Ngô thẩm là người bên cạnh Ninh Quý phi cũng chính là mẫu phi ruột của Ân Phượng Trạm, sau khi Ninh Quý phi bị bệnh mà mất, liền lưu ở bên người Ân Phượng Trạm, chăm sóc, chiếu cố hắn, cho đến tận khi hắn thành niên, ra cung, nhập Thần Vương phủ...!Trải qua nhiều năm như vậy, nghiễm nhiên liền trở thành thân nhân của Ân Phượng Trạm.
Đây là sự thật tất cả mọi người đều biết, mà cũng bởi vậy, mọi người trong Vương phủ, cùng Hàn Lạc Tuyết đều phải kính nàng ba phần.
Vậy nhưng ai ngờ được, Ngô thẩm lại là mật thám nằm vùng, hơn nữa còn cấu kết với người trong cung!
Tức khắc, Nhiếp Cẩn Huyên liền cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng, không khỏi quay đầu nhìn về phía Ân Phượng Trạm.
"Ngươi...Không có việc gì đi?"
Nhiếp Cẩn Huyên không biết Ân Phượng Trạm nghĩ như thế nào, nhưng nàng cảm thấy bản thân cần nói gì đó để an ủi hắn.
Tuy nhiên, ngược lại với cảm xúc bối rối, hoang mang của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm vẫn bình tĩnh, nhấp môi không nói một lời, bộ dáng lạnh lùng, trầm mặc không khác ngày thường bao nhiêu.
Tiếp theo đợi qua một lúc lâu, hắn mới giương giọng nói.
"Ngày mai chuẩn bị cùng bổn vương tiến cung."
Đơn giản nói một câu, Ân Phượng Trạm liền trực tiếp xoay người rời đi.
Mà trong khoảnh khắc hắn bước đi, Nhiếp Cẩn Huyên đứng một bên không khỏi nhíu mày, sau đó cũng tiếp tục trở về Tuyết Đan Uyển xem chuyện này như chưa từng xảy ra.
Nhưng sau khi trải qua một buổi chiều dài dằng dặc, Nhiếp Cẩn Huyên liền đem chính mình nhốt ở trong phòng, theo sau thật nhiều vấn đề giống như đèn kéo quân mà ở trong đầu Nhiếp Cẩn Huyên đổi tới đổi lui, tỷ như: Ngô thẩm ở bên cạnh Ân Phượng Trạm nhiều năm như vậy, vì cái gì lại cùng người trong cung cấu kết với nhau? Mà đối mặt với chuyện này, tại sao Ân Phượng Trạm lại bình tĩnh như vậy? Trong cung có người muốn gây bất lợi với Ân Phượng Trạm sao? Người kia là ai? Đồng thời, ngày mai nàng và Ân Phượng Trạm vào cung thỉnh an, có phải hay không sẽ xảy ra một ít sự tình ngoài ý muốn...!Thậm chí, chuyện của Ngô thẩm có thể hay không sẽ có liên quan đến án tử lúc trước xảy ra trong phủ cùng với cái chết của Tiểu Như?
Chẳng lẽ, Ngô thẩm chính là hung thủ giết chết Vương phúc, sau đó đem Tiểu Như diệt khẩu?!
Một đống vấn đề cứ quanh đi quẩn lại hiện lên trong đầu, phức tạp rắc rối như mê cung khiến Nhiếp Cẩn Huyên đau đầu, nhưng cuối cùng dù đã tốn cả buổi chiều, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn không tìm ra đáp án.
...!
Mới sáng sớm, Nhiếp Cẩn Huyên đã thức dậy, gọi Tiểu Tú vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, mà khi Nhiếp Cẩn Huyên vừa bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Ân Phượng Trạm đang đứng cạnh xe ngựa chờ nàng!
Một thân áo gấm màu tím đen, bên trên thêu hình long phượng bằng tơ vàng, đai lưng cùng màu với tơ vàng quấn quanh eo nhỏ nhưng đầy rắn chắc...Mặt trời chỉ mới lên một chút, mà Ân Phượng Trạm đã chuẩn bị chu đáo đứng thẳng tắp ở cửa, tóc đen được ngọc quan vấn lên gọn gàng, lộ ra dung nhan tuấn tú thu hút vạn người.
Dưới ánh nắng sớm, khí thế cùng sự uy nghi của hắn càng có vẻ khiếp người hơn hẳn ngày thường!
Nháy mắt, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi xuất thần một chút, mà lúc này, thấy được bóng dáng của Nhiếp Cẩn Huyên ẩn hiện trong nắng, Ân Phượng Trạm chỉ liếc nhìn nàng một cái, sau đó thấp giọng nói.
"Lên xe!"
...!
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Cẩn Huyên được ngồi xe ngựa.
Cảm giác xóc nảy hiện lên, làm Nhiếp Cẩn Huyên có chút không thích ứng.
Nhưng giờ phút này, làm nàng thấy khẩn trương hơn chính là Ân Phượng Trạm đang ngồi đối diện với mình.
Bởi vì, từ lúc lên xe tới giờ, Ân Phượng Trạm vẫn không nói lời nào, hai mắt nhắm lại, sắc mặt lạnh lùng, làm người khác không nhìn ra tia hỉ nộ trên người hắn.
Nhiếp Cẩn Huyên không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng có chút sự tình không thể không hỏi, cho nên chờ một lát, Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được mà mở miệng trước.
"Hôm nay tiến cung là có việc gì?"
Bởi vì sự tình của Ngô thẩm ngày hôm qua, lúc này Nhiếp Cẩn Huyên mới cố ý đè thấp giọng nói.
Nghe nàng hỏi, Ân Phượng Trạm chỉ mở mắt liếc nhìn nàng một cái.
"Hôm nay là sinh thần của dì!"
Ân Phượng Trạm cũng thấp giọng trả lời, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Mà lúc này, vừa nghe hắn nói, Nhiếp Cẩn Huyên hơi hơi sửng sốt, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng lại nghĩ tới, "dì" theo lời Ân Phượng Trạm, chính là Trương Quý Phi ở Vĩnh Tin Cung..