PHI LAI HOÀNH KHUYỂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu như không nghe thấy ba chữ "đồng tính luyến", kể cả Phương Trì không muốn dính dáng gì đến Tiếu Nhất Minh đi nữa, cũng vẫn sẽ đi lên ngăn cản lại.

Thế nhưng có người đã nói ra ba chữ này, hơn nữa có vẻ cũng là vì ba chữ này mà đánh Tiếu Nhất Minh.

Trong nháy mắt này cậu đã do dự.

Nhân lúc đối phương còn chưa nhìn thấy cậu, Phương Trì xoay người chuẩn bị bỏ đi.

Có điều, Tiếu Nhất Minh bình thường không phải là người có thể gây sự với ai, hiện giờ bị người vây lại đánh cũng không có năng lực chống trả, bị người bóp lấy cổ đè lên tường.

"Vạch quần nó ra nhìn! Mày thích thế này lắm mà đúng không?"

Khóe miệng Tiếu Nhất Minh đã có máu, quần áo cũng bị kéo xộc xệch, mà trước sau vẫn không nói gì, chỉ là lúc bị ấn lên tường, cậu ta liếc mắt nhìn sang đầu ngõ này.

Ngay lúc Phương Trì định cất bước đi, đối mặt với ánh mắt của cậu ta.

Phương Trì nhanh chóng quay đầu đi về phía trước.

Nhưng cậu đi rất chậm.

Trong đầu còn vang vọng tiếng nói.

Nếu như Tiếu Nhất Minh gọi cậu, cậu sẽ quay lại.

Không nói gì thì sẽ mặc kệ.

Nếu như Tiếu Nhất Minh lên tiếng gọi, cậu nhất định sẽ quay lại.

Không lên tiếng cậu sẽ mặc kệ!

Nếu như....

Phương Trì siết chặt thiết bị tụt xuống kia, bước chân rất chậm, không định lên tiếng à!

Đi ra ngoài chừng mười bước, cậu đã không còn nghe thấy tiếng Tiếu Nhất Minh nữa, chỉ nghe thấy tiếng chửi bậy cùng tiếng cười châm chọc của mấy đứa lớp sáu.

Phương Trì dừng bước.

Tàn nhẫn nhíu mày, quay người đi lại phía đầu ngõ.

Lúc này, mới vừa đứng vững đã có người nhìn thấy cậu, giơ tay chỉ vào cậu: "Phương Trì, mày đừng có xía vào chuyện vô bổ."

Tiếu Nhất Minh dựa vào tường, ngồi thụp xuống đất, bộ dạng chật vật, mà may là quần vẫn chưa bị kéo, hiện giờ đang lau máu trên khóe miệng, cũng không nhìn về phía cậu.

Phương Trì không lên tiếng, đứng tại chỗ, không đi cũng không bước lên trước.

"Sao, có ý gì?" Mấy đứa đánh người đều dừng tay, nhìn cậu.

Phương Trì vẫn không nói gì, cứ trầm mặc nhìn mấy đứa kia như vậy.

Chủ yếu là vì cũng không biết phải nói gì.

Cậu với người không quen, xưa nay đều không biết phải nói gì.

Này! Thả thiếu niên kia ra!

Hay là, bọn mày hội đồng cái gì! Có bản lĩnh thì một đánh một đi!

Đương nhiên, Tiếu Nhất Minh một đấu một có lẽ cũng không ổn lắm.

Muốn gì thì nhằm vào tao đây này!

Nghe như thằng ngu.

Cho nên đừng nên nói gì cả.

Thật ra thì hôm nay cả lũ này cũng không đánh được mình, trong lòng Phương Trì gần như có thể nắm chắc.

Mỗi đứa trước mặt này, đừng nói một mình đấu, toàn bộ cũng không phải là đối thủ của cậu.

Hiển nhiên, đối phương cũng rõ ràng.

Vì vậy, mấy người họ cứ như vậy tao nhìn mày mày trừng tao mà đứng tại chỗ.

"Không đúng, Phương Trì mày có ý gì?" Vẫn có đứa không nén được tức giận mà hỏi một câu, "Mày định ra mặt cho thằng ranh này à?"

Phương Trì liếc nhìn nó, qua gần nửa phút mới đáp một tiếng: "A."

A này có nghĩa gì, chính Phương Trì cũng không rõ, đói phương có lẽ cũng không đoán ra được.

Lại đứng thêm một lúc, Phương Trì có hơi không nhịn được, thiết bị tụt xuống vẫn luôn kẹp vững vàng giữa khe ngón tay làm ngón tay cậu đau, cậu cúi đầu xuống nhìn thử, đổi thiết bị tụt xuống từ giữa khe ngón tay trỏ và ngón tay giữa sang giữa ngón tay giữa và ngón áp út.

Động tác này, cuối cùng cũng làm cho đối phương thấy được trong tay cậu có đồ.

"Thôi," có đứa đá một cái lên người Tiếu Nhất Minh, nhặt cặp sách ném qua một bên lên, "Đi."

Mấy thằng này nhảy lên xe, nhìn chằm chằm Phương Trì thêm mấy lần, xe lái qua người cậu ra ngoài.

"Không nhìn ra quan hệ hai thằng này không bình thường..." Có người dùng giọng điệu kỳ quái mà hô một tiếng.

Phương Trì nhíu mày quay đầu lại liếc nhìn, là Trương Kiện, cha mẹ lúc đặt tên cực kỳ có thể đoán được trước, thằng này có thể coi là đứa miệng thiếu đòn nhất cả lớp sáu, không, cả năm ba, đừng nói dẫn người đánh nhau, ngay cả mắng người cũng phải đảm bảo người khác không chạm được vào nó rồi mới mở miệng.

Ngu ngốc.

Phương Trì quay đầu lại nhìn thử Tiếu Nhất Minh đã đứng lên, vẫn còn không biết nên nói gì, vì thế cậu nhét thiết bị tụt xuống vào trong cặp rồi quay người ra khỏi con ngõ.

Lúc đeo headphones lên, cậu nghe thấy tiếng Tiếu Nhất Minh: "Cảm ơn."

"À." Cậu đáp một tiếng.

À cái gì mà à?

Không biết.

Ngày hôm nay khí trời mát mẻ, Phương Trì vung cặp sách ra sau lưng liền bắt đầu chạy.

Không biết là vì tại sao, cậu cảm thấy không dễ chịu lắm, khắp toàn thân, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, nơi nào cũng không dễ chịu, trong lòng thì bực bội mà trên người thì tù túng, còn mơ hồ có hơi không vững vàng.

Chạy bộ là biện pháp hữu hiệu nhất khiến tâm trạng cậu bình tĩnh lại.

Vặn nhạc to lên, hai mắt nhìn mặt đất sạch sẽ, dưới chân là mặt đường không ngừng bị bỏ lại phía sau.

Đến lúc chạy tới nhà, cậu cảm thấy đã thư thái hơn không ít.

Tắm rửa sạch sẽ, nhét Hoàng tổng vào trong balo mèo, đeo lên lưng rồi ra ngoài.

Cậu vội vàng đưa Hoàng tổng đến chỗ bệnh viện thú cưng Lương Tiểu Đào giới thiệu để làm quen một chút, nếu như Hoàng tổng đồng ý, thì sẽ triệt sản cho nó.

Hoàng tổng rất không vừa lòng với balo mèo, lăn qua lộn lại trong túi, Phương Trì đành phải gọi xe taxi.

Lên xe, Hoàng tổng bắt đầu meo meo meo, meo đến mức tài xế cũng thở dài: "Con mèo này tính tình chẳng tốt tí nào."

"...Giống tôi." Phương Trì cũng thở dài.

Lái xe được nửa đường, điện thoại di động cậu vang lên, lúc lấy ra thấy số của Tôn Vấn Cừ, cậu chợt nhớ ra cái hợp đồng điêu toa, bắt cậu ngày nào cũng phải đến nấu cơm cho Tôn Vấn Cừ?

"Alo?" Cậu có chút tuyệt vọng nghe điện thoại.

"Tan học chưa?" Giọng Tôn Vấn Cừ vẫn nghe rất bình thường.

"Tan rồi, có điều tôi..." Phương Trì định nói phải đi triệt sản mèo trước.

"Đến đây nấu cơm, chết đói rồi!" Tôn Vấn Cừ ngắt lời cậu, "Không cần bày vẽ, nấu ít cháo là được, tôi đau dạ dày."

Vừa nghe thấy Tôn Vấn Cừ nói đau dạ dày, tuy rằng người này vì dày vò cậu mà nói lăng nhăng không ít, cậu vẫn hơi do dự, dừng một lúc lại mới nói: "Nhưng giờ tôi...mang theo mèo."

"Mèo? Mèo gì?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Là, là một con mèo ta nhỏ." Phương Trì nói.

"Mang đến đây." Tôn Vấn Cừ nói rất kiên quyết, nói xong liền cúp điện thoại.

Phương Trì suy nghĩ một lúc, bảo tài xế quay xe đổi hướng, trước tiên đến nhà Tôn Vấn Cừ đã.

Ngày hôm nay không cần ấn chuông cửa, Phương Trì mới vừa đến cổng, đã thấy Tôn Vấn Cừ đang ôm túi nước ấm* đứng trong sân tưới hoa, cổng đang mở ra.

"Thật sự đau dạ dày?" Phương Trì đẩy cửa vào, nhìn thử hắn, sắc mặt Tôn Vấn Cừ có hơi tái, có điều người này vốn trắng, hiện giờ sắc mặt như này cũng không biết có phải vì đau dạ dày không.

"Mèo đâu?" Tôn Vấn Cừ thả túi nước ấm ra, nhìn về phía balo mèo* trong tay cậu, "Lấy ra cho tôi chơi một lúc."

"Cái gì?" Phương Trì ngẩn người, cậu vốn nghĩ là Tôn Vấn Cừ có lẽ sẽ không cho mang mèo vào nhà, định đặt balo mèo ngoài sân.

"Lấy ra cho tôi chơi một lúc." Tôn Vấn Cừ lại nói lần nữa.

Phương Trì cảm thấy không hiểu ra sao, nhưng vẫn duỗi tay mở balo, lấy Hoàng tổng ra.

Hoàng tổng cả đường đều không yên, giờ tay cậu mới thò vào, Hoàng tổng đã nhấc móng đánh lên mu bàn tay cậu.

"Ai!" Phương Trì nhanh chóng rụt tay về.

"Để tôi." Tôn Vấn Cừ không chút suy nghĩ liền đưa tay vào.

"Cẩn thận!" Phương Trì sợ hết hồn, chẳng may để Hoàng tổng cào vị đại thiếu gia này, hắn ta không biết sẽ dằn vặt mình kiểu gì nữa đây.

Vừa mới dứt lời, Tôn Vấn Cừ đã lấy Hoàng tổng từ trong túi ra, vậy mà lại không bị cào, Hoàng tổng còn ngoan ngoãn rũ tay chân, chỉ dùng đuôi cuốn lấy.

"Nhỏ thế," Tôn Vấn Cừ một tay cầm túi nước ấm, một tay bế Hoàng tổng vào phòng, "Bao tuổi?"

"...Không biết." Phương Trì đi theo sau hắn, "Tôi nhặt được."

Tôn Vấn Cừ vẫn không nói gì, lật qua lật lại lỗ tai mèo, lại quay ra mặt nhìn thử răng: "Cũng phải bốn năm* tháng gì đó."

"A?" Phương Trì sửng sốt, "Tôi còn tưởng đã được một tuổi rồi."

"Cậu ra ngoài bán thân còn mang theo mèo làm gì." Tôn Vấn Cừ mở tủ lấy một túi thức ăn cho mèo ra, đi vào nhà bếp cầm lấy cái bát đổ vào, lại trở về phòng khách, bỏ cả bát lẫn Hoàng tổng lên bàn uống nước.

"Tôi..." Phương Trì bị cái từ "bán thân" này làm cho tức đến mức muốn cho Tôn Vấn Cừ một đá, mà nhìn thấy Hoàng tổng ngồi xổm trước bát bắt đầu vùi đầu ăn liền kinh ngạc, "Nó ăn à? Anh cho nó ăn thức ăn cho mèo gì đấy?"

"Sao lại không ăn, chỉ là thức ăn cho mèo bình thường tôi hay nuôi mèo hoang thôi," Tôn Vấn Cừ ngả ra ghế sofa, chân gác lên bàn uống nước, Hoàng tổng ăn xong một bát nhỏ thức ăn cho mèo, theo chân của hắn bò lên người hắn, Tôn Vấn Cừ ôm chầm lấy nó nhét vào trong áo mình, "Ngoan thật, đến ấm bụng cho chú nào... Nó tên là gì?"

"Hoàng tổng." Phương Trì có hơi khó tiếp nhận được sự thật trước mặt.

Hoàng tổng bình thường ở nhà giãy nảy như thể người trên đời ai cũng thiếu nợ nó vài triệu, tâm trạng không tốt còn có thể tặng cho một vuốt lên mặt, giờ bị Tôn Vấn Cừ tiện tay nhét vào áo như vậy, lại không hề phản kháng, cứ yên tĩnh chui trong áo hắn.

"Cái tên này đặt chán y như câu nói dối hai mẹ con cậu bịa ra," Tôn Vấn Cừ ôm mèo, liếc nhìn cậu, "Cháo thịt nạc trứng bắc thảo*."

"A?" Phương Trì chưa kịp phản ứng.

"Trứng bắc thảo, thịt nạc, cháo, cậu làm, tôi ăn." Tôn Vấn Cừ nói lại một lần, "Còn nữa, đừng xắt miếng thịt, tôi thích ăn thịt băm."

Lúc Phương Trì đi vào nhà bếp, vẫn còn không biết mình đang nghĩ gì.

Trong phòng khách vang đến tiếng Hoàng tổng õng ẹo meo meo làm nũng, cậu đứng trước bệ bếp, cầm một cái nồi.

Tôn Vấn Cừ thích mèo như vậy làm cậu thật bất ngờ, Hoàng tổng là con mèo õng ẹo cậu lại càng bất ngờ hơn...

À, cháo thịt nạc trứng bắc thảo.

Phương Trì bình thường đều tự nấu ăn, lúc lên thị trấn học tiểu học, cậu bắt đầu tự nấu cơm cho mình, mẹ rất bận, cậu có lúc còn phải nấu ăn đưa đến cửa hàng, lên cấp hai vào trong thành phố lại càng là chuyện gì cũng tự mình làm.

Cháo thịt nạc trứng bắc thảo đối với cậu mà nói, rất đơn giản.

Chỉ là chỗ Tôn Vấn Cừ, vừa không có thịt nạc, lại cũng không có trứng bắc thảo...

"Chỗ anh không có gì à?" Phương Trì ngâm gạo trước, rồi ra khỏi nhà bếp.

"Đi mua đi, siêu thị đối diện có." Tôn Vấn Cừ đã nằm xuống ghế sofa, trên bụng đặt túi nước ấm, Hoàng tổng ngồi trên ngực hắn, móng đặt trên chóp mũi hắn, yên lặng nhìn chăm chú.

"Tôi..." Phương Trì há hốc miệng không nói nên lời.

"Tiền tự lấy." Tôn Vấn Cừ chỉ ví trên bàn uống nước.

Phương Trì im lặng đi qua, lấy ra một tờ một trăm từ trong ví, quay người đi hai bước, liền quay đầu lại nhìn Tôn Vấn Cừ: "Chìa khóa đâu, tôi cầm đi, chốc nữa không cần anh mở cửa."

"Cậu leo tường nhảy cửa sổ chứ." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì nhìn hai mắt hắn chằm chằm, không nói gì nữa, đóng cửa lại đi ra ngoài.

"Mày thật sự là cậu ta nhặt được à?" Tôn Vấn Cừ chạm lên mũi con mèo, "Sao lại đặt cho mày cái tên như thế? Mày cũng có giống tổng giám đốc gì đâu."

Mèo con meo một tiếng, hai chân ôm lấy ngón tay hắn.

"Có điều tắm rửa cũng sạch sẽ," Tôn Vấn Cừ cử động ngón tay đùa với nó, "Thơm nức, một thằng nhóc lừa đảo còn nhặt con mèo về hầu hạ, không sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp lừa đảo à, mày nói xem có đúng không?"

Mèo con cúi đầu cọ cọ lên cằm hắn.

"Cơm cậu ta nấu, mày ăn bao giờ chưa? Có ăn được không? Có thể nào bỏ thuốc tao..." Tôn Vấn Cừ còn chưa nói xong đã cảm thấy một cơn đau trong dạ dày như thể bị dao cùn cứa qua, hắn nhíu mày, "Sắp chết rồi."

Dạ dày vừa bắt đầu đau liên tục, Tôn Vấn Cừ liền không có tâm trạng đùa mèo nữa, trên thái dương đầy mồ hôi lạnh.

Hắn đứng dậy, cầm lấy thuốc hôm qua Mã Lượng mua cho hắn uống hai viên, ôm mèo và túi nước ấm cuộn lại trên ghế sofa, nhắm hai mắt lại.

Dạ dày đau từng cơn, hắn nhắm hai mắt một lúc, hơi hơi đỡ rồi liền thở ra một hơi thật dài.

Đang định nhắm mắt lại một lúc nữa, đột nhiên nghe thấy ngoài sân có tiếng động, mới vừa mở mắt ra, liền thấy rèm cửa sổ lay động, sau đó Phương Trì xách túi nilon siêu thị nhảy từ ngoài cửa sổ vào.

"Ra vào như chỗ không người, làm một mạch thế này," Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, "Buổi tối cậu còn làm kiêm chức à?"

"Anh bảo tôi nhảy," Phương Trì nói, bỏ cuộn tiền lẻ trong tay lên trên bàn uống nước, "Tiền không dùng hết tôi bỏ ở đây."

Phương Trì bình thường là một thân lười nhác mặc quần áo thể dục, trên cổ đeo headphones, trông không giống như người biết nấu ăn, Tôn Vấn Cừ lắng nghe tiếng động của cậu trong phòng bếp.

Lúc tiếng băm thịt vang từ phòng bếp ra, Tôn Vấn Cừ có hơi giật mình nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cửa phòng bếp, tiếng động này nghe cực kỳ thành thạo, còn là hai con dao.

Thậm chí còn cảm tưởng chặt ra được giai điệu như ở bar.

Hắn ôm mèo đứng lên từ trên ghế sofa, chậm rãi đi tới cửa nhà bếp, nhìn từ bên ngoài, Phương Trì đang cúi đầu băm thịt rất nhanh.

"Cậu học trường nghề à, học nấu ăn?" Tôn Vấn Cừ hỏi một câu.

Động tác Phương Trì dừng lại, xoay mặt nhìn hắn: "Cấp hai vẫn là chín năm giáo dục bắt buộc, trường nghề là cấp ba."

"Diễn sâu thật." Tôn Vấn Cừ vui vẻ, "Cậu định giả vờ đến lúc nào?"

"Giờ không đủ thời gian, tôi chỉ đặt ở đây thôi, nửa tiếng nữa tự anh mở ra là được, vốn là phải tách ra làm, có điều không phải anh đau dạ dày à, làm như vậy thịt sẽ nhừ hơn," Phương Trì không trả lời hắn, bỏ thịt đã băm xong vào trong bát ướp, rồi bắt đầu thái gừng, "Tối nay tôi phải đến trường, không kịp nữa."

Động tác Phương Trì thái sợi gừng cũng rất thành thạo, cảm giác hai mắt không cần nhìn lên dao, chỉ xoạt xoạt xoạt mà thái được một đống nhỏ sợi gừng, bỏ vào trong bát trộn cùng thịt.

"Tôi không biết." Tôn Vấn Cừ xoa xoa lỗ tai Hoàng tổng.

Phương Trì dừng lại, xoay người dựa vào bệ bếp, nhìn hắn: "Biết ăn không?"

"Biết." Tôn Vấn Cừ cười.

"Tự mình mở ra ăn." Phương Trì nói.

Phương Trì bắc cháo lên nấu xong cũng không nán lại lâu, vác cặp sách lên lưng, xốc balo mèo lên.

Có điều Tôn Vấn Cừ còn đang dựa vào cửa phòng bếp ôm Hoàng tổng, nhìn cậu xách balo mèo lên cũng không có ý định thả Hoàng tổng xuống.

"Là..." Phương Trì đành phải chỉ vào Hoàng tổng đang cuộn tròn trong người hắn chỉ lộ ra mỗi cái đầu: "Tôi phải đi rồi, đưa mèo cho tôi."

"Cậu đến trường học còn mang theo mèo?" Tôn Vấn Cừ không động đậy, chỉ là dùng ngón tay hắn gãi gãi đầu Hoàng tổng, Hoàng tổng lập tức dễ chịu đến mức híp cong mắt lại.

"Tôi đưa đến bệnh viện thú cưng." Phương Trì duỗi tay.

"Bị bệnh à?" Tôn Vấn Cừ cúi đầu nhìn mèo.

"Không phải, phải... đưa đi thiến, triệt sản." Phương Trì nói, "Đưa cho tôi, tôi phải đi rồi."

"Mèo này chưa đủ tuổi, làm gì cũng phải tám tháng, nhỏ như thế." Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, ôm mèo dựa vào ghế sofa, "Cậu đi đi, mèo cho tôi mượn chơi vài ngày."

"Cái gì?" Phương Trì sửng sốt.

Tuy rằng Hoàng tổng từ lúc nhặt về đến giờ đã là hai ba tháng, không hề hòa nhã với cậu được một lần, thế nhưng cậu vẫn rất thích Hoàng tổng, ngày nào cũng cười xuề hầu hạ nó, xưa nay chưa từng nghĩ tới bắt nó ra ngoài lang thang nữa.

Giờ Tôn Vấn Cừ cứ hời hợt một câu như thế đã muốn giữ nó lại chơi vài ngày?

Cậu có hơi không chấp nhận được.

Chủ yếu là cậu còn lo lắng, tính cách lửng lơ không cố định của Tôn Vấn Cừ, liệu chơi hai ngày xong còn có thể trả mèo lại cho cậu không.

Hắn đã ép mình ký cái gì hợp đồng phục vụ thì thôi, cướp con mèo có lẽ cũng không phải không làm được.

"Chơi hai ngày," Tôn Vấn Cừ ôm mèo, "Làm sao, cậu vay mười vạn tôi còn cho vay, cho tôi mượn con mèo cũng không cho... Cậu đi nhanh đi, tôi đau dạ dày là lại phiền bây giờ."

Phương Trì nhìn đồng hồ, lão Lý ngày nào đến tiết tự học buổi tối cũng sẽ ở trong phòng học, bản thân đã đồng ý đi, nếu như lại đến muốn, đến rồi sẽ bị lão Lý càu nhàu đến chết.

"Mai tôi đến lấy." Phương Trì nhíu mày, thả balo mèo xuống liền quay người bước nhanh ra ngoài.

Cũng không còn thời gian ăn cơm, Phương Trì mua hai cái bánh mì dọc đường ăn, lúc tới trường học cũng coi như vừa khéo, cậu liền vừa chạy vừa nhảy mà phóng lên phòng học trên tàng bốn.

Lúc lên tầng bốn quẹo vào hành lang, chỗ ngoặt đang có mấy người đang đứng, Phương Trì không nhìn kỹ, có lẽ là trốn ở đó hút thuốc, đều đã đến lúc này, những giáo viên kia kéo thế nào túm thế nào cũng không nhấc lên nổi nữa, cơ bản chẳng ai quan tâm.

Lúc Phương Trì đang định quay người đi về hướng phòng học, bên trong phòng học có người nói bằng giọng âm dương quái khí: "Đây không phải Phương Trì à, chân trước chân sau theo người yêu à."

Phương Trì đột nhiên dừng bước, lui một bước nhìn sang bên trong góc.

Bốn năm người đứng ở đó, lớp năm lớp sáu đều có, Phương Trì nhìn thấy Trương Kiện đang đứng phía sau hai người dựa vào tường.

Cậu bước từng bước về hướng cầu thang.

Trương Kiện lập tức lùi về sau.

Mà theo sau đó chính là mấy người kia cười vang, không biết là đang cười câu nói kia của Trương Kiện, hay là đang cười động tác của Trương Kiện.

Hoặc cũng có thể là đang cười bản thân vừa mới ra mặt vì Tiếu Nhất Minh.

"Làm gì đây!" Tầng ba vọng lên giọng lão Lý, "Không đi tự học thì đi về! Tụ tập ở đây làm gì!"

Phương Trì nhìn chằm chằm Trương Kiện, xoay người bước qua hành lang đi về phòng học lớp mình, phía sau còn nghe được tiếng mấy đứa kia vừa nói vừa cười.

Lúc Phương Trì đi vào phòng học, vẻ mặt cực khó coi, mấy đứa đang nói chuyện ở bàn trước nhìn thấy cậu đều ngậm miệng.

Trong lòng không nói ra được là cảm giác gì.

Căm tức, buồn bực, phẫn nộ, còn có lo lắng, hoặc là nói sợ hãi muốn lảng tránh thế nào cũng không cắt đuôi đi được.

Lương Tiểu Đào thấy cậu, vừa định khoát tay nói chuyện, nhìn thấy vẻ mặt cậu xong liền ngẩn người: "Sao thế?"

"Không," Phương Trì ngồi xuống, lấy bài tập trong cặp ra ném một cái lên bàn.

"Có phải là..." Lương Tiểu Đào lại gần, lời nói được nửa liền dừng lại, lấy ra một hộp sữa bò để trước mặt cậu, "Uống không? Vị đào."

Phương Trì không nói gì, cầm lấy chọc ống hút vào, hút mạnh mấy cái hộp đã xẹp lép.

"Ôi, chết đói nửa đời rồi à," Lương Tiểu Đào cảm thán một câu, "Tao còn mấy túi đậu phụ xé tay*, ăn không?"

"Không ăn," Phương Trì cúi đầu bắt đầu viết bài.

Một buổi tối, cậu như thể học bá vùi đầu làm bài tập rồi đọc sách, đầu không hề ngẩng lên, bản thân cũng bị mình làm cảm động đến chảy nước mắt.

Tiết tự học cuối cùng qua được một nửa, giáo viên giải đáp câu hỏi ở phòng học đi rồi, Phương Trì thu dọn lại đồ trên bàn học, nhét lung tung vào trong cặp sách.

"Đi không?" Lương Tiểu Đào đang bàn bạc với người bên cạnh xem nên ăn khuya gì hỏi một câu.

"Chốc nữa." Phương Trì đáp một tiếng, ném cặp sách lên bàn một cái, đi ra khỏi phòng học.

Trong phòng học lớp sáu cũng không có giáo viên, người cả tối ôn tập mệt mỏi giờ đang thả lỏng, không ít người đang trò chuyện.

Phương Trì một cước đá bay cửa, bước vào.

Đám học snh trong phòng toàn bộ đều dừng lại, nhìn cậu.

Phương Trì quét mắt trong phòng học một vòng, phát hiện Trương Kiện đang ngồi hàng cuối cùng sát cửa sau, không nhịn được mà chép miệng một cái, biết vậy đã đạp cửa sau.

Cậu liền ra khỏi phòng học đi tới cửa sau.

Cửa sau không khóa, lần thứ hai cậu đi tới, Trương Kiện đã đoán ra mục đích của cậu, đứng lên định chạy.

Phương Trì bước tới tóm chặt cổ áo Trương Kiện, tàn nhẫn mà giật lại một cái, Trương Kiện lảo đào lùi về sau, suýt nữa ngã ngồi ra đất.

"Phương Trì mày..." bên cạnh có người đứng lên định can.

"Không phải chuyện của mày." Phương Trì trầm giọng nói một câu, kéo Trương Kiện ra khỏi phòng học.

________________________________________________________________________________________

*balo mèo:



*túi nước ấm:



* mèo con bốn tháng tuổi: Vào khoảng tầm 4 tháng tuổi, mèo con sẽ dần rụng răng sữa và nhú răng vĩnh viễn.

*cháo thịt nạc trứng bác thảo:



*đậu phụ xé tay:

Bình luận

Truyện đang đọc