PHÒ MÃ THƯỢNG CÔNG CHÚA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Tương Khuynh vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một vị phụ nữ trung niên đang khóc lóc, trong miệng liên tục nói: ""Khuynh nhi a, ngươi rốt cuộc cũng chịu tỉnh! Đại phu nói khả năng ngươi tỉnh lại là rất thấp! Làm cho nương lo lắng gần chết phải ở đây canh ngươi ba ngày ba đêm a, rốt cuộc thì ngươi cũng chịu tỉnh! Tiểu Thúy, nhanh đi thư phòng nói cho lão gia biết Khuynh nhi đã tỉnh!""

Nha hoàn đứng bên cạnh vị phụ nữ trung niên tên là Tiểu Thúy, nghe vậy liền vội vã chạy như bay đi thỉnh lão gia, còn vị phụ nữ lớn tuổi thì lại ghé vào người Vương Tương Khuynh tiếp tục khóc rống lên, vừa mở mắt ra Vương Tương Khuynh còn đang mơ mơ màng màng nhìn về phía phụ nữ kia. Vài giây sau, cũng không ngăn cản nữ nhân ấy khóc, cũng không hỏi cái chuyện quái quỉ gì đang xảy ra ở đây, mà lẳng lặng đặt tay lên ngực, vốn nơi đó đáng lý ra phải là đồi núi mà hiện tại chỉ cảm nhận được vùng đất bằng phẳng, không khỏi kinh hoàng: ""Vếu ta đâu! Vếu ta đâu! Cặp vếu cup B của ta đâu!!""

Người phụ nữ vội vã lấy tay che miệng Vương Tương Khuynh, nhích tới gần bên tai nàng nhỏ giọng nói rằng: ""Khuynh nhi a, vếu của ngươi đã được bó lại rồi, nương để cho ngươi từ nhỏ nữ phân nam trang mà, ngươi quên rồi sao? Chả lẽ bị đập hư đầu? Ngươi chớ để lộ chuyện này ra, cũng đừng để cho người khác biết chuyện này!"" 

Lúc này, một lão nam nhân bước vào, người này vừa bước vào liền chạy đến gần Vương Tương Khuynh cầm lấy tay nàng, trong mắt chứa lệ: ""Khuynh nhi, cục cưng của ta a, ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Cái tên dám quăng bình rượu vào ngươi, ta đã bắt giam hắn vào trong đại lao, ta sẽ kêu người hảo hảo giáo huấn hắn! Ngươi hiện nay là nhi tử duy nhất trong nhà a, gia nghiệp của ta còn chờ ngươi đến kế  thừa đây!""

Đối với tình huống trước mắt, Vương Tương Khuynh rốt cục bừng tỉnh! Nhận thấy được trước mắt không phải Sư Phong tự, trên giường cũng chỉ có một mình nàng, không khỏi mặc niệm trong lòng: ""Nhất định là do phương thước mở mắt của ta sai! Nhất định là vậy! Ở đây đâu phải Sư Phong tự! Không phải gian phòng ở Sư Phong tự a!"" Vương Tương Khuynh vừa mặc niệm vừa chậm rãi nhắm hai mắt lại, lần thứ hai chậm rãi mở ra, không thay đổi, đều như cũ! Tại sao có thể như vậy! Sư Phong tự đâu! Đây đâu phải gian phòng ngủ ở Sư Phong tự đâu! Chẳng lẽ ta xuyên qua? Sư Phong tự a! Ta rõ ràng không phải ở trong phòng ngủ sao?

""Tê ~ Cái ót đau quá."" Vương Tương Khuynh cảm nhận được từng đợt đau nhói ở phía sau ót, cảm giác rõ ràng như vậy, không phải đang nằm mơ! Nhìn hai người trước mắt, cẩn thận dò hỏi: ""Các ngươi là ai? Đây là ở đâu?""

Trời má, ta xuyên cmnr!!! Vương Tương Khuynh sau đó hỏi một đống vấn đề kỳ quái (ở đâu kỳ quái a! Không phải hỏi các ngươi là ai, nơi này là chỗ quỉ nào, thuộc triều đại nào, quốc quân là ai, ta là ai những vấn đề cơ bản này thì kỳ quái cái rấm!!!), rốt cục hiểu rõ được tình huống hiện tại. Nơi này là Tống triều, thế nhưng Hoàng đế cũng không gọi triệu cái gì, đều không phải trần kều binh biến thành lập Tống Vương triều, Tống triều quốc quân niêm hiệu là Mộ Dung Trí, đăng cơ được một năm, mới mười sáu tuổi.

Okay, có thể ta đã bị xuyên qua một triều đại không có tên tuổi trong lịch sử. Về phần thân thể nguyên chủ, cũng tên Vương Tương Khuynh, năm nay mười tám tuổi, trong lúc đi dạo phố đi ngang qua một cái tửu lâu, không ngờ bị bình rượu đập trúng cái ót, sau đó thì hôn mê sâu, nhưng cái quan trọng là cái tên côn đồ uống say ấy, đã bị bắt vào đại lao. Lão cha của Vương Tương Khuynh cũng chính là vị lão nhân trung niên trước mặt bắt hắn chứ ai, còn kêu lao đầu ở trong ấy hảo hảo giáo huấn hắn. Nếu như Vương Tương Khuynh thật sự bị một phát ngậm củ tỏi, Vương lão gia này nhất định sẽ đem hắn hành hạ muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong lúc ấy cũng có thể đem hắn đi bồi bên cạnh nhi tử của mình không chừng.

Vương Tương Khuynh ở đây xác định đã chầu ông bà rồi đó, mà Vương Tương Khuynh hiện tại cũng gọi là Vương Tương Khuynh, bất quá là người hiện đại hai mươi lăm tuổi. Hai vị trung niên trước mặt, cũng chính là cha mẹ của thân thể này, cha tên là Vương Khúc Ngang, năm nay bốn mươi tuổi, kinh doang tửu lâu và quán trà, là một thương nhân, nương tên là Trịnh Lệ Nương, so với cha nhỏ hơn một tuổi. Vương Tương Khuynh còn có hai người tỷ tỷ, đại tỷ Vương Tương Dong hai mươi mốt tuổi, đã lập gia đình, nhị tỷ Vương Tương Nhan mười chín tuổi, còn chưa lập gia đình, một mực ở bên cạnh lão cha để ý tú phường. Hiện tại Vương gia, ở tại Tống triều thủ đô —— thịnh đều —— sát vách —— phồn thành.

Lão Vương Tương Khuynh ( rõ ràng mới hai mươi lăm tuổi! Lão cái beep!!) ở hiện đại chính là người đứng đầu phòng làm việc mặt trắng nhỏ, sai, là tiểu bạch lĩnh* của phòng làm việc. Tốt nghiệp đại học Z chuyên ngành quản lý, sau khi vào công ty làm, chỉ hai năm đã an vị ở vị trí quản lý. Được đảng chiếu sáng! Sự nghiệp gặp nhiều thuận lợi, nhưng về mặc tình cảm thì trái ngược hoàn toàn! Đã tốt nghiệp hai năm, nhưng vẫn chưa có đối tượng, thời còn đi học thì phụ mẫu cấm nàng yêu đương, tốt nghiệp rồi thì thúc dục nàng đi tìm nhưng đào ở đâu ra a!

*Nhờ gg tỷ tỷ tra thì đc quả hình này:

Ba mẹ nàng mỗi ngày cứ thúc dục nàng nhanh chóng tìm một đối tượng, đã vậy còn nói nếu như lễ mừng năm mới mà nàng không mang ai trở về thì cũng đừng xách mông về nữa. Thừa dịp cuối tuần gặp nhau, Vương Tương Khuynh chạy đi gặp thanh mai trúc mã của mình kể lể: ""Hạ a, ba mẹ bắt ta phải tìm được đối tượng đem về ngay lễ mừng năm mới a! Ta biết đi đâu tìm đây! Ngươi nói xem ta lớn lên lại xấu xí, tuy cao một mét bảy mươi lăm, thế nhưng ta lại không mập, thoạt nhìn như con cá khô, có thằng ngu nào thèm coi trọng ta chứ! A không, có mấy người nói tiểu Ải Tử coi trọng ta! Thế nhưng ta chứng mắt bọn hắn a! Hạ a, ngươi nói xem ta phải làm sao bây giờ a! Ta rõ ràng còn trẻ, vì sao phải phí công bắt ta đi tìm đối tượng chứ!""

Vương Tương Khuynh ở trước mặt Đinh Nhất Hạ lộ ra một mặt hài tử, nhìn không thành thục tí nào. Đối với việc Vương Tương Khuynh khóc lóc kể lể, Đinh Nhất Hạ chỉ nhàn nhã nói: ""Tìm nam không được, thì đổi sang tìm nữ đi. Cứ việc đi theo ánh sáng của đảng là được, nếu không được thì theo ta về, đem ta về báo cáo kết quả công tác là được thôi."" Qủa nhiên, bạn thân đúng kiểu thân ai nấy lo, nếu làm theo chủ ý của nàng, đem nữ nhân trở về cùng, khẳng định một phút sau xác cmnđ ngồi xe lăn quá!

Đinh Nhất Hạ dừng một chút, bỗng nhiên nghĩ đến trước đó vài ngày nghe đồng nghiệp nói đến Quá Sư Phong tự, liền hướng Vương Tương Khuynh nói rằng: "Khuynh Khuynh, ta nghe nói Sư Phong tự cầu nhân duyên cầu tiền đồ vân vân đều rất linh, nếu không chúng ta đi Sư Phong tự cầu nhân duyên đi?"

Vương Tương Khuynh đối với việc cầu thần, bái phật căn bản là không tin, năm rồi chẳng bao giờ chùa miếu gì cả, không chịu nổi việc hai mươi lăm tuồi rồi còn không có đối tượng, chỉ đành ôm hi vọng thử xem vậy.

Quyết định nhanh rọn, cuối cùng hai người đi Sư Phong Sơn, tới Sư Phong tự cầu nhân duyên. Vương Tương Khuynh cầu được nhất ký, cầm ký lĩnh trương ký văn, chỉ thấy ký văn viết: "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, cách nhưng thiên niên bất cách duyên" cầm ký văn đưa cho lão hòa thượng đoán xâm, lão hòa thượng hai tay tạo thành chữ thập, niệm phật "A di đà phật", tiếp nhận ký văn trong tay Vương Tương Trương, nói rằng:

"Thí chủ nếu là cầu nhân duyên, cơ duyên đã tới rồi, không bằng ở đây ngủ lại một đêm, ngày mai hẳn xuống núi. "

Tiểu hòa thượng mang Vương Tương Khuynh cùng Đinh Nhất Hạ tới tiểu thiện phòng, sắp xếp cho các nàng ở đây nghỉ ngơi. Ăn xong cơm chay chùa đưa tới, Đinh Nhất Hạ cùng Vương Tương Khuynh liền nằm ở trên giường nói chuyện phiếm, trò chuyện một hồi liền ngủ mất. Chờ Vương Tương Khuynh tỉnh lại, thì đã thấy một người phụ nữ trung niên ghé vào người nàng khóc rống.

Xuyên thì xuyên, nhưng miễn còn sống là mừng rồi! Theo tình hình này, chắc hẳn là nhập hồn rồi, nghĩ vậy Vương Tương Khuynh không khỏi lo lắng bản thân ở hiện đại, sẽ không trở thành một cái xác không hồn đi! Đến lúc đó mong rằng không có tin tức việc một nữ tử bất ngờ chết trong chùa miếu! Quên đi, quên đi, chuyện ở hiện đại bỏ qua một bên đi, nên lo cho bản thân ở cổ đại này thì tốt hơn. Nghe Vương lão nương nói từ nhỏ đã phải nữ phẫn nam trang, xem ra ngay cả vị lão cha cũng không biết, phỏng chừng vì không muốn lão cha nạp thiếp nên mới để mình nữ phẫn nam! Hoàn hảo là bị đập đầu, có lý do chính đáng cho việc mất trí nhớ a. Qủa nhiên đúng như trong truyện mỗi lần xuyên đều lấy cái lý do này ra, thôi thì từ nay về sau bắt đầu sinh sống ở cổ đại vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc