PHÒ MÃ THƯỢNG CÔNG CHÚA

Mộ Dung Mẫn câu khóe môi, "Không nghĩ tới năng lực nói sang chuyện khác của hắn càng ngày càng thâm hậu, một giây trước còn đang nói với nàng việc của bằng hữu, sau đó lại nói không muốn đi Hàm Lâm Viện mà muốn đi thăm quý phủ của ta...", thấy Vương Tương Khuynh vòng vo không vào trọng tâm câu chuyện, liền cũng chỉ có thể theo ý Vương Tương Khuynh nói rằng: "Ngày đầu tiên không đi Hàn Lâm Viện, mà muốn theo ta quay về phủ trưởng công chúa, bộ ngươi không sợ sau này Trình đại học sĩ chửi ngươi vì tội lười biếng sao?"

"Ách, không sợ, không sợ, còn có Mẫn Mẫn mà! Mẫn Mẫn của ta là trưởng công chúa, xem ai dám mắng ta!" Vương Tương Khuynh cười cong cả mắt, "Huống hồ bá quan văn võ đều nghe là hoàng thượng gọi ta với ngươi đi theo, cho nên bọn họ cũng không dám nói cái gì!" Nói xong kéo kéo ống tay áo Mộ Dung Mẫn.

"Mẫn Mẫn, chúng ta hiện tại ra cung đi! Ta trước tiên mang ngươi đi Vương phủ nhìn một cái, còn có còn có, Mười Ba cùng Liên Hoa nhất định không nghĩ tới ngươi là trưởng công chúa đâu!"

Thư Lan nghe Vương Tương Khuynh nói Mười Ba cùng Liên Hoa nhất định không nghĩ tới chủ nhân chính là trưởng công chúa, thì nhịn cười không được mà bật cười thành tiếng "hi hi", thấy Mộ Dung Mẫn quay đầu liếc mắt trừng nàng, liền lấy tay che miệng mình, cúi đầu, trong lòng im lặng cảm thán, "Thiệt là tội nghiệp thiếu gia của Vương gia a! Mọi người bên cạnh hắn đều đã biến thành tiểu gián điệp của trưởng công chúa mà cũng không biết! Khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình ngươi ngu ngốc, tới ngày hôm nay mới biết được thân phận trưởng công chúa của nhà ta!"

Mộ Dung Mẫn quay đầu lại nói: "Đều nghe Tương Khuynh đi, trước tiên đến Vương phủ, rồi sau đó về phủ trưởng công chúa." Trong lòng cảm thán, "Tính tình Tương Khuynh sao lại thay đổi nhiều như vậy, trước đây ôn hòa lễ độ, hiện tại, hiện tại, hiện tại..." Mộ Dung Mẫn suy nghĩ chỉ chốc lát mới nghĩ ra được, "Hiện tại thì giống như tiểu hài tử, tựa hồ thích làm nũng?" nghĩ đến đường đường là một đại nam nhân dĩ nhiên lại hướng nàng làm nũng, Mộ Dung Mẫn trong lòng không khỏi run lên.

"Ai, thật sự ái tình có thể làm thay đổi con người sao?" Ngược lại vừa nghĩ, "Tựa hồ ta cũng có chút không giống ta..."

Nghe được tiếng Thư Lan cười, Vương Tương Khuynh nhịn không được hai mắt nhìn sang Thư Lan, "Đúng là khó hiểu cười cái quái gì chứ! Chẳng lẽ đầu óc nha đầu kia có bệnh?" nhưng nghe được Mộ Dung Mẫn nói tất cả đều nghe theo ý mình, liền vội vàng nắm tay Mộ Dung Mẫn đứng lên, nói: "Đi thôi đi thôi, Mẫn Mẫn, chúng ta hiện tại đi thôi!"

Vương Tương Khuynh khẩn cấp muốn mang Mộ Dung Mẫn đi xem ngôi nhà sau này sẽ thuộc về hai nàng, tuy rằng hình như Mộ Dung Mẫn là trưởng công chúa nên sẽ không cần phải ở đâu khác ngoài phủ trưởng công chúa.

Đãi ngộ giữa Trưởng công chúa cùng thần tử bình thường chính là không giống nhau, Vương Tương Khuynh làm chức quan thất phẩm, ở trong cung chỉ có thể đi bộ, mà Mộ Dung Mẫn lại được cưỡi ngựa thậm chí xe ngựa còn có thể trực tiếp ra vào hoàng cung. Dựa hơi Mộ Dung Mẫn, Vương Tương Khuynh rốt cục có thể ngồi xe ngựa ra cung.

Bên trong xe ngựa, Mộ Dung Mẫn ngồi ở giữa đối diện với hướng cửa xe, Thư Kỳ Thư Cầm ngồi bên trái, còn bên phải Thư Lan đang ngồi, Vương Tương Khuynh tiến vào bên trong liếc mắt nhìn Thư Lan, "Nhất định là đầu óc có vấn đề, nếu không hai người kia lại xa lánh ngươi không muốn cùng ngươi ngồi chung một chỗ!" Trong lòng im lặng bổ xung, chủ tử ngươi thật lương thiện không chê ngươi đều óc có vấn đề mà mang ngươi đi theo hầu bên cạnh, nghĩ nghĩ lại cảm thấy thương nha đầu kia, nghĩ thầm người khác ghét bỏ nàng, vậy bản thân hẳn nên giống như Mẫn Mẫn thiện lương không nên bởi vì đầu óc của nàng có vấn đề mà ghét bỏ nàng, liền chủ động ngồi bên cạnh Thư Lan.

Thư Lan thấy Vương Tương Khuynh dĩ nhiên ngồi ở bên cạnh mình, sợ đến mức nhảy dựng lên, không cẩn thận đụng vào nóc xe ngựa: "Ôi chao, ngươi..ngươi..ngươi sao lại ngồi ở bên cạnh ta?"" Nói xong sợ hãi nhìn Mộ Dung Mẫn.

"Công chúa, ta cùng hắn không có quen biết đâu..." Thư Lan nhìn công chúa nhà mình sợ nàng vì chuyện này mà ghen, cũng không biết Vương công tử nghĩ như thế nào, không ngồi ở bên cạnh công chúa mà lại ngồi bên cạnh nàng.

Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh ngồi ở bên cạnh Thư Lan, nhất thời không rõ Vương Tương Khuynh vì sao lại ngồi ở đó, thấy Thư Lan phản ứng lớn như vậy, còn nói nàng cùng Vương Tương Khuynh không quen biết, chỉ cảm thấy buồn cười, "Phì! Thư Lan thế nào cũng trở nên thú vị như thế!" khẽ cười một tiếng, sau đó mới lo lắng nói: "Đều ngồi xuống đi, đừng nháo, Tương Khuynh, ngươi tới ngồi bên cạnh ta này." Vừa nói, Mộ Dung Mẫn nhích người qua bên cạnh.

"Ách, ai, không nghĩ tới nha đầu này dĩ nhiên thật sự có bệnh a, đã vậy còn hại mình vọng tưởng a..." Vương Tương Khuynh xấu hổ đứng dậy, đi đến bên cạnh Mộ Dung Mẫn, thấy nàng ngồi ngay ngắn cũng không dám làm bậy mà ngồi xuống, đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn Mộ Dung Mẫn, trong lòng im lặng giải thích.

"Ta chỉ là thấy nha đầu kia đầu óc không chỉ có chút vấn đề mà còn bị hai đứa nha hoàn kia ghét bỏ cho nên mới thương cảm nàng mà thôi, không nghĩ tới nàng ta dĩ nhiên phản ứng như vậy..."

Chờ tất cả mọi người ổn định hết, Thư Lan mới hướng xa phu bên ngoài nói một câu: "Đi Triệu phủ."

Vương Tương Khuynh nghiêng đầu, nội tâm nghi hoặc, "Ngươi thế nào biết Lâm phủ vốn là Triệu phủ? Xa phu thế nào biết ngươi nói triệu phủ kia là ở đâu? Thịnh Đều hẳn là không chỉ có một tòa Triệu phủ đi..."

Thư Lan sau khi nói xong quay đầu lại, lơ đãng nhìn sang Vương Tương Khuynh, thấy ánh mắt hắn hiện lên tia nghi hoặc nhìn mình, không thể làm gì khác hơn là quay đầu sang hướng khác, coi như không nhìn thấy gì, trong lòng thầm niệm, "Ta không thấy, không thấy gì hết, nghìn vạn lần đừng hỏi ta cái gì, ta cái gì cũng không biết, ta chỉ là tiểu người hầu đi theo bên cạnh trưởng công chúa thôi..."

Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh cứ nhìn chằm chằm vào người hầu Thư Lan đi theo bên cạnh mình, liền ho nhẹ một tiếng, Vương Tương Khuynh vừa nghe, thu hồi ánh mắt, ngược lại cúi đầu nhìn hai tay đang để ngay ngắn trên đầu gối, trong lòng sớm đã cảm thấy có chỗ không hợp lý, vừa nghĩ dĩ nhiên phát hiện có rất nhiều vấn đề vẫn bị mình quên mất. Nội tâm do dự hồi lâu, vẫn là ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Dung Mẫn, cắn môi, hỏi: "Mẫn Mẫn, ta có thể hỏi vài vấn đề sao?"

Vương Tương Khuynh cho dù biết đáp án cho những nghi vấn trong lòng mình, nhưng vẫn muốn để Mộ Dung Mẫn chính miệng giải đáp nghi hoặc của mình. Nếu bản thân đã biết được đáp án, nhưng lỡ như chỉ là hiểu lầm, vạn nhất bởi vì vậy mà khiến cả hai xảy ra mâu thuẫn, còn không bằng ngay từ đầu thẳng thắn hỏi ra thì hơn, nếu giống như những gì mình suy nghĩ, thì ngược lại đến phiên mình lừa dối Mộ Dung Mận, không khỏi sầu lo vạn phần, bất giác nhíu thật chặt chân mày lại. 

Mộ Dung Mẫn vừa nghe Vương Tương Khuynh muốn hỏi mình vấn đề, lại thấy hắn cau mày nhìn nàng, trong lòng lộp bộp một chút, suy nghĩ một chút xem bản thân đã làm gì có lỗi với Vương Tương Khuynh hay không, chính là chỉ có một chuyện duy nhất, liền bình tĩnh, đạm nhiên mà hỏi thăm: "Tương Khuynh có vấn đề gì muốn hỏi ta? Nếu như ta biết, nhất định sẽ thành thật trả lời ngươi."

Vương Tương Khuynh suy nghĩ một chút, không biết nên mở miệng hỏi vấn đề này thế nào, suy tư một chút, mới mở miệng hỏi: "Mẫn Mẫn, trưởng quầy Đón Khách lâu cùng ngươi có quan hệ như thế nào? Là sản nghiệp của ngươi sao? Vị trưởng quầy Trương Toàn kia, có đúng hay không là người của ngươi?" Vương Tương Khuynh suy nghĩ một chút chuyện xảy ra sau khi bản thân tới Thịnh Đều, liền đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra, vấn đề đầu tiên, tất nhiên là về Đón Khách lâu. 

"Ta mới đến Thịnh Đều, ngươi liền biết được, lúc trời tối ngươi đã an vị ở phòng khách chờ ta xuống, ta đoán hẳn vị Trương chưởng quầy Đón Khách lâu kia đã tới nói cho ngươi biết đi." Vương Tương Khuynh cười cười, "Kỳ thật ta nên nghĩ ra sớm có phải hay không? Phản ứng của ta đúng là có chút trì độn."

Thư Lan nghe hắn nói như vậy, oán thầm nói: "Ngươi không phải có chút trì độn a, ngươi rõ ràng là phi thường trì độn!"

Mộ Dung Mẫn than nhẹ một tiếng: "Tương Khuynh có phải trách ta hay không? Trương chưởng quầy chính xác là người của ta, ta dặn hắn bất cứ khi nào cũng phải chú ý tới ngươi, nếu có phát sinh chuyện gì liền lập tức nói cho ta biết."

Vương Tương Khuynh mỉm cười: "Sao lại trách ngươi. Chỉ bất quá..." Nói đến đây Vương Tương Khuynh liền dừng lại, dùng tay phải mò vào trong tay áo trái, từ túi tay áo móc ra năm mươi lượng bạc đưa cho Mộ Dung Mẫn.

Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh đưa cho mình năm mươi lượng bạc, nhất thời không kịp phản ứng không hiểu hắn đây là có ý gì, ngây ngốc nhìn chằm chằm năm mươi lượng bạc kia, thầm nghĩ "Số tiền này, hình như có chút ít đi..."

Thấy Mộ Dung Mẫn nhìn chằm chằm năm mươi lượng trong tay mình không nói lời nào, Vương Tương Khuynh giải thích: "Năm mươi lượng bạc này là do Trương chưởng quầy đưa cho ta. Ngày ấy ta trả phòng, tìm Trương chưởng quầy tính tiền, vậy mà hắn nói ngươi đã thay ta thanh toán tiền thuê phòng, cho nên tính toán còn dư lại năm mươi lượng bạc, liền đưa cho ta." Vương Tương Khuynh nói xong, như cũ đặt cầm trong tay, cầm năm mươi lượng bạc trong tay để trước mặt nàng, chờ Mộ Dung Mẫn tiếp nhận.

Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh giải thích xong, ngẫm lại thì năm mươi lượng như thế, không biết có nên lấy hay không. Thấy Mộ Dung Mẫn lo lắng không lấy, Vương Tương Khuynh liền thu hồi tay nói rằng: "Hay là tính như vầy đi, sau này của ta coi như là của ngươi, vậy tiền thuê phòng này, ta sẽ không đưa cho ngươi, về phần năm mươi lượng bạc này, coi như là ngươi cho ta tiền tiêu vặt đi, ta lấy nha."

Thấy Vương Tương Khuynh thu hồi tay, Mộ Dung Mẫn mới hồi phục tinh thần lại, hỏi: "Sau này của ngươi thì đều là của ta?"

"Đúng vậy, sau này ta có gì toàn bộ đều là của ngươi, của ngươi... đồ của ngươi thì cũng là của ngươi..." Vương Tương Khuynh vốn định không biết xấu hổ nói một câu của ngươi thì là của ta, nhưng ngẫm lại phải chân thành như vậy thì chẳng khác nào như mấy tên tiểu bạch kiểm, dù sao mình chỉ là thương người ấy, mà Mộ Dung Mẫn là trưởng công chúa, thôi thì tự mình đa tình vậy.

Mộ Dung Mẫn cười gật đầu, "Tương Khuynh thật đúng là có ý tứ!" dừng một chút, lại hỏi: "Tương Khuynh, ngươi vừa nói sẽ không trách ta, vậy nửa câu sau chỉ bất quá là cái gì?"

Thấy Mộ Dung Mẫn hỏi, Vương Tương Khuynh làm bộ lơ đãng nhìn qua ba người Thư Lan, thấy các nàng đều nhìn mình, liền bình tĩnh, chậm rãi nói rằng: "Mẫn Mẫn, ta ở trong Đón Khách lâu đều là do ngươi phân phó, ngươi... ngươi không cảm thấy ta có chút giống như tiểu bạch kiểm sao..." Vốn muốn giữ cho mình một chút hình tượng, vậy mà tự mình lại nói bản thân như vậy, càng nói âm thanh càng ngày càng nhỏ dần, bên tai cũng ửng đỏ, không chỉ vậy mà toàn bộ gương mặt cũng ửng đỏ.

Ba người Thư Lan nghe Vương Tương Khuynh tự nói mình giống tiểu bạch kiểm, nội tâm cảm thán, "Thật không nghĩ tới Vương công tử có thể tự mình hiểu lấy a! Dĩ nhiên biết bản thân giống như tiểu bạch kiểm!" Thấy hắn đỏ cả mặt, nội tâm càng cảm thán, "Thật không nghĩ tới một đại nam nhân mà lại dễ dàng xấu hổ đỏ mặt như vậy, như một tiểu cô nương!"

Vương Tương Khuynh nếu nghe được, thật muốn hướng các nàng rống một câu: "Ta vốn chính là một cô nương a!"

Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh đỏ mặt, nhớ tới lúc ở trong đại điện Vương Tương Khuynh không để ý tới thân phận của nàng mà làm liều, câu khóe môi một cái mỉm cười, bày ra bộ dáng trưởng công chúa, lo lắng nói: "Nói như thế, Tương Khuynh thật là có điểm giống tiểu bạch kiểm đó! Huống chi bản cung vốn là trưởng công chúa, Tương Khuynh nếu sau này làm phò mã của bản cung, việc làm tiểu bạch kiểm không phải đã định rồi sao..."

Vương Tương Khuynh nghe Mộ Dung Mẫn nói như vậy, trên mặt ửng đỏ càng sâu: "Mẫn Mẫn, ta..."

Thấy Vương Tương Khuynh ngượng ngùng không nói ra lời, Mộ Dung Mẫn cười khúc khích, nói rằng: "Được rồi được rồi, không đùa ngươi nữa. Nói vậy, Tương Khuynh hẳn còn vấn đề khác muốn hỏi, không bằng đem toàn bộ nghi hoặc trong lòng hỏi ra hết đi." Thấy đùa giỡn đủ rồi, Mộ Dung Mẫn liền dời đi trọng tâm câu chuyện, để Vương Tương Khuynh giảm bớt xấu hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc