Đây là lần thứ hai Nhiếp Cẩn Huyên cùng Ân Phượng Trạm ngồi chung một chiếc xe ngựa, nhưng so với lần đầu tiên thì không khí bây giờ quỷ dị hơn nhiều.
Chỉ giống ở việc cả hai người đều không chịu mở miệng nói lời nào, nhưng lần trước là do Nhiếp Cẩn Huyên không biết nên nói cái gì, còn lúc này là vì Nhiếp Cẩn Huyên không muốn nói chuyện với Ân Phượng Trạm!
Trong xe ngựa vô cùng cùng an tĩnh, qua một lúc lâu, Nhiếp Cẩn Huyên trực tiếp nhắm mắt lại, nghĩ mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Nhưng ngay lúc này, lại thấy Ân Phượng Trạm đang ngồi đối diện, nhìn chằm chằm về phía nàng.
"Đó là ai?"
Ân Phượng Trạm bỗng nhiên mở miệng, hỏi một câu khó hiểu.
Mà nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên không cần suy nghĩ đã lập tức hiểu được ý của hắn, ngay sau đó không nhanh không chậm trả lời.
"Nhị tỷ của ta."
"Vì cái gì đi theo?"
"Phụ thân để nhị tỷ đi theo bồi ta!"
Vừa nói, Nhiếp Cẩn Huyên vừa liếc mắt nhìn Ân Phượng Trạm một cái, sau đó biểu tình trên mặt liền khôi phục lại như cũ, không nói thêm lời lẽ thừa thãi nào.
Mà thấy nàng như thế, Ân Phượng Trạm lại không nhịn được, đôi môi mỏng cứ thế mím lại, nói tiếp.
"Lần này tiến cung, nhớ kĩ không cần xen vào chuyện người khác!"
"...."
"Nếu không có việc gì quan trọng, tốt nhất cứ ở trong phòng, không cần đi ra ngoài!"
Vốn dĩ, Nhiếp Cẩn Huyên tính toán sẽ không phản ứng với bất kì hành động hay lời nói nào của Ân Phượng Trạm.
Nhưng sau khi nghe Ân Phượng Trạm nói như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức nhăn mày lại, sau đó ngẩng đầu nhìn người nam nhân lạnh lùng trước mắt.
"Có ý gì? Không phải chỉ tiến cung một lúc thôi sau? Vì cái gì phải ở trong phòng?"
Tuy rằng Nhiếp Cẩn Huyên chỉ mới tiến cung có một lần, nhưng nàng không nghĩ, Hoàng Thượng chỉ vì muốn nàng ở lại trong cung mà hạ lệnh cho bọn họ tiến cung.
Mà nghe câu hỏi của nàng, Ân Phượng Trạm chỉ lẳng lặng liếc nhìn Nhiếp Cẩn Huyên một cái.
"Tế xuân!"
Ân Phượng Trạm ném cho Nhiếp Cẩn Huyên một đáp án vô cùng đơn giản, nhưng Nhiếp Cẩn Huyên cũng chính vì hai từ "Tế Xuân" ngắn gọn ấy mà ngẩn người trong chốc lát, sau đó liền lập tức hồi tưởng lại.
...!
Tế xuân là một nghi lễ truyền thống của hoàng thất Đông Lăng.
Hằng năm cứ vào đầu mùa xuân, Hoàng đế cùng tất cả mọi người trong Hoàng tộc sẽ cùng nhau đến Rừng phong tím để đi săn, rồi dùng những con thú đã săn được làm lễ vật thờ cúng thần linh, cầu nguyện, hy vọng Đông Lăng Đế Quốc sẽ trải qua một năm mưa thuận gió hòa.
Đây cũng chính là hoạt động lớn nhất trong mùa xuân của hoàng thất.
Mà Rừng phong tím cách Kinh Thành năm mươi dặm về phía nam, thuộc quyền quản lý của Túy Hà Sơn Trang.
Phong cảnh tuyệt đẹp, mà cái làm say lòng người nhất ở đây không phải là rượu mà là bóng chiều tà, là khung cảnh hoàng hôn đỏ rực.
Nhưng lúc này, nghe Ân Phượng Trạm nói lý do lần này tiến cung là để tham gia tế xuân, thì trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi có chút nghi hoặc.
"Tế xuân?! Ta nghe mọi người nói tế xuân chỉ diễn ra vào tháng tư hằng năm, sao bây giờ lại...?"
Năm trước vào khoảng thời gian gần tháng tư Nhiếp Cẩn Huyên còn đang bận rộn chuẩn bị cho lễ thành hôn của mình và Ân Phượng Trạm cho nên vào thời điểm hoạt động tế xuân diễn ra, nàng đã bỏ lỡ, không tham gia, nhưng dù vậy, về một chút sự tình liên quan đến việc tế xuân, nàng cũng đã nghe mọi người nói qua không ít lần, cho nên xem như có chút hiểu biết.
"Nhưng hiện tại mới giữa tháng ba, sao bỗng nhiên tổ chức tế xuân trước một tháng vậy?"
Nhiếp Cẩn Huyên rốt cuộc không thể hiểu thấu tình hình cục diện bây giờ.
Mà nghe những lời này, Ân Phượng Trạm chỉ lẳng lặng liếc nhìn Nhiếp Cẩn Huyên, tiếp theo thẳng đến một lúc lâu sau, hắn mới thấp giọng hỏi ngược lại một câu.
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ngươi...!Có ý gì?"
Trong lời nói của Ân Phượng Trạm có ẩn ý, Nhiếp Cẩn Huyên biết, nhưng cuối cùng vẫn không thể hiểu nổi hắn có ý gì.
Mà thấy nàng như thế, Ân Phượng Trạm cũng không nói thêm bất cứ cái gì, nhưng không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên nhàn nhạt nói một câu.
"Tóm lại, hiện tại ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn, thành thật một chút!"
....!
Ban đầu chỉ nghĩ lần tiến cung này chỉ là chuyến đi bình thường như mọi lần, lại không nghĩ bên trong còn ẩn chứa huyền cơ.
Sau đó tuy rằng Nhiếp Cẩn Huyên vẫn kiên trì hỏi thêm mấy vấn đề nữa, nhưng Ân Phượng Trạm vẫn trước sau như một, im thin thít không nói thêm bất luận câu nào.
Không bao lâu sau, Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên và Nhiếp Cẩn Huyên đã đi đến cửa Hoàng Cung.
Theo sau, chờ ba người bọn họ xuống xe ngựa, liền trực tiếp một đường đi thẳng vào Hoàng Cung.
Nhưng vào thời điểm ba người bọn họ vừa mới bước qua cửa Hoàng Cung chưa được mấy bước, liền nghe thấy một đạo âm thanh từ phía sau truyền đến, cùng đó là tiếng cười khẽ.
"Ha hả ~, bổn Thái Tử còn đang nghĩ người ở phía trước là ai? Nguyên lai là Tứ đệ nha~!"
....