Thanh Tễ không thể đồng ý.

Giang Nại nhặt ống hút lên, c ắm vào, đưa đến trước mặt anh: “Không tin thì anh nếm thử đi, thạch dâu tây ở nhà ăn của chúng ta ăn rất ngon.”

Lý Thanh Tễ: “Anh không uống.”

“Uống một ngụm đi mà, thật sự rất ngon.”

Lý Thanh Tễ: “Không.”

“Chỉ một ngụm thôi, anh thử đi…”

Trong giọng điệu của cô bất giác mang theo chút nũng nịu, chính bản thân cô cũng không nhận ra.

Lý Thanh Tễ lại nhìn cô, trong lòng bất giác mềm nhũn, tuy rằng vẻ mặt vẫn lộ ra chút ghét bỏ nhưng tay vẫn nhận lấy.

Anh uống một ngụm, vị dâu rất đậm đặc, nhưng bất ngờ là không có vị ngọt gắt giống như tưởng tượng.

Giang Nại nói: “Em gọi loại ít đường, sẽ không ngọt lắm.”

Lý Thanh Tễ gật đầu: “Không tệ.”

“Rõ ràng là rất ngon.” Giang Nại nói: “Anh uống thêm vài ngụm nữa đi, vừa rồi anh còn chưa ăn được thạch với trân châu.”

Lý Thanh Tễ nghe lời cô, cúi đầu tiếp tục uống.

“Sếp?” Đúng lúc này, giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển Trần Phong cùng với mấy cấp dưới đột nhiên đi ngang qua, vốn còn tưởng bị hoa mắt, nhưng khi nhìn kỹ hơn thì đúng là Lý Thanh Tễ.

Trần Phong đi tới, ánh mắt đảo qua ly trà sữa màu hồng nhạt trong tay anh, cười nói: “Hôm nay sếp cũng ăn cơm ở nhà ăn sao?”

Lý Thanh Tễ: “Ừm.”

Trần Phong lại nhìn về phía Giang Nai, lên tiếng chào hỏi.

Giang Nại cũng đáp lại: “Xin chào, giám đốc Trần.”

Trần Phong cười nói: “Được, vậy hai người tiếp tục ăn đi, tôi qua bên kia ăn cơm, không làm phiền nữa.”

Giang Nại: “Anh cứ tự nhiên.”

Trần Phong lại nhìn thứ Lý Thanh Tễ cầm trong tay: “Được.”

Sau khi Trần Phong đi rồi, Lý Thanh Tễ yên lặng đặt ly trà sữa trong tay xuống.

Giang Nại khẽ cười, cúi đầu ăn cơm.

Cách đó không xa, Trần Phong lén lút chụp một bức ảnh bên phía Lý Thanh Tễ trước mắt mấy cấp dưới, sau đó gửi vào nhóm chat của nhóm lãnh đạo bọn họ.

[Mọi người, đã lâu rồi tôi không đến tòa nhà chính, sếp đã trở nên đáng yêu như vậy rồi sao:)]

Nhóm giám đốc: [?]

Trần Phong: [Vừa rồi nhìn thấy sếp của chúng ta cầm một ly trà sữa dâu màu hồng nhạt, đáng yêu chết tôi rồi.]

Giám đốc tài chính: [Trần Phong, anh dũng cảm thật đó, còn chụp cả ảnh?]

Giám đốc hành chính: [Rất rõ ràng ly trà sữa này là do Giang Nại mua.]

Trần Phong: [Ngọt ngào quá đi, thật đáng kinh ngạc.]

Giám đốc tài chính: [Bị mắng thêm vài lần trong cuộc họp anh sẽ không cảm thấy đáng yêu nữa, cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc nữa.]

Giám đốc hành chính: [Trời ạ, không nói đến chuyện công việc, chỉ nói đến chuyện đu CP thôi, sếp vẫn rất ngọt ngào.]

Trần Phong: [Ha ha]

Lưu Niệm: [Mọi người đừng kinh ngạc như thế.]

Trần Phong: [Bà chủ ở trong bộ phận của cô, cô nhìn thấy nhiều rồi, đáng tiếc bộ phận nghiên cứu phát triển bọn tôi không ở tầng năm!]

Giám đốc hành chính: [Đáng tiếc bọn tôi không ở tầng năm.]

Giám đốc tài chính: [Đáng tiếc bọn tôi không ở tầng năm.]

Lưu Niệm: [……]



Mấy ngày sau là thứ Bảy, Giang Nại dậy muộn, bụng đói cồn cào, mơ mơ màng màng bước ra khỏi phòng ngủ.

“Lý Thanh Tễ?”

Trong phòng làm việc không có người, sô pha cũng không có ai, Giang Nại ngáp một cái, đi về phía phòng ăn, quả nhiên Lý Thanh Tễ đang ở đây.

Giang Nại nhìn thấy bóng lưng anh, đi tới: “Anh nấu món gì vậy?”

“Trứng bắc, trong nồi còn có cháo.”

Trứng trong nồi rất tươi ngon, Giang Nại nói: “Em đói quá…”

Lý Thanh Tễ: “Ừm, sắp xong rồi.”

Giang Nại ngoan ngoãn chờ đợi, thuận miệng hỏi: “Hôm nay anh có phải ra ngoài không?”

“Tối nay có một bữa tiệc từ thiện.”

“Ồ.”

Nhìn dáng vẻ buồn chán của cô, Lý Thanh Tễ hỏi: “Đi với anh không?”

Giang Nại ngủ không đủ giấc, lại ngáp một cái: “Em có thể đi cùng sao?”

Lý Thanh Tễ suy nghĩ rồi nói: “Người khác đều có người đi cùng, nếu em không đi cùng anh, anh sẽ chỉ có một mình.”

“Anh sẽ không một mình đâu, chắc chắn sẽ có người đi cùng anh.”

Lý Thanh Tễ tắt bếp, giơ bàn tay trái lên, chiếc nhẫn trên ngón áp út phát sáng: “Kết hôn rồi.”

Giang Nại mỉm cười.

Lý Thanh Tễ nói: “Đã nấu bữa sáng cho em rồi, đi cùng anh đi.”

Giang Nại: “Vậy em sẽ suy xét một chút, một lúc nữa nếu cảm thấy ăn ngon em sẽ đi.”

Lý Thanh Tễ: “Khá đấy.”

“?” Giang Nại khẽ hừ một tiếng: “Đương nhiên.”

Mùi vị bữa sáng rất ổn, Giang Nại “miễn cưỡng” đồng ý đi cùng anh đến bữa tiệc tối nay.

Buổi chiều, Trần Mẫn cùng hai nhân viên tới cửa, mang theo mấy bộ lễ phục, hỏi cô thích bộ nào.

Giang Nại không muốn váy đuôi dài, đi lại có chút bất tiện, cũng không muốn chọn bộ váy quá lấp lánh vì sẽ rất phô trương, bèn chọn một bộ lễ phục màu đen.

Không lâu sau, chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu tóc cũng đến cửa, Giang Nại vừa nghịch điện thoại, vừa để bọn họ lăn qua lộn lại đầu tóc của mình.

Bữa tiệc tối nay chính thức bắt đầu lúc sáu giờ, năm giờ chiều, Giang Nại đã trang điểm và làm tóc xong, hai nhân viên đi theo cô vào phòng quần áo, muốn giúp cô thay trang phục.

Giang Nại rất ngại khi phải khỏa thân trước mặt người ngoài, bèn nói cô có thể tự làm được.

Nhân viên gật đầu rồi đi ra ngoài trước, cô ở trong phòng quần áo một mình, mặc nội y vào rồi chậm rãi mặc bộ váy lên người.

Cô đoán bộ váy này thuộc thương hiệu thời trang cao cấp nào đó, giá cả nhất định rất đắt tiền, cho nên lúc mặc vào vô cùng cẩn thận.

Bộ váy có dạng ống ôm lấy cơ thể, sau khi mặc vào cô mới phát hiện bộ váy ôm sát khiến cô rất khó kéo khóa sau lưng, muốn đi ra ngoài gọi người, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang bước vào.

Ánh mắt anh tập trung lên người cô một lúc, đôi mắt hơi tối sầm lại.

“Sao vậy?” Một lúc sau, anh mới lên tiếng hỏi.

Giang Nại: “Không kéo khóa kéo lên được…. anh giúp em với.”

Lý Thanh Tễ ừm một tiếng, đi đến phía sau cô.

Lúc này Giang Nại đang đứng đối diện với một tấm gương lớn cao sát trần, cho nên có thể nhìn thấy anh đứng phía sau cô một cách rõ ràng, anh hơi cúi đầu xuống, giúp cô kéo khóa lên.

Động tác của anh rất chậm, cũng có thể vì khóa không dễ kéo lên, lúc dần dần di chuyển lên trên, cô có thể cảm nhận được dầu ngón tay anh chạm nhẹ vào lưng cô, kéo thẳng một đường lên phía trên, để lại cảm giác mê hoặc.

Giang Nại không chịu được sự trêu chọc này, vành tai đỏ bừng.

“Xong rồi chứ….”

“Xong rồi.”

Khóa kéo ẩn vào trong, sau khi kéo lên thì không để lại dấu vết gì, làn vải mềm mại rũ xuống, tôn lên vòng eo thon thả và bờ m ông cong cong, xuống nữa là đôi chân dài miên man.

Lý Thanh Tễ ngẩng đầu nhìn người trong gương, từ phía sau ôm cô vào lòng.

Giang Nại bị anh nhìn thì cảm thấy có chút ngại ngùng: “Mọi người đang chờ bên ngoài, phải ra ngoài trước đã.”

Bình thường Giang Nại ăn mặc tương đối đơn giản, hình tượng và khí chất của cô cũng vậy, điềm đạm gọn gàng, nhưng hóa ra cô cũng có thể trở nên vô cùng lộng lẫy và quyến rũ. Bộ váy đen, đôi môi đỏ mọng, mái tóc dài, xinh đẹp đến mức không gì có thể so sánh được.

Lý Thanh Tễ hơi nghiêng đầu, nhịn không được muốn hôn cô, Giang Nại vội vàng đưa tay che môi anh lại.

“Trang điểm rất lâu, không được hôn!”

Lý Thanh Tễ hơi nhướng mày, nhưng vẫn kiềm chế lại: “Nghiêm khắc thế cơ à.”

“Nếu hôn thì lớp trang điểm sẽ trôi mất…. lát nữa sẽ bị muộn giờ.”

“Vậy thì cứ muộn đi, cũng không cần phải đến đúng giờ.”

Giang Nại vội vàng đẩy anh ra, chạy ra ngoài, thấp giọng phản đối: “Không được.”

Cho dù không cần đến đúng giờ, nhưng ở bên ngoài còn có rất nhiều người, cô không muốn bị người khác nhìn ra được điều gì đó!

Lý Thanh Tễ nắm lấy tay cô, dưới sự phản đối mãnh liệt của cô, anh đành phải nói: “Anh biết rồi, sẽ không động vào em.”

Giang Nại thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu tìm giày: “Đôi giày cao gót vừa rồi chị Trần Mẫn đưa em đâu….”

Lý Thanh Tễ nhìn xung quanh, thấy ở trong góc: “Đôi đó à?”

“Phải.”

Lý Thanh Tễ đi tới, cúi người cầm lên: “Muốn mang bây giờ sao?”

“Đúng vậy.”

Lý Thanh Tễ quỳ một chân trên mặt đất, đặt giày trước mặt cô, ra hiệu cho cô nhấc chân lên.

Anh đột nhiên ngồi xổm xuống giúp cô mang giày khiến cô bất ngờ không kịp chuẩn bị, có hơi ngẩn ra, một lúc sau mới nhấc chân trái lên.

Lý Thanh Tễ giúp cô cởi dép lê ra, giữ lấy mắt cá chân của cô rồi xỏ giày cao gót vào.

Giang Nại rũ mắt nhìn động tác cẩn thận của anh, trong lòng giống như có một đóa hoa đang chậm rãi nở rộ, có một người nhỏ bé đang nhảy múa vòng quanh trên cánh hoa, lên xuống không ngừng, khiến trái tim cô rung động.

“Cười gì đó?” Lý Thanh Tễ hỏi.

Giang Nại cũng không nhận ra bản thân đang cười thành tiếng, vội vàng kìm lại: “…Em cảm thấy bản thấy giống như nữ vương vậy.”

Vừa dứt lời, người trước mặt liền ngước mắt lên, tay của anh vẫn đang giữ chặt mắt cá chân cô, trong ánh mắt thâm trầm mang theo một loại d*c vọng… có tính công kích không thể giải thích được.

Bị anh nhìn như vậy, trái tim Giang Nại run lên.

Người phục tùng dưới làn váy dường như không phải thần tử, mà là một vị vua tràn ngập tham vọng, ngấm ngầm nhẫn nhục nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể siết chặt cổ họng của người khác.

Giang Nại nuốt khan: “Còn một chiếc nữa…”

Lý Thanh Tễ thu lại cảm xúc, nhẹ nhàng mỉm cười: “Cũng khá giống.”

Anh lại rũ mắt nhìn xuống, giúp cô mang chân còn.

Giang Nại đột nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng, vừa mang xong thì muốn đi ra ngoài: “Em ra ngoài đây.”

“Khoan đã.”

Lý Thanh Tễ đột nhiên ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi anh phục vụ như vậy em thấy hài lòng không, nữ vương bệ hạ?”

Một bên mặt tiếp xúc với hơi thở của anh dường như nóng lên, Giang Nại hơi quay đầu đi: “… Hài lòng.”

“Được.” Lý Thanh Tễ chậm rãi vén tóc của cô ra sau: “Vậy đêm nay trở về, nữ vương nhớ phải ban thưởng cho anh đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc