PHÙ HIỂU, EM LÀ CỦA ANH!

Sân bay thủ đô —–

“Này! Cái con ranh kia! Sao giờ mày mới chịu đến thăm tao hử!” — Một cô gái trẻ trung, thời thượng hưng phấn ôm chầm lấy một du khách vừa ra khỏi sân bay, tên của cô là Dương Mật, cô có một mái tóc xoăn dài, đeo một chiếc nơ bướm thật to, có thể thấy cô là một mỹ nhân, mốt mà tràn đầy sức sống.

“Quê mùa như tao thật chả mấy khi được lên thành phố.” Cô gái đuợc ôm tên là Phù Hiểu, cô mặc chiếc T-shirt rộng thùng thình, trên mặt là một chiếc kính râm màu đen, sau lưng đeo một túi du lịch giản dị. Hiển nhiên là khí chất của cô không cùng loại với bạn tốt, Dương Mật là điển hình cho con gái thành phố năng động, còn cô là một trạch nữ[1] hướng nội.

“Thôi đi mày!” Dương Mật đánh yêu bạn, hào sảng cười nói: “Hành lý của mày đâu?”

Phù Hiểu cười hì hì, chỉ chỉ chiếc túi lùng bùng sau lưng mình.

“Ê, ê, không phải mày định chỉ ở một tối rồi về đấy chứ?”

“Mày nhầm rồi, tao đã quyết định ăn bám mày một thời gian, không được ngăn cản tao.” Phù Hiểu rất tự giác trả lời.

“Mày mang theo mấy bộ quần áo?”

“Ba bộ, đủ tắm rửa.” Phù Hiểu vỗ vỗ túi: “CMND, thẻ ngân hàng, laptop, điện thoại di động, ngoài ra còn một ít tiền mặt, ừm, hoàn hảo.”

“Mày không còn là con gái nữa hử?” Dương Mật không chịu nổi chọc chọc cô.

“Cần kiểm tra không?” Phù Hiểu hỏi với vẻ vô tội.

“Không phí lời với mày nữa, mau đi thôi, chắc ông xã tao đã về nhà rồi.”

“Gì? Hôm nay anh ấy cũng được nghỉ?”

“Bạn chí cốt của tao đến, anh ấy dám không nghỉ?” Dương Mật nói một cách ngang ngược, nhưng qua đó có thể thấy được hạnh phúc của cô.

“Mày sướng nhá.” Phù Hiểu mỉm cười, lắc lắc đầu, đồng thời cô cũng vui vì sự mỹ mãn của bạn.

Hai người đi taxi tới nhà trọ của bọn họ ở Tam Hoàn. Phù Hiểu liếc qua bảng giá, thầm líu lưỡi.

“Lầu 21, đi thôi.” Dương Mật ôm tay cô, kéo cô vào tòa nhà.

“Tụi mày đã kết hôn rồi sao còn chưa mua nhà?”

“Chị gái à, chị có thể quan tâm đến đời sống xã hội một chút được không? Chị có biết giá nhà bây giờ là bao nhiêu không?”

“Nhưng thu nhập của hai đứa mày cũng đâu có thấp chứ?”

“Thu nhập cũng tạm song tụi tao chi tiêu cũng nhiều mà. Tiếp khách, xã giao đều dùng đến tiền, tuy nhà chồng tao nói mua nhà cho tụi tao nhưng tao không muốn nhận.”

“Tại sao?” Phù Hiểu nhíu mày.

“Nhà anh ấy có tiền, tao chỉ là đứa từ thị trấn nhỏ lên thủ đô, tao không muốn bị người ta nói: vì tiền mới bám lấy anh.” Dương Mật bĩu môi.

“Đồ ngốc, người khác nói mày, mày càng phải làm cho họ xem, trên thế giới này chỉ những kẻ không ăn được nho mới nói linh tinh[2].”

“Aizzz, mày nói cũng có lý.”

Phù Hiểu liếc cô một cái, như thể dạy bảo chính em gái của mình: “Đừng nghĩ nhiều quá, mày có thể sống yên ổn ở Bắc Kinh, không ai dám coi thường mày.”

Hai người đi vào thang máy, Dương Mật ấn số lầu, nặng nề thở dài một hơi: “Mày không biết tao phải trả cái giá đắt thế nào đâu, suốt ngày, sớm, tối, lúc nào cũng công việc và công việc, tuy nhìn bề ngoài Phòng Quan hệ Xã hội rất sáng rỡ nhưng đây là nơi nhà tư bản hận không thể ép khô mày đến giọt máu cuối cùng.”

Nhìn gương mặt có phần mệt mỏi của cô, Phù Hiểu bảo: “Đừng để mình mệt quá, chú Dương và cô Dương đều rất lo mày.”

“Có thế nào mày cũng không được nói với hai người đâu.”

Phù Hiểu cong lên một nụ cười xấu xa; “Trả tao ‘phí bịt miệng’ là bao nhiêu?”

Dương Mật liếc xéo cô một cái: “Mày cho rằng mày không có nhược điểm bị tao nắm trong tay hử? Hồi cấp hai mày thầm mến…”

“Tao đã bảo đó là tao nhầm lẫn cảm giác nhất thời!” Phù Hiểu thanh minh đồng thời phản kích: “Ủa, hẳn Tiêu Nhiên còn chưa biết những hành động vĩ đại của tụi nam sinh theo đuổi mày hồi trung học đâu nhỉ?”

“Đến giờ ‘Củ tỏi đầu to’ còn chưa biết biệt hiệu của mình do ai đặt thì phải?”

“Cái kính cận thầy Trương đánh rơi lúc lên lớp sao mà vỡ ấy nhỉ?”

Hai người cùng bới lông tìm vết nhau, cho đến khi có tiếng: “Bíp” và cửa thang máy mở ra, các cô dừng cuộc đối thoại, nhìn nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng cười lớn.

“Bà xã, các em cười gì thế?” Âm thanh lớn khiến Phù Hiểu ngẩn người, theo bản năng, cô nhìn về phía phát ra âm thanh, đột nhiên cô đụng phải một đôi mắt đen sâu thẳm.

Một người đàn ông, một người đàn ông trẻ tuổi, một người đàn ông trẻ tuổi phi thường đẹp trai. Do thói quen nghề nghiệp, Phù Hiểu nhanh chóng đánh giá anh chàng trước mắt một phen. Anh có một mái tóc ngắn được cắt tỉ mỉ, được tạo hình rất đẹp, ngũ quan của anh rất đẹp, là loại làm các cô gái không thể rời mắt, đặc biệt là con ngươi đen và sâu đang cùng cô đối nhãn, nếu anh muốn, không kẻ nào có thể thoát được khỏi hố đen đầy quyến rũ đó. