PHÁO HÔI LÀ BOSS PHẢN DIỆN


"E hèm!! Xin lỗi, là do tôi sơ xuất rồi.

Thật xin lỗi."
Thẩm Gia Ý hằn giọng một cái, gương mặt kiêu ngạo không một chút khó xử nào nói lời xin lỗi.
"Không sao, không trách cậu được."
"A?"
Giang Tu Kiệt đứng cạnh ngây ngốc hỏi.

Cậu ta không hiểu lí do vì sao Cẩn Bạch Dương lại nói như vậy.
"Vốn dĩ từ ban đầu tôi không trong mong gì nhiều ở cậu rồi, không cần phải thấy có lỗi."
"........"
Chết tiệt!!!!
Vị quản lí đứng đó thấy bầu không khí sắp có xu hướng chuyển biến lạ thường nhanh chóng lên tiếng.

"Hai cậu đây có quan hệ với nhân viên của chúng tôi sao?"
Nhà hàng này là một nơi sang trọng, chi phí không thể gọi là cao đến mức ngất ngưởng nhưng vẫn rất xa vời để những người bình thường có thể tới đây ăn một bữa.

Tầm mắt lia qua hai cậu trai mới đến kia.

Một người trên tay mang chiếc đồng hồ thể thao đắt đỏ từng được lên tạp chí, một người chân mang đôi giày bản giới hạn.

Làm trong môi trường này nhiều năm, anh chỉ cần liếc mắt một cái là biết được đâu là người không nên chọc.

Hai vị trước mặt này đây, chắc chắn là cậu ấm của gia đình danh giá nào đó rồi.
Nhận thấy ánh nhìn không mấy tốt đẹp của vị quản lí, Cẩn Bạch Dương lạnh mặt tiến lên một bước ngăn cản tầm nhìn đến hai người phía sau.
"........"
Con nhỏ nhân viên mới này! Một bên thì đắc tội với vị tiểu thư mang túi hiệu, một bên lại là bạn học của hai cậu ấm kia.

Tình huống này quả thật rất khó xử.
Thẩm Gia Ý tất nhiên nhìn ra được ý đồ không tốt trong mắt người quản lí, vốn định tiến lên một bước che cho thằng con khờ khạo kia thì đã thấy Cẩn Bạch Dương bất ngờ xuất hiện trước mắt.
Cô gái đứng trước nguy cơ mất việc nhưng vẫn dũng cảm tiến lên che chở cho hai người, đúng như nguyên tác miêu tả - "một bông hồng gai".
Tuy rất cảm động nhưng hành vi này của cô làm Thẩm Gia Ý nghĩ đến ngay hình ảnh gà mẹ đang che chở cho đàn con.
"........."
Khẽ rùng mình trước liên tưởng bùng nổ này, Thẩm Gia Ý nhắm mắt cố quên đi hình ảnh ba chú gà trong đầu.
"Anh Thẩm ơi, đột nhiên Cẩn Bạch Dương đứng trước chúng ta làm gì vậy? Cô ấy nóng hả?"
Giang Tu Kiệt thỏ thẻ nói nhỏ với cậu.
Thẩm Gia Ý nhìn điều hòa đên đầu bọn họ sau đó nhìn bầu trời qua khung cửa kính.


Nhớ đến dự báo thời tiết sáng nay ba Thẩm xem, cậu trầm mặc.
".....Hôm nay chỉ 14° thôi."
"Lỡ cô ấy làm việc rồi nóng thì sao?"
Cẩn Bạch Dương đứng ngay phía trước: "......."
Cảm ơn đã quan tâm, hôm nay trời rất lạnh.
"Này, tôi không cần biết hai người có quan hệ gì với con nhỏ này nhưng hôm nay nó phải đền cái túi này cho tôi thì mới ra khỏi đây được!"
Giọng nói khó chịu của cô khách lại vang lên.

Nãy đến giờ mấy người này chẳng thèm để ý đến cô ta, toàn thì thầm thỏ thẻ riêng lẻ với nhau không!
"Ối chết quên mất bà cô này."
Một lần nữa, thằng con họ Giang này chỉ cần một câu nói là khiến nhiệt độ phòng giảm xuống đến âm vô cùng.
Cô khách một tháng nữa tròn 17 tuổi: "......."
"Tên kia!!! Cậu nói cái gì hả? Mắt đui sao, nhìn mặt tôi mà gọi bằng bà cô hả!!???"
Âm thanh của sự tức giận bùng nổ lao tới đột ngột khiến Giang Tu Kiệt giật mình.

Đưa tay vỗ nhẹ lên trái tim đang đập "thình thịch" trong lồng ngực, cậu ta hoảng hốt la lên.
"Ối hết hồn!!!"

Thấy cô khách kia có dấu hiệu bùng nổ, Cẩn Bạch Dương nhanh tay bịt miệng Giang Tu Kiệt lại không cho cậu ta cơ hội mở miệng.

Nhìn thấy Thẩm Gia Ý đang chuẩn bị nói, không hiểu sao linh cảm nói với cô phải bịt thêm miệng của người này.

Cánh tay chưa kịp hành động thì Thẩm Gia Ý đã lên tiếng.
Không ổn!!! Tốc độ tay cô vẫn chậm hơn tốc độ âm thanh đến từ Thẩm Gia Ý!!!
"Cô gái, thật xin lỗi vì câu nói của bạn tôi.

Cậu ta có mắt như mù, làm sao một người như cô đây có thể được đáp trả với danh xưng dành cho người 40 tuổi chứ? Cùng lắm chỉ 30 thôi, chị gái à xin lỗi nhé!"
"!!!!!"
Biết mà.....
Cô biết mà......


Bình luận

Truyện đang đọc