PHÍA SAU EM LÀ ANH


Đống hỗn độn này bao giờ mới kết thúc, hết vụ án này đến vụ án khác chưa có dấu hiệu dừng lại, còn việc bên Ngưỡng Minh Kỵ, quên mất tôi còn chưa nói chuyện này cho Ngưỡng Mi biết.
Chuyện thú vị gì cũng có, cứ đợi đến lúc nó buông tay không thiết tha gì nữa, bọn họ lại đem Dục phong ra làm mồi câu.

Ban đầu tin tưởng nó một chút đã có chuyện tình đẹp giữa Dục Phong và Ngưỡng Mi, tôi cũng không bị lôi vào vòng xoáy này, cũng sẽ không gặp An Tử.
Tôi hối hận rồi, cảm thấy không phiền gì cả, gặp được An Tử là điều may mắn nhất trong năm năm qua rồi.
Có lẽ tôi rất để ý từng lời anh ấy nói, tôi muốn rời khỏi boss mà không mang tiếng là giết người.

Điều đó thật vô lý nhưng tôi tin An Tử làm được, cứ cho bản thân là ngốc thật.
“Em không ngủ sao?”
An Tử nhìn tôi với gương mặt ngái ngủ, nhìn góc nào cũng đẹp cả.

Chắc là tôi bị tình yêu che mờ mắt rồi, càng để ý tôi lại càng lún sâu.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, căn bệnh mất ngủ lại tái phát thôi.
“Anh mệt rồi, ngủ đi.

Đừng bận tâm đến tôi.”
Dù sao đi nữa sáng nay tôi cũng dậy không nổi, tầm mười hai giờ.

“Nếu không ngủ được thì chúng ta làm chút chuyện đi, tạo em bé, em thấy thế nào.”
Lời đề nghị này khá tồi tệ đấy, tôi không đáp vứt điện thoại qua một gốc, bản thân nằm xuống bên cạnh.

Chỉ là nhắm mắt để đó, tôi cá bản thân không thể ngủ.
Mùi hương của An Tử thật dễ chịu, hé mắt ra nhìn thử đối phương đã ngủ chưa, hành động này quả thật sai lầm, anh ấy vẫn chăm chú nhìn tôi.
Tôi đành nhắm chặt mắt, anh ấy khẽ bật cười.
“Tai em đỏ lắm rồi kìa, còn muốn ngủ hay không? Anh làm thật đấy.”
“Không được.”
Giọng của anh ấy thật dễ nghe, con người này sau lại ấm áp như vậy chứ? Cả hai dính lấy nhau ngủ cho đến sáng.
Đến khi cơm được đưa vào An Tử vẫn bình tĩnh ở trong phòng tôi, còn dặn dò người làm chuẩn bị thêm vài thứ như bàn chải đánh răng, đồ mặc.
Bình tĩnh đến mức tôi còn không biết cả hai có bị đánh thành trái chuối mềm hay không.

Gần chiều bên ngoài phòng liên tục vang lên mấy tiếng gõ cửa, dồn dập đến nổi làm tôi thấy rất khó chịu.
An Tử ngồi ở gần cửa sổ, an tĩnh mà đọc sách không để ý đến tiếng động bên ngoài.

Nhìn bộ dạng của anh ấy không giống người sẽ chịu ngồi xuống đọc sách, một chút cũng không giống.
Tôi chậm rãi từng bước đến gần, anh ấy đột nhiên kéo cả người tôi về phía trước.

Tôi sợ cái ghế này không đủ sức để chịu đựng hai người cùng lúc.
“Buồn chán sao, anh thật là vô dụng mà.

Có mỗi cái xích cũng không có cách nào tháo ra được.”
Thời gian này dùng để nghỉ ngơi, để lười biếng có gì không tốt, còn có An Tử bên cạnh.
“Anh không làm việc sao?”
An Tử mỉm cười thong thả đáp.
“Dục Phong rất có năng lực, một mình cũng có thể làm tốt.

Nhiệm vụ của anh là chăm sóc vợ tương lai.”
Nói cũng không biết ngượng, để việc cho Dục Phong xử lý mà còn nói mạnh miệng như vậy.
Chuyện này cũng thôi đi, tôi vô tình lướt qua vài dòng chữ mà anh ấy đang đọc, rồi lại đọc kỹ một lần nữa sợ bản thân hoa mắt.


Mấy chữ đơn không ghép thành nghĩ kia là thế nào, mấy từ ngữ kia nữa.
Cái này là sách đấy hả? Tôi còn chưa mở miệng hỏi thì anh ấy cũng nhanh tay đóng nó lại, giải thích.
“Học hỏi kinh nghiệm, sau này không phải làm em đau.

Đừng giận mà, có được không?”
Ngưỡng Mi để cái gì trong phòng vậy? Ban đầu tôi còn nghĩ mấy quyển sách đấy triết lý, còn ngưỡng mộ nó.

Quả nhiên không nên đánh giá bề ngoài, mấy con người này không ai được bình thường.
“Chuyện không đáng.”
Tiếng gõ cửa từ nãy giờ vẫn chưa dứt, thật là phiền.

Tôi rời khỏi chỗ ngồi êm ái tiến gần đến phía cửa, An Tử cũng đi phía sau tôi.
Cánh cửa vừa mở đã nhìn thấy gương mặt xanh lè của Ngưỡng Uyên, con gái lớn của Ngưỡng Anh Đạt.

Nhà họ thật lắm chuyện, đã biết khó vẫn cứ đến kiếm chuyện với tôi, không biết tốt xấu.
Tôi nhíu mày, giọng điệu có chút tức giận.
“Chị muốn gì?”
Tôi không để người này vào phòng nhìn tôi bị xích như một con chó.

Đối phương sợ hãi ra mặt, khác xa với vẻ kiêu kỳ của người em trai mình.

“Chị chỉ muốn cảm ơn về chuyện ngày hôm qua, lão phu nhân ra ngoài rồi.”
Chị ấy đưa cái chìa khóa đến trước mặt tôi, lấy thì mất mặt quá.

An Tử là người nhận thay tôi, kể ra tôi và Ngưỡng Uyên không thù không oán, tôi là đang giữ khoảng cách, là tốt cho đôi bên.
“Chị có chuyện muốn nói, có thể vào trong được không?”
Không nhé!
Nhìn thái độ của tôi chắc chị ấy cũng hiểu, Ngưỡng Uyên rời đi trong buồn bã.

Tôi quay vào phòng lập tức gọi cho Ngưỡng Mi.

An Tử trong âm thầm cuối người xuống mở xích.
Phải rất lâu nó mới nhấc máy, mọi người chưa về chắc chắn là không phải vấn đề đó rồi.

Bên phía boss cũng im lặng nhừ thường ngày, thì chắc là do Ngưỡng Mi.
Chất giọng của nó khàn đặc, nói nó thất tình đi uống rượu bia gì đó rồi hư cổ họng thì đúng hơn.
“Có chuyện gì sao? Mày vẫn còn sống đúng chứ? Trả lời tao đi, tao không có can đảm để chờ như vậy nữa đâu.”.


Bình luận

Truyện đang đọc