PHỒN CHI CHI TRUNG

Bên này lúc Phó Chỉ Thực nhận được điện thoại của Khương Tự thì anh đang ở nhà ngủ trưa. Khó có được ngày nghỉ, hoạt động bữa tiệc gì cũng không muốn tham gia, chỉ muốn hẹn hò với Chu Công.

Sau khi làm bác sĩ giấc ngủ ít hẳn đi, nhất là sau khi tiếp nhận Nhân Hòa Đường, chuyện này chuyện kia, không phân lớn nhỏ, chuyện nào cũng giày vò người ta, phân tán phần lớn thời gian nghỉ ngơi của anh. Ngủ vốn nên là chuyện bình thường nhất, đối với anh lại trở nên khan hiếm mà xa xỉ. Chỉ cần bắt được cơ hội chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Trước khi ngủ quên bật chế độ im lặng cho điện thoại di động, đang ngủ nửa chừng, tiếng chuông chói tai đột ngột vang lên, quanh quẩn trong phòng ngủ yên tĩnh, tiếng này nối tiếp tiếng kia, từng tiếng lọt vào tai, không ngừng đè ép da đầu của anh, trực tiếp khiến anh và Chu Công tách nhau ra.

Anh thầm nén giận, người nào không muốn sống có can đảm dám quấy nhiễu giấc ngủ của người khác?

Quá mệt mỏi, mí mắt nặng nề vô cùng, gần như không mở ra được. Lấy điện thoại di động từ tủ đầu giường, híp mắt nhìn về phía màn hình, tên Khương Tự không ngừng lóe lên.

"Chuyện gì? Nói!" Tên đồn trưởng Khương này không có việc gì tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho anh.

Đầu kia Khương Tự nhẹ nhàng hỏi: "Lão Phó, Sơ Tiện là đàn em của cậu phải không?"

"Ừ." Anh lười biếng đáp một tiếng, hỏi ngược lại một câu: "Sao vậy?"

Khương Tự không nhanh không chậm trần thuật: "Đàn em ngốc của cậu hiện tại đang ở chỗ tớ, tớ nghĩ cậu cần phải đến một chuyến."

Phó Chỉ Thực: "..."

——

Hai mươi phút sau Phó Chỉ Thực chạy tới nơi. Khi đó đã gần chập tối, trời sáng lờ mờ, mưa phùn lất phất.

Đồn công an khu Yển Sơn nằm ở cuối đường Trường Hưng, nhìn không có chút thu hút nào. Hai bên đường trồng đầy cây ngô đồng cao ngất. Mùa này cỏ cây xơ xác, cành cây ngô đồng trần trụi, lác đác vài phiến lá vàng ở trong gió lạnh co rúm phất phơ.

Mùa đông tối sớm, năm giờ vừa qua đèn đường đã dần dần sáng lên, hơi chiếu rọi mặt đường ẩm ướt.

Khương Tự xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy chiếc Ferrari màu xanh bảo thạch của Phó Chỉ Thực, vội vàng từ bên trong đi ra, nhẹ nhàng đè khóe miệng xuống: "Cậu Phó tới nhanh nhỉ!"

Phó Chỉ Thực khóa xe, cất bước đi vào trong, lên tiếng: "Người đâu?"

Khương Tự đi song song với anh: "Ở bên trong."

"Đánh nhau sao?"

"Vậy thì không phải, tên nhóc cướp túi kia hoàn toàn không phải đối thủ của đàn em cậu."

Phó Chỉ Thực: "..."

Phó Chỉ Thực nghe vậy khẽ nhíu mày, bước chân dừng lại: "Là như thế nào?"

"Cậu chắc chắn không tưởng tượng được đàn em kia của cậu hổ báo đến thế nào. Ra tay một chút cũng không hàm hồ, tên nhóc cướp túi kia hoàn toàn bị đánh đến mơ hồ, trên mặt đều là dấu đỏ. Cô bé dạy dỗ người ta giống như dạy dỗ con trai, khí thế kia quả thực vô cùng trâu bò!"

Phó Chỉ Thực: "..."

Người trong miệng Khương Tự miêu tả còn là Sơ Tiện sao? Hoàn toàn không giống mà!

Đồn trưởng Khương nhìn nhìn Phó Chỉ Thực, vẻ mặt thâm sâu: "Cậu xác định người này vẫn là đàn em ngốc của cậu, không phải giả heo ăn thịt hổ?"

Ánh mắt Phó Chỉ Thực không khỏi tối sầm, hé miệng lạnh nhạt nói: "Có ngốc hay không do tớ định đoạt!"

Khương Tự: "..."

"Được, coi như tớ lắm lời!"

"Cướp bao nhiêu tiền?"

"Hai mươi đồng tiền mặt."

Phó Chỉ Thực: "..."

Anh vốn còn một bụng tức giận, vừa nghe Khương Tự nói đối phương chỉ cướp hai mươi đồng thì nhịn không được cười.

"Tên trộm này cũng quá xui xẻo rồi, gặp phải người nghèo như vậy." Khóe mắt đuôi lông mày người đàn ông nhuốm đầy ý cười, trên mặt trút đi vẻ lạnh thấu xương.

Khương Tự cười theo: "Đúng vậy! Lần đầu tiên nhìn thấy tên trộm xui xẻo như vậy!"

"Làm sao cậu biết đó là đàn em của tớ?" Phó Chỉ Thực nhìn Khương Tự, lộ vẻ tò mò.

Khương Tự cười mập mờ, nhẹ nhàng giải thích: "Cái ô vịt vàng nhỏ bảo bối kia."

Phó Chỉ Thực: "..."

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, từ kẽ răng nặn ra một câu: "Trí nhớ của đồn trưởng Khương chúng ta thật tốt!"

Khương Tự cười bí hiểm: "Chủ yếu là do cậu Phó đây quý trọng."

Phó Chỉ Thực: "..."

——

Đánh chết Sơ Tiện cũng không nghĩ tới Phó Chỉ Thực sẽ xuất hiện ở đồn công an, còn lại là tới vớt cô.

Chuyện nhỏ như vậy không đáng mời đàn anh đến chứ?

Vừa rồi còn có thể không ngừng dạy dỗ người khác, khí thế vô cùng, vô cùng ngầu lòi, bây giờ nhìn thấy Phó Chỉ Thực lập tức sợ hãi.

Người đàn ông mặc áo da màu đen, quần jean cùng màu, tay dài chân dài, đứng trước mặt, bóng tối trong nháy mắt phủ xuống, không gian xung quanh cũng chật chội theo.

Anh nhìn Sơ Tiện tức giận mở miệng: "Sơ Tiện, mấy ngày không gặp, có bản lĩnh rồi! Đã để tôi tới đồn cảnh sát vớt người rồi."

Sơ Tiện: "..."

Cô bé mặc một chiếc áo lông màu vàng gừng đã cũ, dáng người nho nhỏ, cúi đầu, dáng vẻ thật đáng thương.

"Đàn anh... Đàn anh em sai rồi." Nhìn thấy Phó Chỉ Thực hốc mắt cô lập tức đỏ lên, cũng sắp bị dọa khóc, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt, nhỏ đến đáng thương.

Cả người bất an, ngón tay không ngừng móc móc chìa khóa trên túi. Con tinh tinh ngốc nghếch kia cũng sắp bị cô vò nát rồi.

Khương Tự thấy thế nghĩ thầm: Được lắm, đây không phải giả heo ăn thịt hổ, người này rõ ràng là ảnh hậu Oscar! Biểu cảm thay đổi trong phút chốc, thay đổi không hề có cảm giác không thích hợp. Diễn xuất này không vào giới giải trí thì thật đáng tiếc!

Nếu không phải là anh ấy tận mắt chứng kiến bộ dáng dũng mãnh của cô bé, anh ấy thật đúng là không thể tin được đây là cùng một người.

"Đàn anh Phó, không thể trách Tiện Tiện, là tên nhóc này cướp túi của chúng em, chúng em cũng là người bị hại!" Thư Ý Hòa vừa thấy người quen đến, trong lòng lập tức có can đảm. Vừa rồi còn là một con cừu non trầm mặc, giờ đây cũng dám mở miệng nói chuyện.

Khương Tự trầm giọng nói: "Nếu đàn anh của các em đã tới, ký tên rồi trở về đi, lần sau cẩn thận một chút, đừng không nói lời nào mà đối đầu với cướp, không phải tên cướp nào cũng đều yếu đuối như vậy."

Tóc đỏ núp trong góc run lẩy bẩy: "..."

Ừ, là bị nói móc!

Sơ Tiện hung tợn trừng tóc đỏ một cái, quay đầu nói với Khương Tự: "Chú cảnh sát vất vả rồi, chú nhất định phải nghiêm trị người xấu, đừng để cậu ta nguy hại xã hội.”

Khương Tự nhịn không được cười rộ lên: "Yên tâm, chú cảnh sát thay cháu xử lý cậu ta!"

Vớt được người ra, Phó Chỉ Thực còn phải làm mẹ già đưa hai cô gái về ký túc xá bệnh viện.

Bên ngoài mưa lớn dần, sắc trời tối tăm vô cùng. Cực kỳ giống tâm trạng đen tối của cô gái Sơ Tiện lúc ấy.

Mây dày lượn lờ, mãi không thấy mặt trời.

Không chỉ tâm trạng hiện tại, hơn hai mươi năm cuộc đời của cô cũng là dáng vẻ này.

Bộ dạng chật vật nhất bị Phó Chỉ Thực nhìn thấy, giống như là bị người ta đặt ở trong chảo dầu chiên sống, không có chỗ che giấu.

Mưa lớn, Sơ Tiện mở ô vịt nhỏ, chen chúc cùng Thư Ý Hòa.

Chiếc ô này nhỏ như vậy, sao có thể chứa được hai người, thuần túy chính là an ủi tâm lý, chẳng che được gì.

Nhìn thấy chiếc ô này, hơi thở của Phó Chỉ Thực lập tức lại nghẹn lại mấy phần.

Nếu không phải Khương Tự nhận ra chiếc ô vịt vàng nhỏ này, bây giờ anh còn ở nhà ngủ trưa ngon lành, không cần phải chạy đến đồn công an vớt người.

Xe vừa khởi động, điện thoại di động trong túi quần rung hai cái.

Khương Tự: [Đàn em cậu cũng không phải đóa hoa trắng nhỏ, cậu cẩn thận một chút, đừng trách anh em tớ đây không nhắc nhở cậu.]

Phó Chỉ Thực liếc mắt nhìn màn hình, trong lòng một trận phiền não. Nhấn tắt màn hình, tiện tay ném di động lên đài điều khiển trung tâm. Mắt không thấy tâm không phiền!

Hai cô gái ngồi ở ghế sau, một người nhát gan một người trầm mặc. Bầu không khí trong xe cực kỳ quỷ dị.

Đưa người đến ký túc xá thực tập sinh.

Hai cô gái trăm miệng một lời: "Cám ơn đàn anh Phó đã đưa chúng em về, tạm biệt đàn anh Phó!"

Gió lớn phiêu diêu, ảm đạm không ánh sáng, mưa bụi chằng chịt. Gió lạnh thổi quét đến, từng chút từng chút bò lên lưng người, theo tay chân trăm xương lan tràn khắp toàn thân.

Đôi tay Sơ Tiện lạnh như băng, duy trì cùng một tư thế ngồi lâu, hai chân tê dại, thân thể cũng cứng ngắc.

Một đường thấp thỏm, suy nghĩ rất nhiều. Thật vất vả mới tới được đích, cô như trút được gánh nặng. Cô xách túi vải chuẩn bị xuống xe.

Ai ngờ người đàn ông bỗng dưng lên tiếng hỏi: "Thư Ý Hòa đúng không?"

Thư Ý Hòa gật đầu nói: "Vâng."

"Em về trước đi, báo cáo mở đầu đề tài của Sơ Tiện còn có chút vấn đề, anh nói với cô ấy."

Sơ Tiện: "..."

Sơ Tiện nghĩ thầm xong rồi, nhất định sẽ bị dạy dỗ.

"Vâng đàn anh." Thư Ý Hòa không nghi ngờ anh, xách một đống chiến lợi phẩm trực tiếp rời đi.

Xe màu lam bảo thạch yên tĩnh dừng ở dưới một gốc cây ngô đồng, trống rỗng quang đãng. Cành cây trần trụi kéo dài bốn phía, có mấy gốc thẳng tắp vươn về phía chân trời. Lá cây khô vàng qua cơn mưa, dường như thay đổi một màu sắc.

"Không định giải thích với tôi?" Người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, tự châm lửa.

Thuốc lá lẳng lặng bốc cháy, mùi khói thanh đạm nhanh chóng tản ra trong không gian nhỏ hẹp, quấn lấy hơi thở người ta.

Thuốc Phó Chỉ Thực hút không phải loại mạnh, mùi vị này không làm người ta bị sặc chút nào.

Sơ Tiện không thường thấy người này hút thuốc. Lần này cũng không giống như trước kia, anh hút rất chậm rất chậm, như là có đầy bụng tâm sự. Vòng khói vây quanh, khuôn mặt tuấn tú kia mờ mờ ảo ảo, khó bề phân biệt.

Hình như không phải đang hút thuốc, mà là mượn thuốc giải sầu.

"Không phải anh đã biết rồi sao, không phải là lỗi của em." Cô gái nhỏ bĩu môi, có vẻ như là muốn nói chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó đi.

Trong lòng cô tủi thân, tâm trạng cũng không tốt, dáng vẻ vô cùng mâu thuẫn.

Tốt lắm, đã học được cách tranh luận với anh, bản lĩnh lớn dần lên nha!

Phó Chỉ Thực cố gắng kiềm chế tính tình, cố gắng nói chuyện nhỏ nhẹ với cô: "Tiền quan trọng hay mạng quan trọng?"

"Cái gì?" Sơ Tiện nghe không rõ câu nói này.

"Chỉ vì hai mươi đồng mà mạng cũng không cần?" Người đàn ông liếc cô một cái, giọng nói trầm lãnh.

Sơ Tiện cứng cổ phản bác: "Hai mươi đồng không phải là tiền sao?"

Phó Chỉ Thực: "..."

"Đừng thay đổi khái niệm với tôi." Phó Chỉ Thực nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén: "Hôm nay là vận may của em tốt, gặp phải một người không biết đánh, đổi thành một tên cao lớn thô kệch em thử xem?"

Sơ Tiện cãi lại: "Vừa rồi em chống đối chính diện cũng không từ bỏ sách lược vòng vo, chúng em báo cảnh sát rồi."

Phó Chỉ Thực: "..."

Sao nói thế nào cũng không chịu hiểu!

"Gặp phải tình huống khẩn cấp báo cảnh sát không phải ưu tiên hàng đầu, tự vệ mới là mấu chốt nhất, em phải bảo đảm mình không bị thương tổn."

"Chuyện xảy ra đột ngột, không nghĩ nhiều như vậy." Túi vừa bị cướp đi, phản ứng đầu tiên của Sơ Tiện chính là lấy túi về, lập tức lao ra đuổi theo.

Lập tức hành động hoàn toàn dựa vào bản năng, cũng không trải qua suy nghĩ sâu xa, tự nhiên là không thỏa đáng.

Phó Chỉ Thực vừa nói như vậy, cô lập tức ý thức được mình quá xúc động.

Nhưng lòng tự trọng đó lại không cho phép cô xin lỗi Phó Chỉ Thực.

Chỉ có một loại người coi tiền quan trọng hơn mạng sống, đó chính là người thiếu tiền.

Lại nhìn quần áo của cô bé, lặp đi lặp lại chỉ có hai ba bộ quần áo, chiếc áo lông màu vàng gừng trên người chưa từng thấy cô thay ra. Gia cảnh nhà cô trên cơ bản anh có thể nhìn ra đại khái.

Khương Tự rõ ràng là hiểu lầm cô. Cô không phải giả heo ăn thịt hổ, mà là theo bản năng mà bảo vệ tài sản của mình, cho dù chỉ có hai mươi đồng tiền, cô cũng sẽ liều mạng.

Nghĩ như vậy hình như cũng không có lý do gì trách cứ cô.

Phó Chỉ Thực phun ra một ngụm khói: "Về sau đừng xúc động như vậy, tiền tài là vật ngoài thân, hết thảy đều là hư ảo, mạng chỉ có một, giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt."

"Em biết rồi."

Người đàn ông có chút không kiên nhẫn xua tay với Sơ Tiện: "Em về trước đi."

Sơ Tiện: "Tạm biệt đàn anh."

Trong kính chiếu hậu, đàn em ngốc lưng đeo túi vải bạt thật to, chậm rì rì trở về, bả vai gầy yếu đơn bạc tựa hồ muốn bị đè bẹp.

Gió nổi lên từ ngọn có, là đang nói cô.

Khói thuốc trong miệng Phó Chỉ Thực càng hút càng không thuận lợi, thấp thỏm không yên.

Ngẫm lại anh đã nhiều năm không có loại cảm giác này.

Điếu thuốc kia hút chỉ còn lại một nửa, Phó Chỉ Thực quyết đoán dập tắt.

Anh lấy điện thoại di động ra, từ trong danh bạ Wechat tìm ra một cái Wechat, của thầy anh - viện trưởng Ngô.

Điện thoại reo được một hai giây, anh lại lập tức cúp máy.

Đều có thể nhìn ra đại khái, còn có cái gì để tìm hiểu đây! Dù sao cũng là một đứa trẻ gia cảnh túng quẫn.

***

Sơ Tiện lặng lẽ trở về ký túc xá.

Vừa đặt túi xuống liền cứng đờ ngồi ở mép giường, bất động nửa ngày.

Thư Ý Hòa thấy cô ũ rũ, có chút lo lắng: "Tiện Tiện, đàn anh Phó mắng cậu à?"

Giọng nói trầm thấp của cô gái truyền tới: "Không có."

"Vậy sao cậu lại không vui?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi mệt thôi."

“Hôm nay cậu liều mạng như vậy là vì đoạt lại cái móc khóa tinh tinh trong cặp sách của cậu sao? Tớ biết đó là mẹ cậu để lại cho cậu."

Mặt Sơ Tiện trầm xuống, giọng nói cứng nhắc trước nay chưa từng có: "Không liên quan đến tinh tinh, tớ chỉ đau lòng vì hai mươi đồng của tớ."

Thư Ý Hòa: "..."

Phản ứng lớn như vậy, Thư Ý Hòa bất ngờ. Cô ấy ngượng ngùng sờ sờ môi, dời đi sự chú ý của Sơ Tiện: "Tiện Tiện, tối nay chúng ta ăn gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc