PHÍA SAU EM LÀ ANH


Dục Phong đang suy nghĩ cái gì tôi chẳng rõ, lời nói ra khó nghe cực kỳ.
“Ngưỡng Mi vừa rời đi, cậu liền đối xử với một cô gái khác tốt như vậy, đúng là không ra gì.

Còn cô nữa, đem thứ đó vứt đi tôi không nhận những thứ như này.”
Có chí khí, tôi nghe không lọt chữ nào, hắn nói An Tử như vậy sao mà nhịn được chứ? Thôi bỏ đi, người này sớm muộn gì tôi cũng phải gọi một tiếng anh rể, không chấp nhất chừa đường lui cho sau này.
“Ngưỡng Mi nhờ tôi mua giúp, nếu không nhận thì tôi vứt đi vậy.”
“Cô nói như vậy tôi sẽ tin sao?”
Bọn tôi không phải đứng trong cục cảnh sát mà đối chất nên không lo người bên trong cục nhìn thấy, bọn tôi đứng trước cổng người ra kẻ vào luôn để lại ánh mắt, xì xầm cái gì đó.
Vị cục trưởng hiện tại bị bắt, người mới đến không biết là thần thánh phương nào, chắc là không sao.
Tôi thở hắt ra một hơi, nhét một túi thức ăn mà Ngưỡng Mi liệt kê, nước uống yêu thích một số đồ bổ khác.
“Hai người gọi nói chuyện với nhau là được rồi, lời tôi nói nghe cho vui cũng được.”
Quay sang chỗ An Tử, tôi nghiêm túc mở miệng.
“Tôi muốn gặp Ngưỡng Khải, có vài điều muốn nói.”
An Tử cũng nghiêm túc dẫn tôi đi, đến đoạn đường chỉ có hai người anh ấy đột nhiên hỏi.
“Còn anh, đồ của anh đâu?”

Kéo khẩu trang xuống, tôi hôn lên môi An Tử, hành động có chút nhanh sau đó lại quay trở về vị trí của mình.

Gương mắt tôi nóng bừng, làn da ẩn sau lớp khẩu trang đoán chắc đã đỏ chót.
An Tử ngơ một lúc, nhỏ giọng.
“Xong việc mời em một bữa xem như đáp lễ.”
Cả hai rất nhanh đã đi đến chỗ giam giữ Ngưỡng Khải, tôi có thời gian nhất định để nói vài câu.

Thường thì chỉ có người nhà đưa đồ mới được vào, tôi tay không ngang nhiên đi vào còn không phải với tư cách là người nhà.
Tôi đứng từ bên ngoài để nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, muốn xem biểu hiện của ông ta thế nào.
An Tử nhẹ giọng hỏi.
“Em muốn vào bên trong không? Đứng từ bên ngoài chúng ta nhìn thấy bên trong nhưng người bên trong không thấy không nghe gì ở bên ngoài.”
Giọng nói của An Tử nào có giống một vị cảnh sát nên có, hình như không được phép vào trong thì phải.
Quyết định cuối cùng là không, tôi lắc đầu xoay người bỏ ra ngoài trước, bản thân có quyết định rồi tôi muốn nhìn thấy ông ta trên toà.
Lướt ngang phòng cục trưởng chỉ là mắt tôi vô tình nhìn thấy Dục Phong ngồi vào cái vị trí kia, không có An Tử giải thích tôi đã phải dụi mắt một lần rồi.
“Dục Phong là người có công lao trong vụ án buôn nội tạng, cục trưởng hiện tại không còn, người xứng với cương vị đó chắc chắn là Dục Phong rồi.”
Tôi nghi ngờ nhiều một chút, không phải là không tin.
“Ngưỡng Minh Kỵ từng nói, Dục Phong sẽ quay trở lại đội phá bom.”
“Trong lúc Ngưỡng Mi quay về gặp lão phu nhân, bọn họ có chạm mặt nhau.

Toan tính cái gì đó, anh cũng không rõ.”
“Thật sự không biết?”
An Tử chưa từng nói không biết nên nghe ra thật sự bất ngờ, có khi anh ấy giả vờ không biết cũng nên.

Sắp phải chia tay với An Tử, Dục Phong lại mời tôi vào phòng làm việc của hắn để ngồi chờ.

Ý tốt này, có vẻ An Tử không được vui cho lắm, anh ấy vờ như đang bình tĩnh mà nói.
“Ai là người vừa mới nhắc nhở tôi vậy?”
Hai tên vệ sĩ của lão phu nhân còn mắc kẹt ở ngoài, tôi nên tìm chỗ nào đó đợi thì hơn.


Để hai tên mặt nặng mày nhẹ này nói chuyện với nhau, tôi âm thầm rời khỏi.
Tìm một nơi để uống nước là được, vậy mà hai tên vệ sĩ lại dẫn tôi vào một nơi rất sang trọng.
“Hai anh có thể lựa chọn, ngồi cùng bàn với tôi hoặc bàn bên cạnh.”
Đứng phía sau tôi nhìn thế nào cũng kỳ quái, với cả bọn họ không mỏi chân nhưng tôi thì có.
“À, tay anh không sao chứ?”
Người vệ sĩ nghe thấy câu hỏi của tôi liền ngay ngắn đáp lời.
“Đã không sao, cô chủ yên tâm.”
Bọn họ ngồi cách tôi một bàn, thời gian cứ thế trôi qua.

Tôi nghiêm túc nhìn mọi người dần lướt qua khỏi khung cảnh, chàng trai cao ráo đầu tóc gọn gàng, trang phục với phong cách trẻ trung, vừa bước vào đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Chàng trai không do dự mà ngồi xuống đối diện tôi, ghét việc yêu bằng mắt nhưng An Tử thật sự rất đẹp trai.
Tôi mặc kệ nhiều ánh mắt đang nhìn đến chỗ này, cười hỏi.
“Vừa mới tan làm, anh lấy đâu thời gian để đổi đồng phục vậy?”
An Tử điềm tĩnh đáp, mang theo sự chín chắn và trưởng thành.
“Anh luôn mang theo thường phục, muốn trong mắt em anh là người đẹp nhất.”
Người ngồi đối diện nào có giống với một kẻ mắt đỏ hoen chạy đến trước phòng tôi vào lúc ba giờ đêm.

Chúng tôi ngồi thêm một lúc nữa, An Tử dẫn tôi đến một nhà hàng nhỏ, dùng bữa với nhau.
Để có được không gian hai người tôi và An Tử đã lẩn trốn hai người vệ sĩ, cả hai đều cười hả hê khi đồng bộ chạy thật nhanh ra khỏi cửa tiệm kia.

Chúng tôi cùng nhau đón Du Nam tan học, cậu nhóc bị An Tử ép đi học thêm.

Tôi hình như dùng từ không đúng, là anh ấy dụ dỗ.

Người đi bên cạnh tôi có rất nhiều cách thức, con người anh ấy không đơn giản như bề ngoài.
“Chị!”
Du Nam nhìn thấy tôi thì rất bất ngờ, nụ cười của cậu nhóc trong sáng lạn và hồn nhiên như dáng vẻ ban đầu.
Chỉ một thời gian không gặp cậu nhóc hình như lại cao hơn một chút, trắng trẻo còn mạnh mẽ hơn nữa.

Hai vị ở nhà chắc chắn giúp nhóc ấy rèn luyện rồi.
“Lâu như vậy chị mới đến gặp em.”
Mới cười vui vẻ thoáng lại xụ mặt, điểm này bị An Tử dạy hư rồi.
“Sau này sẽ chú ý, em có điện thoại mà đúng không, gọi bất cứ lúc nào cũng được.”
Du Nam vui vẻ hỏi lại.
“Thật sao? Không làm phiền chị chứ? Sao này em cùng với Tử Ca đến thăm chị có được không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc