PHI LAI HOÀNH KHUYỂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàng thịt nướng trên thị trấn ăn cũng bình thường, nhưng được cái là rẻ tiền, thực tế, một bữa bằng hai bữa.

Ăn xong, Hồ Viện Viện trở về khách sạn, Mã Lượng và Tôn Vấn Cừ tìm một quán cà phê ngồi tới chín giờ, lúc quán cà phê đóng cửa, hai người bọn họ mới từ từ lắc lư về khách sạn.

Tôn Vấn Cừ tắm rửa sạch sẽ, nằm dài trên giường ngây người.

Lần này Mã Lượng tới gặp hắn, không phải chỉ vì đến nông thôn chơi, cũng không phải chỉ nói chuyện bộ ấm trà kia, cho dù giọng điệu như đang nói đùa, nhưng Tôn Vấn Cừ biết, Mã Lượng đang muốn hắn tới hỗ trợ, hoặc là nói chuyện xong còn muốn chung vốn làm ăn.

Việc làm đồ gốm này, nghiêm khắc mà nói thì, phong cách của Mã Lượng càng có phong cách thân truyền của ba hơn, hợp quy củ, theo truyền thống, có nguồn gốc.

Mà chuyện Tôn Vấn Cừ làm ông không hài lòng, ngoài chuyện trong mắt ông, hắn không hiểu sao lại cố chấp và phản nghịch ra, thì chính là có thiên phú, nhưng lại không theo phong cách của ông.

Mấy thứ cầm kỳ thi họa ba ép hắn học, cũng không được hoàn mỹ thể hiện trên đồ gốm.

Quá nhiều ý tưởng, quên mất gốc rễ.

Đây là lời ông thường nói.

Tôn Vấn Cừ không cãi lại, nhưng lại cũng không nghe theo.

Gốc rễ là gì, hắn và ba lí giải hoàn toàn khác nhau.

Với hắn, thứ gốc rễ này, nói hơi khác người một chút, chính là tùy tâm, ta thích thế nào, ta làm thế đó, ta cảm thấy nó như vậy là đẹp, thì nó sẽ như vậy.

Chuyện này không liên quan đến đúng sai, nhưng với ba, lại là chuyện nói thế nào cũng không thông được.

Ba cũng không quá quan tâm đến ý nghĩ của hắn, kể cả hắn có muốn nói, cũng chẳng có cơ hội để nói.

Mã Lượng hiểu hắn, cũng thưởng thức những thứ hắn làm, sau khi bị trục xuất khỏi sư môn, tự làm một mình, Mã Lượng đã từng nói, hai chúng ta cùng nhau làm, mày nghĩ thế nào, thì làm thế đó, chúng ta có thể đối mặt người hoàn toàn khác nhau.

Nhưng thời điểm đó, Tôn Vấn Cừ không có phương hướng gì, làm đồ gốm đối với hắn chính là ác mộng, chạm vào thôi cũng không muốn chạm.

Vì vậy rất nhiều năm Mã Lượng đều không nhắc tới nữa, gần đây có lẽ là vì bộ ấm này, khiến Mã Lượng một lần nữa có ý nghĩ như vậy.

Tôn Vấn Cừ không từ chối rõ ràng thẳng thừng như trước đây.

Chỉ là, cũng không dễ nhận lời, tuy rằng ý nghĩ của hắn về đồ gốm vẫn không đổi, nhưng nếu thật sự định làm tiếp như vậy, một thứ hắn đã từng say mê, rồi tránh không kịp, một khi đã trở thành phương hướng của hắn rồi, sẽ không đơn giản là một ý nghĩ như vậy nữa.

Đêm hôm đó, Tôn Vấn Cừ ngủ không yên lắm, không yên lòng bằng ở căn phòng trong nhà Phương Trì; trong thôn, lúc yên tĩnh còn có thể nghe được âm thanh bông tuyết rơi xuống đất, an thần tĩnh tâm.

Thị trấn lại không có cảm giác đó, càng ầm ĩ hỗn loạn hơn trong thành phố, sáng sớm, xe chở hàng trên đường lái qua như thể đi đánh trận, chấn động đến mức giường cũng rung bần bật.

Tôn Vấn Cừ sững sờ chấn động phải năm phút liền mới tỉnh táo, như thể chưa hề được ngủ.

Lúc lấy điện thoại qua xem giờ, phát hiện khoảng hai giờ hơn nửa đêm hôm qua, Phương Trì gửi cho hắn hai tin nhắn thoại.

Hơn nửa đêm mà không ngủ à?

Tôn Vấn Cừ nhíu mày, bật lên nghe.

Tin đầu tiên không có tiếng người nói, nghe cẩn thận có thể nghe thấy âm thanh khò khò rất nhỏ.

"Cái gì đây?" Tôn Vấn Cừ lại nghe tin thứ hai.

Lần này đã có người nói, là tiếng của Phương Trì mang theo giọng mũi mơ mơ màng màng: "Nghe thấy không, Hoàng tổng tổng khò khò, nó ngáy ngủ."

Tôn Vấn Cừ nghe liền cười, đặt điện thoại xuống, xuống giường.

Thằng bé này, suy nghĩ cũng thật là nặng.

Hai người Mã Lượng ngủ rất giỏi, Tôn Vấn Cừ rửa mặt xong đi dạo một vòng trên đường trở về, hai người bọn họ mới rời giường.

"Đi dạo, dạo phố à?" Mã Lượng đi vào phòng hắn.

"Ừ." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

"Có ai trên, trên đường không." Mã Lượng kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.

"Không có ai, định hít thở không khí trong lành sáng sớm," Tôn Vấn Cừ cười, "Cũng không có luôn, vẫn là không khí trong thôn tốt hơn."

"Ăn sáng xong rồi đi hít, hít thở." Mã Lượng vỗ vai hắn.

Mấy hàng bán đồ ăn sáng trên thị trấn cũng không tệ lắm, nhiều chủng loại, ba người ăn không ít, Hồ viện Viện còn mang cả cốc sữa đậu nành nóng lên xe.

"Xe này như cái tủ lạnh," Tôn Vấn Cừ nói, "Mang theo mười phút đã lạnh ngắt rồi."

"Cậu đừng có chê bai xe nhà chị suốt thế," Hồ Viện Viện nói, "Đây chính là chứng nhân lịch sử."

"Mau cho chứng nhân lịch sử nhà hai người...." Tôn Vấn Cừ nói được nửa, xe xóc một cái suýt nữa cắn phải lưỡi, "Nghỉ ngơi đi."

"Còn kiên cường lắm!" Hồ Viện Viện cười, hai cái túi chườm nóng đã sạc đầy điện, đưa một cái cho hắn.

Mã Lượng rất giỏi nhớ đường, gã mới quay về làng có một lần, lần này lái xe đi cũng không nhầm, cả đường xóc còn đi nhanh hơn xe khách.

"Con, con trai mày...ra đón xe à?" Mã Lượng hỏi.

"Ừ, chắc sợ chúng ta lạc vào trong núi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Thế à? Hay là muốn sớm, sớm một chút...." Xe lắc lư một cái, Mã Lượng còn chưa nói xong, liền chửi một câu, "Tao đệt."

Tôn Vấn Cừ cười không nói gì.

"Gọi cậu ta ra, ra nhanh, nhanh lên, sắp đến rồi." Mã Lượng nói.

Phương Trì đứng trên ban công, châm điếu thuốc hút.

Chú hai và cô sáng ngày kia đều phải trở về, giờ đang sắp xếp đồ đạc, ông bà nội chuẩn bị một đống đặc sản thổ địa bảo mang đi theo.

Phương Huy đang ở trong phòng cậu, nằm trên giường gọi điện thoại cho bạn học, kêu ca trong thôn chẳng có gì chơi vui, tiện thể phát biểu một vài cách nhìn mịt mờ liên quan tới kiến thiết nông thôn.

Thật ra thì, Phương Trì đang bực mình lắm luôn, Phương Huy mặc áo khoác hôm qua phơi sương phơi gió cả ngày ngoài trời cứ thế lăn trên giường cậu, phải mọi khi cậu đã đi vào đánh cho Phương Huy một trận.

Nhưng ngày hôm nay, chẳng có tâm trạng.

Năm nào cũng vậy, Tết nhất vừa mới bắt đầu là náo nhiệt, mà náo nhiệt qua đi, chính là trống rỗng đến đột ngột.

Tất cả mọi người đi rồi, ông bà nội lại trở về cuộc sống hai người cùng Tiểu Tử trông coi căn nhà này, tuy không nhìn ra được hai người bọn họ có gì không vui, nhưng Phương Trì vẫn rất đau lòng.

Điện thoại di động vang lên, Phương Trì vừa lấy điện thoại di động ra vừa chạy xuống cầu thang, lúc nhận được điện thoại, cậu đã ra khỏi sân sau.

"Bọn tôi đến đầu đường rồi, cái ngã rẽ có sân to nuôi gà ấy," Tôn Vấn Cừ nói trong điện thoại, "Chắc hai mươi phút nữa là tới con đường thôn các cậu."

"Ừ, giờ tôi ra ngoài." Phương Trì dập máy, huýt sáo, huýt rất to.

Mấy giây sau, Tiểu Tử từ trong sân sau vọt ra, ẳng ẳng đi theo cậu.

Phương Trì dẫn Tiểu Tử đi ra ngoài, đến ngã tư nhìn thử, xe còn chưa tới, cậu liền nhặt một hòn đá từ ven đường ném ra xa.

Tiểu Tử sủa, chạy tới nhặt lấy cục đá trở về.

Cậu nhận cục đá, lại ném đi, Tiểu Tử vui vẻ vừa sủa vừa chạy đi nhặt.

Trước đây, lúc cậu chờ người mà dẫn theo Tiểu Tử, trò chơi này chính là cách tốt nhất để giết thời gian.

Ném đá một lúc, từ bên kia đường đã có một chiếc xe lái tới.

Là con xe van cùi của Mã Lượng, con xe mà cửa đóng lại rồi phải đạp một cái mới mở cửa xe ra được.

Phương Trì huýt sáo, Tiểu Tử chạy về bên chân cậu, quỳ xuống.

Lái xe đến trước mặt cậu thì dừng lại, cửa kính bên ghế phụ hạ xuống, một người phụ nữ rất xinh đẹp cười với cậu: "Phương Trì đúng không? Xin chào."

"Xin chào." Phương Trì đoán đây là vợ Mã Lượng, nhưng không nghĩ tới cô lại là người đầu tiên chào, hơi hơi không biết phải xưng hô thế nào.

"Thím là Hồ Viện Viện, là thím cậu." Hồ Viện Viện đưa tay ra từ trong cửa kính.

"...À." Phương Trì nắm lấy tay cô, thật không hổ là vợ Mã Lượng.

Cửa sau xe mở ra, Tôn Vấn Cừ nhảy xuống: "Đông chết mie tao rồi, cái xe cùi này."

Giọng nói này khiến lòng Phương Trì cảm thấy dễ chịu, trước đây không cảm thấy giọng nói Tôn Vấn Cừ dễ nghe, chỉ cảm thấy mỗi lần người này nói đều mang theo mấy phần lười biếng, đương nhiên, ngoài lúc dạy bảo mình ra, thế nhưng giờ đột nhiên nghe thấy, lại chợt nhận ra, giọng Tôn Vấn Cừ nghe thật dễ chịu.

"Cậu đi bộ vào à?" Hồ Viện Viện hỏi.

"Ừ," Tôn Vấn Cừ đập lên cửa xe, "Hai người tự lái vào đi."

"Được." Mã Lượng cười gật đầu.

Nhìn Mã Lượng lái xe nhẹ nhàng khoan khoái rẽ vào đường nhỏ vào thôn, Phương Trì há hốc không nói nên lời, cảm giác thật lúng túng, "đón người" thế này cũng quá là....gì đó rồi.

"Tiểu Tử ngoan lắm," Tôn Vấn Cừ xoa xoa đầu Tiểu Tử vẫn luôn ở bên cạnh vẫy đuôi.

"Xe của anh ta không có hệ thống sưởi à." Phương Trì nhìn hắn, qua nửa buổi mới nói một câu.

"Lúc tôi vào núi ba năm trước đã hỏng rồi, giờ vẫn chưa sửa," Tôn Vấn Cừ xoa tay, nhảy nhảy ngay tại chỗ, "Găng tay tôi cũng lạnh thấu rồi."

"Tôi...." Phương Trì tháo găng tay của mình ra, hơi do dự rồi đưa tới trước mặt hắn, "Của tôi ấm này."

Tôn Vấn Cừ cười, nhìn cậu, không nói gì cũng không cầm lấy găng tay.

Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, rút tay về.

Tôn Vấn Cừ nắm lấy găng tay, rồi đeo vào tay: "Cậu cũng biết chăm sóc người khác thật."

"À." Phương Trì đáp một tiếng, rồi nhét tay vào túi.

"Đi thôi." Tôn Vấn Cừ đập một cái lên tay cậu.

Con đường nhỏ về thôn này không xa lắm, có điều hai người đi rất chậm, như thể đi dạo, Tôn Vấn Cừ dùng khăn quàng che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai mắt, cũng không kêu lạnh.

"Chơi trên thị trấn vui không?" Phương Trì hỏi.

"Cậu nói xem," Tôn Vấn Cừ cười, "Cậu cũng ở đó mấy năm mà."

"Không có gì vui, không vui bằng trong thôn." Phương Trì cũng cười.

"Ngày hôm qua đi thăm họ hàng vui không?" Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu nhìn cậu.

"Cứ vậy thôi, đi đến nhà ông trẻ em ông ngoại tôi, chính là..." Phương Trì xoa mũi, "Nhà ông nội Phương Ảnh."

"Gặp Phương Ảnh không?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Có," Phương Trì ngẫm lại liền nhíu mày, "Bà nội kiểu như khoe đồ quý, kể là nhà mình có Thủy Cừ, viết câu đối đẹp lắm, nên chị ấy biết anh đang ở nhà tôi."

"Biết thì biết chứ sao," Tôn Vấn Cừ cười, nhảy nhảy, "Không sao."

"Tôi sợ là hai ngày nay có lẽ sẽ tới, quan hệ của chị ấy với ông bà nội tôi vẫn còn khá lắm," Phương Trì hơi lo lắng, "Nếu anh không muốn gặp chị ấy..."

"Yên tâm, cô ấy không dám tới đâu," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Nếu không phải tôi nể mặt cậu, chỉ mỗi cô ấy như thế, tôi đã sớm tìm người trị cô ấy rồi."

"...trị thế nào?" Phương Trì hỏi.

"Cậu đoán đi? Loại công tử bột như tôi trừng trị lừa đảo tự đến cửa còn có thể trừng trị thế nào," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Cậu là có biểu hiện tốt, nếu không là cả cậu cũng bị trừng trị cùng luôn rồi.... Bảo là hôm nay tôi có chè vừng để ăn đúng không?"

"À?" Phương Trì ngây người, một lúc sau mới phản ứng được Tôn Vấn Cừ đã chuyển chủ đề, "À, đúng."

"Ăn ngon không?" Tôn Vấn Cừ nói, "Có thể cho thêm ít sữa bò vào không."

"Được." Phương Trì nói,

Tôn Vấn Cừ không nói gì nữa, Phương Trì cũng không lên tiếng, xung quanh rất yên ắng, giờ cũng không còn tiếng pháo, có thể nghe thấy tiếng bước chân, lẫn hơi thở của bọn họ và Tiểu Tử.

"Phòng của anh..." Phương Trì cúi đầu đi tới, "Có cái hộp đó, là đàn nhị à?"

"Hộp nào?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Là cái hộp gỗ dài to trông như thể chứa bí kíp võ lâm ấy." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ vừa nghe liền nở nụ cười, nửa buổi cũng không ngừng được.

"Làm sao thế." Phương Trì chậc một tiếng.

"Ừ," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Lý Bác Văn tặng tôi."

"Anh ta tặng anh," Phương Trì nhíu mày, "Đồ anh ta tặng anh còn mang theo? Không ngại khó chịu à."

"Đàn vẫn là đàn tốt, chắc là chú Lý chọn," Tôn Vấn Cừ cười xoa mặt, "Vứt thì tiếc lắm, tâm trạng tôi tốt rồi có khi còn mang sang nhà Lý Bác Văn kéo kia."

"Thần kinh," Phương Trì thở dài, nói thật ra thì, rất nhiều lúc cậu hoàn toàn chẳng thể hiểu rõ ý nghĩ thật sự của Tôn Vấn Cừ là gì, kể cả biết được bên dưới vẻ ngoài thần kinh của hắn còn một khuôn mặt khác, nhưng vẫn không đoán ra được, "Anh bảo kéo đàn cho tôi, là dùng cây đàn này à?"

"Ừ, cho cậu nghe thử đàn tốt đánh ra thế nào." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

Lúc đi tới cổng, Mã Lượng đã dừng xe xong, cùng với Hồ Viện Viện ôm một đống đồ lớn.

Phương Trì vừa nhìn thấy liền sửng sốt: "Làm gì đây?"

"Đi chúc Tết chứ gì." Mã Lượng nói.

"Đây cũng quá nhiều rồi." Phương Trì nhìn thử, đủ loại đồ ăn và rượu, còn có mấy hộp thực phẩm dinh dưỡng cho người cao tuổi, ông bà nội có lẽ cả đời cũng chưa bao giờ dùng thực phẩm dinh dưỡng cao cấp như vậy, "Mở được cả cái cửa hàng rồi."

"Mở thôi." Mã Lượng cười nói.

Người trong nhà đều thích náo nhiệt, vợ chồng Mã Lượng vừa vào nhà, liền được nhiệt liệt đón tiếp, ông bà nội lập tức bắt đầu chuẩn bị nấu cơm nấu thức ăn, còn tiện thể cảm thán bạn bè Phương Trì đều là "người lớn".

Mã Lượng tuy nói lắp, nhưng lại nói được hơn Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ rất nhiều lúc đều chỉ im lặng ngồi nghe, Mã Lượng rất nhanh đã trò chuyện với mấy người chú hai, thêm cả Hồ Viện Viện, cả nhà chỉ chốc lát đã trở nên rộn ràng.

Mẹ gọi Phương Trì ra ngoài sân: "Đây đều là bạn bè của con à?"

"Vâng." Phương Trì gật đầu.

"Con làm sao quen được nhiều người...như thế này?" Mẹ nhìn qua có vẻ không yên tâm lắm, "Tôn Vấn Cừ vừa nhìn đã thấy là công tử nhà giàu, Mã Lượng này tiêu tiền cũng hào phóng, bọn họ làm gì vậy?"

"Làm đồ gốm," Phương Trì nói, "Ba Tôn Vấn Cừ có vẻ trâu bò lắm."

"Đồ gốm?" Mẹ cậu không hiểu thứ này lắm, cũng không hỏi gì thêm nữa, chỉ nói một câu, "Mấy người này không cùng một con đường với dân chúng bình thường như chúng ta, con quen người ta, phải tự mình để tâm một chút."

"...À." Phương Trì gật đầu.

Bữa trưa hôm nay rất phong phú, theo thói quen, luôn là cơm tối sẽ nhiều món hơn, nhưng bởi vì hai người Mã Lượng buổi tối còn phải về thị trấn, cho nên ông bà nội chuyển hết mấy món sang bữa trưa này.

Phương Trì vẫn theo lệ thường vùi đầu ăn, Tôn Vấn Cừ cũng không nói nhiều, Mã Lượng và ba với chú hai thì trái lại uống rất vui vẻ.

Lời mẹ nói khiến Phương Trì có hơi hoảng hốt.

Không phải người cùng một con đường.

Câu nói này, Phương Trì cảm thấy cũng không chính xác, nhưng trạng thái mạnh mẽ hoàn toàn khác ngày thường lúc Tôn Vấn Cừ nghiêm túc làm đồ gốm kia, lại khiến cậu cảm thấy khoảng cách đó có thể cảm nhận được rõ rành rành.

Cậu quay đầu lại liếc nhìn Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ đang cầm đùi gà gặm, cũng nghiêng đầu đi, đối mặt với ánh mắt của cậu.

"Ngon không?" Phương Trì hỏi.

"Ừ," Tôn Vấn Cừ đáp, "Bà nội nói trẻ con nhà cậu đều không ăn đùi gà."

"Dù sao thì tôi cũng không thích, tôi thích ăn cánh gà." Phương Trì nói.

"Vậy cậu ăn đi," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Hôm nay nhìn cậu có vẻ chán ăn."

"Không," Phương Trì cười, cúi đầu gắp hai miếng thức ăn.

Ăn cơm xong, mọi người chơi mạt chược, Hồ Viện Viện vào nhà bếp học tập bí kíp làm khâu nhục*, Tôn Vấn Cừ và Mã Lượng lên tầng, có lẽ là đang bàn bạc gì đó.

Phương Trì cũng không có tâm trạng chơi mạt chược, ngồi trên ghế sofa nhìn Tiểu Tử đang chơi với cái bóng của mình ngoài sân.

Có lẽ qua khoảng nửa tiếng, Tôn Vấn Cừ và Mã Lượng đi xuống.

"Tôi với Lượng Tử ra ngoài đi dạo mấy vòng," Tôn Vấn Cừ đi tới trước mặt cậu nói một câu, lại đưa tay nắm lấy tóc trên đầu cậu xoa xoa, "Cậu đi cùng không?"

"Không được," Phương Trì lắc đầu, cậu biết Mã Lượng và Tôn Vấn Cừ có chuyện quan trọng, cậu không muốn đi theo, "Các anh đừng đi xa, đừng đi đường nhỏ, cẩn thận bị sói tha đi."

"....Biết rồi." Tôn Vấn Cừ cầm viên kẹo sữa từ đâu đó ra bỏ vào tay cậu, quay người cùng Mã Lượng ra ngoài.

"Hai người làm, làm gì, rồi à." Mã Lượng cùng Tôn Vấn Cừ đi theo con đường sau thôn tản bộ về sườn núi, vừa châm thuốc vừa hỏi một câu.

"Sao?" Tôn Vấn Cừ quay đầu.

"Trạng thái thằng bé không, không đúng lắm." Mã Lượng nhả ra một ngụm khói.

"Miệng không lưu loát, mắt cũng tinh tường phết." Tôn Vấn Cừ nói.

"Lên, lên giường rồi?" Mã Lượng hỏi, nghĩ lại, chưa đợi Tôn Vấn Cừ mở miệng, gã đã lắc đầu: "Không giống."

Tôn Vấn Cừ cười, không nói gì.

"Dù sao cũng có, có chuyện gì, gì đó..." Mã Lượng ngậm thuốc lá nhìn hắn chằm chằm.

"Nhìn mặt tao ra được cái gì?" Tôn Vấn Cừ quay mặt về phía gã.

"Không," Mã Lượng nói, "Mày ở phương diện này là con, cáo già."

"Có cục cứt," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, đi được hai bước lại nói một câu, "Không nói rõ được, không chắc cậu ấy nghĩ thế nào."

"Vậy mày có ý, ý nghĩ?" Mã Lượng rất nhạy cảm mà đuổi theo một câu.

"Không nói được," Tôn Vấn Cừ nói, "Tao không phải trẻ con nữa."

"Không chơi nữa?" Mã Lượng nhìn hắn, "Chơi không, nổi nữa?"

"Còn biết nói năng không thế!" Tôn Vấn Cừ cười, "Có ai nói chuyện như mày à."

"Tao còn nghĩ, là Phương Trì trưởng thành hơn," Mã Lượng chậm rãi xoay người, "Mày sẽ có ý, ý nghĩ gì đó, ngày trước nói không...chạm vào trẻ con, nhịn ba, ba năm biết đâu nghĩ, thoáng ra."

"Trưởng thành cái gì," Tôn Vấn Cừ cầm viên kẹo sữa ra ném vào trong miệng, "Có trưởng thành đi nữa, chuyện tình cảm vẫn là đứa trẻ con, đột nhiên mở cánh cửa ra thế giới mới, ôi chao hormone bùng nổ, cái gì cũng không chắc chắn, hai ngày sau lấy lại tinh thần rồi, lại như mây khói."

"Nói chính...chính mày à." Mã Lượng ngửa đầu nhìn trời, phun một ngụm khói.

Tôn Vấn Cừ không nói gì, kể cả là bản thân đã từng như vậy, cũng là kinh nghiệm.

Hai người đi được một lúc, Mã Lượng chuyển đề tài về chuyện chính, Tôn Vấn Cừ hiện giờ không chịu chung vốn làm ăn, nhưng ngoài bộ ấm kia, Mã Lượng còn muốn để hắn làm một ít thiết kế khác, không phải là làm ăn chung, tạm thời coi là hỗ trợ thôi, hắn đã nhận lời.

Có điều, Mã Lượng đột nhiên hỏi chuyện Phương Trì, hắn có hơi bị đảo loạn suy nghĩ, một lúc lâu mới bình tĩnh được tư tưởng.

Có hơi gì đó, là có.

Làm cái gì đó, làm rồi.

Nhưng tính cách của Phương Trì hơi khó nói, cẩn thận đến mức quá cẩn thận, có thể nhìn ra được cậu lúng túng, ngại ngùng, hoặc là khó chịu, nhưng lại không đoán được cậu đang nghĩ gì, muốn gì, chống cự gì.

Mà trạng thái trước mắt của hắn, không có tâm trạng đi suy nghĩ thêm.

Lại nói, Phương Trì còn sắp thi đại học ngay rồi.

Đi một vòng theo con đường hôm đó Phương Trì dẫn hắn chạy bộ xong, Tôn Vấn Cừ và Mã Lượng quay về nhà Phương Trì.

Tiểu Tử đang ở cổng nghiêng đầu gãi gãi, Tôn Vấn Cừ đi qua cào cào tai nó mấy cái, Tiểu Tử đang đắm chìm trong sự nghiệp gãi ngứa sợ hết hồn, nhảy ra mấy bước rồi mới ngoắc đuôi chạy tới.

Hồ Viện Viện còn đang ở trong nhà bếp, nhìn có vẻ đã học được kha khá của ông nội rồi, Mã Lượng cũng đi vào nhà bếp tham gia chuyện vui.

Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn vào phòng khách, hai bàn mạt chược, không thấy Phương Trì.

Lên tầng, có thể nghe thấy Phương Huy đang gọi điện thoại trong phòng Phương Trì, giọng điệu cực dâng trào, Tôn Vấn Cừ đẩy cửa vào trong phòng mình.

Phương Trì đang gục mặt xuống bàn, đeo tai nghe làm bài tập.

Tôn Vấn Cừ đi tới phía sau cậu nhìn thử, còn rất nghiêm túc, trên giấy nháp cũng viết kín.

"Này." Tôn Vấn Cừ vỗ vai cậu.

"Hả?" Phương Trì quay đầu lại, lấy tai nghe xuống, "Về rồi à?"

"Đi một vòng, trời lạnh quá," Tôn Vấn Cừ nhấc Hoàng tổng tới làm ấm tay, "Chốc nữa Mã Lượng về thị trấn."

"Nói chuyện xong rồi à?" Phương Trì hỏi.

"Cũng tàm tạm rồi, thật ra nói trên điện thoại cũng được, chỉ là tôi gọi điện thoại cho nó, mệt mỏi, mặt đối mặt nói chuyện, tôi gần như chưa cần nó nói xong cả câu đã hiểu được ý rồi," Tôn Vấn Cừ cười, "Cậu làm bài đi."

"À," Phương Trì quay đầu trở lại, tiếp tục làm bài, "Khi nào anh ta đi? Đến tiễn anh ta ra ngoài?"

"Cậu không cần quan tâm, ôn tập đi," Tôn Vấn Cừ thả một viên kẹo trên bài tập của cậu, "Lượng Tử cũng không phải người khác, không cần phải câu nệ thế."

Phương Trì một lần nữa đeo tai nghe lên, cắm mặt tiếp tục làm bài.

Thời gian dài như vậy, lần đầu tiên cậu ôn tập tập trung được đến thế, như thể ăn nhầm thuốc chuột, trong lòng rất yên ắng, cứ như vậy mà làm từ tờ này qua tờ khác.

Mãi cho tới lúc Tôn Vấn Cừ lấy tai nghe trên đầu cậu đi, cậu mới ngẩng phắt đầu lên.

"Mấy giờ rồi?" Trời bên ngoài cửa sổ là một màu đen kịt làm cậu vô cùng kinh ngạc.

"Hơn tám giờ, "Phỏng đàm tiêu điểm" cũng đã đàm xong rồi." Tôn Vấn Cừ nói.

*là một chương trình tivi, các chuyên gia bàn luận về những tiêu điểm trong ngày.

"A?" Phương Trì sững sờ, "Tôi còn chưa ăn cơm! Anh ăn chưa?"

"Ăn rồi, ngồi sau cậu ăn." Tôn Vấn Cừ cười.

"Sao không gọi tôi ăn chứ?" Phương Trì sờ bụng, "Tôi đói..."

"Thực sự quá hiếm thấy cậu ôn tập ra gì như thế, tôi biết cậu lâu như thế, mới gặp được có một lần," Tôn Vấn Cừ nói, "Không thể nào không giúp cậu giữ vững một lúc, bà nội để lại thức ăn cho cậu rồi, cả một đống to."

"Tôi muốn ăn mì, tôi nấu một ít mì ăn," Phương Trì đứng lên mới thấy lưng đau eo mỏi, đứng ngay tại chỗ ưỡn người nửa buổi, "Aiiii, thắt lưng tôi gãy mất."

"Trước lúc gãy tiện làm cho tôi một ít chè vừng đi," Tôn Vấn Cừ đưa tay ấn lên thắt lưng cậu, "Là gãy ở đây à?"

Phương Trì không nói gì, lưng đang ưỡn liền đột nhiên cứng lại.

"Tôi đập cho cậu mấy cái?" Tôn Vấn Cừ cầm quyển sách lên, dùng gáy sách gõ lên thắt lưng cậu.

Phương Trì xoay tay lại, nắm lấy cổ tay hắn, nghiêng đầu.

"Sao thế?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.

"Tôi..." Phương Trì buông tay hắn ra, "Đi nấu mì, anh muốn ăn chè vừng sữa đúng không."

"Ừ, nhiều sữa bò một chút, đường cũng bỏ nhiều vào." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

"Ừ." Phương Trì đi ra khỏi phòng.

Tôn Vấn Cừ nghe tiếng bước chân cậu mới đi được hai bước, trên cầu thang liền vang lên tiếng ầm ầm, nghe như thể tiếng động của đống hàng tết để ở chỗ ngoặt cầu thang bị đổ ra đất, sau đó là tiếng thứ gì đó lăn rầm rầm từ trên cầu thang xuống.

"Ôi, mẹ ơi, Phương Trì em không sao chứ!" Dưới tầng vang lên tiếng kêu của Phương Vân, "Sao lại lăn xuống thế này?"

Tôn Vấn Cừ ngây người, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Trên cầu thang toàn là hàng Tết rải rác, Phương Trì mới lăn từ dưới cầu thang đứng lên, phủi phủi quần ngẩng đầu nhìn lướt qua phía trên, rồi chậc một tiếng: "Bước hụt, không sao."

Sau đó xoay người vừa đi ra sân vừa nói: "Mã thất tiền đề chó hụt chân trước..."

Tôn Vấn Cừ trở về phòng, cười nửa buổi.

*khâu nhục:

Bình luận

Truyện đang đọc