PHIỀN NÃO CỦA VỊ DẪN ĐƯỜNG VẠN NHÂN MÊ

Edit + Beta: Ruby

- ---------------

Trần Tân ngớ ra hồi lâu, xem ra chuyện trở thành Bàn Tân này đả kích không nhỏ.

Anh đặt dĩa trứng chiên thất bại lên trên bàn, đánh giá máy chơi game, thất hồn lạc phách khóa mình vào phòng tắm.

Tề Lý Cách vui đến mức cười ha ha, ôm Mập Mạp lên xoa rồi xoa tán thưởng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Prometheus mổ cậu mấy cái, cậu mới để cho Mập Mạp tiếp tục ngủ.

Ăn xong dĩa trứng chiên khó ăn kia, Tề Lý Cách đỡ tường nửa đi nửa nhảy đến nhà bếp rửa dĩa, đi ngang qua phòng tắm còn nghe thấy các loại âm hiệu từ bên trong truyền ra.

Cậu nằm về trên ghế sofa đọc sách, đến mười một giờ, cậu mệt đến mức ngủ gật, Trần Tân vẫn chưa đi ra.

Cuối cùng đến 12 giờ, Trần Tân vẻ mặt cứng đờ từ phòng tắm đi ra, cầm máy chơi game triệt để hết pin đi nạp điện.

Tề Lý Cách cầm máy đọc sách trên tay, ở trên ghế sofa ngủ chảy cả nước miếng, lúc Trần Tân ôm lấy cậu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"Bàn Tân, anh qua chưa..."

Trần Tân trầm mặc một giây, thấp giọng nói: "Cậu lo ngủ đi."

Hôm nay Trần Tân lại không có can đảm ôm Tề Lý Cách ngủ, anh giúp Tề Lý Cách đắp kín mền, liền ôm chó bông của mình đi ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Tân đứng ở bên giường, không dám ở cùng trên một cái giường với Tề Lý Cách. Anh tìm cây côn, ở xa xa mà chọt Tề Lý Cách, vừa hô: "Tề Lý Cách! Thức dậy!"

Tề Lý Cách bị chọt một hồi, theo bản năng mà liền vươn tay kéo gậy, anh liền thừa lúc này đột nhiên mà kéo lại.

"Cái đệt!" Tề Lý Cách bị kéo xuống giường, nhất thời bừng tỉnh.

Trần Tân đã sớm lót chăn trên đất, Tề Lý Cách ngược lại cũng không té bị thương, chỉ là bị hù hết cái hồn.

"Sau này đừng gọi tôi như vậy, xin anh á..."

"Tề tiên sinh nếu như sẵn lòng tự mình thức dậy đúng giờ, tôi đương nhiên không sẵn lòng tiêu tốn thời gian gọi cậu thức dậy."

"10 giờ tôi đương nhiên sẽ thức dậy đúng giờ, nhưng bây giờ mới có 7 giờ!"

Trần Tân cứ mặc kệ cậu mấy giờ tỉnh lại, ôm cậu đến trên giường ngồi xong, lấy ra dây chuyền nhẫn mang theo.

"Tề Lý Cách..."

Tề Lý Cách mắt thấy Trần Tân quỳ một gối xuống ở trước mặt, lại lấy nhẫn ra, nhất thời sợ đến mức lui về phía sau, vội hỏi: "Trần tiên sinh chúng ta thật sự là không thích hợp, tôi nhìn thấy ngài thì chuẩn bị cô độc cả đời..."

"Câm miệng." Trần Tân đen mặt lại, "Cậu nói thêm câu nữa, sau này 5 giờ mỗi ngày tôi kéo cậu xuống giường."

Hiệu quả uy hiếp của câu nói này hữu dụng hơn nhiều cái gì mà bóp chết Mập Mạp, Tề Lý Cách lập tức yên lặng.

Đồ ngủ Tề Lý Cách mặc trên người vẫn là của Trần Tân, Trần Tân cuộn ống quần pyjamas cậu lên, đôi chân trắng nõn ốm yếu của cậu lộ ra ngoài, Trần Tân không hề che giấu chút nào sờ soạng hai chân.

Trần Tân lại kéo tay của cậu qua, tùy ý đeo nhẫn vào trên một ngón tay.

Chiếc nhẫn này ngày hôm qua còn treo ở trên cổ của Mập Mạp, Trần Tân mới lấy xuống trước đó không lâu, mà bởi vì suýt chút nữa đánh thức Mập Mạp mà bị chim lớn nhà mình mổ mấy lần, làm cho tâm tình Trần Tân vô cùng tồi tệ.

" Rót tinh thần lực của cậu vào trong nhẫn, khởi động cơ giáp."

"Hửm..."

" Hửm cái gì mà hửm! Cậu không phải là dẫn đường sao? Ngay cả rót tinh thần lực cũng không biết!"

"Tôi biết nha, chỉ là anh xác định cơ giáp của anh, tôi có thể sử dụng?"

Trần Tân lườm cậu một cái, không kiên nhẫn nói: "Tề tiên sinh, tôi biết cậu ngốc, nhưng mà đừng quên giữa chúng ta có loại quan hệ khó mà mở miệng kia."

Tề Lý Cách nghĩ thầm kỳ thực cũng không có phải là "khó mà mở miệng" như vậy, chỉ là anh vừa nói như thế thực sự còn thiệt là "khó mà mở miệng".

Nghĩ ngợi lung tung một hôi, Tề Lý Cách giơ tay lên, bình tĩnh lại tâm tình, tụ tập lại tinh thần lực trong mây ý thức, rót vào trong nhẫn. Nhẫn tiếp nạp tần suất tinh thần lực đồng nhất với Trần Tân, bắt đầu khởi động.

"Tít." Chỉ nghe một tiếng vang, tiếp đó chính là ánh sáng trắng lóe lên, hai chân Tề Lý Cách bị vỏ ngoài của cơ giáp loại nhẹ ôm trọn. Vỏ ngoài màu đen của cơ giáp lóe lên sáng bóng, nhìn ra là được người ta từng tỉ mỉ sửa sang, không chút nào giống như từng trải qua rất nhiều cuộc chiến dịch.

"Đứng lên xem xem..." Trần Tân vươn tay đỡ lấy Tề Lý Cách đi lảo đảo ở phía trước, gào thét: "Ai bảo cậu dùng chân đứng! Dùng tinh thần lực điều khiển!"

Tề Lý Cách nơm nớp lo sợ thử nghiệm dùng tinh thần lực để điều khiển cơ giáp.

Cậu đời này ngay cả cơ giáp cũng chưa từng thấy qua, chớ nói chi là sử dụng. Tinh thần lực của cậu từ trước đến giờ chỉ dùng để ám hiệu, đối với việc sử dụng trên những phương diện khác thiệt tình là không quen tay.

Cậu nghĩ thầm nếu như có thể đứng lên tiện thể đạp Trần Tân một phát hẳn là không tệ.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, hoàn toàn không dự liệu được bộ cơ giáp này thật sự hoàn toàn thực hiện ý niệm của cậu. Cậu chỉ cảm thấy cơ giáp dẫn dắt thân thể của cậu, trong nháy mắt đứng lên, sau đó đi tới phía trước đạp thiệt Trần Tân một phát luôn!

"Cậu phản rồi!"

Trần Tân duỗi tay bắt được chân Tề Lý Cách, kéo tới phía trước, Tề Lý Cách nhất thời té nhào ở dưới chân anh.

" Đứng lên."

"Không đứng dậy được."

"Dùng não nghĩ, nghĩ cậu muốn đứng lên!"

"Tôi không dám nghĩ, tôi sợ tôi vừa nghĩ liền sẽ tự động đạp anh!"

Trần Tân bị cậu chọc giận đến nghiến răng, nhưng lại không làm gì được cậu.

"Bàn Tân, kéo tôi lên..."

"Tự mình động đậy."

"Bàn Tân..."

Trần Tân một tay kéo Tề Lý Cách lên quăng lên giường, Tề Lý Cách lười biếng nằm ở trên giường cũng không nhúc nhích.

Cậu đột nhiên phát hiện, kỳ thực Trần Tân đúng là người tốt á. Tuy rằng biệt nữu một chút, lại có không ít suy nghĩ ma tính không giải thích được, thế nhưng mới quen biết không được mấy ngày, vừa ở chung mà giống như là quen biết được mấy năm, một chút cảm giác mới lạ cũng không có.

"Muốn đi đường thì dùng cơ giáp, bình thường không có chuyện gì thì thu lại, bằng không hao tổn tinh thần lực."

Tề Lý Cách bé ngoan thu cơ giáp lại, nằm ở trên giường nhìn Trần Tân dọn dẹp chăn trải trên mặt đất, sợ cậu té.

Trần Tân kỳ thực rất dễ ăn hiếp, tuy rằng đôi khi vô cớ (1) liền tạc mao (2) rống người, nhưng đối với cậu cố tình gây sự cũng không tức giận, không biết có phải đối với mỗi người đều như vậy hay không, hay là người tương dung 100% với cậu mới như vậy hay không...

(1) câu gốc 三不五时 (tam bất ngũ thời) tôi chuyển thành "đôi khi vô cớ" ha.

(2) tạc mao: dựng lông ha.

Tề Lý Cách chộp lấy chó bông của Trần Tân, ném xuống đất.

Trần Tân lườm cậu một cái, khom lưng nhặt lên, vỗ vỗ lại đặt lại trên giường, cũng không mắng cậu một câu.

"Nhìn vẻ mặt muốn chết không muốn sống của cậu, không biết năm nào tháng nào mới có thể khôi phục." Trần Tân nhấc hai chân của cậu lên giường, còn đắp chăn cho cậu: "Cậu ngủ tiếp một hồi, tôi đi mua điểm tâm sáng."

Tề Lý Cách nhìn Trần Tân rời đi, chôn mặt ở trong gối.

Cậu phát hiện độ hảo cảm của mình đối với Trần Tân tựa hồ +1000.

Trần Tân đi ra khu nhà, đi tới cửa hàng bữa sáng gần đó. Anh đi một hồi, đột nhiên suy tư... Trời ơi, anh rốt cuộc đang làm gì thế? Chiếu theo sự hiểu biết của anh đối với bản thân, nếu như anh dưới tình huống bất đắc dĩ dẫn một người xa lạ bị thương về nhà, cũng sẽ để cho người kia ngủ ở trên ghế sofa, lại để cho người kia tự móc tiền túi mời bảo mẫu.

Nhưng mà người xa lạ kia lại nằm ở trên giường mình, còn là anh tự tay đắp chăn cho, hiện tại anh còn chủ động giúp người xa lạ đi mua điểm tâm sáng, hơn nữa người xa lạ kia thậm chí là một hỗn đản da mặt dày!

Trần Tân phát hiện thế giới quan của mình hỗn loạn rồi, quy tắc triệt để bị đánh vỡ.

"Tề Lý Cách!"

Trần Tân hung mãnh đạp một phát tung cửa, xin thề mình nhất định phải lần nữa trở về thế giới tràn ngập quy tắc, tiếp tục làm một người nam nhân khốc huyễn cuồng bá duệ. (*)

(*) boy cool ngầu báo đạo ngạo khí ngập trời:v

Đối phương quăng tới ánh mắt hoảng sợ, anh nghĩ thầm đúng rồi, chính là phải loại hiệu quả kính sợ này. Trong thế giới của anh, anh phụ trách ra lệnh, những người khác chỉ có nhiệm vụ nghe anh chỉ đạo!

Trần Tân hung dữ nói: "Bánh bao sắp lạnh rồi! Mau tới ăn! Sữa đậu nành cũng phải uống hết!"

- -------------

Tự nhiên tui nghe tiếng bôm bốp đâu đây, ủa có ai đang đập muỗi hông dạ:3

Bình luận

Truyện đang đọc