PHI LAI HOÀNH KHUYỂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Trì nhìn Tôn Vấn Cừ thật lâu, rồi di chuyển lên tầng hai, vào phòng ông nội lấy đàn nhị của ông ra.

Ông nội vẫn luôn yêu thích những thứ đồ này, nhị hồ kinh hồ gì đó, tuy giờ đã không dùng mấy, nhưng ngày nào cũng sẽ xoa một chút sờ một chút, giữ gìn khá tốt.

Lúc cậu cầm đàn nhị xuống tầng, nhìn thấy Tôn Vấn Cừ đã ngồi trên ghế sofa, nghiêng người dựa vào, chân duỗi dài, đây là tư thế lần nào cậu đến chỗ Tôn Vấn Cừ cũng đều thấy hắn như vậy.

Vừa nhìn liền có cảm giác, người này lười tới mức đắp thêm tấm chăn là có thể ngủ đông được luôn.

Thế nhưng hôm nay nhìn hơi khác, có lẽ là bởi vì uống rượu, có tinh thần hơn bình thường một chút, nhìn có vẻ.....vừa mắt hơn rất nhiều.

"Anh biết thật à?" Phương Trì đưa đàn nhị tới, vẫn hơi không tin.

"Tôi đã nói với cậu rồi, mấy thứ có thể làm màu được này," Tôn Vấn Cừ nhận lấy đàn nhị, tiện tay để lên đùi, kéo mấy tiếng, "Tôi đều biết."

Phương Trì không nói gì nữa, tư thế của Tôn Vấn Cừ ít nhất trong mắt người không chuyên, cũng được coi là đúng tiêu chuẩn.

"Ông ơi, cây đàn này của ông chắc cũng nửa năm chưa động vào rồi nhỉ?" Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại ra, "Cháu phải chỉnh lại dây đã."

"Đâu chỉ có nửa năm, gần một năm rồi." Ông nội cười ha hả nhìn hắn.

"Đàn vẫn tốt lắm," Tôn Vấn Cừ nhẹ nhàng di chuyển ngựa đàn*, lại ấn mấy lần trên điện thoại di động, "Có điều, nếu còn thả xuống nữa thì mặt da này cũng sụp xuống mất..."

Trong điện thoại Tôn Vấn Cừ còn cài phần mềm điều chỉnh âm thanh, Phương Trì cảm thấy nhận thức của mình về Tôn Vấn Cừ một lần nữa lại được rửa sạch.

Sau khi hắn đã điều chỉnh âm, ngồi thẳng dậy, tiện tay kéo ra được một khúc ngắn, Phương Trì khoanh tay dựa vào tường, nhìn Tôn Vấn Cừ đã không còn như rắn vùi trong ghế sofa.

"Bà nội muốn nghe bài gì?" Tôn Vấn Cừ ngồi xuống ghế gỗ trong nhà.

Quen biết Tôn Vấn Cừ cũng được một thời gian, đây là lần đầu tiên Phương Trì thấy hắn nghiêm túc, đàng hoàng, dùng tư thái của người bình thường làm chuyện gì đó.

"Bà nào có biết, bình thường chỉ nghe ông nó kéo linh tinh thôi." Bà nội cười nói.

"Con cứ kéo bừa mấy đoạn đi." Ông nội ngồi thẳng trên ghế sofa.

"Vậy..." Tôn Vấn Cừ quay đầu nhìn về phía Phương Trì, "Cậu có khúc nào muốn nghe không?"

Nhận thức của Phương Trì với đàn nhị chỉ giới hạn bên trong phạm vi "ông nội có đàn nhị" và "ông nội thỉnh thoảng kéo đàn nhị", đột nhiên bị hỏi câu này, cậu cũng không biết phải nói gì.

"Tôi cũng không hiểu," Phương Trì im lặng nửa buổi, thử nói một câu, "Đua ngựa?"

"Ôi," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Còn nói ra được cả "Đua ngựa" kia à? Vậy ít nhiều cũng có hiểu một ít, không hiểu thật chắc chắn chỉ có thể nghẹn ra được "Nhị tuyền ánh nguyệt"*.

"Tôi thật sự không hiểu." Phương Trì cười.

"Tôi cũng đã một năm không chạm vào thứ đồ này rồi..." Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.

"Vậy đàn gì đơn giản thôi." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ không lên tiếng, cúi đầu thử âm thanh mấy lần, sau đó như hạ quyết tâm mà nói một câu: "Được rồi, cứ "Đua ngựa" đi."

Ngoài ông nội, Phương Trì cơ bản chưa từng nghe người khác kéo đàn nhị, nói thật, ông nội kéo đàn nghe rất mông lung, có lẽ cũng chỉ là bà nội thích nghe, dù sao thì từ trước tới giờ, Phương Trì cũng không nghe ra được có gì hay.

Trước đây cảm thấy đàn nhị chính là chẳng có gì hay, nhưng khi Tôn Vấn Cừ trầm mặc một lúc, đột nhiên cầm cung kéo ra câu đầu tiên, cậu đột nhiên nghiêng đầu.

"Đua ngựa" là cậu thuận miệng nói, nghe được từ chỗ nào cũng chẳng nhớ nữa, có điều vừa nghe đã có thể thấy khúc này rất quen tai, đã từng nghe được ở nhiều nơi.

Mà giờ mới là lần đầu tiên, ở khoảng cách gần như vậy, nhìn xem từng nốt nhạc đã nhảy ra từ dây cung thế nào, hơn nữa còn là từ Tôn Vấn Cừ luôn cà lơ phất phơ.

Cảm giác này, không thể nào chỉ đơn giản dùng "giật mình" để tổng kết, cậu chỉ có thể lẳng lặng mà nhìn Tôn Vấn Cừ, nghe một khúc vốn rất quen thuộc, mà hiện giờ lại như có một loại cảm thụ khác.

Ngón tay Tôn Vấn Cừ rất dài, lúc tay trái nhấn trên dây đàn thu hút ánh nhìn như thể đang múa, đàn được nửa khúc, hắn thả cung đàn ra, ngón trỏ tay phải gảy xuống dây đàn, tiếng vó ngựa sinh động nhảy ra, hai mắt Phương Trì vẫn không hề bị khống chế mà bám theo ngón tay hắn.

Đây là lần đầu tiên Phương Trì nghiêm túc nghe một khúc đàn nhị như vậy, lúc thì hào hùng khí thế, lúc lại khoan khoái vui vẻ, nặng nhẹ, mạnh yếu, đều có thể cảm nhận được.

Đến lúc một tiếng ngựa hí cuối cùng kết thúc lại khúc đàn, cậu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, nghe thấy một tiếng khen "Hay" của ông nội, cậu mới tỉnh lại mà vỗ tay mấy cái.

"Không nhìn ra," ông nội dựng thẳng ngón tay cái với Tôn Vấn Cừ, "Thằng nhóc này đúng là không đơn giản."

"Hay lắm!" Bà nội cười nói, "Ông nó chắc sau này cũng chẳng kéo đàn nhị nữa đâu, còn không bằng cả bạn học của thằng ranh con đây."

"Anh ta không phải bạn học con." Phương Trì thở dài.

"Làm cháu căng thẳng toát mồ hôi cả người," Tôn Vấn Cừ cười, giật giật áo, "Cháu cũng đã bao năm không ngồi thẳng như thế rồi, lưng cũng sắp chuột rút đến nơi."

"Thêm bài nữa đi." Phương Trì nói.

"Sao?" Tôn Vấn Cừ quay đầu lại nhìn cậu.

"Nghe...hay lắm." Phương Trì đột nhiên cảm thấy ngại, đưa tay lên xoa mũi.

Tôn Vấn Cừ cười, cúi đầu nhìn đàn, có vẻ là đang suy nghĩ thêm khúc gì, ngay lúc Phương Trì cảm thấy hắn có phải là sắp ngủ rồi không, hắn đột nhiên buông đàn xuống.

"Tôi..." Giọng Tôn Vấn Cừ có hơi thấp, "Có hơi không dễ chịu lắm."

"Đau dạ dày à?" Phương Trì sợ hết hồn.

"Là uống rượu dâu tây à?" Ông nội cũng cuống lên.

"Không, không không, không phải," Tôn Vấn Cừ nhanh chóng xua tay, "Có lẽ là hơi cảm... Sau này có thời gian, lại kéo thêm cho ông bà nghe nữa."

