PHẢN HỒI SAU HÔN NHÂN

Ngoại trừ đi vệ sinh và ăn uống, phạm vi hoạt động ngày hôm nay của Giang Nại gần như chỉ quanh quẩn ở sô pha.

Lý Thanh Tễ cũng ở bên cạnh cô như vậy cả ngày, thỉnh thoảng trả lời vài cuộc điện thoại, đọc vài tập tài liệu.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, sau khi xem xong một bộ phim điện ảnh, Giang Nại hiếm khi buồn ngủ sớm, nhưng mà… hôm nay cô cũng muốn đi tắm trước khi ngủ. Ngày hôm qua vì bị sốt nên chỉ thay quần áo rồi đi ngủ, tối hôm nay cô không chịu nổi nữa.

“Buồn ngủ rồi sao? Có muốn đi ngủ không?”

Lý Thanh Tễ đặt điện thoại xuống, hỏi cô.

Giang Nại gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Em muốn đi tắm.”

Giọng của cô rất nhỏ, đến mức Lý Thanh Tễ không thể nghe thấy: “Cái gì?”

“Em nói em muốn đi tắm, ngày hôm qua không tắm rồi, em thấy khó chịu.”

Lý Thanh Tễ khẽ cau mày: “Chân của em tạm thời không để dính nước sẽ tốt hơn.”

“Em biết, em sẽ không để dính nước đâu.” Giang Nại nói: “Anh xã nước vào bồn tắm giúp em, đừng xã đầy, xã đến nấc thang là được, em sẽ để chân lên đó rồi tắm rửa qua một chút.”

Dường như Lý Thanh Tễ vẫn đang cân nhắc: “Em chắc chứ?”

Giang Nại bày ra vẻ mặt đáng thương: “Hôm nay mà không tắm thì em thật sự không ngủ được.”

Thấy dáng vẻ này của cô, Lý Thanh Tễ đành phải thỏa hiệp: “Vậy em đợi anh một lúc.”

“Vâng!”

Lý Thanh Tễ đứng dậy đi vào phòng tắm xả nước.

Giang Nại đưa tay tới mép qu@n lót, nắm chặt mép vải cotton, hai tai đỏ bừng.

Lý Thanh Tễ nhìn cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hai tay luồn ra sau cánh tay của cô rồi cởi bỏ móc áo sau lưng cô.

Một động tác rất nhẹ, cơ thể cô thả lỏng.

Sau đó tay anh phủ lên mu bàn tay của cô, siết chặt mép vải, tấm vải rơi xuống đất.

“Vào đi, bám lấy anh.” Lý Thanh Tễ nói.

Giang Nại: “Khăn tắm…”

Lý Thanh Tễ biết thật ra cô vẫn rất ngại ngừng, bèn vươn tay túm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh đưa cho cô, Giang Nại nhanh chóng nhận lấy.

Bồn tắm này rất rộng, bên trong có một phía có nấc thang cao hơn có thể ngồi.

Cho nên sau khi ngồi vào trong, Giang Nại có thể nhấc chân đặt lên nấc thang, giữ cho nó khô ráo.

Cô thở phào nhẹ nhõm, sau khi ngồi xuống cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Tễ.

Anh có chút giễu cợt nói: “Lúc này rồi mà em còn suy nghĩ tới mấy chuyện đó, bộ không cần mạng nữa sao?”

Giang Nại: “…”

Lý Thanh Tễ trực tiếp bế ngang cô lên: “Tiểu Triệu, đi lái xe. Trần Mẫn, liên lạc với bệnh viện.”

“Vâng.”

“Vâng.”

Tối nay đa số mọi người đều đang tập trung ở khu giải trí mở tiệc ca hát, một số người không đi cũng ở lại trong phòng giống như Giang Nại, nhưng dọc đường đi không đụng phải người nào ở công ty.

Song, Giang Nại cũng không còn tâm tư để để ý đến chuyện này nữa, hai tay vô thức siết chặt áo của Lý Thanh Tễ, đau đến đầu óc choáng váng.

Tiểu Triệu nhanh chóng lái xe chạy đến trước khách sạn, Trần Mẫn mở cửa xe, Lý Thanh Tễ ôm Giang Nại ngồi vào trong.

Vốn dĩ cô cảm thấy tắm rửa như vậy rất tiện, nhưng sau khi ngồi xuống, cô mới cảm thấy tư thế này… không lịch sự cho lắm, nhất là khi cô còn không mặc quần áo.

Cô đỏ mặt, dùng khăn che mặt lại, thấp giọng nói: “Anh có thể quay đi không?”

“Không thể.”

Giang Nại không ngờ anh lại từ chối dứt khoát như vậy, cô đột nhiên ngước mắt nhìn anh.

Lý Thanh Tễ chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm, ánh mắt có chút thâm trầm: “Bình thường em cũng lề mà lề mề thế này, cho nên lần nào tắm rửa mới lâu như vậy đúng không?”

“…Không phải.” Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Giang Nại cảm thấy cơ thể nóng lên, lẩm bẩm: “Đó là bởi vì anh ở đây. Anh là bi3n thái sao, thích xem người khác tắm rửa như thế…”

Lý Thanh Tễ mỉm cười: “Bi3n thái mà chỉ biết đứng nhìn thôi à?”

“Con được thăng chức, được tăng lương, có lẽ đối với bọn họ mà nói không thể coi là nhiều, nhưng đã không tệ với người bình thường. Thật đó mẹ, mẹ hãy tin tưởng con, không cần dựa vào bất kỳ ai con cũng có thể nuôi sống hai người chúng ta.”

“Mẹ không cần lo lắng con mất đi thân phận cô chủ nhà họ Giang, không cần lo lắng con không có lương lai, cho dù hiện tại không có gì hết, con cũng có thể sống tốt! Con không hề lưu luyến vị trí cô chủ này chút nào cả….”

“Bọn họ là người một nhà, chỉ có mình bọn họ, không có con…. Bọn họ đều có mẹ, chỉ có con là không có, mẹ có biết không….”

Uống quá nhiều, Giang Nại bị rượu thôi thúc, ấn gửi một loạt tin nhắn thoại Wechat.

Rồi sau khi không nhận được câu trả lời nào, cô lại tủi thân tựa vào ghế sô pha khóc lớn một trận.

Sau khi khóc mệt rồi, cô lại thiếp đi, đến lúc tỉnh lại lần nữa thì đã là nửa đêm… Phòng khách yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn sàn bật sáng, trống trải vắng vẻ.

Giang Nại nghẹn ngào không nói nên lời, cũng không muốn để ý tới anh nữa, cứ tốc chiến tốc thắng là được. Cô âm thầm dùng một tay đè chặt khăn tắm, tay còn lại đổ nước lên người mình.

Nhưng cô không biết rằng cô nửa che nửa hở như vậy lại càng khiến tâm tư người ta nóng nảy hơn.

Ánh mắt Lý Thanh Tễ rơi xuống dưới.

Làn nước trong vắt gợn sóng không thể che được một tấc da thịt nào, làn da trắng đến phát sáng, đường cong uyển chuyển, còn có đôi chân dài thẳng tắp.

Tư thế xấu hổ này cũng là dáng vẻ mà anh đã quen thuộc những đêm về trước.

Rất giống như bị trêu đùa.

“Vừa rồi anh đã nói sẽ không làm.” Sau nụ hôn ngắn ngủi, Lý Thanh Tễ tựa trán mình vào trán cô, lại lộ ra chút mùi vị lưu manh xấu xa: “Bây giờ anh cũng thật sự không làm.”

Vừa nói, chiếc khăn vừa bị anh vứt đi.

Lòng bàn tay Giang Nại lập tức siết chặt: “Anh…”

Ánh mắt của Lý Thanh Tễ rất bình tĩnh: “Đừng lộn xộn, chú ý chân.”

Hô hấp của Giang Nại thay đổi.

Lý Thanh Tễ hơi nhếch khóe miệng, hôn lên môi cô lần nữa.

“Trở về lại ăn hải sản… nhưng mà, chị Diêu Kỳ không sao, chắc là dạ dày của tôi không được tốt…” Giang Nại đột nhiên cảm thấy bụng quặn lên, cô đau đớn r3n rỉ một tiếng, theo bản năng chui vào lòng Lý Thanh Tễ.

Lý Thanh Tễ hơi sửng sốt, trầm mặc một lát rồi vươn tay ôm lấy vai cô, đề phòng cô bị trượt ra ngoài.

“Đừng lộn xộn, ráng chịu đựng thêm một lúc nữa.”

“Huhu… khó chịu quá…”

Giọng điệu của Lý Thanh Tễ trở nên nghiêm túc: “Biết sẽ khó chịu thì đừng ăn uống linh tinh.”

“Tôi đâu biết sẽ khó chịu như vậy…”

“Không biết lượng sức mình.”

Môi và răng quyện vào nhau, triền miên không dứt.

Hơi nóng bốc lên, hơi thở của anh như đang lặng lẽ len lỏi vào từng lỗ chân lông trên cơ thể cô.

Dòng nước ngầm bắt đầu dâng trào, khiến lý trí của cô bị rút đi từng chút một.

Dai dẳng lại mãnh liệt.

Cuối cùng Giang Nại cũng không thể chịu đựng được nữa, trong lúc bị anh hôn, trái tim cô đập thình thịch, trong đầu chợt xuất hiện khoảng không bén nhọn mà đầy kích động.

Mọi âm thanh của cô đều bị anh nuốt chửng, run rẩy đến mức lung lay sắp đổ.

Suy nghĩ ban đầu của Lý Thanh Tễ thật sự là muốn trông chừng cô, anh sợ với tình trạng này cô sẽ trượt ngã, bị thương nặng hơn.

Nhưng nhìn thấy thế này, anh đột nhiên cảm thấy mình đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của bản thân.

“… Lấy sữa tắm giúp em.” Giang Nại nói.

Sữa tắm đặt trên thềm đá đối diện, vừa rồi cô đã quên đặt sang bên này, đành phải nhờ Lý Thanh Tễ giúp đỡ.

Anh ừm một tiếng, đứng dậy đi lấy. Giang Nại vốn tưởng anh sẽ lấy cả chai sữa tắm đến đây, kết quả vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện anh bóp sữa tắm ra tay.

Đầu cô bỗng xì khói: “Lý Thanh Tễ!”

Anh quỳ một gối bên ngoài bồn tắm, ánh mắt tối xuống, lòng bàn tay đã bao phủ lên cơ thể cô: “Anh giúp em.”

Anh như vậy vốn dĩ không phải giúp cô, mà là đang hành hạ cô!

Giang Nại không dám cử động lung tung, cũng không thể thoát khỏi tay anh, mặt và cổ cô đều đỏ bừng, lúc ngón tay anh chạm vào chiếc khăn tắm, cô lập tức giữ cổ tay anh lại.

“Vừa rồi anh đã nói, sẽ không ở đây…”

Hô hấp của Lý Thanh Tễ nặng nề, tay còn lại đỡ lấy gáy cô, đột nhiên hôn mạnh xuống.

Giang Nại đợi ở đó một lúc, anh lại đi ra bế cô vào phòng tắm.

Anh đặt cô ngồi xuống bên cạnh, sau đó cũng không đi ra mà đứng đó nhìn cô.

Im lặng một lúc, cả hai người đều không nhúc nhích.

Giang Nại: “…Anh ra ngoài đi.”

“Em tắm rửa trong tình trạng hiện tại, anh phải ở đây trông chừng.”

Giang Nại: “Nhưng anh ở đây nhìn như vậy, em cảm thấy…. không thích hợp.”

“Không thích hợp chỗ nào?” Lý Thanh Tễ thản nhiên nói: “Lần này không giống lúc trước, em cảm thấy hiện tại anh có thể cầm thú đến mức làm em ở đây sao?”

Giang Nại: “…”

“Một lát nữa Lâm Tuệ sẽ qua đây với em.”

Giang Nại giật mình: “Hả? Cô ấy đến đây, tại sao?”

“Cô ấy đang ở cùng với Lục Phong, vừa rồi lúc anh và Lục Phong nói chuyện điện thoại thì có nhắc đến chuyện của em, Lâm Tuệ nói cô ấy sẽ qua đây với em.” Lý Thanh Tễ nói: “Đúng lúc dì giúp việc chưa đến, có người ở bên cạnh em anh cũng sẽ yên tâm hơn.”

Giang Nại nắm bắt được mấu chốt trong lời nói của anh: “Chờ một chút, Lục Phong và Lâm Tuệ ở cùng nhau, không phải hai người họ đã chia tay rồi sao?”

Lý Thanh Tễ: “Anh không biết, có lẽ đã hòa giải rồi.”

“Không phải, lúc trước anh ta nói không thích hợp, sao bây giờ lại có thể hòa giải?”

Lý Thanh Tễ: “Chuyện này em tự hỏi Lâm Tuệ đi, anh cũng không rõ.”

Lý Thanh Tễ thay quần áo xong thì đi đến bên giường, có lẽ đang chuẩn bị rời đi, cúi người xuống hôn cô.

Giang Nại vươn tay chặn miệng anh lại: “…Em chưa đánh răng.”

Lý Thanh Tễ cũng không để ý, kéo tay cô ra, hôn lên môi cô: “Anh ra ngoài trước, khoảng nửa tiếng nữa Lâm Tuệ sẽ đến, em cứ nằm đi.”

“Vâng……”

Sau khi Lý Thanh Tễ rời đi, Giang Nại nằm thêm một lúc, thấy Lâm Tuệ gửi tin nhắn nói cô ấy sắp đến, cô bèn ngồi dậy chỉnh lại quần áo.

Cửa được khóa bằng mật mã, Giang Nại cho cô ấy mật khẩu tạm thời, Lâm Tuệ nhanh chóng đi vào.

“Giang Nại?”

[Chủ nhân đang ở trong phòng ngủ, rẽ phải rồi đi thẳng, nằm ở bên trái]

Lâm Tuệ bị một âm thanh bỗng nhiên vang lên từ khoảng không làm giật mình: “Vãi, cái gì vậy?”

[Xin chào cô, tôi là quản gia thông minh 3.0]

Lâm Tuệ mở to mắt: “Cao cấp thế cơ à…”

Nói xong, cô ấy đi vào theo phương hướng mà nó chỉ, quả nhiên nhìn thấy phòng ngủ chính đang mở cửa.

“Giang Nại.”

Giang Nại nhìn thấy cô ấy cũng rất vui vẻ: “Lâm Tuệ.”

Lâm Tuệ: “Nhà của cô cao cấp thật đấy, vừa rồi quản gia thông minh kia còn biết nói chuyện với tôi luôn.”

Giang Nại: “Sản phẩm sắp ra mắt của công ty, cũng khá OK.”

“Được đó được đó, sau này tôi cũng sẽ lắp một cái trong nhà.” Lâm Tuệ đi đến bên giường cô, nhìn mắt cá chân của cô: “Cô không sao chứ? Đã khỏe hơn chưa?”

“Khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn cô vì hôm nay đã đến đây.”

“Không cần cảm ơn, chúng ta là bạn bè mà.”

Lâm Tuệ nói xong thì dìu cô xuống giường: “Đi thôi, tôi đưa cô đi rửa mặt.”

“Ừm.”

Lâm Tuệ dìu Giang Nại vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong lại dìu cô đi ra phòng khách ngồi, mang bữa sáng của cô đến, đặt xuống bàn trà để cô ăn.

Giang Nại ăn mấy miếng thì nhìn cô ấy: “Tôi vừa nghe Lý Thanh Tễ nói, cô và Lục Phong…”

“Ừm, bọn tôi làm lành rồi, là tạm thời.”

“Tạm thời nghĩa là gì?”

“Gần đây anh ấy thật sự không đi xem mắt, anh ấy nói thích ở bên tôi. Nói thật thì tôi cũng thích ở bên anh ấy, cho nên sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi vẫn quyết định sẽ tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ trước mắt.” Lâm Tuệ có hơi do dự: “Về phần chuyện sau này, cứ để sau này rồi hẵng nói đi, dù sao tôi cũng không cần anh ấy phải chịu trách nhiệm…”

Giang Nại hiểu được.

Tận hưởng niềm vui trước mắt.

“Hoặc là bây giờ em cởi qu@n áo, hoặc là hôm nay không tắm, em tự lựa chọn đi.”

Giang Nại mím môi, trừng mắt nhìn anh.

Không thể không tắm.

Bỏ đi, cô có gì phải mất tự nhiên…. vốn dĩ bọn họ cũng đã nhìn thấy cơ thể của đối phương rồi.

Giang Nại làm liều, cũng không lẩn quẩn trong sự xấu hổ của bản thân nữa mà thẳng thừng cởi bỏ váy ngủ.

“Đỡ em.”

Lý Thanh Tễ đưa tay kéo cô dậy, cúi đầu nhìn cô: “Không c ởi đồ lót à?”

——

Giang Nại cảm thấy có thể bản thân thật sự có bệnh, nhiều ngày trước vốn không ngủ ngon giấc, nhưng sau khi ở bên Lý Thanh Tễ, hai đêm nay cô lại ngủ rất sâu, mỗi lần đều dậy muộn hơn đồng hồ sinh học bình thường của mình.

Lúc cô mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Lý Thanh Tễ đứng trước gương trong phòng ngủ, đang mặc áo sơ mi.

Anh hơi giơ tay lên, cài khuy ở cổ tay áo.

Ánh mắt của cô rơi vào ngón tay anh, nhớ đến ngày hôm qua ngón tay anh đã làm gì trong phòng tắm, lại nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác…

“Em tỉnh rồi à.” Anh nhìn cô qua gương.

Giang Nại kéo chăn lên che nửa khuôn mặt: “Ừm…”

“Hôm nay anh phải ra ngoài một chuyến, nhưng sẽ quay về sớm nhất có thể.”

Giang Nại nhỏ giọng nói: “Không sao, em ở một mình cũng được.”

Quả nhiên là Lâm Tuệ.

Cô cũng không nói thêm gì nữa, dù sao những lời Lý Thanh Tễ nói trước đó cũng đúng, chuyện của bọn họ phải để bọn họ tự giải quyết.

Suốt buổi sáng, Lâm Tuệ đều ở bên cạnh trông chừng cô.

Nhưng mà lúc hai cô gái ở chung, cùng tán gẫu các chương trình giải trí thì thật sự không nhàm chán chút nào.

Dì giúp việc đến nhà lúc mười giờ, mua theo rất nhiều đồ ăn, chào hỏi hai người rồi đi vào phòng bếp.

Lâm Tuệ: “Một lúc nữa đến giờ cơm Lý Thanh Tễ sẽ về sao?”

“Ừm.”

“Chuyện của hai người, tôi cũng nghe Lục Phong nói một chút.”

Giang Nại khẽ mỉm cười, nửa đùa nửa thật nói: “Cho nên lúc trước cô nói những người có gia cảnh tốt như tôi có thể sống dễ dàng, có phải nên thu hồi lại rồi không?”

Lâm Tuệ ho nhẹ một tiếng: “Cô nhớ rõ những lời này này làm gì…”

“Tôi chỉ muốn nói, vấn đề hiện tại tôi gặp phải cũng tương tự như cô.”

“Cô nói chuyện tình cảm sao?” Lâm Tuệ lắc đầu: “Cũng không giống lắm đâu, dù gì cô và Lý Thanh Tễ cũng đã kết hôn rồi.”

Giang Nại gần như vô thức trả lời: “Hôn nhân liệu có bền lâu không?”

Lâm Tuệ sửng sốt, nhất thời không nói được lời nào, dù sao trong lòng cô ấy hôn nhân không có cũng không sao, cũng không bao giờ là mãi mãi.

Giang Nại mỉm cười, đổi chủ đề: “Đúng rồi, mấy trò chơi trước đây của Lục Phong đều còn ở nhà, giờ đang rảnh rỗi, hay là hai chúng ta chơi đi.”

Lâm Tuệ cũng thức thời không nhắc lại nữa: “Được đó.”

Phía bên kia, Lý Thanh Tễ vừa xong việc đang chuẩn bị lái xe về nhà, Lục Phong đang ngồi trên ghế phó lái, về nhà cùng với anh.

“Cục cưng à, anh sẽ về đến ngay, các em đang làm gì vậy?”

“Sao lại không trả lời? Có bạn bè là quên mất anh trai rồi phải không?”

“Nửa tiếng nữa sẽ tới nhà, có muốn uống gì không? Anh trai mang về cho em.”

Lục Phong ngồi ở ghế phó lái gửi rất nhiều tin nhắn cho Lâm Tuệ, nhưng cô ấy vẫn không trả lời.

Lý Thanh Tễ cau mày, chán ghét mấy chữ anh trai anh trai của anh ta: “Cậu có thể câm miệng được không?”

“Hai người họ đang làm gì ở nhà vậy? Sao mãi không trả lời tin nhắn của tôi?”

Lý Thanh Tễ: “Ở nhà tôi cô ấy còn có thể làm gì được, nói chuyện? Xem tivi? Chỉ là không để ý đến điện thoại thôi.”

“Ồ.”

Lục Phong để di động xuống, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi: “Gần đây cậu và Giang Nại thế nào rồi?”

Lý Thanh Tễ liếc nhìn anh ta: “Bình thường.”

“Thật sự bình thường?” Lục Phong có chút không tin: “Cậu không có ý định ly hôn sao?”

Chân mày Lý Thanh Tễ càng nhíu sâu, Lục Phong vội vàng nói: “Không phải tôi đang trù ẻo hai người, tôi cũng không nghĩ xấu gì về Giang Nại, nói thật đó, Giang Nại là một người tốt. Tôi chỉ có chút bất ngờ mà thôi, cô ấy mâu thuẫn trở mặt với nhà họ Giang, cậu lại không có chút phản ứng gì, chuyện này không giống những gì tôi biết về cậu….”

“Rất bình thường, bởi vì tôi không thể sống thiếu cô ấy.”

Vốn dĩ Lục Phong đang muốn tiếp tục bày tỏ quan điểm của mình về chuyện này, nhưng câu nói đột ngột của Lý Thanh Tễ lập tức khiến anh ta ngơ ngác: “Hả? Cậu, cậu có ý gì?”

Gần đây đã có rất nhiều người hỏi anh về vấn đề này.

Nếu đối phương không phải bạn tốt của anh, thậm chí Lý Thanh Tễ còn không thèm trả lời.

“Trước khi gặp cô ấy, tôi sẽ dựa theo thói quen của mình để lựa chọn, nhưng sau khi gặp cô ấy, tôi không còn lựa chọn nào khác. Nếu thua Hoành Xuyên, tôi có trăm cách để đợi thời trở lại. Nhưng nếu thua mất Giang Nại….”

Lý Thanh Tễ hít một hơi, nhớ lại ngày cô chuyển đến chỗ bạn mình, khi đối mặt với ngôi nhà không có cô, cảm giác đau nhói mãnh liệt ập đến trong lòng anh, anh nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn nghĩ đến cái nếu đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc