PHỒN CHI CHI TRUNG

Nghe bố miêu tả sống động như vậy, Phó Chỉ Thực không khỏi buồn cười, vui vẻ nói: "Bố, ngay cả bố cũng hóng chuyện thế à, con gái nhà người ta năm nay hai mươi rồi, hẹn hò không phải rất bình thường sao?

"Đương nhiên là bình thường, bố đâu có nói không bình thường!" Phó Văn Hòa nhìn con trai, giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ý bố muốn nói là Tiểu Sơ còn nhỏ đã tích cực như vậy, vừa đi làm không bao lâu đã tìm được bạn trai. Nhìn lại con đi, con ba mươi mấy rồi, không phải vẫn là người độc thân à!"

Phó Chỉ Thực: "..."

Bác sĩ Phó nhỏ oan uổng thật! Nằm không cũng trúng đạn!

Chủ nhiệm Phó nhỏ giọng hỏi dò con trai: "Nghe nói con có người yêu rồi? Con gái nhà ai đó?"

Phó Chỉ Thực: "..."

Phó Chỉ Thực thật sự đau đầu, gặp phải ông bố thích hóng chuyện không khác gì các cô hàng xóm, có tin đồn gì trong bệnh viện, ông đều sẽ không bỏ qua.

"Bố yên tâm, trước Tết con nhất định sẽ để bố gặp con dâu." Anh phất phất tay, rõ ràng không muốn nhiều lời.

Chủ nhiệm Phó lạnh lùng hừ một tiếng, mặt cực kỳ không tin tưởng: "Con cứ chém gió đi, từ giờ đến Tết còn mấy ngày nữa? Con ra phố kéo một người con dâu tới cho bố à?"

Phó Chỉ Thực giọng khẳng định: "Bố cứ đợi đi."

Chỉ là đến lúc đó bố đừng bị dọa là được.

Thứ bảy, hiếm khi Sơ Tiện không ở cùng bạn trai mà hẹn bạn thân Thư Ý Hòa cùng đi dạo phố.

Cô Thư quyết định theo đuổi Khương Tự, tuy là vô cùng tích cực nhưng tiến triển không hề thuận lợi.

Đến tận bây giờ đừng nói gặp mặt, ngay cả WeChat cũng chẳng nhắn tin được mấy lần. Chú cảnh sát này vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo.

Cũng may ý chí chiến đấu của cô ấy sôi sục, sẽ không dễ dàng từ bỏ. Bị cho ăn bơ nên cô ấy tìm Sơ Tiện ra ngoài đi dạo phố, điên cuồng mua sắm một hồi, cả người đã lập tức tràn ngập ý chí chiến đấu.

Thấy cô nàng nào đó hăng hái như vậy, Sơ Tiện cũng không muốn làm bạn mình mất hứng. Nhưng cô vẫn phải nhắc lại lời khuyên chân thành mà Phó Chỉ Thực đã nói từ sớm, hy vọng sau này bạn thân sẽ không quá đau buồn: "Khương Tự không dễ theo đuổi chút nào, hơn nữa cũng đã từng có rất nhiều bạn gái."

"Sợ gì chứ!" Thư Ý Hòa không thèm để ý nói: "Anh ấy từng có rất nhiều bạn gái, tớ cũng từng có rất nhiều bạn trai, trai hư với gái hư, chẳng ai không thiệt!"

Sơ Tiện: "..."

Sơ Tiện hiểu tính cách của Thư Ý Hòa, chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (*), đợi khi cô ấy giẫm phải đinh vài lần, cô ấy sẽ tự động từ bỏ. Hơn nữa cô cũng không cảm thấy bạn thân thích Khương Tự nhiều lắm, cùng lắm là đùa giỡn thôi. Có lẽ sau một thời gian nữa cô ấy sẽ hết hứng thú.

(*) Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu: Ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu từ bỏ một việc gì đó.

Cô Thư là khách quen của các cửa hàng thời trang cao cấp, một tháng không đi dạo một hai lần thế này chắc chắn sẽ ngứa tay.

Công cụ hình người Sơ Tiện này bị bắt đi theo sau lưng xách đồ cho cô Thư.

Sắp hết năm, trung tâm thương mại tràn ngập không khí Tết.

Thư Ý Hòa chỉ mới đi dạo một vòng, trong tay đã xách đầy túi lớn túi nhỏ.

"Tiện Tiện, sắp Tết rồi, năm nay cậu có ăn Tết ở nhà họ Hạ không?"

Sơ Tiện lắc đầu: "Về quê ăn Tết."

Thư Ý Hòa: "Có chắc mẹ cậu đồng ý không?"

Sơ Tiện không chắc chắn nói: "Chắc là đồng ý thôi."

Cô còn chưa kịp bàn bạc với mẹ chuyện này, nghe ý của mẹ và chú Hạ thì muốn để cô ở lại nhà họ Hạ ăn Tết.

Hai cô gái đi qua cửa hàng kinh doanh thời trang của nhà M, thương hiệu này vừa ra mắt kiểu dáng mùa xuân mới, tất cả đều xuất phát từ bàn tay của nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Phó Lương Yên.

Còn chưa hết mùa đông, thời trang mùa xuân đã nhanh chóng cập nhật rồi, tốc độ này rõ ràng là muốn ép khô ví tiền của phụ nữ.

Thư Ý Hòa quả quyết mua, mua, mua, không mua thì thật có lỗi với chính mình.

Nhưng mua một mình vẫn chưa đủ, cô ấy còn dụ dỗ Sơ Tiện mua cùng.

Đáng thương cho chút tiền lương ít ỏi của Sơ Tiện, cô nào có mua được, cô ngắm chút là được rồi.

Mặc dù bình thường mẹ cho cô không ít tiền tiêu vặt nhưng cô vẫn không dùng gì cả, đều để trong thẻ. Ăn đồ nhà họ Hạ, sống ở nhà họ Hạ, trong lòng cô đã áy náy lắm rồi. Cô không thuyết phục được bản thân tiêu tiền của chú Hạ. Tiền lương của cô không nhiều nhưng đủ dùng. Ăn và ở đều ở nhà họ Hạ, cô cũng không tốn quá nhiều tiền.

"Phụ nữ phải đối xử tốt với bản thân, tiêu tiền cho bản thân đều là đầu tư cho chính mình, đừng tiếc. Đợi đến khi hoa tàn ít bướm rồi thì có tiêu tiền cũng chẳng có ý nghĩa." Cô Thư luôn có lý do chính đáng cho chính mình.

Sơ Tiện không nói lại cô ấy, hơn nữa Phó Lương Yên thiết kế quần áo cũng đẹp, là con gái thì đều không cưỡng lại được. Cô vẫn cắn răng mua một chiếc váy cát cánh (*) màu bơ kiểu Pháp, định chờ thời tiết ấm lên rồi sẽ mặc.

(*) Váy cát cánh: Chỉ một loại váy dài của phái nữ, thiết kế áo dạng eo cao và bó, ống tay rộng, vạt dưới xòe kết hợp với váy dài tới mắt cá chân, tương tự phong cách ăn mặc của nhân vật Kikyo trong hoạt hình Inuyasha, vì vậy mấy váy có đặc điểm này thường gọi là váy cát cánh.

Vừa quẹt thẻ xong, cô nhận được điện thoại của Phó Chỉ Thực, hỏi cô đang ở đâu.

Sơ Tiện nói cho anh: "Em đang đi dạo với Hòa Nhi ở Intime."

"Tòa ở Tân Nhai Khẩu ấy à?"

"Tòa trên đường Trường Hưng ấy."

"Sao đi xa thế?"

"Nhà của Hòa Nhi ở bên này, em tới chơi."

"Bây giờ anh tới đón em."

"Có việc ạ?"

"Ông nội mời em tới nhà cũ ăn cơm."

Sơ Tiện: "..."

"Mời em ăn cơm á?" Lại còn tới nhà cũ? Đột ngột như vậy?

Sơ Tiện bị dọa tới suýt ngừng thở, sửng sốt hỏi: "Đàn anh, anh không nói đùa đó chứ?"

Người ở đầu dây bên kia khẽ cười: "Em cảm thấy anh giống đang nói đùa không?"

Sơ Tiện: "..."

Cô lập tức lo lắng: "Nhưng em đã chuẩn bị gì đâu chứ!"

"Em muốn chuẩn bị cái gì?" Phó Chỉ Thực nhẹ nhàng nói: "Không cần chuẩn bị gì cả."

"Em đi gặp ông nội, dù gì cũng phải chuẩn bị quà chứ?" Không chuẩn bị quà thất lễ lắm đó!

"Đâu phải em không biết tính ông nội anh, bình thường ông ghét nhất những thứ khách sáo này. Em mang một đống quà lớn tới cửa, ông lại mất hứng. Em cứ thế đi là được rồi."

Nghe điện thoại của Phó Chỉ Thực xong, Sơ Tiện kích động kéo áo của bạn thân: "Hòa Nhi tốt bụng, mau chọn đồ phù hợp cho tớ với, tớ phải đi gặp ông cụ Phó."

"Ông cụ Phó? Là cái người nổi tiếng trong sách giáo khoa của Sơ Tiện nhà chúng ta ấy hả? Ông nội của Phó Chỉ Thực?"

"Ừ."

Thư Ý Hòa: "..."

"Tiện Tiện, tốc độ này của cậu được quá đấy! Đã đi gặp người lớn rồi." Thư Ý Hòa không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Đỉnh!"

"Không phải chính thức gặp người lớn đâu, chỉ là tới nhà cũ ăn một bữa cơm thôi."

"Đó cũng là gặp người lớn mà!" Thư Ý Hòa vỗ ngực đảm bảo: "Cô em cứ tin tưởng chị đi, đảm bảo sẽ giúp cô em đẹp khiến mọi người bất ngờ luôn."

Sơ Tiện vội vàng nói: "Không đến mức long trọng như thế, vừa phải là được rồi."

Cũng không cần đi xa, chọn ở cửa hàng này đi.

Thương hiệu M chủ yếu là phong cách nhẹ nhàng lại có phần chín chắn, Thư Ý Hòa chọn cho Sơ Tiện một chiếc áo khoác len dạ kiểu Chanel, phối hợp với váy chữ A họa tiết caro, giày tod, có vẻ đơn giản nhưng lại không mất đi vẻ năng động, trẻ trung. Cuối cùng thêm một chiếc mũ bê rê màu đỏ tô điểm, đúng là hoàn mỹ!

Nhưng quần áo của thương hiệu M không rẻ chút nào, chỉ mua mỗi chiếc váy lúc nãy, Sơ Tiện cũng đã đắn đo suy nghĩ rất lâu. Mua cả bộ đồ này xong sẽ bay luôn hai tháng lương của cô.

Thư Ý Hòa an ủi cô: "Tìm đàn anh Phó thanh toán."

Lúc Phó Chỉ Thực tới đón người, Sơ Tiện đã thay đồ xong.

Anh có thể nhìn ra được cô gái nhỏ vô cùng coi trọng lần về nhà cũ ăn cơm này, cố ý thay một bộ đồ mới.

Ông cụ mới thông báo, không hề có chút biểu hiện gì trước đó. Sáng ra đã gọi điện cho anh bảo anh dẫn Sơ Tiện về nhà cũ ăn cơm, lúc này anh mới cuống cuồng vội vàng đi đón Sơ Tiện.

Thư Ý Hòa cong môi cười: "Đàn anh Phó, thế nào, mắt nhìn của em được chứ?"

Phó Chỉ Thực liếc quần áo của Sơ Tiện: "Đẹp lắm."

"Em chọn cả bộ cho Sơ Tiện thế này, anh chẳng cho em chút thành ý." Cô Thư lập tức kể công.

Phó Chỉ Thực dứt khoát bán đứng anh em: "Hôm nay Khương Tự thi hành nhiệm vụ ở Quốc Mậu, bây giờ em qua vẫn kịp đó."

Thư Ý Hòa vừa nghe được thì ánh mắt lập tức sáng lên: "Cám ơn đàn anh Phó!"

Cô ấy cũng không nán lại nữa, nhanh chóng rời đi.

"Đàn anh, không phải anh bảo em khuyên Hòa Nhi từ bỏ Khương Tự sao?" Hành động này của Phó Chỉ Thực khiến Sơ Tiện cảm thấy rất lạ.

Người đàn ông cong môi cười khẽ: "Bây giờ anh cảm thấy có lẽ những đánh giá tiêu chuẩn thông thường kia không phù hợp với người trẻ tuổi chúng ta, chỉ cần có thể ở bên nhau vậy thì là hợp rồi."

- --

Nhà cũ của nhà họ Phó nằm ở xã khu Yển Sơn, khu vực này còn lưu giữ nguyên vẹn rất nhiều nhà cũ từ thế kỷ trước. Gạch xanh, ngói trắng, hẻm nhỏ ngang dọc, vô cùng có cảm giác khói lửa nhân gian.

Chỗ này rất thích hợp để dưỡng lão. Chỉ cần đặt một chiếc ghế ngoài sân, nằm trên đó phơi nắng, đung đưa là hết buổi chiều, khỏi nói sung sướng cỡ nào.

Mơ ước lớn nhất trong đời của Sơ Tiện là tìm một nơi cách xa thành phố ồn ào náo nhiệt như thế này để dưỡng lão.

Cô nhìn đâu cũng cảm thấy xa lạ, không nhớ rõ trước kia đã từng tới đây chưa.

Ông nội phó Chỉ Thực sống trong biệt thự nhỏ hai tầng có gác mái, phong cách mấy thập niên trước, mang đậm nét cổ xưa cũ kỹ nhưng không hề ảnh hưởng tới giá trị của căn nhà này. Xã khu Yển Sơn tấc đất tấc vàng, những người có thể ở đây đều là người có thân phận và địa vị ở Thanh Lăng.

Phó Chỉ Thực lái xe vào sân.

Vừa nghe tiếng động, bảo mẫu Hà Thư đã vội vàng ra đón: "Ông cụ đã nhắc cả buổi sáng rồi, cứ chờ hai người tới."

Phó Chỉ Thực nói với Sơ Tiện: "Đây là Hà Thư, chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho ông nội."

Sơ Tiện ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào chị Hà Thư, em là Sơ Tiện."

"Chào em, chào em." Hà Thư cười thoải mái: "Dáng dấp của cô bé thật là xinh đẹp, rất tốt."

Phó Chỉ Thực kéo Sơ Tiện vào trong phòng.

Tay Sơ Tiện hơi lạnh, bước chân cũng có hơi hẫng, trong lòng cô đang rất căng thẳng.

Phó Chỉ Thực nói nhỏ bên tai trấn an cô: "Đừng căng thẳng, em đã gặp ông nội anh rồi, ông rất thích em. Hôm nay chỉ có ông thôi, bố mẹ anh không ở đây."

Vừa vào cửa, một quả bóng nhỏ mập mạp đã lập tức lao tới, chạy thẳng vào lòng Sơ Tiện.

Sơ Tiện không hề chuẩn bị, suýt nữa bị tông ngã.

Sau khi nhìn kĩ lại thì phát hiện ra là một nhóc con đáng yêu.

"Tiểu Phạm Thanh." Mặt Sơ Tiện lộ ra vẻ ngạc nhiên lại mừng rỡ.

Nhóc con vươn cánh tay mập mạp về phía cô: "Dì ơi bế... bế..."

Cô vội vàng ôm nhóc con mập mạp lên. Nhóc con khá nặng, bế trong tay nặng trịch.

Phó Chỉ Thực cười nói: "Phạm Thanh, gọi mợ."

Phạm Thanh há miệng gọi: "M... mợ..."

Da mặt cô gái mỏng, cứ thế bị tiếng "mợ" líu ríu không rõ này làm cho đỏ mặt.

Phó Chỉ Thực tiến tới khẽ nói bên tai cô: "Tiện Tiện, chúng ta tự tin chút, em là mợ danh chính ngôn thuận của Phạm Thanh."

Sơ Tiện muốn ngất, hai người còn chưa kết hôn, gọi mợ có phải sớm quá không?

Sau lưng nhóc con có một người phụ nữ trẻ đẹp theo sát, bên trong mặc một chiếc váy len phối với áo khoác lông sáng màu bên ngoài, nhìn kỹ thì phát hiện người này cực kỳ giống Phó Chỉ Thực.

Sơ Tiện dễ dàng đoán ra thân phận của cô ấy, chắc là em gái của Phó Chỉ Thực, Phó Tịnh Nhàn, cũng là mẹ của Tiểu Phạm Thanh.

Cô không biết trước kia mình đã từng gặp Phó Tịnh Nhàn hay chưa, chỉ nhìn gương mặt, cô cảm thấy đối phương hết sức quen thuộc.

Quả nhiên Phó Tịnh Nhàn vừa mở miệng đã nói: "Chào em gái Sơ Tiện, chúng ta đã gặp ở đảo Đàn Hương."

Đó là chuyện của ba năm trước, lần đầu tiên gặp Sơ Tiện, Phó Tịnh Nhàn đã loáng thoáng cảm thấy cô gái này có gì đó khác thường với anh trai mình. Dù sao anh trai chưa từng dẫn cô gái nào tới gặp ông nội.

Sơ Tiện khéo léo nói: "Chào chị, chị Phó."

Phó Chỉ Thực nhìn về phía em gái, cười nói: "Nhàn Nhàn, giờ nên đổi xưng hô rồi, gọi chị dâu đi."

Phó Tịnh Nhàn bất ngờ cười lên: "Dạ dạ dạ, chào chị dâu."

Vừa dứt câu, mặt Sơ Tiện lập tức đỏ lên.

Ông cụ Phó mặc áo lông màu đỏ rượu, chống gậy ba toong, rất có tinh thần. Màu đỏ rượu là màu sắc cực kỳ vui mừng, có thể nhận ra tâm trạng ông rất tốt, thấy Sơ Tiện vẫn cười ha hả.

Sơ Tiện chào ông.

Ông cụ cất cao giọng nói: "Gọi ông giống Chỉ Thực là ông nội đi."

Sơ Tiện đành đổi xưng hô, thật thà ngoan ngoãn gọi một tiếng ông nội.

Ông cụ đích thân chiêu đãi Sơ Tiện, lấy cả trà Kim Qua Cống (*) giấu kỹ ra.

(*) Trà Kim Qua Cống, hay thường gọi là trà Phổ Nhĩ Vân Nam, đặc sản xuất xứ từ Phổ Nhĩ, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Loại trà này còn có nhiều tên gọi khác như trà Cống, Nhân Đầu Cống, thế nhưng phổ biến hơn là cái tên Phổ Nhĩ.

Vừa lấy hũ trà ra, Phó Chỉ Thực không ngừng nói thầm, hay lắm, xem ra ông nội rất vừa ý Sơ Tiện, lấy cả lá trà đắt tiền nhất ra chiêu đãi rồi, anh cũng chẳng có được kiểu đãi ngộ này.

Năm đó lần đầu tiên Bạch Ngạn tới thăm ông nội, ông cụ cũng chỉ lấy trà Long Tỉnh bình thường ra mời, không dùng trà Cống này. Mặc dù khi ấy cả nhà đều phản đối, chỉ có ông nội là người duy nhất gật đầu, nhưng thực tế ông cụ lại không thích Bạch Ngạn lắm.

Sự thật chứng minh tất cả mọi người đều đúng, cái người Bạch Ngạn nhân phẩm thối nát đó ngoại tình trong hôn nhân, bao nuôi tiểu tam mà Phó Tịnh Nhàn còn không hề hay biết, trước mặt cô ấy luôn duy trì dáng vẻ người chồng tốt, người này thối nát từ trong xương rồi.

Cũng may em gái sớm thức tỉnh, cắt đứt hoàn toàn, quả quyết khiến cho người đàn ông cặn bã đó trắng tay rời đi.

Phó Chỉ Thực chua xót nói với Sơ Tiện: "Trà này của ông nội đắt lắm, không tùy tiện lấy ra đâu. Bình thường chính ông không dám uống, chỉ có hôm nay em tới ông mới lấy nó ra dùng, xem ra là ông thích em thật."

Nghe Phó Chỉ Thực nói vậy, Sơ Tiện càng sợ, cô ngồi trên ghế, hai tay không biết để thế nào.

Ông cụ pha trà xong, bưng cho Sơ Tiện, cười thoải mái nói: "Tiện Tiện, con nếm thử trà này đi, xem thử uống có ngon không."

Lòng Sơ Tiện thấp thỏm, yếu ớt nói: "Ông nội, con không lừa ông, con không hiểu về trà."

Mặc dù bà Triệu đã tìm giáo viên dạy Sơ Tiện mấy tiết về nghệ thuật uống trà nhưng chút cơ bản cô học được trước kia dù thế nào cũng không thể múa rìu qua mắt thợ trước mặt người chuyên nghiệp được.

Ông cụ: "Ông không chú trọng trà đạo, con chỉ cần để ý thưởng thức rồi nói là được."

Sơ Tiện cẩn thận nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Trà này rất thơm, mùi vị cũng ngon, là trà thượng hạng."

Ông cụ cười khà khà: "Thì ra con không hiểu trà thật."

Phó Chỉ Thực cười nói: "Muốn Tiện Tiện hiểu trà còn không dễ sao, sau này con dẫn cô ấy tới nhà cũ nhiều, ông dạy cho cô ấy nhiều chút không phải là được rồi sao."

Ông cụ lại nói: "Thanh niên thì học trà đạo gì chứ, học thứ hào nhoáng bên ngoài làm gì, có thời gian còn không bằng tập thể dục nhiều vào, tăng cường sức khỏe."

Không thể không nói quan điểm của ông cụ đúng thật, đáng tiếc bà Triệu coi trà đạo, nghệ thuật cắm hoa là thứ cần thiết cho con gái, không, là thứ cần thiết của con gái nhà danh giá.

Chắc là Phó Chỉ Thực đã nói cho Hà Thư từ trước, bữa trưa trên bàn ăn xuất hiện mấy món ăn đều là đồ Vân Mạch.

Tay nghề nấu nướng của Hà Thư rất tốt, Sơ Tiện ăn cực kỳ ngon miệng.

Tiểu Phạm Thanh thích Sơ Tiện thật, không chỉ ngồi trong lòng cô chơi đùa tới trưa, mà ngay cả khi ăn cơm cũng muốn cô ôm, giọng sữa gọi mợ mợ không ngừng.

Có mợ, cậu lập tức bị quăng ra sau gáy. Phó Chỉ Thực ghen tị nghĩ thì ra sức hấp dẫn của anh hoàn toàn không thể so được với Sơ Tiện.

Sơ Tiện vừa ăn cơm, vừa ôm nhóc con, ăn rất chậm.

Ông cụ Phó ngồi ở vị trí chủ nhà, trầm giọng nói: "Nhàn Nhàn, con mau ôm con đi, trẻ con nó quấn vậy, sao con bé ăn cơm được."

Phó Tịnh Nhàn định ôm con gái đi: "Phạm Thanh ngoan nào, để mợ ăn cơm trước đã được không? Mợ ăn xong rồi sẽ chơi với con nhé."

Nhưng nhóc nào chịu, ôm lấy Sơ Tiện không buông: "Mợ ôm... mợ ôm..."

Sơ Tiện tốt tính cười lên: "Theo ý bé đi ạ, không vướng gì đâu, em ăn chậm chút là được."

Phó Tịnh Nhàn cực kỳ ngượng ngùng: "Trước kia cũng không thấy Phạm Thanh dính người như thế, xem ra con bé thích em thật đó."

Sơ Tiện cười: "Được trẻ con thích tốt quá!"

Trẻ con là đơn thuần nhất, thích là thích, ghét là ghét, không tồn tại bất cứ sự tính toán nào, thế giới đơn giản hơn biết bao nhiêu so với người trưởng thành.

Sau bữa trưa, ông cụ Phó đi ngủ trưa luôn. Ông cụ đã lớn tuổi, ngày nào cũng phải ngủ trưa.

Trước khi ngủ, ông cụ còn gọi Phó Chỉ Thực tới thư phòng, nói là có chuyện cần dặn dò anh.

Phó Chỉ Thực đi theo ông nội lên lầu, để lại Sơ Tiện và Phó Tịnh Nhàn ngồi ở phòng khách lầu một.

Tiểu Phạm Thanh đã ngủ, vùi người trong ngực Phó Tịnh Nhàn, cái miệng nhỏ chu ra lại khép vào đang mút không ngừng. Nhóc uống sữa bột mà lớn, trong mơ miệng cũng đang bú sữa.

Phó Tịnh Nhàn bảo Hà Thư ôm nhóc vào phòng ngủ.

"Thật ra thì từ hồi anh cả chị lên đại học, chị đã giúp anh ấy thăm dò ứng cử viên chị dâu tương lai, thậm chí có lần chị còn muốn giới thiệu bạn thân của mình cho anh ấy. Đáng tiếc anh ấy chưa từng để ý. Anh ấy mãi không yêu đương, gia đình đều rất lo lắng. Mẹ chị còn nghi ngờ liệu có phải anh ấy không thích con gái hay không, nói xa nói gần đủ kiểu, cười muốn chết. Cho đến năm ấy gặp em ở đảo Đàn Hương, chị mới ý thức được anh ấy chỉ là không gặp được cô gái phù hợp. Có điều khi đó chính anh cả của chị cũng không nhận ra được anh ấy thích em, nếu không chắc hai người đã sớm bên nhau rồi, sẽ không chậm trễ lâu như vậy. Nghe anh cả nói, em còn mất trí nhớ à?"

Sơ Tiện gật đầu: "Tháng sáu năm ngoái em bị tai nạn xe, não bị tổn thương."

Phó Tịnh Nhàn ân cần hỏi: "Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ đã khỏe hẳn chưa?"

"Đã khỏe rồi ạ, chỉ là mất một phần trí nhớ."

"Người không sao là tốt rồi, trí nhớ thì chắc từ từ sẽ khôi phục thôi."

"Em cũng chỉ mong như vậy."

"Nói thật Sơ Tiện à, em và hình tượng chị dâu tương lai trong tưởng tượng của chị có phần chênh lệch. Trước kia chị luôn cảm thấy anh ấy sẽ tìm một người con gái tài giỏi lạnh lùng và chín chắn, không ngờ lại là kiểu đáng yêu như em. Ý chị không phải là em không tốt, chẳng qua là rất bất ngờ. Em là cô gái đầu tiên mà anh chị dẫn về nhà cũ gặp ông nội, có thể tưởng tượng được anh ấy thích em nhiều cỡ nào."

Phó Tịnh Nhàn nói chuyện vừa nhỏ nhẹ lại dịu dàng, có phần mềm mại đặc biệt của người Giang Nam, lại có chất giọng đặc trưng của người địa phương Thanh Lăng.

Cô ấy dừng một lát rồi lại nói tiếp: "Có thể em vẫn chưa biết nửa đêm trước khi anh cả chị quyết định theo đuổi em đã tới nhà cũ báo cáo với ông nội, hy vọng được ông nội đồng ý. Anh ấy lấy chuyện kết hôn làm mục tiêu để hẹn hò với em. Hơn nửa đêm ông nội bị đánh thức, giận đến mức muốn dùng gậy ba toong đánh anh ấy, cho nên Phạm Thanh gọi em là mợ, em đừng cảm thấy đường đột, anh cả chị có lòng muốn kết hôn với em."

"Em không biết những chuyện này." Những chuyện mà Phó Tịnh Nhàn nói này, Sơ Tiện hoàn toàn không hay biết, trước giờ Phó Chỉ Thực chưa từng đề cập với cô.

"Đương nhiên anh cả chị sẽ không để em biết, anh ấy đúng là một cái hũ nút, chỉ biết yên lặng thay em làm xong tất cả mọi thứ sau lưng em, đến một câu cũng không nói thêm." Phó Tịnh Nhàn như mở máy hát, trong thoáng chốc nói không dừng được: "Chồng cũ của chị ngoại tình, sau khi anh cả chị biết chưa từng mắng chồng cũ của chị, nhưng sau lưng lại khiến cho tên đàn ông cặn bã ấy vĩnh viễn không trở mình được. Anh ấy là như vậy, người nói ít làm nhiều, yêu một người có thể móc cả trái tim ra trao cho em, hận một người thì sẽ dồn người đó vào chỗ chết để xử lý."

- --

Phó Chỉ Thực dẫn Sơ Tiện tới nhà kính trồng hoa ở sân sau. Nơi đó là trụ sở bí mật của ông nội, trồng đủ loại hoa cỏ và một đống lớn dược liệu.

Khắp nơi đều là màu xanh, xanh biếc tốt tươi.

Buổi chiều mặt trời chói chang, có một chùm sáng dừng lại trong nhà kính trồng hoa, trong không khí có vô số hạt trôi lơ lửng.

Cỏ cây xanh biếc được mặt trời chiếu vào, càng có sức sống mạnh mẽ.

Sơ Tiện biết một số cây trong đây nhưng đa số là không thể gọi tên. Nhất là vài cây dược liệu, nhìn cây thật và trong sách có sự chênh lệch quá lớn.

Tên Phó Chỉ Thực là tên một vị thuốc bắc ---

"Chỉ Thực, vị đắng, cay, hơi chua, quy kinh tỳ, vị. Thường được dùng trong điều trị đầy chướng bụng, bĩ mãn (*) căng đau, kết hung (*), sa dạ dày..."

(*) Bĩ mãn: Bĩ là cảm thấy ở trong vùng ngực bụng có sự trở tắc khó chịu. Có khi vì nhiệt tà ưng trệ, có khi vì khí hư khí trệ, mãn là cảm giác đầy.

(*) Kết hung: Thứ bệnh do tà khí ngưng kết ở ngực làm cho ngực đầy cứng và đau

"Đàn anh, sao người nhà lại lấy tên một vị thuốc bắc đặt tên cho anh thế?"

Phó Chỉ Thực dịu dàng nói cho cô: "Tên anh là do ông nội đặt, không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, chỉ là cảm thấy tên vị thuốc bắc này dễ nhớ."

"Tên em là do bố em đặt, Sơ Tiện đồng âm với "xuất hiện", bố em cảm kích mẹ em đã xuất hiện trong sinh mệnh ông, cho ông tình yêu và hy vọng." Giọng cô gái chợt trầm xuống: "Đáng tiếc là sau này bọn họ vẫn ly hôn..."

Rất nhiều lúc, Sơ Tiện cứ cảm thấy tên mình thật sự vô cùng châm chọc, giống như nhân chứng cho trò cười của bố mẹ.

Cô quên đi rất nhiều chuyện, thậm chí không nhớ vì sao bố mẹ ly hôn, chỉ nhớ được tên mình từ đâu mà có.

Phó Chỉ Thực ôm cô từ đằng sau: "Tiện Tiện, cảm ơn em đã xuất hiện trong sinh mệnh anh."

- --

Ở nhà cũ tới bốn giờ chiều, hai người rời đi.

Chiếc xe nhỏ màu xanh ngọc thạch lướt nhanh qua cầu Yển Sơn.

Phó Chỉ Thực nói: "Có muốn tới bờ sông Lãng đi dạo không?"

"Được ạ!"

Phó Chỉ Thực tìm được một chỗ đỗ xe, sau đó hai người chầm chậm đi dọc theo bờ sông Lãng.

Sông Lãng lặng sóng, xa xa có mấy chiếc phà đã cập bến.

Mặt trời dần dần lặn về phía Tây, nước và trời nối thành một đường, những vệt nắng rải rác khắp nơi, quầng sáng lưu chuyển.

Hôm nay gió ở bờ sông Lãng không lớn, lại có ánh nắng, rất nhiều người ra ngoài tản bộ.

Có một gia đình ba người dắt con đi dạo, cũng có đôi vợ chồng già đi tản bộ, còn có đôi tình nhân ngả vào nhau, tình chàng ý thiếp.

Phó Chỉ Thực nắm chặt tay Sơ Tiện, bàn tay anh dày rộng, lòng bàn tay ấm nóng, cô chỉ cảm thấy yên tâm.

Hai người đi dọc theo ven bờ về đằng trước, tựa như muốn đi từ hoàng hôn về phía cuối chân trời.

Sơ Tiện nhẹ nhàng nói: "Đàn anh, em đã mơ thấy cảnh này."

Phó Chỉ Thực quay đầu nhìn cô, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc: "Lúc nào?"

"Tối mà chúng ta gặp lại ở Uyên Khâu."

"Ngày nhớ đêm mơ, cho dù em mất trí nhớ nhưng trong tiềm thức của em vẫn nhớ anh."

Đúng vậy, cô đã lãng quên rất nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ quên anh.

Đi một vòng dọc theo sông Lãng, trời đã tối.

Hai người quay lại xe.

Phó Chỉ Thực mời Sơ Tiện: "Buổi tối đến nhà anh ăn cơm nhé, để anh thể hiện tài năng cho em."

Đúng là Sơ Tiện cũng tò mò tài nấu nướng của Phó Chỉ Thực cho nên đồng ý.

Nguyên liệu nấu ăn được nhét đầy trong tủ lạnh, hai người không cần ra ngoài mua đồ nấu.

Vừa đến nhà, Phó Chỉ Thực đã lập tức buộc tạp dề đi vào phòng bếp.

Sơ Tiện: "Cần em phụ một tay không?"

"Em đi xem ti vi đi, đợi ăn là được."

Cô bị đuổi ra khỏi phòng bếp, đành phải cầm ipad của Phó Chỉ Thực lên lướt.

Cô hỏi vọng vào: "Mật khẩu ipad của anh là bao nhiêu?"

Giọng người đàn ông từ xa xa truyền tới: "Sinh nhật của anh 1212."

Cô điền mật mã rồi mở ra, Sơ Tiện nhất thời ngẩn người, phát hiện màn hình chờ lại là ảnh của cô. Hơn nữa tấm ảnh này còn rất đặc biệt.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha, ra mắt người lớn rồi ~

Bình luận

Truyện đang đọc