PHỒN CHI CHI TRUNG

Còn chưa dứt lời, Phó Chỉ Thực đã kéo Sơ Tiện xông ra cửa sau, động tác quả thực vô cùng nhanh nhẹn.

Một cánh cửa ngăn cách trong ngoài, tạm thời an toàn.

Phó Chỉ Thực thấy thế mới buông cánh tay Sơ Tiện ra.

"Đàn anh, vừa rồi là ông nội của anh sao?"

"Đúng vậy, ông cụ mà bắt được cơ hội thì sẽ dạy dỗ tôi, phải tranh thủ trốn đi."

Sơ Tiện: "..."

Cô buồn cười, nhếch miệng lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm như trẻ con nụ cười xinh đẹp.

Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, ý cười rõ ràng: "Có phải không ngờ tới đàn anh của em cũng có lúc bị dạy dỗ?"

"Vâng."

"Ai cũng là từ đứa nhỏ mà lớn lên, đứa trẻ nghịch ngợm vẫn luôn sợ một hai người lớn, tôi từ nhỏ đã sợ ông nội."

Nhà họ Phó quán triệt truyền thống "Nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái" đến cùng. Ông cụ đối với cháu gái Phó Tịnh Nhàn phải gọi là cưng chiều vô cùng, từ nhỏ hái sao hái trăng, muốn gì được nấy. Không muốn học y thì không học, vui vẻ đi học Luật. Tìm một người đàn ông không môn đăng hộ đối, cả nhà đều phản đối, ông cụ chống lưng cho cô ấy, vui vẻ làm đám cưới.

Đến Phó Chỉ Thực, từ nhỏ nên đánh thì đánh nên mắng thì mắng, không chút nhân từ nương tay, nói chuyện không hợp thì dùng gia pháp. Anh một người hơn ba mươi tuổi, vẫn thường xuyên bị ông cụ dạy dỗ đến mức không dám hó hé.

Mặt cô bé lộ ra vẻ lo lắng: "Anh công khai chuồn như vậy, chẳng phải ông cụ sẽ càng tức giận sao?"

"Ông cụ không dạy dỗ được tôi sẽ đi dạy dỗ ba tôi, ông ấy cũng chẳng nhàn rỗi."

Sơ Tiện: "..."

Đây là người con giỏi hại ba trong truyền thuyết sao?

Vừa đi ra khỏi cửa sau đã thấy một hành lang dài yên tĩnh, bên trong có một chân trời riêng. Dây thường xuân dày đặc trên đỉnh hành lang dài, dây leo tươi tốt xanh um đan xen lẫn nhau không ngớt, có mấy cây lặng lẽ rủ xuống, vắt ngang trước mắt người khác, chặn ngang đường đi.

Trong mùa đông giá rét này lại mang đến một màu xanh mát như thế này, quả thực làm cho người ta hai mắt tỏa sáng.

Hành lang kéo dài về phía trước, nối liền với một cái sân rất lớn.

Vào những ngày mưa, ngay cả khi ở ngoài trời, cũng thiếu ánh sáng rất nghiêm trọng. Dưới mái hiên mấy ngọn đèn lờ mờ chiếu sáng lên, từ xa xa chiếu sáng hoa cỏ trong sân. Chủ nhà rất chăm chỉ, trồng một đống lớn, hẳn là đều là thuốc Đông y.

Thực vật nhìn thấy trong sách và thực vật thật sự chênh lệch rất lớn, Sơ Tiện miễn cưỡng có thể nhận ra mấy thứ, đại đa số đều không phân biệt được.

Gương mặt cô bé lộ vẻ kinh ngạc: "Đàn anh, những thứ này đều là anh trồng ư?"

Phó Chỉ Thực khoanh tay đứng bên cạnh cô, giọng nói không nhanh không chậm hỏi ngược lại một câu: "Em cảm thấy tôi có thời gian rảnh rỗi?"

Sơ Tiện: "..."

"Đều là ông nội tôi trồng, những thuốc này đều là bảo bối của ông ấy.

"Ông cụ thật chăm chỉ."

"Bình thường ông nội tôi thích nhất là mân mê những thảo dược này. Hôm nay trời mưa, chờ trời nắng em lại đến xem, toàn bộ sân đều phơi đầy dược liệu, ông cụ tiện tay cầm lên sẽ kiểm tra thực tập sinh của bệnh viện, trả lời được thì tốt, nếu không trả lời được thì ngoan ngoãn trở về chép sách y học."

Sơ Tiện: "..."

Sơ Tiện chỉ tưởng tượng trong đầu một chút cảnh tượng trong miệng Phó Chỉ Thực đã cảm thấy kích thích. May mà cô không phải học trò của ông cụ Phó, nếu không khẳng định mỗi ngày đều chép sách y đến mỏi tay.

Cô quét mắt một vòng trong sân, trong đó bắt mắt nhất chính là phiến thực vật trong góc kia, cành lá rậm rạp, màu lá đậm đà, tính chất khá dày, phiến lá hình trứng, phần gốc nhọn hẹp. Quả hình tròn nho nhỏ ẩn ở giữa cành lá, có xanh có vàng, loang lổ đan xen.

Sơ Tiện có chút tò mò, bất giác dừng bước, cúi người cẩn thận quan sát, cảm thấy quen mắt, lại có chút không xác định.

Cô nắm lấy một trái nhỏ màu xanh, lên tiếng: "Đàn anh, anh xem đây có phải là Chỉ thực* không?"

*Chỉ thực (枳实) là loại thảo dược khô, thuộc họ Cam đắng (thuộc họ Rutaceae – Cam quýt).

Phó Chỉ Thực theo tầm mắt cô gái nhìn qua: "Không ngờ em cũng rất có mắt nhìn, đây chính là Chỉ thực."

Đây là lần đầu tiên Sơ Tiện nhìn thấy thực vật sống. Những câu quen thuộc trong đầu hiện lên, dường như là theo bản năng mà thốt ra - -

"Đắng, cay, hơi chua, hơi ấm, quy tỳ, vị kinh. Chủ trị bụng chướng khó tiêu, ngực sườn đau tức, tức ngực, dạ dày rủ xuống..."

Phó Chỉ Thực mỉm cười: "Xem ra vẫn có học thuộc mấy quyển sách y."

Sơ Tiện hỏi: "Tên của anh là ông cụ Phó đặt có phải không?"

Anh "Ừ" một tiếng, ngang nhiên châm chọc cách làm của ông cụ: "Muốn đặt tên thuốc Đông y, cũng không biết đặt tên nào hay một chút."

Sơ Tiện: "..."

"Vậy anh cảm thấy tên thuốc nào hay?"

"Tử Tô cũng không tệ, từng nghe qua một cái tên là Hà Tô Diệp."

Sơ Tiện: "..."

Không ngờ đàn anh Phó này còn rất gần gũi, thế mà lại biết tên nam chính tiểu thuyết ngôn tình.

"Ông cụ nhất định rất kỳ vọng vào anh, anh cũng không làm ông ấy thất vọng." Sơ Tiện không nhịn được cảm thán.

"Có thất vọng hay không tôi không biết, dù sao từ nhỏ đến lớn ngoại trừ đến đại học A dạy học, tôi chưa từng làm chủ cho mình."

Làm người thừa kế của Nhân Hòa Đường, người trong nhà trải đường cho anh từ lâu, anh chỉ cần theo quỹ tích này một mực đi về phía trước, từng bước từng bước trưởng thành, sau đó học y, tòng y, kết hôn, sinh con. Sau đó nữa là đời sau của anh cũng sẽ kéo dài con đường cũ của anh, lặp đi lặp lại như thế, một đời lại một đời.

Anh có thích hay không đều là thứ yếu, mấu chốt là thích hợp. Trong mắt người lớn, thích hợp là tốt nhất.

Đúng vậy, Phó Chỉ Thực sinh ra ở Hạnh Lâm thế gia, từ khi sinh ra đã nhất định phải đi lên con đường theo nghề y này, anh không có lựa chọn nào khác.

Trên vai gánh vác sứ mệnh của gia tộc, nói vậy hôn nhân sau này cũng không thể toàn bộ do mình làm chủ. Đây có phải cũng là một loại tiếc nuối khác hay không?

Thì ra trong sách nói đều là sự thật, cuộc sống của mỗi người trưởng thành đều là một chén trà lá xoắn đắng, vị đắng là màu nền của cuộc sống.

Sơ Tiện cũng giống như vậy, con đường học Đông y này cô cũng giống như Phó Chỉ Thực, cũng không có lựa chọn.

Phó Chỉ Thực quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời: "Sao em học Đông y?"

"Em không có lựa chọn." Cô gái yếu ớt cười, ánh mắt ảm đạm cô đơn.

Người đàn ông nhướng mày cười, tự mình nói đùa: "Chẳng lẽ nhà em cũng có y quán phải kế thừa?"

"Khi còn bé xem nhiều "Bản thảo cương mục", cảm thấy đặc biệt thần kỳ, lớn lên muốn học Đông y."

"Nói thật?"

"Nói thật."

Sao anh lại thấy không tin như vậy chứ?

——

Xe của Phó Chỉ Thực là một chiếc Cadillac màu trắng, nhãn hiệu khiêm tốn, kiểu xe cũng khiêm tốn như vậy. Có lẽ lúc trước do thân phận thầy giáo trói buộc, xe cũng không thể quá phô trương.

Sơ Tiện vốn định ngồi ghế sau, nhưng Phó Chỉ Thực trực tiếp mở cửa ghế phụ cho cô. Cô không còn lựa chọn nào khác, nói một tiếng cảm ơn rồi khom người chui vào.

Bên trong xe trang trí đơn giản, không có bất kỳ vật trang trí lòe loẹt nào, phù hợp thẩm mỹ đơn giản của đàn ông.

Không gian bên trong xe rộng rãi, cô bé gầy gò nho nhỏ, ngồi ở ghế phụ thật đúng là có chút giống học sinh tiểu học.

Cô ngồi theo quy củ, cặp sách đặt ở trên hai chân, ngón tay vô thức móc móc chìa khóa trên khóa kéo.

Cái móc chìa khóa kia nhìn qua có chút cũ kỹ, đầu móc khóa bằng mắt thường có thể thấy được một tầng màu đỏ nhàn nhạt, đó là rỉ sắt. Phía trên treo một con tinh tinh ngốc nghếch, nhe răng trợn mắt, có chút giống chủ nhân của nó.

Thật sự là người như thế nào xứng với dạng đồ vật như thế đó.

Phó Chỉ Thực tập trung lái xe, kỹ thuật lái xe của anh rất tốt, tốc độ và ổn định đều có, vượt xe, đổi làn đều rất trơn tru.

Trong xe yên tĩnh như thường, chỉ có hai tiếng hít thở đều đều.

Rất nhiều lúc cô bé là sự tồn tại yên tĩnh nhất, anh không mở miệng, cô tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện với. Sự im lặng khiến anh hoàn toàn không cảm thấy cô đang ngồi bên cạnh.

Anh cảm thấy điểm này rất tốt, từ trước đến nay anh đều rất chán ghét nữ sinh nói nhiều, làm cho người ta không được yên ổn.

Nhờ vẻ ngoài của anh ban tặng, mấy năm dạy học ở đại học A luôn có nữ sinh không có mắt nhìn thích đến gần anh, ồn ào đến mức làm cho người ta chán ghét.

"Nghe nhạc không?" Người đàn ông bỗng dưng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Được ạ!"

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, Phó Chỉ Thực lại mở một bài "Nơi phồn hoa".

Âm luật quen thuộc vang lên, Sơ Tiện nhịn không được nhớ tới vừa rồi ở phòng nghỉ của bệnh viện, cô một mình ngâm nga bài hát này, người đàn ông bất ngờ không kịp đề phòng xông vào, dọa cô gần chết.

"Em hát rất hay." Một câu nói không đầu không đuôi của người này, Sơ Tiện lại nghe hiểu.

Cô đỏ mặt: "Đàn anh, anh không cần trêu ghẹo em."

"So với em gái tôi, em hát hay hơn."

"Đàn anh còn có em gái?"

"Ừ, lớn hơn em hai tuổi."

Nói thật Sơ Tiện rất hâm mộ những người có anh chị em, mọi việc đều có thể thương lượng.

Không giống cô, luôn một mình gánh vác.

Xe chạy nhanh về phía trước, hai bên kiến trúc lướt nhanh qua, nhanh đến mức làm cho người ta hoàn toàn không nắm bắt được.

Rẽ trái rẽ phải vài lần đến cầu Yển Sơn.

Cầu lớn nguy nga hùng vĩ, hai bên cột đèn thẳng tắp, vươn lên tận trời.

Đến Thanh Lăng học tập đã gần tám năm, Sơ Tiện chưa bao giờ thực sự thưởng thức cây cầu lớn nổi tiếng xa gần này.

Mặt sông sương mù mù mịt, hai chiếc phà yên tĩnh đậu ở đó. Mặt nước và bầu trời nối liền một đường, xa xa mơ hồ hiện ra một góc đảo nhỏ.

"Đã từng đi đảo Đàn Hương chưa?" Trong xe im lặng một lát, người đàn ông lại lên tiếng.

Sơ Tiện nghe tiếng theo bản năng nhìn về phía mặt sông, chỗ nước trời tiếp giáp có một góc nhỏ trốn trong sương mù mê ly, lúc ẩn lúc hiện.

Cô chậm rãi trả lời: "Chưa từng đi."

"Ở Thanh Lăng nhiều năm như vậy ngay cả đảo Đàn Hương cũng chưa từng đi qua?"

"Em không thích ra ngoài lắm."

"Yển Sơn thì sao? Từng leo núi Yển Sơn chứ?"

Cô bé tiếp tục lắc đầu: "Chưa."

Phó Chỉ Thực: "..."

"Vậy mấy năm nay em làm gì? Chỉ lo học thôi à?"

Cuộc sống nghiên cứu sinh và đại học chính quy ban đầu của Sơ Tiện đều bận rộn kế sinh nhai, ngoại trừ việc học chính là bận rộn làm thêm, cái gọi là thơ ca và đi chơi xa thật sự quá mức phù phiếm, nhất định không thuộc về loại kiến hôi giãy dụa không ngớt ở tầng dưới chót xã hội như cô.

"Em thích ở nhà, không thích ra ngoài lắm." Cô đưa ra một lý do khiến người ta tin tưởng.

"Hoa anh đào mùa xuân trên đảo Đàn Hương là tuyệt nhất, có cơ hội có thể đi xem."

"Vâng."

"Gần đây em đến khoa nào?"

"Ngoại thần kinh."

"Chủ nhiệm Liêu của khoa Ngoại thần kinh còn mấy sợi tóc?" Người đàn ông trẻ tuổi lại nói ra một câu kinh người.

Sơ Tiện: "..."

Vấn đề đột nhiên xuất hiện này không khỏi quá đột ngột.

Sơ Tiện rõ ràng giật mình, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng trả lời: "Không lâu nữa sẽ hói đầu."

"Năm đó tôi đến khoa Ngoại thần kinh, ông ấy còn chưa lên làm chủ nhiệm, lúc ấy cũng đã có xu thế hói đầu, còn hỏi thăm tôi nơi nào cấy tóc đáng tin cậy."

Sơ Tiện thật sự không nhịn được nở nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu: "Chủ nhiệm Liêu là một con gà trống sắt, căn bản không nỡ tiêu tiền, ông ấy cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi."

"Không chừng qua vài năm nữa tôi cũng hói, Nhưng mà tôi chắc chắn sẽ không keo kiệt như chủ nhiệm Liêu, tôi sẽ tìm một nơi tốt nhất cấy tóc."

Sơ Tiện: "..."

Tha thứ cho cô thật sự không tưởng tượng ra bộ dáng của Phó Chỉ Thực. Khuôn mặt đẹp trai như vậy, nếu không có tóc, thật là không thích hợp nha!

Cô bé quay đầu nhìn anh, giọng khẳng định: "Anh sẽ không hói đâu."

Phó Chỉ Thực mím môi cười, không nhận lời an ủi của cô: "Vậy cũng không chắc, có mấy người đàn ông học y mà không hói đâu?"

Đây là thật, cường độ làm việc của bác sĩ lớn, áp lực càng ngày càng tăng, giấc ngủ quanh năm lại không đủ, rất dễ khiến cho tóc rụng.

Nhưng mà cô vẫn tin tưởng Phó Chỉ Thực nhất định sẽ không hói. Cho dù thật sự không thoát được, anh cũng là người hói đầu đẹp trai nhất.

Xe nhanh chóng rời khỏi cầu Yển Sơn, điện thoại di động Sơ Tiện để trong túi đột ngột vang lên, tiếng chuông chói tai cứng nhắc, chói tai người ta.

Cô vội vàng lấy từ trong túi ra, cụp mắt vội vàng liếc mắt một cái, vội vàng luống cuống tay chân cúp máy.

"Sao không nhận?" Phó Chỉ Thực bật đèn nhan trái, chiếc xe màu trắng nhanh chóng chạy vào làn xe bên trái.

Bảng đường rõ ràng, cách bệnh viện số 1 còn có năm trăm mét.

Sơ Tiện nắm chặt di động, nhẹ giọng nói nhỏ: "Là bạn cùng phòng của em, giục em về."

Không lâu sau xe dừng ở cửa Bắc bệnh viện số 1, Sơ Tiện vội vàng từ trong xe nhảy xuống.

"Cảm ơn đàn anh đưa em về, anh lái xe về chú ý an toàn!" Cô ngoan ngoãn nói cám ơn.

"Ô của em." Anh nhìn lướt qua ghế phụ, thấy một khối màu vàng.

"À." Cô vội vàng cầm lấy ô vịt vàng nhỏ.

Cửa xe khép lại, Phó Chỉ Thực lại khởi động xe, chạy nhanh như chớp.

Trong kính chiếu hậu, đàn em ngốc của anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, thân hình gầy yếu lại lẻ loi, cực kỳ giống một bóng dáng mỏng manh, dường như một trận gió lạnh thổi qua cũng có thể bị bẻ gãy cô.

Lại càng giống mấy mảnh lục bình trôi ở trên mặt hồ kia, không rễ không cành, không chỗ dựa, chỉ có thể nước chảy bèo trôi, trôi tới chỗ nào thì ở chỗ đó.

Có lẽ cô liều mạng muốn mọc ra rễ, ổn định lại, nhưng vận mệnh không cho cô cơ hội.

Gió nổi lên từ ngọn cỏ xanh*, có phải là đang nói cô không?

*风起青萍之末 (Phong khởi thanh bình chi mạc): Gió ban đầu chỉ nhẹ nhàng bay lượn trên cỏ xanh, cuối cùng gào thét thành gió lớn mạnh mẽ dũng mãnh, có nghĩa là gió lớn phát triển từ gió nhẹ. Về sau chỉ ảnh hưởng lớn, tư tưởng lớn sinh ra từ những điều nhỏ bé không dễ phát hiện.

Phó Chỉ Thực tự hỏi, không phải anh cũng giống như vậy sao? Nhiều năm như vậy, trái tim lưu lạc, chưa bao giờ thuộc về nơi nào.

——

Sơ Tiện đưa mắt nhìn xe đi xa, lúc này mới xách cặp sách về ký túc xá thực tập sinh.

Lật xem danh bạ điện thoại di động, trên đó hiển thị một dãy số xa lạ cùng thành phố. Số điện thoại xa lạ, nhưng người ở đầu dây bên kia cô lại không hề xa lạ. Số điện thoại này đã gọi cho cô nhiều lần, đáng tiếc mỗi lần đều bị cô cúp máy.

Lần này vẫn như vậy.

Vương Nghiên hiếm khi có cơ hội ra ngoài hẹn hò với bạn trai. Chỉ có Thư Ý Hòa làm ổ ở ký túc xá cày phim, là nhàn nhã nhất.

"Tiện Tiện, cậu về rồi!" Thư Ý Hòa nghe thấy tiếng động, thò đầu ra từ trong rèm: "Tớ gọi lẩu cậu ăn một chút đi."

Sơ Tiện tháo cặp sách xuống: "Tớ còn chưa đói, lát nữa ăn."

Cô đặt ô lên bàn Thư Ý Hòa: "Ô của Miêu Miêu tớ để trên bàn cậu rồi."

Ai ngờ Thư tiểu thư lại nhẹ nhàng nói: "Hôm qua mẹ tớ mua cho em ấy kiểu Disney, cái con vịt vàng này em ấy không thích nữa, cậu giữ lại dùng đi."

Sơ Tiện: "..."

Không nói sớm, hại cô mạo hiểm giá lạnh vòng hơn phân nửa Yển Sơn đi tìm Phó Chỉ Thực lấy ô, còn bởi vì báo cáo mở đầu đề tài sứt sẹo mà bị anh dạy dỗ một trận.

"Tớ có ô, lần sau cậu về nhà mang về cho Miêu Miêu đi."

"Tớ lười mang về, mang về em ấy cũng đặt ở trong góc cho đống bụi, trong ký túc xá của chúng ta cậu loli nhất, cậu che cái ô này là tốt nhất."

Sơ Tiện: "..."

Sơ Tiện không dám nói cô cũng ngại che ô này, đáng yêu như vậy, bị Phó Chỉ Thực công khai cười nhạo.

"Tớ đi giặt quần áo trước." Nói xong cô lao đầu vào ban công giặt quần áo.

Quần áo bẩn tối hôm qua thay còn chất đống trong thùng chưa kịp giặt, phải tranh thủ thời gian giặt sạch.

Chờ cô giặt xong quần áo, phơi xong, trở lại phòng ngủ, thế mà lại phát hiện cái ô vịt vàng nhỏ kia lại về tới trên bàn của mình.

Sơ Tiện cất giọng hỏi: "Hòa Nhi, cậu thật sự không cần cái ô này sao?"

Giọng Thư Ý Hòa nhẹ nhàng từ trong rèm giường bay ra: "Tớ lười mang về nhà cho em gái tớ, cậu giữ lại dùng đi."

Sơ Tiện: "..."

Uổng công cô đội gió lạnh chạy vòng hơn phân nửa nội thành tới Nhân Hòa Đường tìm Phó Chỉ Thực đòi ô, cuối cùng phát hiện lấy về cũng vô ích.

Bình luận

Truyện đang đọc