PHẬT TỬ BỊ GIỚI GIẢI TRÍ BẮT CÓC

Tu Tâm nhìn kịch bản trong tay, ở trong lòng hoài nghi Cung Chính Phi có hiểu lầm với cậu, hay là do cậu có hiểu lầm với chính mình -- Tại sao Cung Chính Phi có thể cảm thấy cậu và Chư Dư tương tự?

Không trách Tu Tâm có thắc mắc như vậy, thật ra sau khi biết người được chọn diễn vai Chư Dư, đối với lựa chọn này cả người quen biết Tu Tâm lẫn người không biết Tu Tâm đều trầm mặc, bởi vì trong mắt công chúng Tu Tâm và Chư Dư hầu như không có bất kỳ điểm nào tương tự.

Mặc dù nhiều người không biết thân phận Phật tử của Tu Tâm, nhưng bản thân Tu Tâm có một loại khí chất vô cùng sạch sẽ. Cách đối nhân xử thế, tác phong ứng xử của cậu cũng rất đàng hoàng, cậu là một người tốt bụng khi nhìn thấy bà lão trên đường cũng sẽ chủ động đi qua nâng đỡ bà, đi ngang qua nhìn thấy rác cũng sẽ nhặt nó lên ném vào thùng rác. Thiện lương, chính trực, giúp người làm niềm vui, gần như đã khắc sâu vào trong linh hồn Tu Tâm.

Cậu dựa vào tính cách như vậy, mới có thể đi đến chỗ nào cũng có thể thu hoạch được một nhóm người hâm mộ ở chỗ đó. Vì ở trong mắt rất nhiều người, trên thân Tu Tâm đều là ánh vàng rực rỡ, phật quang ôn hòa.

Mà Chư Dư trong kịch bản, lại là một tên mặt người dạ thú, nhìn qua nho nhã chính trực, nhưng thật ra lại là một kẻ điên.

Có thiết lập như vậy làm sao có chỗ tương tự Tu Tâm?

Thật ra sau khi Tu Tâm bạo hồng, cậu cũng không thiếu kịch bản. Nhưng cho dù là kịch bản gì, bọn đều cho Tu Tâm diễn nhân vật chính, Cung Chính Phi là người duy nhất muốn Tu Tâm diễn vai phản diện.

Hơn nữa còn diễn một tên tội phạm giết người liên hoàn!

Nhưng Tu Tâm cảm thấy người giống như Cung Chính Phi, nhất định không phải không có mục tiêu, vì thế cậu mang theo thắc mắc đi đến đoàn phim của Cung Chính Phi, hi vọng từ trong miệng Cung Chính Phi có được một câu trả lời.

Đây là bộ phim thứ 3 của Tu Tâm, thật ra đây cũng là lần đầu tiên cậu đóng phim thể loại đô thị. Lần này Tu Tâm không còn chạy đến rừng sâu núi thẳm để quay phim nữa, mà đi đến một studio ở ngoại ô.

80% cốt truyện của bộ phim này có thể được thực hiện trực tiếp trong studio theo tỉ lệ 1:1. Theo lý thuyết, việc quay phim lần này sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng Tu Tâm lại gặp phải vấn đề nan giải trong quá trình quay phim.

"Dừng!"

Theo âm thanh vang lên của Cung Chính Phi, Tu Tâm dừng động tác lại, đây là lần thứ tám trong sáng nay cậu bị hô dừng, hơn nữa còn bị NG cùng một lúc.

Trong đoàn phim NG tám lần cũng không phải là chuyện gì mới mẻ, rất nhiều phân cảnh đều NG mười mấy lần, nhưng NG nhiều lần như vậy đặt ở trên người Tu Tâm lại rất hiếm thấy. Cho dù là văn hí hay võ hí, trước đây cơ bản Tu Tâm đều sẽ hoàn thành tối đa trong vòng năm lần.

Tỷ lệ NG kỳ diệu này trực tiếp tiết kiệm cho đoàn làm phim 《Thương Lan》một khoản tiền lớn, hơn nữa còn khiến cho mỹ danh "Một lần là qua" của Tu Tâm trực tiếp lưu truyền trong giới.

Đây là lần đầu tiên nhân viên đoàn phim hợp tác với Tu Tâm nhìn thấy Tu Tâm lại bị NG, nhịn không được lặng lẽ lẩm bẩm.

"Cái gì mà một lần là qua, quả nhiên những tiểu minh tinh này đều từ marketing mà ra. Nghe trong giới nói hiệu suất quay phim của cậu ta rất cao, trên cơ bản chỉ cần một lần là qua, kết quả sáng nay tất cả đều tại cậu ta mà bị giày vò. "

"Đúng vậy, còn không biết hôm nay đến khi nào mới có thể đóng được? Quả nhiên chỉ cần có tiền để marketing, người nào cũng dám thổi. Hiệu quả này tôi xem còn không bằng tôi. "

"Ông Cung còn cố ý chạy đến tổ chương trình mời cậu ta? Sợ là cũng bị marketing lừa gạt. "

Bọn họ nói rất nhỏ, âm thanh cũng không truyền đến tai Tu Tâm, nhưng Tu Tâm vẫn như cũ có chút ảo não. Đây là lần đầu tiên cậu quay phim không được suôn sẻ.

Thật ra trước đó cũng có một cảnh, cậu bị NG rất nhiều lần, đó là lúc đoàn phim《Hiệp sĩ》quay cảnh thẹn thùng. Nhưng khi đó cậu có thể lý giải được tâm tình thẹn thùng khi Vô Danh nhìn thấy nam nữ chính hôn môi, chỉ là bởi vì cậu mới bắt đầu quay phim còn chưa có kỹ xảo nào, không thể diễn giải tốt cảm xúc của nhân vật.

Nhưng bây giờ cậu đóng vai này, cậu thậm chí còn không hiểu được lý tưởng của nhân vật trong kịch bản.

Bây giờ cậu đang quay cảnh lần đầu tiên Chư Dư giết người, hắn bắt cóc nạn nhân, sau đó mổ xẻ nạn nhân.

Chư Dư đang làm một chuyện cực kỳ đáng sợ, đẫm máu, nhưng đạo diễn yêu cầu Tu Tâm biểu lộ ra bộ dáng dịu dàng.

Tu Tâm có thể diễn giải ra dịu dàng, cũng có thể diễn giải ra điên cuồng, nhưng cậu không rõ phần dịu dàng điên cuồng này của Chư Dư xuất phát từ đâu.

Có lẽ do biết trong khoảng thời gian ngắn Tu Tâm không thể điều chỉnh tốt trạng thái của mình, Cung Chính Phi không để Tu Tâm lập tức thử lại một lần nữa, mà để cho mọi người trong đoàn phim nghỉ ngơi một lát, hơn nữa còn để Tu Tâm đi đến bên cạnh ông.

Biết là do vấn đề của mình mới làm chậm trễ tiến độ đoàn phim, Tu Tâm có tinh thần trách nhiệm rất cao, không khỏi có chút áy náy.

Ngược lại Cung Chính Phi vẫn vui vẻ ha hả như cũ, cũng không trách cứ Tu Tâm, còn tán gẫu với cậu: "Sở Thần a, bình thường cậu có đọc sách không? "

"Có đọc, nhưng gần đây cũng không đọc nhiều."

"Vậy bình thường cậu có đọc một số cuốn sách liên quan đến tâm lý học không?"

Tu Tâm nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cung Chính Phi sau đó thành thật lắc đầu. Thành thật mà nói Tu Tâm cũng có ý đồ đi tìm hiểu sơ qua tâm lý học, nhưng bởi vì sau khi hiểu qua, cậu mới phát hiện phần lớn sách tâm lý học cũng không thích hợp cho người thường đi lật xem.

Thật ra nếu là tâm lý học thật sự thì phải dựa trên một số môn khoa học thí nghiệm giảng giải nghiên cứu số liệu, sách về tâm lý học chuyên sâu nhất bên trong đều giảng một chút lý luận, thí nghiệm, còn có một phần là giả thuyết nhà tâm lý học đưa ra. Mà trên thị trường những quyển 《Tâm lý học thành công》, 《Phụ nữ nhất định phải nắm vững 100 kiến thức về tâm lý 》 Đều chỉ là món canh gà nuôi dưỡng tâm hồn treo trên danh nghĩa tâm lý học.

Cái trước tối nghĩa, cái sau vô ích, cho nên mặc dù Tu Tâm đối với những chuyện này có chút liên quan, nhưng đối với lĩnh vực tâm lý học vẫn chỉ biết chút da lông, có đọc qua sách cũng chỉ có thể gọi là phượng mao lân giác.

Cung Chính Phi cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nói với Tu Tâm: "Trong tâm lý học, Freud từng đề cập đến một khái niệm, gọi là "tự phòng thủ", dựa trên lý thuyết nhân cách mà ông ấy đưa ra. Ông ấy cảm thấy con người được chia thành bản thân, bản ngã, siêu ngã (siêu tôi), cái thứ nhất sẽ làm theo bản tính ẩn sâu trong lòng một người, còn siêu ngã là một người có phương diện đạo đức lương tri trong xã hội, hai điều này gây xung đột lẫn nhau. Mà trong số họ có một bộ phận điều tiết nhân cách của họ đó chính là bản thân. Bản thân biết vận dụng cơ chế phòng ngự ứng phó đối đầu với bản ngã và siêu ngã mang đến cho mình lo nghĩ với bất an."

Cung Chính Phi nói xong phủi tay chỉ vào kịch bản: "Giống như Chư Dư do cậu thủ vai, đương nhiên hắn có mâu thuẫn, bởi vì hắn cũng có bản cùng siêu của riêng mình, chẳng qua cái tôi của hắn dùng sai cơ chế phòng ngự tiến hành điều tiết lo âu lẫn bất an cho hắn. "

"Giống như nói về một người đến trường, nhưng trong lúc anh ta đang lên lớp học, bụng lại cảm thấy đói. Bản ngã của anh ta đối với đồ ăn có khát vọng, nhưng siêu ngã nói cho anh ta biết, bây giờ anh ta đang lên lớp không thể ăn bất cứ thứ gì trong phòng học. Loại mâu thuẫn này cùng xung đột sẽ mang lại cho anh ta lo nghĩ, vì thế để chính mình không lo nghĩ nữa thì bản thân sẽ khai thác một chút cơ chế phòng ngự. " Cung Chính Phi đưa ra một ví dụ dễ hiểu cho Tu Tâm: "Anh ta có thể đè nén được dụ.c vọng muốn đi ăn của mình, cũng có thể dứt khoát cải biến ý nghĩ chính mình, nói với bản thân thật ra ăn trên lớp là một chuyện hết sức bình thường."

Bản thân Tu Tâm là một người có tuệ căn, thông thấu, cho nên rất nhanh cậu đã hiểu được nội dung Cung Chính Phi nói.

Giết người là một chuyện không tốt, có lẽ Chư Dư đã cải biến ý nghĩ mình, đem chuyện giết người và cứu vớt vẽ ngang bằng, để bản thân hắn không cần vì trái với đạo đức trong xã hội mà sinh ra lo nghĩ lẫn bất an.

Hay là...... Tu Tâm hồi tưởng lại nội dung kịch bản, bên trong có viết mỗi khi Chư Dư sát hại một người nào đó thì sẽ nhìn qua dung mạo, thân thế, tài phú, giới tính, chiều cao của họ, nhìn qua giống như không có chỗ nào tương tự. Nhưng thật ra bọn họ đều cô độc, tịch mịch, bị người thân vứt bỏ, từng có ý định tự sát.

Rất có thể Chư Dư cảm thấy bất lực đối với những chuyện họ gặp phải, vì thế dứt khoát suy nghĩ tìm cách "cứu vớt" họ, dù sao hắn cũng là bác sĩ "toàn năng" (không gì không làm được).

Thậm chí có khả năng Chư Dư không muốn sát hại những người này, bởi vì chính hắn cũng có một tuổi thơ kinh hoàng, có thể hắn đã đem một ít cảm xúc trong quá khứ chiếu lên người những nạn nhân này...

Người khác chỉ thấy Tu Tâm vừa xuất đạo thì đã bạo hồng, chỉ thấy một mặt hoàn mỹ của Tu Tâm, nhưng thật ra tất cả thành công của Tu Tâm đều bắt nguồn từ sự cố gắng của cậu.

Tu Tâm từng vì một tấm ảnh poster mà luyện tập cả ngày trong khách sạn, mỗi một lần trước khi vào tổ quay phim, cậu sẽ đem kịch bản lật qua lật qua để nhìn, cho đến khi đem nó đảo ngược như nước chảy.

Cho nên mặc dù Tu Tâm đối với tình cảnh của Chư Dư có điều lý giải, nhưng cậu vẫn là một người hiểu rõ bản thân Chư Dư trên thế gian nhất, trong lòng của cậu đã sớm nhớ kỹ cuộc đời Chư Dư. Sau khi trải qua sự chỉ bảo của Cung Chính Phi, lập tức Tu Tâm đối Chư Dư có rất nhiều phân tích và suy đoán.

Cung Chính Phi chỉ có thể thấy ánh mắt tan rã của cậu, rõ ràng đã tiến vào trạng thái tự hỏi. Không biết qua bao lâu, ánh mắt Tu Tâm một lần nữa ngưng tụ, cậu xấu hổ nhìn Cung Chính Phi nói một câu: "Ông Cung, cháu nghĩ cháu đã chuẩn bị tốt, thử lại một lần nữa đi."

Nhìn dáng vẻ của cậu, mặc dù còn chưa chính thức quay phim, nhưng Cung Chính Phi biết lần này sẽ thành công.

Sự thật chứng minh suy đoán của ông cũng không sai, Tu Tâm cũng không phụ sự mong đợi của ông.

Lúc đầu tất cả mọi người đối với lần quay này cũng không quá mong chờ lắm, họ không cảm thấy chỉ cần Tu Tâm nghỉ ngơi một lát thì sẽ thay hình đổi dạng.

Nhưng khi máy đánh ván lại một lần nữa rơi xuống, mọi người phát hiện Tu Tâm thay đổi.

Nói đến chuyện này khả năng có chút thần kỳ, trước đó lúc Tu Tâm diễn, thật ra hiệu quả cũng không tính quá kém cỏi, dù sao ở đây cậu cũng có nền tảng. Nhưng mọi người luôn cảm thấy Tu Tâm diễn mang theo một chút cảm giác tắc nghẽn, khiến người ta cảm thấy không đủ chân thật, có thể khiến người ta có cảm giác dấu vết của diễn xuất quá rõ ràng.

Thế mà lần này, Tu Tâm biểu diễn không giống nhau.

Động tác của Tu Tâm có thiết kế và thần thái càng phù hợp với hung thủ giết người hơn, còn cố ý cúi đầu cười khẽ nói với nạn nhân một ít lời thoại thể hiện sự "dịu dàng" của hắn. Nhưng lúc này, hắn không cố ý bày ra thân phận hung thủ của hắn nữa, ngược lại vẻ mặt hắn rất tự nhiên, ngẫu nhiên còn có thể cùng người bị hại nói một chút chuyện thường ngày, dời đi sự chú ý của họ đối với đau đớn. Trông có vẻ... Nó giống như một ca phẫu thuật bình thường.

Chỉ là ca phẫu thuật này của hắn không phải vì cướp người từ tay tử thần, mà là đem người bị hại tỉ mỉ đóng gói xong sau đó đưa vào "thiên đường".

Bởi vì quá bình thường ngược lại càng lộ rõ vẻ quỷ dị bên trong.

Nhìn cảnh tượng này, mặc dù nhân viên công tác xung quanh đều biết người bị hại Tu Tâm đang giải phẫu chỉ là một đạo cụ, nhưng mọi người vẫn không nhịn được họ có cảm giác sau lưng có một trận gió lạnh thổi qua.

Cung Chính Phi lại hài lòng hô một tiếng: "Qua! "

Sau đó, có lẽ là do Tu Tâm đã hack phí gia hạn, trong lần quay tiếp theo cậu vẫn duy trì như một, năm vòng đều vượt qua thuận lợi tỷ lệ NG thấp đến bất ngờ.

Những người vẫn luôn nói xấu sau lưng Tu Tâm, chỉ cảm thấy trên mặt bừng lên một trận nóng bỏng, cũng không dám nói xấu cậu nữa. Tương phản là, có không ít người bị Tu Tâm làm cho tâm phục khẩu phục.

Rất nhiều người hóa thành fan tại chỗ, vụng trộm đuổi theo minh tinh, những người trong đoàn phim vốn không xem 《Thương Lan》 đều lặng lẽ đuổi theo bộ phim, gia nhập cơn sốt truy phim cuồng nhiệt.

Cũng có không ít người bởi vì sự chuyển biến của Tu Tâm mà bội phục Cung Chính Phi, rất nhiều người muốn biết Cung Chính Phi đã nói gì với Tu Tâm, mới có thể làm cho cậu chuyển biến lớn như vậy.

Thực ra Cung Chính Phi cũng không làm gì, ông biết đây là do bản thân Tu Tâm thông minh mới có thể có chút thấu hiểu. Không phải chỉ cần tất cả mọi người nghe một chút lý thuyết đã có thể làm được điều đó.

Nhưng điều này cũng không cản trở các diễn viên trong đoàn phim vốn rất sùng bái Cung Chính Phi thường xuyên tìm Cung lão thỉnh giáo vấn đề.

Ngược lại Tu Tâm vốn định chờ sau khi vào đoàn sẽ đi hỏi Cung Chính Phi "cuối cùng cậu và Chư Dư có chỗ nào giống nhau", vẫn không đi quấy rầy Cung Chính Phi, chỉ chuyên tâm tiến hành quay phim.

Cho đến khi có người đột nhiên đến đoàn phim tìm Tu Tâm thăm ban.

"Anh Sở Thần, có người tìm anh." Sắc mặt Hạ Hoành rất khó coi nói với Tu Tâm, xác định trái phải không có người sau đó y mới hạ thấp âm thanh nói: "Là Sở Ý, cậu ta nói nếu anh không đi gặp cậu ta, cậu ta sẽ không đi. "

Hạ Hoành vốn muốn trực tiếp đuổi Sở Ý đi, dù sao bởi vì Sở gia cố ý mà bây giờ cả thiên hạ đều biết việc Sở Ý đã làm, tại sao y phải để Sở Ý tìm Tu Tâm gây sự?

Nhưng nếu Sở Ý thật sự không đi, vẫn ngồi xổm ở đoàn phim, cố ý gây rắc rối cho đoàn phim, đến lúc đó người bị ảnh hưởng vẫn là Tu Tâm.

Tu Tâm thật không ngờ Sở Ý lại là người đầu tiên tìm cậu thăm ban, ngược lại cậu không có gì băn khoăn: "Vậy thì gặp cậu ta đi. "

Dù sao lúc Sở Ý vẫn là tiểu thiếu gia Sở gia, Tu Tâm cũng không đem cậu ta để vào mắt, bây giờ càng không sợ cùng cậu ta gặp mặt.

"Đi."

Để tránh bị paparazzi chụp lén, Hạ Hoành tìm một cửa hàng có tính riêng tư tương đối cao ở phụ cận đặt một phòng riêng, để Tu Tâm ở đó gặp mặt Sở Ý.

Vì thế thừa dịp giờ nghỉ ngơi, Tu Tâm đến phòng riêng Hạ Hoành đặt. Cậu vừa đến đã bị dáng vẻ hiện tại của Sở Ý dọa sợ.

Cậu chỉ mơ hồ biết được Sở gia với Sở Ý đã đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng lại không biết sau khi Sở Ý rời khỏi Sở gia lại có thể sống thảm đến vậy.

Nguyên bản quần áo trên người Sở Ý đều là mấy vạn tệ được thiết kế riêng, nhưng bây giờ trên người Sở Ý lại mặc áo thun 5 đồng 9 gói đặt trên mạng. Mặc dù quần áo được thiết kế thủ công, 5 chiếc áo thun 9 gói bưu phẩm này đều không có nhãn hiệu, nhưng chất lượng và giá cả rất khác nhau.

Lúc này nếu so với Sở Ý của bây giờ và cậu ta lúc trước có thể gọi là trên trời dưới đất. Làn da của Sở Ý lúc trước nhìn qua rất tốt, khí chất xuất chúng, ở trong đám người bình thường rất có cảm giác hạc đứng bầy gà, tuy là bây giờ cậu ta cũng có ngũ quan không tồi nhưng nhìn qua lại rất bình thường.

Tu Tâm rất muốn lấy điện thoại ra xem, cậu vào đoàn 10 ngày hay đã trải qua 10 năm ở trong đoàn phim. Mặc dù Sở Ý bị đuổi khỏi Sở gia, nhưng chắc hẳn cậu ta đã sớm hút đủ máu trên người Sở gia, không đề cập đến chuyện bây giờ cậu ta còn đang học ở trường đại học 985, cậu ta cũng đã sớm là tiểu sinh nổi danh trong giới giải trí, sao có thể luân lạc đến mức này?

Đương nhiên Tu Tâm không hiểu, cho dù cậu làm gì cũng xuất phát từ bản thân, cho dù muốn đóng phim, cũng phải tìm một chương trình tạp kỹ học tập trước. Cho nên coi như cậu rời khỏi chùa Thanh Thủy, rời khỏi Sở gia, cũng có thể lăn lộn đến phong sinh thủy khởi.

Mà cho dù Sở Ý làm chuyện gì, đều trông cậy vào ngoại vật và ngoại lực. Giống như cậu ta đã quen được Sở gia nhiều năm ủng hộ và che chở, sau khi Tu Tâm trở về, cậu ta cũng chỉ biết dùng cả ngày để nghĩ phải làm sao để ràng buộc Sở Hồng, làm thế nào đi lấy lòng người Sở gia.

Cũng không cần nói đổi lại là Tu Tâm, rất nhiều người có thể lợi dụng Sở gia cho những tài nguyên này, tự mình lấy một phần gia nghiệp rồi đi ra.

Nhưng sau khi Sở Ý trưởng thành, lại vẫn như cũ dựa vào người khác, Sở gia vừa rút đi tất cả tài nguyên của cậu ta, cũng không cần Sở gia tận lực phân phó, cậu ta ở trong giới giải trí trong nháy mắt cứ như thế biến mất không tra được nghệ sĩ nào tên là Sở Ý. Phòng làm việc của cậu ta cũng do Sở gia cung cấp, căn bản sẽ không quản cậu ta nữa.

Cuối cùng, cậu ta thậm chí còn không có tiền tiết kiệm của mình!

Sở Ý cũng chỉ có thể đem quần áo trên người mình đem đi cầm, sau đó sống tiết kiệm qua ngày. Nhưng tay chân cậu ta tiêu tiền nhiều đã thành thói quen, dù tiết kiệm thế nào cũng không chống đỡ nổi. Vì vậy cậu ta không nhịn được hận Phàm và Tu Tâm, cậu ta biết trong ngày tiệc từ thiện, là Phàm đem sự tồn tại của Khương Tố Lan nói cho Sở gia biết.

Cậu ta không biết nên mang tâm trạng gì, tìm kiếm Phàm, tìm kiếm chùa Thanh Thủy. Có lẽ trong khoảnh khắc đó cậu ta muốn cùng Phàm đồng quy vu tận, nhưng bỗng nhiên cậu ta phát hiện một bài báo.

Bài viết này xuất phát từ số công khai chính thức của chùa Thanh Thủy, đưa tin về việc Phàm và học trò thân truyền duy nhất của ông, Phật tử Tu Tâm thành công tham gia đại hội Phật đạo.

Tuy rằng trong bài viết công khai này không có hình ảnh, nhưng Sở Ý biết Tu Tâm chính là Phật tử kia!

Phật tử...... Phật tử...... Sở Ý lẩm bẩm hai chữ này, đột nhiên muốn đến tìm Tu Tâm, cậu ta muốn để Tu Tâm thay cậu ta đến Sở gia cầu tình, như vậy Sở gia khẳng định có thể tha thứ cho cậu ta!

Cậu ta cảm thấy Tu Tâm nhất định sẽ đồng ý, vì cậu không phải Phật tử sao? Cho dù cậu ta thật sự có làm qua một số chuyện có lỗi với cậu, nhưng nhất định Tu Tâm cũng sẽ bao dung cũng như tha thứ cho cậu ta, trợ giúp cậu ta.

Nghe phán đoán của Sở Ý, không biết có phải do bị dồn vào đường cùng đến mức điên cuồng không, tóm lại cậu ta đúng là đem Tu Tâm trở thành cọng cỏ cuối cùng để cứu mạng.

Cho nên khi cậu ta vừa thấy Tu Tâm, thế mà cậu ta giống như một đứa nhỏ nhìn thấy trưởng bối vô cùng tin cậy đỏ cả vành mắt, gọi một tiếng: "Anh Sở Thần. "

Thật sự Tu Tâm có thể nhịn được người thường gọi nhưng lại không thể nhịn được khi nghe Sở Ý gọi, chỉ có thể kiên trì không nổi da gà. Nhưng cậu không muốn lãng phí thời gian, vì thế trực tiếp nói với Sở Ý: "Buổi chiều tôi còn đóng phim, cậu chỉ có mười phút."

Sở Ý lập tức nôn nóng: "Anh Sở Thần, ba mẹ còn có anh hai, bọn họ, bọn họ đều không cần em...... Anh không thể không giúp em! Anh có thể thay em năn nỉ bọn họ một chút không? Đối với tất cả mọi chuyện em đều không biết! Trước đó người phụ nữ kia đem anh và em đổi, em vẫn còn là một đứa bé nằm trong tã lót! Về phần, về phần thuốc trên người anh hai vào ngày đó em thật, em thật sự không biết, em chỉ muốn giúp anh ấy giải quyết thôi... "

Tu Tâm thân là Phật tử, ở trong chùa đã nghe qua tiếng lòng của rất nhiều người, cũng có người khóc rống thỉnh cầu cậu giúp đỡ, nhưng cậu lại chưa từng nghe qua yêu cầu mặt dày vô sỉ như vậy.

Trên đời này lại có một người gây hại lại đi cầu xin người bị hại giúp cậu ta thu hoạch được sự thông cảm của người khác?

Trên đời này đúng thật là loại người gì cũng có.

Tu Tâm khó hiểu hơn nữa còn rất chấn động, cậu không nhịn được hỏi Sở Ý: "Cậu dựa vào điều gì lại cảm thấy tôi "không thể không" giúp cậu?"

"Anh không phải Phật tử sao?" Sở Ý khờ dại nói: "Tuy em thật sự có lỗi với anh, em thật sự xin lỗi anh, nhưng anh thân là Phật tử sẽ giúp em mà, đúng không?"

Nhìn dáng vẻ vô sỉ như vậy của cậu ta, trong lúc nhất thời Tu Tâm suy nghĩ rất nhiều.

Sau khi cậu hiểu được nhân vật Chư Dư, thật ra cậu đã biết cậu và Chư Dư có chỗ nào tương tự -- bọn họ đều có một bản ngã bị đè nén đến cực hạn.

Tất cả những người đã từng ở chung với Tu Tâm, đều sẽ cảm nhận được sự thoải mái khi ở chung với Tu Tâm. Nhưng nếu đổi lại là một người qua đường hoàn toàn không biết Tu Tâm, đến nhìn Tu Tâm.

Sau đó, rất có thể Tu Tâm sẽ nhận được một lời đánh giá là "giả tạo".

Cậu thực sự quá "giả", quá hoàn mỹ. Những dụ.c vọng thuộc về nhân loại bình thường ở trên người cậu giống như đều biến mất. Những khát vọng đối với thân tình, cừu hận đối với người làm tổn thương cậu, đối với khát vọng tình yêu, đối với tình d.ục khát cầu đều chôn vùi dưới phật quang nhàn nhạt của cậu.

Là người đều có tham sân si, Tu Tâm lại giống như chưa từng có qua.

Lúc này, Tu Tâm chợt thấy tin nhắn trong điện thoại của cậu.

Phàm: Cho dù con làm gì, thầy đều ủng hộ con. Đoạn thời gian con xuống núi, đã không còn là phật tử, chỉ là một người bình thường, đi làm những chuyện con muốn làm đi. Yên tâm, trời sập xuống còn có thầy lo.

Tu Tâm nhìn thấy tin nhắn này, không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, một lát sau cậu cầm lấy điện thoại trả lời Phàm.

Tu Tâm: Vâng.

Khi cậu đặt điện thoại xuống, cậu vẫn ngồi đối diện với một người đang chờ cậu trả lời.

Tu Tâm đứng lên, nhẹ nhàng cười với Sở Ý, sau đó mạnh mẽ nắm lấy cổ áo thun của Sở Ý, khi Sở Ý còn chưa kịp phản ứng, một quyền đã đánh vào mặt Sở Ý!

Đương nhiên, người bình thường đều không chịu nổi một quyền của Tu Tâm, Tu Tâm tận lực thu liễm cường độ. Nhưng lần này Sở Ý vẫn bị cậu đánh cho choáng váng.

Nhưng mà Tu Tâm vẫn không dừng lại, dưới tình huống căn bản không làm tổn thương Sở Ý, cậu lại hướng Sở Ý đánh thêm vài quyền, cho đến khi Sở Ý phản ứng lại, khóc lóc cầu xin Tu Tâm tha thứ: "Sở, Sở Thần ca ca xin lỗi, thật xin lỗi, đừng đánh, em cầu xin anh đừng đánh! "

Ở trong tiếng cầu xin tha thứ của Sở Ý, Tu Tâm đem cậu ta đã sớm vô lực ném xuống đất, lạnh lùng nói: "Phật ta không độ kẻ đê hèn. "

Tuy rằng khi Sở Ý còn nhỏ, đối với mọi chuyện đều không biết. Nhưng rõ ràng khi cậu ta còn ở thời trung học ít nhất cũng đã biết chân tướng, lại trở thành đồng lõa của Khương Tố Lan. Hai mẹ con bọn họ hại Tu Tâm lưu lạc bên ngoài, cướp đi mọi thứ vốn thuộc về Tu Tâm, thế mà còn cho là lẽ đương nhiên để Tu Tâm lấy đức báo oán?

Tuy Tu Tâm cũng coi như bởi vậy mới trở thành Phật tử, nhưng nếu lúc ấy Phàm không thu lưu Tu Tâm thì sao? Khương Tố Lan đem Tu Tâm mang đến chùa Thanh Thủy chỉ vì muốn vứt bỏ phiền phức là cậu, cũng không phải vì để cậu được chăm sóc. Đối với Tu Tâm lúc ấy mà nói, hành động này của Khương Tố Lan không khác gì mưu sát.

Nếu nói Tu Tâm đối với họ không oán không hận, thì đó là giả.

"Bây giờ tôi đã không còn là Phật tử, chỉ là một đệ tử tục gia. Sau này nếu cậu dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi gặp cậu một lần, đánh cậu một lần." Nói xong, Tu Tâm cũng không còn lưu luyến xoay người rời đi, lưu lại Sở Ý trên mặt một mảnh bầm tím, sưng đỏ.

Sở Ý tuyệt đối không ngờ, vậy mà Tu Tâm lại ra tay với cậu ta! Cậu ta vốn dĩ có ý đồ mưu lợi cũng không tính là sai...

Lúc này trong điện thoại của Sở Ý vang lên một tin nhắn mới.

Khương Tố Lan: Con trai, vì sao con không để ý đến mẹ? Con nhìn xem... Trên tay mẹ lại không có tiền.

Khương Tố Lan trầm mê cờ bạc bây giờ còn không biết tin Sở Ý bị Sở gia đuổi đi, thế mà còn mưu toan đòi tiền từ tay Sở Ý!

Sau khi Sở Ý đọc được tin nhắn này, trong vô thức muốn đập nát điện thoại trong tay, nhưng vừa nghĩ đến đây là một trong những gia sản còn sót lại của cậu ta, cuối cùng cậu ta vẫn không xuống tay.

Nhưng hận thù trong lòng cậu ta không ngừng được, cậu ta hận chính mình vì sao không sinh ra ở Sở gia, cậu ta hận Khương Tố Lan vì sao phải sinh hạ cậu ta, cậu ta hận Tu Tâm dám đánh cậu ta, cậu ta còn hận... Sở gia tuyệt tình.

Lại một lần nữa Sở Ý bị dồn đến đường cùng, trong mắt cậu ta xuất hiện một cỗ ngoan tuyệt...

Bên trong nhà hàng bởi vì sự tồn tại của Sở Ý, mà phủ đầy sương mù.

Nhưng khi Tu Tâm rời đi, lại cảm thấy có chút thần thanh khí sảng. Khi cậu tàn nhẫn đánh xuống mặt Sở Ý, cậu phát giác được xiềng xích luôn tồn tại trên người mình giống như đã biến mất.

Mặc dù Tu Tâm đã sớm phá giới ăn thịt, nhưng từ giây phút này cậu mới thật sự hoàn tục, không phải là Phật tử đi lại trên nhân gian.

Lúc này, điện thoại của cậu lại nhận được một tin nhắn mới.

Kellen Na: Bé cưng, sao anh không trả lời em? Em vẫn luôn chờ anh.

Đây là một sự quấy nhiễu thường xuyên của Kellen Na. Bởi vì cho dù Tu Tâm từ chối nàng, nàng cũng sẽ không chịu buông tha quấn lấy Tu Tâm, cho nên bình thường Tu Tâm chỉ có thể dùng trầm mặc đối đãi với nàng.

Nhưng hôm nay cậu lại trả lời Kellen Na.

Tu Tâm: Nếu cô vẫn muốn tôi nhận phim của cô, có thể gửi kịch bản cho người quản lý của tôi, khi rảnh tôi sẽ đọc.

Kellen Na:?! Cục cưng anh vậy mà lại trả lời em!

Kellen Na: Được, em đến ngay! Cục cưng anh đợi em! Em rất nhanh sẽ đến!

Tu Tâm xuyên thấu qua văn tự cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm khoa trương của Kellen Na vui mừng mà khóc, lúc cậu buông điện thoại xuống, không nhịn được lắc đầu cảm thấy có chút buồn cười.

Nhưng rất nhanh cậu không cười nổi nữa, bởi vì cậu vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Kinh Huy.

Chú thích:

- Phượng mao lân giác: Được sử dụng để so sánh những người hoặc sự vật quý giá và quý hiếm. (Tui tra trên baidu chỉ thấy nghĩa này, không có miếng nào liên quan đến truyện luôn ớ! Cho nên theo ý tui hiểu là nếu Tu Tâm chỉ đọc qua sách thì khó hiểu được hết)

- Phong sinh thủy khởi: Thuận buồm xuôi gió khi tìm được địa thế thích hợp.

Bình luận

Truyện đang đọc