"Nghỉ ngơi sớm một chút," bà nội nói, "Mấy đứa trẻ sống trên thành phố chính là yếu ớt, nhất định là do tối hôm qua bị cảm lạnh rồi!"

Tôn Vấn Cừ lại hàn huyên với ông bà nội một lúc, rồi lấy quần áo đi tắm.

Phương Trì lên tầng, vào phòng mình, lấy chăn rồi các thứ bày ra.

Theo sự hiểu biết của cậu với bạn học Tôn Thủy Cừ, người này chắc chắn không phải cảm lạnh, không dễ chịu cũng không phải, hẳn là dây thần kinh nào đấy bị mắc sai, đột nhiên lên cơn động kinh rồi.

Phương Trì cầm chăn đệm của mình, lúc chuẩn bị mang xuống phòng khách dưới tầng, Tôn Vấn Cừ đi vào phòng.

"Ông bà ngủ sớm thật, tôi thấy hình như đều về phòng rồi?" Tôn Vấn Cừ nói.

"Ừ, sáng sớm chưa tới bốn giờ đã dậy," Phương Trì cười, "Không ngủ sớm một chút thì không được."

"Bốn giờ tôi mới vừa ngủ," Tôn Vấn Cừ ngáp môt cái, "Cậu đi đâu đây?"

"Xuống dưới tầng," Phương Trì nói.

"Cậu ngủ ghế sofa à?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Cái ghế sofa nhà cậu hẹp như thế, cậu ngủ ở trên nửa đêm đảm bảo lăn xuống dưới."

"Tôi ngủ ngoan lắm, không động đậy nhúc nhích gì." Phương Trì cũng liếc nhìn hắn.

"Thế à?" Tôn Vấn Cừ cười, hơi híp hai mắt lại.

"Anh xem chăn đệm đã đủ chưa, không đủ tôi thêm cho anh." Phương Trì không trả lời hắn, cầm đồ đi xuống tầng.

Mới vừa xuống dưới tầng, để chăn đệm xuống ghế sofa, Tôn Vấn Cừ từ trên cầu thang thò đầu ra: "Này, Phương Tiểu Trì."

"Hả?" Phương Trì quay đầu.

"Phòng cậu, bên ngoài cửa có ban công đúng không?" Tôn Vấn Cừ hỏi cậu.

"Có, anh mở cửa ra ngoài là đến, có ghế tựa, có bàn." Phương Trì nói.

"Theo tình huống cụ thể, cần tăng cường điều khoản trong giấy bán thân." Tôn Vấn Cừ vẫn thò đầu ra, "Cậu đồng ý không?"

Phương Trì nhìn hắn không nói gì.

Tôn Vấn Cừ cười vui vẻ: "Thôi được rồi, theo tình huống cụ thể cần tăng cường điều khoản trong hợp đồng phục vụ, cậu đồng ý không?"

"Nói thử xem." Phương Trì mở miệng.

"Lên đây nói chuyện với tôi một lúc." Tôn Vấn Cừ nhỏ giọng nói, "Giờ đã bắt tôi đi ngủ, không phải muốn tôi chết à."

"Anh không phải bị cảm à?" Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, "Nhanh nghỉ ngơi đi chứ."

"Tôn nghiêm của chủ nô đâu," Tôn Vấn Cừ vỗ quần, đi qua đi lại trên tầng hai vòng, " Ngài tìm hộ tôi xem, có phải rơi chỗ ngài rồi không?"

Phương Trì thở dài, cầm cốc giữ nhiệt của mình đi tới: "Lên đi."

Tầng hai có một cái ban công, từ phòng Phương Trì và sân sau đều đi lên được, bình thường chủ yếu để phơi quần áo, phơi nắng chăn đệm, còn thỉnh thoảng thay đổi theo mùa thành phơi các loại đồ ăn khác nhau, đậu đũa, cải thảo, mướp đắng các loại.

Phương Trì để ngoài ban công một bộ bàn ghế sắt mỹ nghệ*, mà một năm cũng chẳng dùng được mấy lần, nghỉ hè về thì nóng bỏng mông, mà nghỉ đông về thì lạnh cóng người.

Ngày hôm nay cùng Tôn Vấn Cừ ngồi, coi như là một lần chính thức sử dụng.

"Sân sau nhà các cậu đúng là lãng phí," Tôn Vấn Cừ nằm nhoài trên lan can nhìn xuống, "Cái sân lớn như thế lại dùng làm chỗ để đồ đạc."

"Ông bà cụ ở quê còn có thể dùng thế nào được," Phương Trì nhấp một hớp trà nóng, "Cứ vẫn luôn thế này."

"Nếu là nhà tôi," Tôn Vấn Cừ chỉ dưới tầng, "Đầu tiên là làm lại đất, trồng một vòng cỏ, chỗ đó, đặt một cái ghế xích đu, phía trên đặt cái một cái giá, trồng ít cây dây leo."

Phương Trì không nói gì.

"Sau đấy thì đằng kia có thể trồng hoa," Tôn Vấn Cừ tiếp tục sắp xếp, "Không cần bỏ vào chậu, chán chết, lấy mấy cái lốp xe bỏ đất vào là được rồi, cũng không cần hoa gì đặc biệt, hoa dại nhỏ là được, loại mà mọc thành bụi lớn ấy."

"Nhà anh không phải có cái sân đó thôi," Phương Trì nói, "Tự mình làm không được à."

Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng: "Cái sân nhà tôi nhỏ quá, với cả, tự mình làm mệt lắm, hôm nào đấy tôi rảnh rỗi, tìm được mảnh sân rộng thế này, thì thuê người đến làm vậy."

"Bây giờ không phải anh rảnh rỗi lắm à?" Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ dựa vào lan can nhìn cậu.

"Nếu tôi nói sai, anh cứ nhắc tôi luôn là được," chân Phương Trì đẩy một cái, cả người cả ghế tránh về phía sau, "Anh đừng tự nhiên lên cơn động kinh."

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, ngồi vào bên cạnh cậu: "Nói không sai gì cả, tôi đúng là rảnh rỗi lắm."

"Anh học vẽ viết chữ kéo đàn gì đó, học mấy thứ đó cũng tốn nhiều thời gian nhỉ," Phương Trì nói, suy nghĩ một lúc liền thêm một câu, "Thật sự giỏi lắm."

"Giỏi à." Tôn Vấn Cừ thở dài khe khẽ.

"Ừ, mấy thứ này, phải ai muốn học cho ra gì cũng phải tốn không ít thời gian," Phương Trì thật tâm bội phục mấy thứ này của hắn, "Tôi không nghĩ tới, anh lại có thể biết nhiều thứ như thế."

"Thì thế nào chứ?" Tôn Vấn Cừ cười, dựa về sau ghế, đầu gối lên cánh tay.

"Cái gì thế nào chứ?" Phương Trì nghiêng đầu đi nhìn hắn.

"Trẻ con," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Cậu không hiểu."

Phương Trì không lên tiếng, đúng là cậu không hiểu Tôn Vấn Cừ đang suy nghĩ gì, có lẽ là do hoàn cảnh cuộc sống khác biệt, cậu không hiểu cái cuộc sống muốn cái gì có cái đó, lại còn cái gì cũng không phải làm của Tôn Vấn Cừ có gì để mà phiền muộn.

Có điều... e là cũng chỉ bởi vì như vậy, mới nhận thấy không có ý nghĩa, không tìm được phương hướng để nỗ lực.

"Anh thật sự chưa từng đi làm à?" Phương Trì không nhịn được mà hỏi lại.

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười rất lâu: "Ai, xem như là không, bị cha vứt vào trong công trường ngồi mấy năm có tính là đi làm không?"

"Có lương không?" Phương Trì hỏi, "Không, anh có làm việc không?"

"Không có việc tôi làm được." Tôn Vấn Cừ nói.

"Vậy anh thật sự chưa từng đi làm," Phương Trì nói, "Chơi ba mươi năm, giỏi thật."

"Ngưỡng mộ không?" Tôn Vấn Cừ cầm cốc của cậu qua, uống một ngụm trà, "Thì hai ta đổi thử."

"Anh...khát nước à?" Phương Trì có hơi giật mình nhìn hắn, sau đó nhảy lên, "Tôi đi lấy cốc cho anh."

"Không cần," Tôn Vấn Cừ xua tay, rồi kéo quần cậu lại, "Tôi tiện tay uống một ngụm thôi."

"Ai, đừng kéo quần tôi." Phương Trì nhanh chóng kéo lại quần, hơi do dự liền ngồi xuống.

"Thanh niên to cao thế này rồi, sợ sợ sệt sệt, gan to lên tí được không." Tôn Vấn Cừ lười biếng nói, cầm cốc cậu qua lại uống thêm một ngụm nữa.

"Kìa, anh không phải bảo tiện tay uống một ngụm thôi à?" Phương Trì nhìn hắn chằm chằm.

"Làm sao, tôi tiện nói hai câu, là hai câu à? Tiểu Tử gâu gâu hai tiếng, là hai tiếng à? Tôi tiện tay uống một ngụm, là một ngụm à?" Tôn Vấn Cừ không nhanh không chậm mà vừa nói vừa uống một ngụm nữa, "Chủ nợ uống của cậu hai ngụm trà, xem cậu đã tiếc kìa, cũng chẳng phải trà gì ngon, ngày mai về nhà tôi lấy hai bình trà ngon đền cho cậu, trà xanh hồng trà trà gì cũng được, tùy cậu chọn."

"Tôi không có ý đấy." Phương Trì nói bằng giọng buồn bực.

"Vậy cậu có ý gì," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Sợ tôi bị bệnh truyền nhiễm lây cho cậu à? Tôi cũng chẳng có bệnh gì."

"Anh không có bệnh gì, anh là bị thần kinh." Phương Trì bất lực nói một câu.

"Thần kinh thì lại không lây," Tôn Vấn Cừ trả lời cực kỳ cây ngay không sợ chết đứng, đã vậy lại cầm cốc lên uống thêm một ngụm.

Phương Trì nhảy dựng lên lần nữa: "Tôi! Lấy cho anh cái cốc!"

"Không cần, tôi không uống." Tôn Vấn Cừ cười không ngừng được.

"Tôi lấy cho anh cái cốc." Phương Trì đi tới cầu thang.

Mới vừa đi được hai bước, cánh tay đã bị Tôn Vấn Cừ tóm được, cậu đang định bỏ tay Tôn Vấn Cừ ra, Tôn Vấn Cừ đột nhiên dùng lực kéo cậu về phía sau một cái.

Phương Trì lảo đảo hai bước, kinh ngạc phát hiện, Tôn Vấn Cừ ngày nào cũng lười như sắp ngủ đông, lại cũng khỏe phết.

Mà không chờ cậu kinh ngạc xong, cánh tay Tôn Vấn Cừ đã vòng qua cổ cậu kéo lại, kề sát ngay phía sau cậu.

Phương Trì tức khắc cảm thấy tóc gáy dựng ngược.

"Cậu, rốt cuộc là," Giọng Tôn Vấn Cừ ghé vào tai cậu, vang lên, "Ghét tôi, hay là...sợ tôi?"

Giọng rất thấp, xẹt qua cổ cậu như bị cù, Phương Trì thậm chí còn cảm thấy hơi thở của Tôn Vấn Cừ lướt qua tai cậu, trong giây lát này, cậu cảm thấy trong đầu như một bức tranh bò chạy, vó bò nện lên đất rầm rầm.

"Cậu nói, tại sao lại thế cơ chứ?" Tôn Vấn Cừ nhẹ giọng nói, trong giọng nói còn mang theo tiếng cười mơ hồ, "Vị thiếu niên này đúng là kỳ lạ."

Ngay lúc Phương Trì phản ứng lại định đẩy hắn ra, Tôn Vấn Cừ đột nhiên buông cậu ra, ngồi về ghế: "Đi lấy cốc đi, không thì lại lấy cho tôi một cốc cacao nóng?"

Phương Trì không quay đầu lại, cũng không nói gì, đứng rồi mấy giây sau đi xuống tầng.

Tôn Vấn Cừ vào nhà, cầm tấm chăn nhỏ ra, ngả lưng xuống ghế ngồi, gác chân lên một cái ghế khác, đắp chăn lên, nhắm hai mắt lạnh.

Vùng núi, gió đêm lạnh, có điều mới vừa tắm xong đắp chăn, còn cảm thấy gió thổi như vậy thật thư thái.

Núi non nơi này không giống núi ở chỗ công trường lúc trước, chỗ công trường là núi đất, bình thường đào đất cũng đào bung bét cả, còn bẩn, buổi tối ngả người xuống giường, còn nghe thấy tiếng công nhân uống rượu đánh bài tán phét, làm người bực bội.

Hiện giờ, cảm giác được thả lỏng sau hai ngày mệt mỏi, mới thật sự là hưởng thụ.

Phương Trì không lấy cốc đến, đương nhiên cũng không có cacao nóng, Tôn Vấn Cừ đoán có lẽ tối nay cậu cũng sẽ không lên đây nữa, biết đâu sáng mai mình còn phải tự đúng giờ lên xe khách...

Tôn Vấn Cừ cười vui vẻ hai tiếng, cầm cốc Phương Trì qua lại nhấp một ngụm trà, đứng lên chuẩn bị về phòng nằm.

Vừa đứng lên, liền thấy bên ngoài ban công, một làn khói mỏng manh từ phía dưới bay lên.

Hắn đi tới nhìn thử xuống, Phương Trì đang ngồi trên bậc thang ngoài sân sau hút thuốc.

Hắn không đi, chống cánh tay lên lan can, nhìn xuống Phương Trì.

Từ góc độ này nhìn xuống, Phương Trì ngậm thuốc lá có hơi khác với bình thường, bình thường, Phương Trì dù có vui vẻ hay là giận dỗi, đều lộ ra sức sống đơn giản của mấy thằng nhóc ngôk ngek.

Phương Trì hiện tại, nhìn lại hơi phiền muộn.

Tôn Vấn Cừ lặng lẽ bĩu môi trong lòng, cũng chẳng thật sự làm gì cậu ta, đã sầu khổ thành thế rồi.

Thật sự khiến người ta không nhịn được mà lại suy nghĩ nhiều.

Phương Trì hút xong một điếu thuốc, đứng lên trở vào nhà, Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, cũng trở về phòng.

Trong phòng, dọn dẹp rất sạch sẽ, có điều trang hoàng rất đơn giản, một tủ quần áo nhỏ, một bàn học cũ, còn có một cái giường gỗ.

Căn phòng này hẳn là Phương Trì ở từ nhỏ, hắn đi tới bên cạnh bàn học, trên mặt bàn, lung tung rất nhiều bức vẽ nông sâu, bằng dao con, bằng bút, vẽ cực kỳ xấu, vừa nhìn đã biết là lúc làm bài tập vẽ linh tinh.

Hắn rút từ trong balo ra một cây bút máy, ngồi xuống trước bàn học, tìm một chỗ trống, chậm rãi vẽ con chó.

Đang nghĩ xem nên vẽ tiếp ông bà nội hay là Phương Trì, cửa phòng bị đẩy ra, Phương Trì cầm một cái nồi một tay cầm nhỏ vào.

"Gõ cửa đi chứ," Tôn Vấn Cừ nói, "Ngộ nhỡ tôi đang cởi hết thì sao."

Phương Trì không nói gì, đi tới để nồi một tay cầm lên bàn học, nhìn thử con chó hắn vẽ.

Trong nồi một tay cầm là cacao nóng thơm ngào ngạt, phía trên còn rắc một lớp lạc giã vụn.

"Ôi trời, cảm ơn, quá cảm ơn luôn, cảm động cả Trung Quốc," Tôn Vấn Cừ lại gần hít mạnh một hơi, còn gần như vùi cả mặt vào nồi, "Tôi nghĩ là cậu ngủ rồi cơ."

Phương Trì vẫn không nói gì, quay người liền đi ra ngoài, cài cửa lại.

"Ê, tôi cứ uống thế này à?" Tôn Vấn Cừ hướng về phía cửa hỏi một câu.

Tôn Vấn Cừ cầm nồi nhìn thử, thở dài, đứng dậy mở cửa chạy xuống dưới tầng.

Đang định xuống nhà bếp lấy cái thìa, lại nhìn thấy Phương Trì đi từ ngoài vào, cầm cái thìa nhỏ trong tay.

"Phương Trì," Tôn Vấn Cừ nhận lấy thìa, nhìn Phương Trì lập tức quay lưng về phía hắn, bắt đầu thu dọn chăn đệm trên ghế sofa, "Cái kia... Vừa nãy..."

Động tác trên tay Phương Trì dừng lại.

"Xin lỗi," Tôn Vấn Cừ hắng giọng một cái, "Tôi chỉ..."

"Tôi biết," Phương Trì nói bằng giọng buồn bực, "Ngủ đi, mai phải dậy sớm, nếu không là tôi không kịp tiết ba."

"Vậy ngủ ngon." Tôn Vấn Cừ nói.

"Ngủ ngon." Phương Trì đáp.

Tôn Vấn Cừ trở về trên tầng, cực kỳ hưởng thụ mà uống xong cacao nóng, lúc đi xuống tầng để ra sân rửa mặt lại đi ngang qua sofa, nhìn thấy một chân Phương Trì thả dưới đất, cánh tay che trên mắt, có lẽ là đang ngủ.

Ghế sofa quả thật có hơi nhỏ, vóc dáng như Phương Trì ngủ không vừa.

Cánh tay cẳng chân dài.

Tôn Vấn Cừ đi tới sân, Tiểu Tử đang nằm nhoài người bên đống củi ngủ, nhìn thấy hắn đi tới, vẫy vẫy cái đuôi.

Cánh tay cẳng chân dài.

Trong thôn, buổi đêm rất yên tĩnh, không có ánh đèn neon đỏ, cũng không có đèn đường, mà lại rất sáng, ánh trăng ánh sao trắng như tuyết mà rải khắp mái nhà và mặt đường.

Giường Phương Trì là giường vàn gỗ, có hơi cứng, Tôn Vấn Cừ uốn éo tới lui, đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ được.

Trong mơ cứ cảm thấy cả người đau nhức mệt mỏi, mơ mơ màng màng cũng chẳng biết là mấy chỗ bị ngã hay là vì ván giường quá cứng, hẳn không phải là cộm, ông đây cũng đâu có mềm mại đến thế, kia mà sao đầu ngón tay lại...

Đau!

Đau!

Đau quá đau luôn!

Lúc Tôn Vấn Cừ lăn lộn chạy một mạch từ trên tầng xuống, Phương Trì đang hơi mơ màng dậy định đi vệ sinh, bị tiếng động của hắn làm sợ đến mức ngồi thẳng dậy.

"Mọe nó chứ!" Tôn Vấn Cừ mặt mày khiếp sợ lao tới, nén giọng nói, "Nhà cậu có chuột!"

"À," Phương Trì vẫn chưa tỉnh hẳn, "Có."

"Còn cắn người à?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu chằm chằm.

"Không cắn," Phương Trì cũng nhìn hắn chằm chằm, "Không cắn tôi."

"Cậu tỉnh lại đi được không!" Tôn Vấn Cừ bóp bóp.

_____________________________________________________________________________

*ngựa đàn: là phần nhỏ nhỏ màu nâu, góp phần đưa rung động từ dây đàn xuống bầu, được làm từ tre cao khoảng 0,7cm và dày khoảng 0,4cm được đặt trên khoảng giữa mặt da giúp tăng tuổi thọ cho dây đàn.



*Đua ngựa: https://www.iqiyi.com/w_19rtonf4td.html

*Nhị Tuyền Ánh Nguyệt: https://sv.baidu.com/videoui/page/videoland?pd=bjh&context={%22nid%22:%228955080132345720119%22,%22sourceFrom%22:%22bjh%22}&fr=bjhauthor&type=video

Mùa hè năm 1955, nhóm âm nhạc Dương Âm Lưu ghi âm bản nhạc Nhị hồ "Nhị tuyền ánh nguyệt" của Hoa Ngạn Quân (người múa A Bính). Sau đó Dương viết trong cuốn "A Bính khúc tập" rằng "Nhị tuyền ánh nguyệt" là bản miêu tả ánh trăng chiếu sáng suốt đáy suối Nhị tuyền.

(nguồn https://kilopad.com/Tieu-su-Hoi-ky-c12/doc-sach-truc-tuyen-danh-si-kim-co-the-gioi-b3547/chuong-48-46-nhi-tuyen-anh-nguyet-ti48)

*bàn ghế sắt nghệ thuật:

Bình luận

Truyện đang đọc