PHÁP Y VƯƠNG PHI 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tụ Phong Đường được coi là chính điện của Túy Hà Sơn Trang, nói là Đường, nhưng trên thực tế lại là một Quảng trường lớn, diện tích vô cùng rộng.

Mà cũng đúng, bởi vậy cho nên, phàm là yến hội được cử hành ở Túy Hà Sơn Trang, đều được bố trí ở Tụ Phong Đường.

Mà hạ nhân của Túy Hà Sơn Trang, đều là cung nhân trong cung, được tuyển chọn kĩ càng đưa đến, làm việc tự nhiên cũng nhanh nhẹn hơn không ít.

Cho nên chờ tới lúc Ân Phượng Trạm mang Nhiếp Cẩn Huyên cùng Nhiếp Cẩn Huệ đến, thì bốn phía của Tụ Phong Đường đã treo đầy đèn lồng, nhìn vô cùng đẹp mắt, mà tiệc rượu tự nhiên đã sớm được chuẩn bị tốt.

Đồng thời, một ít thân vương quý tộc cũng đã có mặt đầy đủ.


Thấy tình hình như vậy, Ân Phượng Trạm một lời cũng không nói, liền trực tiếp đi đến vị trí của chính mình, Nhiếp Cẩn Huyên cùng Nhiếp Cẩn Huệ theo sát ở phía sau, cũng theo thứ tự ngồi xuống.

Tiếp theo, không đợi quá lâu, mọi người đã nhanh chóng có mặt đầy đủ, liền nghe thấy một đạo thanh âm chói tai vang lên.


"Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu nương nương giá lâm!"
...!
Thuận Thừa đến cùng Đoạn Hoàng Hậu đi trước, theo sau là Trương Quý Phi cùng chúng phi tần hậu cung.

Ngay sau đó mọi người liền sôi nổi đứng dậy, quy quy củ củ hành lễ, mà đợi hành lễ xong, được ban ngồi, yến hội cũng chân chính bắt đầu.

Nhưng làm mọi người không nghĩ tới chính là, thời điểm mọi người ở đây vừa ngồi xuống, Thuận Thừa đế ngồi ở phía trên lại đảo mắt nhìn quanh, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống vài phần.

"Lão ngũ đâu? Sao lão ngũ còn chưa tới?"
Thuận Thừa đế thấp giọng mở miệng, thanh âm không lớn lắm, nhưng đều khiến mọi người ở đây cả kinh.

Nhưng theo sau chờ thanh âm Thuận Thừa đế vừa dứt, liền có một đạo tiếng cười từ bên ngoài truyền đến.

"Ha hả ~, tới tới ~! Phụ hoàng cần gì nổi giận như vậy, tế xuân - đại sự như vậy, nhi thần tự nhiên sẽ sắp xếp thời gian tham dự a~!"
Người tới khẽ mỉm cười, mà lúc này, vừa nghe được lời này, nguyên bản Nhiếp Cẩn Huyên còn đang ngồi ở vị trí Thần Vương phi, lập tức sửng sốt không thôi, tiếp theo liền quay đầu nhìn về phía người vừa tới kia.

Mà vừa nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, Nhiếp Cẩn Huyên càng ngây ngẩn cả người.

Bởi vì người kia chính là nam nhân trẻ tuổi, giữa đêm mang nàng đến Hình Bộ để nghiệm thi.

...!
Thân phận của nam nhân kia thế nhưng là Ngũ Hoàng tử đương triều?!
Nhiếp Cẩn Huyên có chút ngây dại rồi.

Mà lúc này, nhìn biểu tình hoảng hốt của nàng, Ân Phượng Trạm đang ngồi bên cạnh không khỏi nhíu mày.

"Làm sao vậy?"
"Ngạch...!Không có gì!"
Kinh ngạc vì thân phận của nam nhân trẻ tuổi, vốn Nhiếp Cẩn Huyên định trực tiếp nói thẳng cho Ân Phượng Trạm, nhưng sau đó nàng vẫn ngậm miệng, cái gì cũng không nói.


Mà sau khi trả lời Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên lại đem tầm mắt dừng trên người nam nhân kia, cũng chính là Ngũ Hoàng tử đương triều, Ân Phượng Liên.

Vào lúc Nhiếp Cẩn Huyên đem tầm mắt của mình dừng trên người Ân Phượng Liên, thì Ân Phượng Liên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, sau đó cong môi cười một cái.

Thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi ngây người.

Theo sau chỉ thấy, Ân Phượng Liên đi nhanh về phía trước, mỉm cười nhìn Thuận Thừa Đế đang ngồi ở phía trên.

"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, nhiều ngày không thấy, không biết phụ hoàng có khỏe không?"
Diễn trò trước mặt mọi người một hồi, Ân Phượng Liên lại tiếp tục nói ra những lời làm người khác phải đổ mồ hôi lạnh.

Mà nghe được những lời này, sắc mặt Thuận Thừa Đế vốn đã không tốt, nay lại càng âm trầm hơn, sau đó lập tức duỗi tay đập lên mặt bàn trước mắt.

"Đồ hỗn trướng, ngươi còn có mặt mũi hỏi trẫm có khỏe không?!"
"Ha hả ~, cái này có gì không tốt, đương nhiên, nếu phụ hoàng không muốn nhi thần hỏi, tự nhiên nhi thần sẽ không nhiều lời."
Đến cuối cùng, trong số tất cả hoàng tử, cũng chỉ có mình Ngũ hoàng tử Ân Phượng Liên dám nói chuyện như vậy với Thuận Thừa Đế.

Cho nên, chờ Ân Phượng Liên nói xong, lửa giận của Thuận Thừa càng cháy lớn.

Nhưng nhìn Thuận Thừa Đế giận dữ, Ân Phượng Liên chỉ cười ha hả một tiếng, sau đó không đợi Thuận Thừa Đế mở miệng, liền trực tiếp xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

Mà chuyện này càng làm Thuận Thừa Đế tức giận không thôi.

...!
Tần Vương Ân Phượng Liên vừa xuất hiện, đã đem đến không ít phong ba cho Tụ Phong Đường.

Nhưng một hồi phong ba qua đi, yến hội vẫn ứng theo lẽ thường mà tiếp tục.

Tuy ban đầu Nhiếp Cẩn Huyên có chút kinh ngạc, nhưng lúc này nàng đã hồi phục lại tinh thần, nép mình trong tối âm thầm quan sát Ân Phượng Liên.

Nhưng cũng bởi vì quá mức chú ý đến hắn, khiến cho Nhiếp Cẩn Huyên không chú ý tới, thời điểm nàng nhìn chằm chằm vào Ân Phượng Liên, thì Ân Phượng Trạm ngồi bên cạnh nàng cũng âm thầm quan sát nàng, để ý từng cử chỉ của nàng!

Cho nên, chờ sau khi phong ba qua đi được một lúc, Nhiếp Cẩn Huyên nhìn thấy Ân Phượng Liên ở đối diện mình đang cùng người bên cạnh trò chuyện vui vẻ, lúc này nàng mới không nhịn được hỏi Ân Phượng Trạm.

"Ân Phượng Trạm, vị Ngũ hoàng tử kia là người như thế nào? Tại sao hắn có thể nói chuyện như vậy với Hoàng thượng?"
"Hắn là người vô cùng đặc biệt!"
Liếc mắt nhìn Nhiếp Cẩn Huyên đang kề sát vào người mình, biểu tình Ân Phượng Trạm vẫn bất động, chỉ nhàn nhạt mở miệng trả lời.

Mà nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi có chút nghi hoặc.

"Đặc biệt? Có ý gì?"
"Ngươi để ý hắn?"
Nghi vấn của Nhiếp Cẩn Huyên, làm cho Ân Phượng Trạm không nhịn được mà nhíu chặt mày, theo sau còn không đợi Nhiếp Cân Huyên hiểu rõ mọi chuyện, liền chỉ thấy Ân Phượng Trạm đột nhiên duỗi tay ôm lấy vòng eo thanh mảnh của Nhiếp Cẩn Huyên, đồng thời cúi người, thì thầm bên tai nàng.

"Nhiếp Cẩn Huyên, ngươi tốt nhất nên nhớ cho kĩ, cho dù ngươi muốn hồng hạnh xuất tường, thì cũng phải làm cho sạch sẽ một chút!"
...!
Sắp tới sẽ đến đoạn tình cảm, mọi người muốn thay đổi xưng hô thế nào?
1.

Thiếp - chàng
2.

Ta - chàng - Ta - nàng
3.

Ta - ngươi.


Bình luận

Truyện đang đọc