PHÒ MÃ THƯỢNG CÔNG CHÚA

Chờ Vương Tương Khuynh ăn cơm tối xong, trở lại Đón Khách lâu đã là giờ Tuất*. Chưởng quầy thấy Vương Tương Khuynh rốt cục đã trở về, vội vã từ trong quầy chạy đến trước mặt Vương Tương Khuynh, từ trong áo lấy ra tờ giấy Mộ Dung Mẫn gửi, đưa cho Vương Tương Khuynh, nói:

*Từ 19 giờ đến 21 giờ tối.

"Vương công tử, sáng nay Triệu công tử đến tìm ngươi, nhưng lúc đó ngươi còn chưa trở về cho nên để lại tờ giấy này bảo ta giao lại cho ngươi!"

"Mẫn Mẫn kêu ngươi giao cho ta?" Nói xong, tiếp nhận tờ giấy mở ra nhìn, trong lòng có chút không yên.

"Chẳng lẽ do ta đi ra ngoài dạo cùng Tú Uyển cho nên Mẫn Mẫn sinh khí sao? Cũng không đến mức đó đi! Chẳng lẽ do bọn hắn nói nhăn nói cuội gì đó?" Vương Tương Khuynh tay phải nắm lấy vai chưởng quầy hỏi:

"Ngươi đã nói nhăn nói cuội gì với Mẫn Mẫn phải không? Vì sao nàng lại nói như vậy!"

Chưởng quầy thấy Vương Tương Khuynh tức giận, đành giải thích nói: "Triệu công tử sớm tới tìm ngươi, thấy ngươi không có ở đây nên hướng ta hỏi ngươi đã đi đâu. Ta... ta chỉ nói hắn rằng ngươi cùng Lâm cô nương đã đi ra ngoài, mà ta cũng chưa từng nói cái gì khác a!"

"Ngươi chỉ nói ta cùng Lâm cô nương đi ra ngoài? Cũng chưa từng nói cái gì khác?"

"Không có! Thật sự không có a! Nga, ta còn nói cho Triệu công tử biết trước đó có rất nhiều người tới tìm ngươi để nghe chuyện xưa, còn hảo tâm kể cho bọn họ nghe chuyện Lương Chúc, tới khi Lâm cô nương tới tìm ngươi thì ngươi mới cùng nàng ấy ra ngoài dạo phố. Cái khác, thì thật sự không có. Mà Triệu công tử kia đã ở chỗ này chờ ngươi rất lâu, đến tận trưa mà vẫn không thấy ngươi trở về, mới có chút mất hứng, lưu lại tời giấy này bảo ta đưa cho ngươi."

"Bởi vì đợi ta rất lâu chưa thấy ta trở về nên mất hứng?" Vương Tương Khuynh tự nhủ, nói thầm một câu.

Lúc này, tiểu nhị đi ngang qua liền sáp tới: "Chưởng quầy, ngươi không phải đã nói Vương công tử cùng Lâm cô nương là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi sao?!"

Chưởng quầy bay tới tát lên đầu tiểu nhị một cái: "Nói bậy cái gì đó! Rõ ràng là ngươi nói bọn họ trời sinh một đôi! Ta làm sao dám ở trước mặt Triệu công tử ăn nói lung tung được chứ!"

Vị tiểu ca xoa đầu, cười ngay ngô nói: "Phải không? Hình như thật sự là do ta nói a. Bất quá Vương công tử cùng Lâm cô nương kia nhìn rất xứng đôi a, ta còn thấy Lâm cô nương kia tặng cho ngươi một cây sáo định ước a!"

"CMN! Ta thiến! Cái gì mà sáo định ước! Rõ ràng chỉ là quà tình bạn bình thường, như thế nào lại trở thành đồ định ước vậy hả?!"

Tiểu nhị vừa nói xong, thấy mặt Vương Tương Khuynh đen lại, vội vàng nói: "A! quên mất, có khách nhờ ta mang nước nóng cho họ." Nói xong, bật người rời đi, lưu lại chưởng quầy sắc mặt đen xì.

Liên Hoa lần đầu nhìn thấy thiếu gia nhà mình đen mặt như vậy, trong lòng không khỏi hiếu kỳ tờ giấy mà Triệu công tử lưu lại, liền lôi kéo cánh tay Vương Tương Khuynh: "Thiếu gia, trong tờ giấy Triệu công tử nói gì thế?"

Vương Tương Khuynh đem tờ giấy đưa cho Liên Hoa xem, nói: "Chính ngươi tự mình xem đi."

Chưỡng quầy xấu hỗ đứng tại chỗ, không biết nên nói gì, định mở miệng kiếm cớ chuồn lẹ, mắc công ở đây lại bị Vương Tương Khuynh tra khảo thì mệt. Nhưng chưa kịp nói thì Vương Tương Khuynh đã hỏi: "Chưởng quầy, ngươi có biết Triệu công tử kia nhà ở đâu không? Ta muốn đi tìm nàng."

Chưỡng quầy tất nhiên biết thân phận thật sự của Triệu công tử, còn biết nàng đang ở đâu nữa kìa, nhưng hắn không dám nói a, chỉ có thể lộ vẻ khó xử trả lời:

"Vương công tử, không phải do ta không muốn nói cho ngươi biết nơi ở của Triệu công tử, mà là ta không thể nói cho ngươi được. Không có sự chấp thuận của nàng, ta cũng không có gan nói a!" Chưỡng quầy còn kém quỳ xuống ôm đùi Vương Tương Khuynh vừa khóc vừa than, chỉ mong Vương Tương Khuynh đừng hỏi hắn nữa.

Vương Tương Khuynh nghe được, trong lòng thầm nghĩ "Không dám nói? Lẽ nào Mẫn Mẫn cũng giống như Tú Uyển, đều là con nhà quyền thế?" Nghĩ đến Lâm Tú Uyển không chút giấu diếm nói ra thân phận nữ nhi lễ bộ Thương thư của nàng, mà Mộ Dung Mẫn thì lại giấu diếm, không cùng nàng thẳng thắng, lại nghe Liên Hoa nói mình thích Mộ Dung Mẫn, không khỏi cười lạnh nói:

"Ha hả, không gặp thì không gặp, không muốn ta tìm thì ta sẽ không tìm, loại bằng hữu này, thà không có cũng được!" Nói xong, ánh mắt sắt lạnh nhìn thoáng qua Liên Hoa, tựa hồ muốn nói "Đây là ngươi nói thích?" xong bỏ lại Liên Hoa cùng Mười Ba, còn mình thì lên lầu.

Liên Hoa cầm tờ giấy, thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vương Tương Khuynh liếc mình, mà việc này trước nay chưa từng có, không khỏi sững sờ tại chỗ, không biết nên nói cái gì.

"Mình mới vừa giúp thiếu gia cùng Triệu công tử hiểu được tình cảm của nhau, cũng vừa làm thiếu gia tiếp thu tình yêu đồng giới a! Triệu công tử kia sao đột nhiên lại biến cục diện trở thành như vậy a!"

Mười Ba vốn là người ngoài cuộc, cho nên kéo y phục Liên Hoa: "Liên Hoa, thiếu gia đã lên rồi, chúng ta cũng mau đi thôi! Đây là chuyện riêng của thiếu gia cùng Triệu công tử, chúng ta vốn chỉ là hạ nhân đừng có nhiều chuyện xen vào." Suy nghĩ, lại bổ sung thêm.

"Ta thấy Lâm cô nương cũng rất tốt, đối với thiếu gia của chúng ta thẳng thắn, thành thật, ta xem Lâm cô nương cũng thích thiếu gia, bọn họ ở cùng một chỗ so với hai nam nhân ở chung thì tốt hơn nhiều."

"Ngươi thì biết cái gì! Hứ!" Liên Hoa hất ống tay áo xuống, bỏ Mười Ba ở đó còn bản thân thì tức giận, thở phì phò lên lầu.

Mười Ba nhìn theo bóng lưng của Liên Hoa, nhỏ giọng thầm nói:

"Rõ ràng là chuyện riêng của công tử, ngươi tại sao lại tức giận? Cứ như thiếu gia phụ ngươi vậy." Lắc đầu, cũng theo lên lầu.

Chưỡng quầy nghe Vương Tương Khuynh nói ra những lời ấy, trong lòng không khỏi băn khoăn, rốt cuộc có nên đem những lời Vương Tương Khuynh vừa nói bẩm báo cho công chúa không? Nếu nói khẳng định công chúa sẽ mất hứng, nhưng nếu không nói hậu quả ra sao bản thân cũng không biết, suy nghĩ mãi, rốt cuộc cũng có quyết định, liền tự mình đi tới phủ trưởng công chúa tìm Mộ Dung Mẫn kể hết đi.

Vương Tương Khuynh trở về phòng, nhớ tới vừa rồi, cảm thấy bản thân thật buồn cười, bởi vì Liên Hoa mới nói mấy câu, liền thật sự cho rằng bản thân thích Mộ Dung Mẫn. Ngay cả ở hiện đại cũng chưa từng nói yêu ai, tuy không thích nam sinh, cũng nhiều lần hoài nghi bản thân thích nữ sinh, có đúng hay không nàng thật sự thích Mộ Dung Mẫn đây? Bản thân nàng cùng Mộ Dung Mẫn chỉ mới ở chung hai ngày, Mộ Dung Mẫn ngoại trừ nói tên thật của nàng ấy ra, thì cũng không nói cho mình bất cứ cái gì khác cả. Cùng Lâm Tú Uyển ở chung một ngày, thì người ta đã thẳng thắn kể hết, đây mới thật sự là bằng hữu! Hay do bản thân nàng cùng Mộ Dung Mẫn, ngay cả thân phận bằng hữu cũng không tính.

Vương Tương Khuynh cười tự giễu, nói: "Đừng miên man suy nghĩ nữa, chờ sau khi thi xong, thì rời khỏi Thịnh Đều trở về Phồn thành bắt đầu cuộc sống phú nhị đại! Vô ưu vô lự, không thích không giận, không bao giờ thấy Mộ Dung Mẫn nữa!"

Liên Hoa quay về phòng của mình, đi tới đi lui hai ba vòng, trong lòng rối rắm không biết có nên đi qua phòng Vương Tương Khuynh xem xét tình hình hay không, thật sự lo lắng hắn vì chuyện khi nãy mà không thoải mái, nhưng lại sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh giá của Vương Tương Khuynh.

"Thiếu gia chắc đang rất ghét mình vì đã xen vào chuyện của hắn đi. Đều do ta, không nên xen vào chuyện tình cảm của thiếu gia cùng Triệu công tử." Liên Hoa nắm chặt tờ giấy, quyết định đi qua phòng Vương Tương Khuynh xem tình hình hiện giờ của thiếu gia. Vừa mở cửa phòng, liền thấy Mười Ba không biết từ bao giờ đã đứng ở trước cửa phòng nàng, không khỏi hoảng sợ.

"Mười Ba, bộ ngươi có bệnh hay sao! Hù chết ta a!"

Mười Ba cười "hề hề" nhìn Liên Hoa, giải thích:

"Ta đang chờ ngươi suy nghĩ xong, sau đó cùng đi nhìn thiếu gia thế nào!" Nói xong, liền lôi kéo Liên Hoa cùng nhau qua phòng sát vách.

"Thiếu gia, chúng ta có thể vào được không?"

Vương Tương Khuynh để Liên Hoa cùng Mười Ba vào, không đợi Liên Hoa nói xin lỗi, đã mở lời trước:

"Hoa nhỏ, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, bất qua sau này đừng nói ta thích Triệu công tử hay Triệu công tử thích ta nữa. Ta cần phải chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi, chờ thi xong lấy đại cái danh nào đó, rồi chúng ta trở về Phồn thành. Các ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Liên Hoa cắn môi, đem tờ giấy trả lại cho Vương Tương Khuynh:

"Thiếu gia, tờ giấy này ngươi giữ lại, ta cùng Mười Ba trước lui xuống."

- ----------------------

Edit: Ôi chao ~ rốt cuộc ta đang edit truyện BH hay ĐM thế này (?? A??)

Bình luận

Truyện đang đọc