PHIẾN ĐÁ NỞ RA HOA PHÙ TANG

"Chị, em muốn mất trí nhớ... Em muốn đau bụng..."

Cuộc nói chuyện với Hà Hướng Huy kéo dài gần một tiếng đồng hồ.

Lúc ra về, Bàng Lỗi đặc biệt phái hai cảnh sát đưa ông đi, hơn nữa còn dặn dò phải bảo vệ thật tốt. Hà Hướng Huy vừa đi khỏi, Khương Duy Dân lập tức vào phòng, truy hỏi tình hình.

Bàng Lỗi kêu Tang Cẩn đem tình hình báo cáo lại.

Hà Hướng Huy quả thật cung cấp manh mối quan trọng. Trong lúc hái thuốc trên núi Đại Hà, ông ấy phát hiện có người trồng cần sa, một nguyên liệu để làm ma túy. Lúc đó ông ta báo lại trưởng thôn, trưởng thôn lại lập tức phủ nhận, nói chuyện này không thể xảy ra. Sau đó ông lại đem chuyện này báo lên thị trấn nhưng cũng nhận lại câu trả lời tương tự, mọi người đều nói ông nhìn lầm.

Hà Hướng Huy chắc chắn bản thân không nhìn lầm, ông ta là bác sĩ trung y, cần sa cũng là một loại thảo dược, ông ta sẽ có thể nhìn nhầm chứ? Nhưng vấn đề là lúc quay trở lại nơi đó, cần sa đã không còn. Đây đã là chuyện của nhiều năm trước, mảnh ruộng đó hiện tại đã là đất hoang.

Sau chuyện đó, thái độ của trưởng thôn với Hà Hướng Huy có thay đổi, ông ta thường gây khó dễ ông, thỉnh thoảng còn kêu ông lên bệnh viện thành phố tìm bác sĩ, ngụ ý là cha mẹ bọn họ không bình thường, em trai cũng vậy, ông ấy chắc chắn không hơn gì. Còn nữa, trưởng thôn còn thường xuyên nói thôn dân tinh thần anh em có vấn đề, khuyên mọi người cách xa bọn họ. Cho nên anh em hai người dần dần bị cô lập.

Khương Duy Dân nghe thế, vô cùng tức giận: "Tiểu Bàng, cậu tính thế nào? Tôi đề nghị chúng ta lập tức hành động, điều tra toàn bộ hộ dân ở thôn cổ. Bọn họ dám làm chuyện phạm pháp dưới ban ngày, thật quá đáng! Ngay cả trưởng thôn cũng hùa theo hành vi phạm pháp này, ông ta đáng chết! Tôi nghi ngờ nơi này căn bản là một thôn chứa ma túy, nhất định phải nhanh chóng phá hủy."

"Không được." Bàng Lỗi lập tức phủ quyết, "Làm vậy chỉ có rút dây động rừng, bọn họ không phải kẻ ngốc chờ chúng ta tới điều tra? Phá hủy cái gì? Một ngôi làng chỉ có người già và trẻ em sao? Lần tìm kiếm cứu nạn này gần như đã lục tung núi Đại Sơn, không có chỗ nào đáng nghi cả. Trồng cần sa, hiện tại bọn họ vẫn chưa có lá gan làm việc này."

Tang Cẩn cũng đồng ý: "Cục trưởng, tôi cảm thấy đội trưởng Bàng nói rất đúng. Hà Hướng Huy là một ví dụ, ông ấy phát hiện có người trồng cần sa nên báo trưởng thôn, kết quả để trưởng thôn biết, sự tình sắp bại lộ, bọn họ sẽ tiêu hủy ngay lập tức. Tôi đang nghĩ trưởng thôn tại sao lại che giấu hành vi trái pháp luật này? Vụ án cả nhà trưởng thôn liệu có liên quan tới việc này không?"

"Mượn đao giết người." Bàng Lỗi đưa mắt nhìn vào hư không, anh như nhớ ra gì đó mới đột nhiên thốt ra bốn chữ đáng sợ như vậy.

Khương Duy Dân vẫn không rõ, nghi hoặc nhìn anh: "Cái gì là mượn đao? Ai là người mượn đao? Ai là đao? Ai là kẻ giết người?"

"Hà Phi là đao, cả nhà trưởng thôn chính là đối tượng cần phải loại bỏ. Hoặc là người mượn đao vốn chỉ muốn giết trưởng thôn, nhưng vì tinh thần Hà Phi không ổn, khi đó đã không thể khống chế, cho nên hắn mới giết cả nhà năm người. Người này khẳng định biết Hà Phi có vấn đề và tinh thần, thậm chí hắn ta sợ Hà Phi nói lung tung nên mới đẩy Hà Hướng Huy ra, để ông ấy chịu tội. Đúng lúc Hà Hướng Huy cũng có ý che giấu cho em trai, vì thế ông ta tình nguyện làm kẻ chết thay."

"Người này rốt cuộc là ai? Còn chờ gì nữa, mau đi bắt hắn!" Khương Duy Dân gầm nhẹ, gân xanh nổi đầy trên cổ, biểu cảm vô cùng phẫn nộ.

"Đừng nóng vội, chuyện này chúng ta cần thương lượng cụ thể. Hôm nay cứ như vậy đi, chúng tôi tới bệnh viện trước." Bàng Lỗi chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.

Mặc kệ Khương Duy Dân thúc giục cỡ nào, Bàng Lỗi cũng không quan tâm, chỉ kéo Tang Cẩn rời khỏi cục cảnh sát. Lúc ra ngoài trời đã gần tối, Bàng Lỗi liền lái xe tới bệnh viện.

Xe dừng trước cửa, Tang Cẩn đưa mắt nhìn lên trời, mặt trăng đã treo trên đỉnh đầu. Trong lòng cô đột nhiên kích động, bước chân không thể di chuyển.

Bàng Lỗi đứng cạnh cô, kéo cô đi vào. Bọn họ nhanh chóng tìm được phòng bệnh của Chu Tiểu Vạn, cánh cửa khép hờ, bên trong vô cùng im lặng. 

Bên trong có hai người, người nằm trên giường bệnh vẫn đang ngủ say. Thích Nguyệt ngồi cạnh gọt táo, thấy bọn họ tới, cô lập tức đứng lên, vội vàng giải thích: "Lúc em tới, người nhà cậu ấy cũng ở đây."

Tang Cẩn và Bàng Lỗi còn chưa lên tiếng, người nằm trên giường đã mở miệng: "Ý cô là, nếu người nhà tôi không có mặt, cô sẽ không tới sao?" Cậu ấy vẫn nhắm mắt.

Thích Nguyệt tức giận tới nghiến răng: "Chu Tiểu Vạn, cậu giả bộ ngủ? Tên khốn!" Cô cúi người muốn đánh cậu, nhưng tay vừa đưa ra một nửa đã thu lại.

Chu Tiểu Vạn rốt cuộc cũng mở mắt, cậu nhìn xung quanh, sau đó lại nhắm mắt lại: "Chị, em muốn mất trí nhớ!"

Câu nói này đối với Tang Cẩn vô cùng quen thuộc, trong đầu đột nhiên hiện lên những hình ảnh quen thuộc.

"Đinh đinh đang đang..." Gió sáng sớm thổi tới, tiếng chuông gió đi vào giấc mơ của cô.

Bà ngoại và mẹ ở ngoài vườn rau, ba có thể đang chạy bộ, hoặc là ngồi trong thư phòng, hoặc cũng có thể đã ra công trường khảo sát. Khi đó, cô còn chăm chỉ rèn luyện sức khỏe để chăm sóc em trai mình, để ba mẹ yên tâm đi làm. Vì để kịp thời gian tới trường, mỗi sáng cô sẽ dậy thật sớm đánh thức em trai, tên nhóc kia y hệt con heo, đặc biệt là những lúc ngủ, có gọi thế nào cũng không chịu dậy. Có những lúc nóng nảy, cô sẽ trực tiếp ôm cậu lên, thay quần áo cho cậu, ôm cậu xuống lầu rửa mặt, ép buộc hồi lâu mới chịu tỉnh giấc. Cậu ghé vào vai cô, ánh mắt vẫn không chịu mở, nhưng lại không ngừng nói thầm:

"Chị, em thật muốn đau bụng."

"Tại sao? Đau bụng không khó chịu sao? Còn phải chích thuốc nữa.

"Bụng đau sẽ không cần tới trường, buổi tối còn có thể ngủ trên giường ba mẹ."

"..."

Tang Cẩn nhịn không được mà nở nụ cười, cô tới bên giường, ngồi xuống, nhìn Chu Tiểu Vạn: "Vì sao em lại muốn mất trí nhớ?"

Chu Tiểu Vạn kéo chăn che đầu, giọng nói rầu rĩ: "Bởi vì em ghét mọi người, mất trí nhớ sẽ có thể không biết mọi người nữa, nhất là cô ấy." Cậu giơ tay chỉ Thích Nguyệt, kỳ thật cậu muốn nói, vì sao mỗi lần bản thân liều mạng đổ máu vẫn không đổi lại một chút động lòng của cô gái kia chứ?

Thích Nguyệt lần nữa ngồi xuống, thấp giọng: "Đồ ngốc!" Cô đưa miếng táo tới trước, "Chu Tiểu Vạn, cậu có ăn táo không? Không ăn thì tự tôi ăn."

Chu Tiểu Vạn lập tức kéo chăn xuống, duỗi tay đoạt lấy miếng táo bỏ vào miệng, có lẽ vì ăn quá gấp mà cậu bị nghẹn, hai mắt đóng chặt.

Hành động này mọi người đều thấy, cũng không biết có phải cậu giả bộ hay không nhưng Tang Cẩn không khỏi sợ hãi, cô vội bật dậy, bắt lấy tay cậu: "Tiểu Vạn, em không khỏe ở đâu? Chị đi gọi bác sĩ."

Chu Tiểu Vạn lại kéo cô lại: "Đừng gọi, miễn cho có người lại mắng em là đồ ngốc." Hai từ này giống hệt mũi dao đâm vào ngực cậu, khiến cậu rất đau.

"Thích Nguyệt, cô ra ngoài trước đi, có nhiệm vụ." Bàng Lỗi gọi Thích Nguyệt.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, Tang Cẩn đứng, Chu Tiểu Vạn, hai người cứ như lần đầu gặp mặt, đều cẩn thận nhìn đối phương, dường như muốn xác nhận xem người kia là thật sao?

Nước mắt cứ như thế đồng loạt rơi ra.

"Chị..." Chu Tiểu Vạn đột nhiên ôm chầm lấy cô, giống như cố gắng che giấu sự yếu ớt của chính mình nhưng trái tim quả thật có thứ gì đó đâm vào, sự bi thống đột nhiên phát ra, khó mà khốc chế.

Tang Cẩn vẫn không thể tin người này là em trai cô, là người duy nhất ở trên đời này cùng chung dòng máu với cô: "Đinh Đang... Thật sự là em sao?"

Chu Tiểu Vạn không trả lời, chỉ vùi đầu vào lòng cô. Cậu không muốn cô nhìn thấy bộ dáng yếu đuối của mình, cậu sợ cô sẽ mắng cậu là đồ ngốc. Qua một lúc lâu, cậu mới trả lời: "Không phải chị đã xác nhận rồi sao? Còn mất nhiều máu như vậy nữa. Nếu không nhờ có chị, em chắc đã trở thành cây đèn bên cạnh ba mẹ rồi

Tang Cẩn nín khóc, mỉm cười, cách nói chuyện của cậu sao vẫn giống khi nhỏ như vậy? Thật không biết làm cho người ta khóc hay cười. Quần áo cô đã ướt một mảng, cô sợ kích động nhất thời không tốt cho việc hồi phục vết thương nên liền đỡ cậu, để cậu dựa vào đầu giường, còn mình lần nữa ngồi xuống.

Hai người hàn huyên sau khoảng thời gian xa cách, nhưng cuối cùng vẫn tránh không được nhắc tới vụ án cả nhà họ Đinh.

"Mẹ... Bà ấy đã cứu em..." Giọng của Chu Tiểu Vạn bất giác nghẹn lại, đó là chuyện cậu vĩnh viễn không dám nghĩ tới.

Có lẽ từ nhỏ đã được người nhà cưng chiều nên cậu lúc nào cũng giống em bé, năm sáu tuổi, ngày ngày cậu vẫn nghĩ cách làm thế nào để ăn trộm cục kẹo trong tủ đồ của mẹ. Ngày nhà họ Đinh gặp chuyện, bà ngoại bị bệnh ho khan, cậu biết mẹ có mua kẹo đường lê. Cậu tìm trong phòng cả nửa ngày vẫn không thấy nên đi ra phòng khách. Lúc đó cậu đứng ngay cửa, thấy có người che mặt dùng dao chém lên người mẹ như miếng thịt trên thớt. Sau đó hắn ta quay sang chém người bên cạnh, cậu tưởng đó là chị của cậu. Cậu sợ tới mức hai chân muốn nhuyễn ra, nhưng mẹ cậu không ngừng ngoắc tay, ý bảo cậu mau chạy đi, nhưng cậu vẫn đứng bất động.

Mẹ cậu đứng lên, lảo đảo đi tới cạnh cậu, muốn ôm cậu chạy ra cửa. Nhưng cánh cửa đã bị khóa, bà ấy ôm cậu tới cửa sổ, nhưng cửa sổ cũng bị như vậy. Người cầm dao cuối cùng cũng dừng lại, hắn xoay người thấy bọn họ. Mẹ cậu lập tức nằm sấp xuống, dưới tình hình khẩn cấp đã xả bức màn xuống đắp lên người cậu. Bà ấy còn dặn cho dù xảy ra chuyện gì, cậu không được lên tiếng, cũng không được cửa động.

Những gì xảy ra tiếp đó là ký ức mà cả đời này cậu không thể quên. Cậu cảm nhận người ở cạnh mình dần dần lạnh băng. Cậu không thể tưởng tượng ra mẹ mình đã trúng bao nhiêu dao, chảy bao nhiêu máu. Cậu muốn gọi nhưng lại không dám, mà cho dù có kêu cũng không thành tiếng, bởi vì mẹ cậu đã lấy tay bịt chặt miệng cậu.

Cậu không dám cử động, qua một lát sau, tất cả đều trở nên im lặng. Cậu muốn cử động nhưng đã không thể, cả người đột nhiên trở nên nhẹ bẫng. Có người tới ôm lấy cậu, đặt cậu lên chiếc xe đẩy. Sau khi xe di chuyển, cậu lén mở mắt nhìn, trên xe có ba người, ba mẹ lần lượt nằm cạnh cậu, khắp người đều là máu. Cậu muốn ngẩng đầu nhìn người nằm bên cạnh mẹ, không biết đó là ba hay chị, vì gương mặt người đó đã bị chém nát, cậu sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại. Cậu không biết phải làm sao, trong đầu luôn nghĩ cách chạy trốn, nhưng cậu sợ nếu trực tiếp nhảy xuống sẽ bị kẻ xấu bắt lại, cho nên cậu không dám lộn xộn.

Không biết qua bao lâu, chiếc xe dừng lại, cậu rất nhanh liền biết được người kéo xe đã đưa bọn họ tới mộ, hẳn là muốn mai táng tất cả. Khi đó cậu sợ tới cả người nhũn ra.

"Sau đó? Em bị hắn chôn sống sao?" Tang Cẩn không thể tưởng tượng đứa em nhát gan của mình trải qua huyết án tàn khốc như vậy, cuối cùng cậu vẫn còn sống, hơn nữa còn trở thành cảnh sát, thảo nào Thích Nguyệt nói mỗi lần cậu thấy án diệt môn sẽ sợ tới đứng không vững.

So với cậu, cô không phải may mắn hơn sao? Hôm đó cô tới bệnh viện với bà ngoại, trên đường về gặp Mãn Thành Uy, anh ấy trực tiếp tiễn bọn họ ra nước ngoài sinh sống.

Nhưng, cậu rốt cuộc đã sống sót như thế nào?

Tác giả: Mọi người nghĩ Đinh Đang đã sống sót bằng cách nào? Kỳ thật cậu ấy không hề nhát gan đúng không?

Editor: Hôm nay tới đây thôi nhé, mai sẽ có chương mới.

Bình luận

Truyện đang đọc