Lão già kia chân tay cứng cáp, bẻ cổ tôi như điều vặt vãnh vậy mà làm rơi ly nước.
Tiếng vỡ lọt vào điện thoại rồi.
“Em đừng động, anh đến giúp.”
“Anh xem tôi là bình sứ sao? Ngủ một chút đi, Tử Ca.”
Tôi nói rồi vội vàng tắt máy, sợ đối phương hỏi nhiều một chút rồi lại sinh nghi.
Bản thân ngồi trên giường xem boss nhặt từng mảnh vỡ, tôi lại không biết người đàn ông này cố ý hay thật lòng gây ra tiếng động.
Đối phương nói phi vụ cuối cùng, có vẻ hơi lâu.
Tôi chẳng biết là lão kéo dài thời gian hay thời cơ chưa đến.
Tôi lên tiếng châm chọc.
“Boss sợ ai mà run tay thế kia.”
Gương mặt hoàn mỹ không lấy một cọng râu, gọn gàng đến từng cọng tóc lại vương một nỗi buồn, tiếc nuối như một hiện tượng lạ hiếm khi xuất hiện.
Người đối diện chưa bao giờ để lộ cảm xúc, vì sao đến nay lại?
Nếu thẳng thắn mà hỏi sợ là không thể nhận được đáp án, càng sợ hơn nó liên quan đến tôi.
Đã không vì cái gì, thì người khác cũng đừng vì tôi.
Vướng mắc, nợ nần tôi đều rất sợ những thứ đó.
Lão âm trầm hơn mọi khi, dọn dẹp thứ kia, cái thứ sắc bén đối với hầu hết tất cả mọi người nhưng đối với lão chẳng là cái gì, vậy mà con người đó lại để bản thân bị thương.
“Có lẽ là sợ mày...”
Câu trả lời thiếu đòn kia, bản thân chỉ có thể nhận định là một lời nói đùa.
“Trước 383 vẫn còn hàng tá người, sợ tôi làm gì?”
Đó là chuyện khi tôi còn trên bảng xếp hạng.
Tôi chống cằm nhìn lão tự xử lý vết thương, đều đó rất công bằng.
Trước nay tôi bị thương lão cũng chỉ liếc mắt một cái, nào có quan tâm.
Hơn hết, nó công bằng cho An Tử khi tôi không chạm vào lão.
Còn về việc chúng tôi đang ở cùng phòng là do...!Nếu nói tiếp thì tôi phải bịa một lý do hoàn hảo rồi, hiện tại chưa nghĩ ra nhưng sẽ thành thật với An Tử.
Tôi thong dong chuẩn bị bước vào kỳ nghỉ ngắn hạn ba ngày, nếu trước đây sẽ cắm rễ ở phòng.
Thức ăn đều được anh chị họ chăm đến tận răng, họ sợ tôi sẽ chết vì đói.
Tôi đương nhiên sẽ ở trong khách sạn không rời nửa bước nếu hai người vệ sĩ không đến tìm, cứ ngỡ bản thân quên mất sự tồn tại này rồi.
“Lão phu nhân đang ở sân bay, cô chủ…”
Tôi gật gật đầu, quay vào trong lấy cái điện thoại rồi đi luôn.
Trước đây họ không muốn làm khó tôi, tôi đương nhiên sẽ không làm khó hai người họ.
Còn đang đợi lão phu nhân, tôi lại nhận được cuộc điện thoại của người chị họ Lục Hy Hy, lâu rồi mới nghe giọng, thế mà lại quát tôi.
“Mày đi về quê đến chỗ cũng không biết nhắn tin báo bình an hả?”
Chắc là Ngưỡng Mi bịa lý do, anh chị họ vẫn chưa biết chuyện sao? Tin tức rầm rộ về Ngưỡng Mi thế mà? Đừng nói là toàn bộ clip có mặt Ngưỡng Mi họ che mặt?
“Về mệt quá nên em quên.”
“Sau này còn vậy nữa tao đánh cho thành cái đầu heo luôn.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Nếu đó là tôi, chuyện này xảy ra là chuyện thường tình.
Ngưỡng Mi thì tôi không chắc, nó đã tìm một lý do để đi thì hoàn hảo như cái cách nó đối với tôi.
Bắt đầu lo lắng rồi, tôi nhìn theo chiếc máy bay của lão phu nhân hạ cách, ánh mắt cực kỳ chăm chú.
Bằng cách này để di dời sự bất an trong tôi, Ngưỡng Mi bận việc chí ít sẽ không sao.
Lão phu nhân nhìn sắc mặt tôi rồi hỏi.
“Khóc đến bệnh, còn đến đây làm gì?”
Đương nhiên thể hiện chút thành ý, để bà ấy tra ra chuyện tôi không có ra vào bệnh viện thì cực kỳ khó xử, tôi chậm một chút rồi đáp.
“Con đã khỏe rồi.”
Tôi và lão phu nhân vào xe, như người thân mà trò chuyện với nhau, cảm giác thân thuộc chưa nảy sinh nên tôi có chút e ngại.
“Như vậy cũng phải đến bệnh viện kiểm tra.”
Đừng nói là muốn vạch trần tôi? Bản thân gấp gáp mở miệng.
“Đã trễ rồi, sáng mai cũng không muộn.”
“Ta có quen với bác sĩ ở đấy, sao lại muộn?”
Phiền người ta như vậy tôi thực sự rất ngại, phải làm sao đây? Trước câu hỏi làm sao thì tôi và bà ấy đã có mặt ở bệnh viện.
Nó giống hệt cái bệnh viện lần trước Ngưỡng Mi dẫn tôi vào xét nghiệm huyết thống.
Đây là bệnh viện lớn nhất trong nam rồi, theo tin tức những nạn nhân trong vụ nổ đang được điều trị ở đây, bị thương từ già đến trẻ, thiệt mạng cũng có chứ.
Vừa hay tôi có cái cần xác nhận nên bỏ ý định kháng cự.
Một mạch đến thẳng phòng riêng của bác sĩ Thạch, tác phong của nhà này phải nói là quá giống.
Bác sĩ Thạch nhìn tôi như thuở ban đầu, chưa phân biệt được.
Thời khắc này bản thân nên giới thiệu đôi chút, lần đầu gặp mặt hình như thất lễ rồi.
“Xin chào bác sĩ Thạch, tôi là Lam Giả Mẫn.”
Lão phu nhân đứng bên cạnh nhíu mày, gương mặt mang theo vài phần tức giận.
Hai tên vệ sĩ phía sau đang cố nhắc nhở tôi về đúng vị trí, điều này bản thân rõ như ban ngày, thứ tôi muốn cũng chẳng phải chọc tức lão phu nhân.
Chỉ là đợi câu trả lời của đối phương, xem như lời xác nhận cuối cùng mà thôi.
Bác sĩ Thạch cười khổ, nhìn lão phu nhân rồi nhìn đến chỗ tôi giải thích.
“Lần trước là chủ ý của Ngưỡng Mi, ta cũng hết cách.
Nó nói sau này mọi chuyện ổn sẽ nói sự thật, làm giả kết quả xét nghiệm ta có một phần trách nhiệm.”
Tôi khẽ cười sau đó tỏ ra khiêm nhường.
“Tôi hiểu rồi, không tránh bác sĩ Thạch.”
Lão phu nhân đanh giọng.
“Đến giờ này thật sự không đúng lúc, phiền bác sĩ kiểm tra cho Ngưỡng Mẫn.”
Tôi phối hợp với bác sĩ Thạch tiến hành kiểm tra tổng quát, các bước thủ tục rườm rà này nếu đối với người bình thường, ví dụ như Lam Giả Mẫn trước đây là điều bất khả thi.
Bệnh viện chỉ tiếp nhận những trường hợp này vào buổi sáng, phải bốc số vượt qua hàng người mới được khám bệnh..