PHIẾN ĐÁ NỞ RA HOA PHÙ TANG

"Em không biết chúng ta như một thân cây sống mãi với vĩnh hằng sao?"

Tang Cẩn về tới nhà thì trời đã tối.

Giao thừa, không giống những thành phố lớn bị cấm bắn pháo hoa, thành phố Thanh An vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều tràn ngập không khí của ngày lễ.

Mãn Thành Uy lái xe đưa cô về. Xe vừa dừng trước cửa, anh liền quay đầu nhìn cô: "Anh mua rất nhiều pháo hoa, nếu em không bận gì, chúng ta ra bờ sông cạnh quảng trường đốt được không? Trước đây em không phải rất thích xem pháo hoa sao?"

Tang Cẩn vội vàng từ chối: "Không được, chiều nay em không phải đã ở nhà hai người chơi rồi sao? Hiểu Duyệt... Cuộc sống cô ấy có lẽ chưa đi đúng hướng, hay là anh để cô ấy tới công ty đi làm thử xem? Hình như cô ấy rất thích máy tính, hay là anh cứ để cô ấy làm ở mảng này đi, đừng nhốt cô ấy ở nhà như vậy."

Hai tay Mãn Thành Uy nắm chặt vô lăng, sống lưng ngồi thẳng, ánh mắt nhìn về phía trước, bất giác xẹt qua một tia thất vọng. Anh chỉ trả lời một chữ đơn giản: "Được."

Tang Cẩn xuống xe, nhìn chiếc xe rời đi. Xoay người, thấy chiếc xe việt dã quen thuộc, bước chân cô lập tức cứng lại, chiếc xe này sao lại ở đây? Chờ cô nhìn rõ người đàn ông đang dựa trên thân xe, hai mắt đồng thời căng lớn, dường như không tin những gì đang diễn ra. Người đàn ông này sao lại ở đây? Anh ấy không phải đã đi Mỹ rồi sao?

Bàng Lỗi thấy cô sững sờ bất động, anh chỉ có thể tự mình đi về hướng cô. Trong tưởng tượng của anh, cô sẽ vui mừng kích động chạy tới ôm anh, thậm chí là chủ động hôn... Quả nhiên là anh nghĩ nhiều, sự nhiệt tình của cô tối qua có lẽ là nhờ men rượu.

Chờ Tang Cẩn hoàn hồn, người đàn ông đó đã chạy tới trước mặt cô, cánh tay dài đưa lên kéo cô vào lòng. Cô vô cùng kích động, hai tay cũng đưa lên ôm chặt eo anh, khuôn mặt dán vào lồng ngực vững chắc, nhịn không được mà cười. Người đàn ông này đã trở về đây!

Cô vừa vui vừa tức, trong lòng lại lo sợ bất an: "Vậy người nhà anh phải làm sao đây? Mẹ anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho em."

"Người đàn ông vừa rồi là ai? Em không phải đang thầm ước anh về Mỹ đấy chứ?" Giọng nói truyền từ đỉnh đầu ngập mùi của giấm, hai tay ôm cô càng dùng sức, "Anh không đi nữa, anh ở đây mừng năm mới." 

Để cô một mình ở đây, loại chuyện này với anh mà nói thật đáng sợ. Sự kinh khủng đó cứ bám riết trong đầu anh mấy ngày nay. Anh có thể xác định, nếu bản thân không trở về, người nhà bên Mỹ chắc chắn sẽ không có một giây an bình. Nhưng bên đó có rất nhiều người, mà ở đây chỉ có mình cô. Sau đó anh tìm được lý do thuyết phục chính mình, nhớ lại chủ đề bọn họ từng nói, tình yêu là ích kỷ, tình thương của mẹ là vĩ đại, cho nên anh tin người mẹ vĩ đại kia sẽ có ngày hiểu được tấm lòng của anh. Đương nhiên, những lời này anh không nói với cô, cho nên vẫn duy trì im lặng.

Tang Cẩn muốn đẩy anh ra nhưng rồi bất động, cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt tối đen, thỉnh thoảng lại có pháo hoa chiếu sáng. Cô nhịn không được mà cười hỏi: "Anh ghen sao?" Đương nhiên, cô vẫn chủ động giải thích, "Em đi thăm Hiểu Duyệt, cô ấy bị bệnh phải nằm viện, sau đó em tới nhà dùng bữa với anh em bọn họ, ngoài ra không còn gì khác. Em có phát hiện lớn muốn nói cho anh nghe, là liên quan tới ván cờ gió xoáy vì chính nghĩa mà tới, anh có muốn nghe không?"

Đề tài này đương nhiên thu hút được người đàn ông ăn giấm.

Bàng Lỗi buông cô ra, trực tiếp bế cô đi vào biệt thự. Tang Cẩn sợ tới mức vùi đầu vào lòng anh, may là màn đêm đã bao phủ bọn họ.

Anh bế cô lên lầu, mãi tới phòng tắm mới chịu buông ra, nhưng anh không hỏi cô chuyện ván cờ, chỉ kêu cô tắm rửa trước.

Tang Cẩn ở ngoài cả ngày đương nhiên cảm thấy mệt mỏi, cô xoay người mở vòi sen, cởi quần áo tắm rửa. Tắm xong, cô mới phát hiện mình chưa lấy quần áo.

Bên ngoài, Bàng Lỗi nhàn nhã ngồi trên sô pha, một tay cầm ly rượu vang, vừa uống vừa nhìn áo ngủ để bên cạnh. Kết quả, anh phải đợi một lúc lâu mới nghe tiếng người trong phòng tắm gọi, nhờ anh lấy quần áo.

Anh nhanh chóng uống cạn rượu trong ly, sau đó cầm quần áo trên sô pha đi tới phòng tắm. Nhưng sự tình trong tưởng tượng không hề xảy ra, cô gái kêu anh đứng bên ngoài, hơn nữa cánh cửa chỉ đủ rộng để đưa quần áo vào. Lấy được áo ngủ, cô nhanh chóng đóng cửa lại, may là anh rút tay cũng nhanh.

Bàng Lỗi đứng bên ngoài, muốn xác nhận xem tế bào lãng mạn của cô gái này có phải bị mèo ăn rồi không? Vẫn kiên nhẫn đứng đợi cô gái bên trong, cô ra ngoài, gương mặt ửng đỏ, trách cứ: "Anh lấy áo cho em vì sao không lấy luôn nội y?"

"Nói như vậy, em không mặc nội y sao? Để anh xem." Anh vừa nói vừa lại gần.

"Anh đi tắm đi, em ra ngoài trước." Tang Cẩn đưa hai tay che ngực, trốn khỏi phòng tắm.

Về tới phòng, cô lập tức tới tủ quần áo tìm nội y, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng để lại. Anh nói sau khi tắm không nên trùm kín mít, hơn nữa tối qua cô đã làm càn như vậy, thôi thì ngày sau phóng khoáng một chút cũng không sao.

Tang Cẩn vừa ngồi xuống, mở TV, trong phòng tắm lại truyền tới giọng nói, người đàn ông kia nhờ cô lấy quần áo. Cô hỏi lại: "Anh không phải vừa mang áo ngủ vào sao?"

"Quần lót!"

"..." Tang Cẩn giận tới nghiến răng, anh không cho cô mặc nội y, bản thân tại sao lại muốn mặc hả? Cuối cùng, cô vẫn đi lấy quần lót cho anh. Đứng ngoài cửa, cô đưa đồ vào rồi lập tức xoay người rời đi.

Cô đương nhiên không phát hiện cánh cửa phía sau đã mở, người đàn ông mặc áo ngủ đi ra.

Bàng Lỗi trực tiếp nhét quần lót vào áo ngủ, cùng lúc rời khỏi phòng tắm. Cô chẳng lẽ không biết nói anh tắm xong chỉ cần mặc áo ngủ thôi sao? Anh kêu cô đưa quần lót chẳng qua là tìm lý do để kêu cô vào, kết quả, tay còn chưa chạm nhau cô đã bỏ chạy.

Về phòng, Bàng Lỗi thấy cô gái kia đang đứng trước cửa sổ thưởng thức pháo hoa bên ngoài. Anh không có hứng, trực tiếp lên giường, kéo chăn chuẩn bị đi ngủ. Vừa nằm xuống, anh lại lập tức đứng lên, hai tay kéo chăn nhảy xuống giường, đi tới ôm cô từ phía sau. Khóe miệng bất giác nở nụ cười, bởi vì anh phát hiện một điểm rất mới, sau khi tắm cô cuối cùng đã không quấn mình như bánh chưng nữa.

Đột nhiên bị anh ôm, Tang Cẩn hoảng sợ, muốn đẩy anh ra, nhưng anh ôm quá chặt, hơn nữa còn có chiếc chăn trùm kín cả người. Cổ cô có thể cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của anh, hô hấp theo đó mà cũng dần khẩn trương.

Một tay anh trực tiếp đặt lên nơi mềm mại trước ngực cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Phối hợp với bàn tay hư hỏng là đôi môi anh, nụ hôn dọc theo cổ từ từ đi lên, mãi đến tay cô mới chịu dừng lại, cắn nhẹ một miếng.

Một khắc đó, trái tim Tang Cẩn như bị thứ gì khóa chặt, không ngừng giãy dụa mà đập liên hồi. Cả người cô như bị anh làm cho mềm nhũn, trong lòng thầm nghĩ, cô còn rất nhiều chuyện muốn nói, anh ấy tại sao lại không để cô tâm sự?

Điều cô không để ý chính là quần áo trên người đã bị anh tháo bỏ hết, mà quần áo của anh cũng vậy, toàn bộ quá trình, chăn bông vẫn khóa bọn họ tại một chỗ.

Anh muốn làm gì?

Cả người Tang Cẩn khô nóng, lúc phát hiện thân thể hai người không còn gì che chắn lại đứng sát cửa sổ, mặc dù nơi này là biệt thự độc lập, bốn phía đều không có ai nhưng cô vẫn lo sợ: "Bàng Lỗi... Chúng ta về giường... Lên..."

Anh hôn lên gò má cô, thì thầm: "Không về. Em không biết chúng ta như một thân cây sống mãi với vĩnh hằng sao?"

"..." Tang Cẩn thật muốn nói bọn họ lúc này như nem nướng vậy.

Mới trước đây, cô còn cùng em mình chơi trò cuốn nem nướng, tựa như bây giờ, bọn họ bị chăn bông bọc chặt, lăn qua lăn lại.

Chỉ là cô còn chưa kịp lên tiếng, chăn bông bao trùm bọn họ đột nhiên rơi ra, hai tay anh đặt trên vai cô để cô đối mặt với mình. Anh trực tiếp cúi xuống hôn, không cho cô cơ hội.

Sau đó, chiếc chăn bị nhét vào tay cô, hai chân trở nên trống rỗng, và anh thật sự bế cô lên.

Anh vừa hôn vừa kéo cô lùi ra sau, để cô dựa vào vách tường, điều chỉnh tư thế phù hợp.

Tang Cẩn không biết có phải vì thân thể đột nhiên nhẹ bẫng khiến trái tim cô như treo lơ lững, hay vì thật sự căng thẳng, hai tay cô cầm chặt chiếc chăn bông, tránh để ngã xuống. Khi môi anh vừa rời đi, cô muốn kêu anh thả cô xuống, nhưng kết quả là anh đã nhanh chóng lần mò vị trí nhạy cảm bên dưới của cô.

Hạ thân cứng rắn vuốt ve bên ngoài, loại xúc cảm này thật sự quá kích thích. Cô biết anh định làm gì, ánh mắt lập tức mở to ra, đầu hướng về phía đối diện, ý bảo anh về giường.

"..." Còn chưa kịp lên tiếng ngăn cả, anh đã tiến quân thần tốc, chen vào thân thể của cô.

So với sự kích thích của cô trên người anh qua, giờ khắc này, sự ra vào mãnh liệt mà trước nay chưa từng có. Dưới ảnh hưởng của trọng lực, anh dần khuỵu xuống, điều đó có nghĩa anh không để khống chế chiều sâu khi đâm vào. Cơ thể bọn họ dường như không cần điều khiển vẫn từ từ hòa hợp với nhau.

Từ đó, mỗi động tác của anh đều khiến cô như trải qua khổ hình đau đớn nhất, nhưng trong sự kích thích đó lại là ngọt ngào và hạnh phúc.

...

Ngoài cửa sổ, dưới bầu trời đêm trong xanh, pháo hoa nở rộ.

Như lấy đó làm phông nền, anh và cô hòa làm một như thân cây sống cùng vĩnh hằng.

Tang Cẩn nghĩ về điều này, trái tim vốn thấp thỏm cũng trở nên bình yên.

Cô nhớ khi còn nhỏ, những cuốn sách cổ tích đều dùng đóa hoa để miêu tả người phụ nữ trên thân cây là người đàn ông, và người đàn ông đó chính là chỗ dựa vững chắc cho người phụ nữ. Khi mới đọc, cô đã vô cùng xúc động, thậm chí cô còn tưởng tượng về tương lai, ai sẽ là thân cây để cô có thể vĩnh viễn dựa vào?

Nhưng dần dần cô hiểu được, đây chỉ là suy nghĩ ngây thơ của thời thanh xuân. Trên thế giới này không gì là mãi mãi, cũng có người đàn ông nào vô duyên vô cớ trở thành thân cây để người phụ nữ nương tựa, mà cô cũng không thể trở thành đóa hoa đó.

Nhưng cô đã gặp anh. Như một cành cây không có rễ, anh đưa cô chiết trên thây cây của anh, để cô hấp thụ chất dinh dưỡng, để cô từ từ trưởng thành, để cô cho dù có nhỏ bé vẫn có thể sánh vai cùng anh.

Đây là tình yêu cô muốn.

Hiểu được điều này, trong lòng cô vô cùng cảm động, thân thể cũng trở nên hưng phấn. Cô không chống cự nữa, bắt đầu phối hợp.

...

Qua một hồi, bọn họ cuối cùng cũng về giường, cả hai đều đã sức cùng lực kiệt nhưng tựa hồ vẫn đang khống chế dục vọng trong cơ thể.

Cô biết hai tay anh hết sức, cô vừa hôn anh vừa đẩy anh ngã xuống, giống như đêm qua, cô làm chủ, anh nằm dưới.

Suốt nửa đêm, sự nhiệt tình của hai người khiến cô không có cơ hội nói chuyện cô muốn.

Với một đêm tuyệt vời như vậy, mọi thứ dường như đều trở nên dư thừa.

Bình luận

Truyện đang đọc