PHIỀN NÃO CỦA VỊ DẪN ĐƯỜNG VẠN NHÂN MÊ

Hai người cùng nhau buồn bực một trận, cuối cùng ra một quyết định...

Hay là ăn sáng trước đã đi ha.

Tề Lý Cách ngâm nga đi đến nhà bếp, Trần Tân thì lại đi vào phòng ngủ thu dọn chăn mền, còn hai con tinh thần thú dường như đã hoàn toàn tiếp thu thiết định này, đang ngồi trong ổ nhỏ khoa tay múa chân không biết đang chơi cái gì.

"Úi!"

Tề Lý Cách còn không thích ứng với chiều cao Trần Tân, vừa thái rau vừa rung đùi đắc ý, không bao lâu liền đụng phải ngăn tủ trên đầu, đau đến mức gào khóc muốn tìm Trần Tân xoa xoa cho cậu.

Nhưng mà cậu còn chưa tới phòng ngủ, liền thấy Trần Tân đang soi gương.

Trần Tân hiện tại đã không có ngũ giác của lính gác, Tề Lý Cách đến cũng không hề biết. Tề Lý Cách liền đứng ở cạnh cửa nhìn Trần Tân cởi áo ngủ, sau đó soi cả người trong kính ở tủ treo quần áo.

Trần Tân, hoặc là nói Trần Tân trong thân thể Tề Lý Cách lộ ra biểu tình hài lòng, Tề Lý Cách ở này góc độ tuy rằng không nhìn thấy biểu tình Trần Tân, nhưng trông thấy động tác thân thể của Trần Tân liền có thể suy đoán ra anh kỳ thực có chút cao hứng nho nhỏ.

Trần Tân nhìn nửa người trên một chút, sau đó lại kéo quần pyjamas nhìn bên trong một chút.

Tề Lý Cách đứng ở phía sau nén cười, nghĩ thầm Trần tiên sinh ngài thật là biết giả vờ, mới vừa rồi còn giội nước lạnh em, kết quả bây giờ mình đi nhìn trước tiên.

Liền ngay lúc Trần Tân vươn tay xuống muốn sờ thử, Tề Lý Cách la lên: "Này, Bàn Tân!"

Trần Tân run một cái, trong nháy mắt kéo quần lại đàng hoàng, mặt không thay đổi quay lại.

"Anh đang làm gì thế?"

"Kiểm tra chỉ khâu dưới đáy quần pyjamas ngay hay chưa."

Ngài dùng mặt của em còn thật là ngay cả kỹ năng nghiêm trang nói hưu nói vượn của em cũng tiện thể học được! Trong lòng Tề Lý Cách chế nhạo Trần Tân, cũng nói: "Như vậy à, vậy em cũng phải kiểm tra một chút."

Tề Lý Cách cúi đầu kéo quần, mở to mắt nhìn thằng em Trần Tân, nhìn muốn sắp cứng rồi... Nhìn trần thân thể Trần Tân để làm cho thân thể Trần Tân cứng, Tề Lý Cách cảm thấy hình như có chỗ nào là lạ, mà lại có chút kích thích nhỏ...

"Tề Lý Cách! Đừng dùng mặt của anh cười thành bộ dạng ngu xuẩn kia!"

Nội tâm Trần Tân dự định mình phải gầm dữ dội một tiếng, cho Tề Lý Cách sợ đến quỳ xuống đất xin tha, mà lời vừa nói ra khỏi miệng, anh lại phát hiện cuống họng Tề Lý Cách không làm sao mở ra được, rống cũng rống không ra hơi, khí thế ngút trời vốn trong tưởng tượng trở nên ôn ôn nhu nhu, một chút hiệu quả cũng không có, Tề Lý Cách vẫn là vẻ mặt hạ lưu mà nhìn vào thân thể của anh.

Vẻ mặt biểu tình hạ lưu nhìn chằm vào chính mình, Trần Tân không khỏi nghĩ lại mình bình thường ở trên giường có phải là cũng thường dùng vẻ mặt này nhìn Tề Lý Cách... Ngẫm lại liền có chút phỉ nhổ bản thân.

Tề Lý Cách về nhà bếp làm cơm, Trần Tân đứng ở bên cạnh nhìn cậu.

Tề Lý Cách thấy Trần Tân không nói lời nào, liền theo thói quen làm nũng, bản thân người nói: "Anh không tới ôm em một cái sao?"

Trần Tân liền nhìn thân thể của mình... Anh cảm giác mình hình như sắp mù, đành phải là không nói một lời che kín mặt chạy về phòng khách, để lại Tề Lý Cách còn duy trì tư thế vẹo mông cô đơn trơ trọi.

Hôm nay Tề Lý Cách nấu cháo, theo như thường lệ mà nói, đồ gì nóng sẽ nên để cho Trần Tân đến bưng. Mà Trần Tân hiện tại không có chút nào muốn quân tâm chết sống của bản thân, rốt cuộc để cho Tề Lý Cách tự mình bưng đồ ra.

Tề Lý Cách cảm thấy nội tâm vô cùng trống vắng, Trần Tân cảm thấy dạ dày rất không thoải mái, hai người nhìn nhau không nói lời nào.

"Bàn Tân, coi như anh có khuynh hướng tự ngược, bây giờ linh hồn này còn là của em đó! Lẽ nào anh chỉ thích ***** em thôi sao!" Tề Lý Cách đau thương chất vấn Trần Tân.

(~ bản raw ghi là *, chắc là bị quét chữ 18+ rồi, mà ai muốn hiểu sao hiểu ha:v)

Trần Tân bị hỏi như vậy có chút xấu hổ, nghĩ thầm mình thực sự là không nên, lúc như thế này anh cần phải giống như Prometheus an ủi Mập Mạp mà chăm sóc Tề Lý Cách, anh thế nhưng còn nghĩ đông nghĩ tây bởi vì chuyện nhỏ lung ta lung tung!

Nhưng mà anh vừa ngẩng đầu lên, liền thấy vẻ mặt ai oán của mình, dáng dấp kia nói có không khỏe bao nhiêu thì có bấy nhiêu, anh vốn định sờ đầu Tề Lý Cách, tay duỗi ra vẫn cứ đổi thành sờ sờ lên ghế sofa...

"Bé ngoan, anh đương nhiên không phải chỉ thích ***** em, mà điều kiện tiên quyết là khi ***** em không có gương mặt của anh..."

"Anh rất ghét gương mặt của mình sao?"

"Anh chỉ thích mặt của em, gương mặt những người khác đều là vớ va vớ vẩn, bao gồm cả anh."

Tề Lý Cách thật lòng cảm thấy Trần Tân sống đến tuổi này thật không dễ dàng, rõ ràng đều đẹp trai đến mức trời giận người oán như thế mà còn không hài lòng.

Chờ sau khi hai người đổi trở lại, cậu nhất định phải mỗi ngày hôn thêm Trần Tân mấy cái, mỗi ngày tán thưởng Trần Tân đẹp trai hết sức.

Hai người yên lặng húp cháo, Tề Lý Cách ướp chút dưa muối, mùi vị rất ngon, bọn họ đều yêu thích. Tề Lý Cách trộn dưa muối trong cháo, trực tiếp xì xà xì xụp mà húp hết cháo.

Cậu húp hai ngụm, liền lại nghe thấy Trần Tân dùng tiếng nói của cậu lớn tiếng nói: "Nhai ba mươi lần!"

Thanh âm kia của mình làm sao rống cũng không đến nỗi hù người, Tề Lý Cách lần này không nghẹn, vẫn có thể lập tức rống trở lại: "Anh quản em!"

Cậu vừa hống một tiếng, đổi lại Trần Tân chẹn họng. Cậu không nghĩ tới âm lượng sẽ lớn như vậy, mình cũng sợ hết hồn.

Trần Tân ho đến nước mắt chảy đầy mặt, vừa ho vừa bắt đầu kiểm điểm bản thân, nhắc nhở sau này mình nói chuyện nhỏ giọng một chút, bằng không Tề Lý Cách sớm muộn sẽ bị anh hù thành bệnh tim.

Hai người không nói gì nói liền ăn bữa sáng xong, vượt qua một bữa cơm trầm mặc nhất từ khi bọn họ kết hợp cho tới nay.

Cơm nước xong xuôi, Trần Tân đi rửa chén nếu như đây là nhà Tề Lý Cách, anh sẽ vứt hết bát vào máy rửa chén, nhưng bây giờ ở nhà mình, anh chỉ có thể tự mình rửa. Lúc này anh rửa rất chậm, chỉ sợ sơ ý làm bể chén, sẽ làm bị thương thân thể Tề Lý Cách.

Anh rửa chén xong về phòng khách, chỉ thấy Tề Lý Cách co một chân trên ghế sofa, một chân đặt ở trên khay trà, cầm máy chơi game đánh chíu chíu. Trần Tân tuy rằng cũng thích làm ổ trên ghế sofa, nhưng anh không thể ngồi thành kiểu tư thế kia, muốn anh ngồi thành tư thế kia dứt khoát để anh tự chặt hai chân luôn đi.

Trần Tân hít sâu một hơi, để cho mình thả lỏng.

"Bé ngoan, nếu như đến ngày mai chúng ta đều không đổi lại, em có biết nên làm gì sao?"

"A..." Tề Lý Cách gãi gãi đầu, không chút để ý đáp: "Anh gọi điện thoại giả làm phụ huynh, nói em đau bụng, sau đó giúp em xin phép nghỉ về quân bộ?"

"Xin lỗi, em vẫn là học sinh tiểu học, nhưng anh không phải."

" Vậy thì... trốn việc?"

"Aspers là do em mở, mà quân bộ không phải do anh mở, quân bộ nếu như là do anh mở thì đã sớm thống nhất vũ trụ rồi."

"Thật phiền phức, xem ra em có lẽ phải thay anh đi làm."

"Đúng." Trần Tân tiến lên, rút đi máy chơi game Tề Lý Cách, nói tiếp: "Bây giờ bắt đầu, em phải học đóng giả anh."

"Nhất định phải?"

"Ừm, bởi vì ngày mai anh phải làm mẫu điều khiển cơ giáp cho cấp dưới, dáng dấp kia của em vừa nhìn chính là hàng nhái."

Tề Lý Cách ủ rũ, nghĩ ngày mai nhất định vô cùng khốc liệt. Nghĩ đi nghĩ lại cậu nhớ tới một chuyện, nhất thời có chút hả hê.

"Bàn Tân, nói cho anh biết, anh cũng phải đóng giả em."

Trần Tân cứng đờ.

"Ngày mai có cuộc hẹn trước với một nhóm khách quen! Anh phải thay em đi gặp khách hàng!"

Nhìn vẻ mặt Trần Tân chết không thể luyến, Tề Lý Cách vui vẻ cười ha ha, theo thói quen vươn tay đến ôm Trần Tân, tiếp đó bị Trần Tân hung dữ mà đạp sang một bên.

"Cái thứ đồ quỷ đồ yêu gì vậy, cút sang một bên!"

Bình luận

Truyện đang đọc