PHIỀN NÃO CỦA VỊ DẪN ĐƯỜNG VẠN NHÂN MÊ

Buổi chiều, khách hàng hẹn trước sắp tới rồi.

Nếu nói khách hàng sắp đến là cơ giáp của quân địch, thì Trần Tân vẫn sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng hiện tại anh dĩ nhiên phải đi đối phó khách hàng, đây quả thực đau khổ giống như bỏ anh vô hành tinh rau thơm, mỗi ngày nhét vào miệng anh một đống rau thơm.

Anh ngã vào trên sofa ôm Prometheus, nghĩ thầm có thể cứ tiếp tục ngủ như vậy hay không, để Tony đi đối phó khách hàng.

Nhưng mà Tony không hề có chút suy nghĩ nào sẽ thay anh đi ra ngoài, ngồi ở trước bàn nhập tư liệu cực nhanh, vừa nói: "Tề tiên sinh, chuẩn bị ra ngoài."

Trần Tân không muốn động đậy, lấy Prometheus che lên đầu.

"Ngài nếu lại không ra, tiền lương tháng này lại phải ít đi rồi, ngài lấy cái gì để nuôi Trần Tân."

"Câm miệng!" Trần Tân nóng lên, hung dữ mà cầm Prometheus nện lên ghế sofa, vừa nên vừa gằng ra từng chữ: "Trần, Tân, không, cần, để, người, khác, nuôi!"

Prometheus bị lắc đến đầu óc choáng váng, nhưng cũng cùng đứng ở trận tuyến với Trần Tân. Hai người bọn họ lại đều là lính gác có tinh thần bất khuất, mới không cần người khác nuôi bọn họ.

Tony ngừng công việc trong tay nhìn Trần Tân phát bệnh thần kinh, Trần Tân lúc này không phải lính gác, cảm xúc sẽ không dễ dàng bị dao động trong thời gian dài giống như bình thường. Anh đấm vài cái, dần dần bình tĩnh trở lại, vào WC rửa mặt, mặt không chút thay đổi mà đi thẳng vào phòng khách.

Khách hàng lần này là một vị nữ lính gác trẻ khoảng 30 tuổi, lúc trước đã tới Aspers sinh một đứa nhỏ, hiện tại lại muốn tới sinh đứa thứ hai, mục đích hôm nay tới đó chính là điền đơn yêu cầu ghép đôi t*ng trùng.

Trần Tân rặn ra một nụ cười cứng ngắt chào hỏi khách hàng, đưa đơn yêu cầu với bút cho nàng, nói: "Điền đi."

Mục đích mà khách hàng cố ý tự mình đến Aspers chính là để ngắm Tề Lí Cách, nghe Tề Lí Cách nói mấy lời lung ta lung tung. Nhưng Trần Tân hôm nay không học được bộ dạng kia của Tề Lí Cách, khiến khách hàng có chút thất vọng.

Nhưng vị khách hàng này suy cho cùng còn quá trẻ, không hiểu được Trần Tân cho dù không cách nào mang đến kinh hỉ cho nàng như cách của Tề Lí Cách, thì cũng có thể cho nàng.... kinh hãi theo cách của bệnh thần kinh.

Trần Tân ngồi ở đối diện khách hàng, trên mặt vốn dĩ còn có chút tươi cười, nhưng là hiện tại đã mặt không cảm xúc. Anh nhìn chằm chằm nội dung mà khách hàng viết, nhìn đến mức khách hàng đều có thể cảm nhận được tầm mắt bén nhọn của anh.

"Vị tiểu thư này."

"Vâng?"

"Tự cô xem." Trần Tân chỉ về một ô trống nào đó, "Đồng thời thích đọc sách cũng không quên vận động...... Đây là hai chuyện mâu thuẫn."

Nữ lính gác hoàn toàn không ngờ rằng viết bảng yêu cầu ghép đôi còn có thể bị chất vấn, sửng sốt: "Tôi nghĩ hai việc này chẳng hề mâu thuẫn, có thể cùng tồn tại."

"Cô là chỉ sở thích của cô vừa chạy bộ vừa đọc sách?"

"......"

Khách hàng nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của Trần Tân, không khỏi hoài nghi là logic của mình có vấn đề hay là logic của đối phương có vấn đề. Nhưng cuối cùng hảo cảm của nàng đối với Tề Lí Cách vẫn là để cho nàng cười một cái, xóa đi chữ "Thích đọc sách" phía sau, sau đó lại viết vào phía dưới một hàng......

Trần Tân đè giấy lại, ở dưới ánh mắt khó hiểu của nàng rút giấy ra, lại đổi một tờ khác.

Tuy nhiên, lần này tờ giấy đổi lại không phải đặt trước mặt nàng, mà là đặt ở trước mặt mình.

"Cô đọc, tôi viết."

Trần Tân không thể chấp nhận được công cụ sửa đổi nào ngoại trừ cục tẩy ra, chỉ cần vừa viết sai liền phải viết lại toàn bộ. Anh tự biết không có người bằng lòng theo đuổi trang giấy sạch sẽ giống như anh, bởi vậy tự giác mà viết thay đối phương.

Nữ lính gác nhìn nhìn Trần Tân, lại nhìn nhìn phòng khách, có chút hoài nghi mình có phải đi nhầm chỗ hay không. Mà nàng vừa chần chừ, Trần Tân lại lập tức nói: "Đổi một tờ giấy cô liền không nhớ gì cả?"

"......"

Anh nói xong nhìn thấy sắc mặt đối phương, lúc này mới phát giác chính mình dường như hơi quá đáng rồi, vội vàng học theo biểu tình Tề Lí Cách cười một cái.

Anh thầm nghĩ: Trần Tân, bình tĩnh. Toàn thế giới chỉ có bé ngoan của mày mới bằng lòng chịu đựng mày, không nên quá đáng đối với khách hàng của bé ngoan, nếu không bé ngoan sẽ tức giận đó. Bé ngoan mà giận rồi, thì không có cơm ngon để ăn, không có người để ôm, nói không chừng ngay cả Mập Mạp cũng sẽ bỏ nhà ra đi.

Trần Tân tự mình khuyên bảo cho chính mình một phen, rốt cuộc cư xử được giống người hơn, không có chút cảm xúc mãnh liệt nào nhưng ít ra thuận lợi mà vượt qua thời gian buổi chiều.

Khách hàng phải đi, Trần Tân lại lâm vào đấu tranh. Anh biết, Tề Lí Cách trước lúc khách hàng đi sẽ hôn lên mu bàn tay của khách hàng, đã thành thông lệ, khách hàng này đã tới vài lần, không thể nào không biết.

Hôn sao?

Nội tâm Tiểu Bàn Tân lại gặp trở ngại, vừa nghĩ là anh mới không hôn người khác đâu, anh chỉ hôn bé ngoan của anh là đủ rồi.

Không hôn thì sao?

Nếu không hôn dường như lại sẽ đánh vỡ quy củ của Tề Lí Cách......

Nội tâm Trần Tân đấu tranh tư tưởng một trận, cuối cùng vẫn là học theo động tác vươn tay của Tề Lí Cách, sau đó......

Sau đó bắt lấy Prometheus ịn một cái vào trên tay khách hàng.

Trần Tân nhỏ giọng nói: "Mập Mạp muốn hôn cô."

Mập Mạp, thực xin lỗi, lại bán đứng mày rồi, về nhà hôn mày một trăm lần để bồi thường.

Trần Tân ở bên này xem như đã giải quyết xong nhiệm vụ.

Trở lại buổi sáng, Tề Lí Cách ở bên kia đang bắt đầu nhiệm vụ của mình.

Tề Lí Cách tuy rằng biết rõ tính cách Trần Tân, nhưng cũng không tự tin mình có thể bắt chước giống y như đúc. Nhưng mà cậu thân là một vạn nhân mê, trừ bỏ nhân tố thể chất trời sinh, đương nhiên cũng có sức hấp dẫn trên tính cách.

Cậu hiểu được, cái gì cũng không biết không quan trọng, nhưng chỉ cần tuân thủ nguyên tắc đối xử tốt với người khác là được rồi.

Tuy rằng phong cách ứng xử hoà nhã với người khác kém xa vạn dặm cùng Trần Tân hàng real, nhưng cậu tin rằng không ai ghét được đối xử tốt cả.

Tề Lí Cách đi vào văn phòng của Trần Tân, sau khi buông đồ đạc xuống đi đến phía trước tìm Anna. Cậu tận lực để nhịp chân mình đều đặn, nhưng lại không giống dáng vẻ đều đặn đến thái quá của Trần Tân. Vẻ mặt của cậu tuy rằng nghiêm túc, nhưng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, khí chất thoạt nhìn hoàn toàn bất đồng với Trần Tân.

"Chào buổi sáng, Anna."

Anna nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh. (*)

(*) được thương mà sợ up sợ down

Trần Tân cũng không phải chưa từng chào hỏi với nàng, nhưng chưa bao giờ từng có giọng điệu thân thiết như thế.

"Anna hôm nay cũng thật đẹp, sáng sớm có thể thấy cô thật là vinh hạnh của tôi."

"Chào buổi sáng, thiếu tướng."

Anna tuy rằng sợ muốn xĩu, lại cũng bởi vì lời ngon tiếng ngọt của Tề Lí Cách mà không nhịn được cười.

Tề Lí Cách thấy Anna cười, nụ cười sâu thêm một chút, nhưng vẫn không mất đi nghiêm túc. Cậu nói: "Nhờ đem cho tôi một bản danh sách nhân viên buổi chiều nhận làm mẫu giảng dạy."

Anna chuyển hồ sơ đưa cho cậu, sau khi cậu nói cám ơn xong lại nói: "Nếu không có chuyện lớn gì, công vụ hôm nay không cần đi vào tìm tôi, tôi tin tưởng tự cô có thể xử lý."

Từ trước đến nay mọi việc của Trần Tân đều tự tay làm lấy, bất luận chuyện gì đều phải qua tay mình. Tề Lí Cách sâu sắc cảm thấy anh đó là tự tìm quả đắng, một chút cũng không có dáng điệu của thiếu tá bá đạo chỉ điểm giang sơn.

Tề Lí Cách đi vào văn phòng, cẩn thận đọc qua những tư liệu của từng người, từng người quân nhân.

Cậu đọc tư liệu, Mập Mạp liền bay đi chơi khắp nơi.

Lúc trước khi Mập Mạp cùng Trần Tân cùng nhau tới, chỉ có thể cả ngày đều nằm ở trong lòng ngực Trần Tân. Tuy rằng Trần Tân thương nó, cứ chỗ này vuốt vuốt, chỗ kia xoa xoa cho nó, nó vẫn là sẽ muốn đi chơi khắp nơi.

Văn phòng Trần Tân rộng rãi ngăn nắp, Mập Mạp bay tới bay lui, nhìn bên này lại ngó bên kia, thỉnh thoảng vươn cánh tò mò mà sờ sờ, xem mô hình người máy của Trần Tân.

Chơi xong người máy rồi, Mập Mạp bay đến phòng làm việc đằng trước nhìn Anna. Mập Mạp thích Anna, bởi vì mỗi lần Anna nhìn thấy nó cũng sẽ sờ bụng nhỏ của nó, lại thoải mái lắm. Trần Tân tuy rằng không thích người khác sờ Mập Mạp, nhưng là nhìn vào trên động tác tay chuyên nghiệp của Anna, cũng sẽ để nàng sờ vài cái.

Mập Mạp núp ở góc nghiêng của ngăn tủ phía sau Anna, trộm nhìn Anna.

Năng lực cảm giác của Anna rất tốt, Mập Mạp vừa tới bền bị phát hiện rồi, quay đầu lại nhìn nó một cái.

Nàng chỉ thấy một con diều hâu lớn đang cố gắng trốn tránh trong sự thất bại, hơn phân nửa thân thể đều lộ ra ngoài, nhìn thấy nàng quay đầu lại liền lập tức rụt đầu của mình về sau, nhưng vẫn là để lộ ra lông ngốc.

...... Prometheus?

Anna quay lại đầu, cảm giác được Mập Mạp lại nhô đầu ra.

Mà khi nàng lại xoay qua chỗ khác, trên ngăn tủ lại chỉ còn lại có lông ngốc cùng đôi cánh lớn không giấu không được.

Anna quay đầu, Mập Mạp ló đầu ra.

Anna xoay qua chỗ khác, Mập Mạp rụt về lại.

Quay đầu, thò đầu, xoay qua chỗ khác, rụt về lại, quay đầu, thò đầu, xoay qua chỗ khác, rụt về lại...... Cuối cùng Anna không chuyển đầu lại, trực tiếp mà nhìn chằm chằm vào ngăn tủ, vì thế liền nhìn thấy Mập Mạp lén la lén lút lại nhô đầu ra. Mập Mạp cùng nàng bốn mắt giao nhau, sợ tới mức sắp dựng hết lông lên.

Mập Mạp: "!"

Anna: "......"

Mập Mạp chơi ú òa thất bại, vừa kinh hách vừa chán nản bay trở về văn phòng Trần Tân.

Thân thể Trần Tân thực khỏe mạnh, Tề Lí Cách hiếm thấy có thể có thời gian dài chuyên tâm, chờ cậu phục hồi tinh thần lại đã là giữa trưa.

Cậu lười nhác vươn vai, cọ cọ vào ghế dựa Trần Tân, tiếp đó liền cùng Mập Mạp đi ra ngoài ăn cơm. Bởi vì sớm đã nghe nói nhà ăn quân bộ ngay cả heo ăn cũng phải chảy nước mắt, cậu liền đến nhà hàng ở gần quân bộ ăn cơm.

Làm một vạn nhân mê, ăn một bữa cơm xong, Tề Lí Cách nhận được năm lời mời cơm tối, bốn lời đề nghị ghép bàn. Cậu sớm đã quen loại chuyện này, thuần thục mà dùng phương pháp không tổn thương người khác để uyển chuyển từ chối những người đó, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, may thay Bàn Tân nhà cậu hư như vậy, nếu là Bàn Tân đối xử với người ngoài tốt như đối xử với cậu như vậy, sớm không biết đã bị ai bắt cóc mất tiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc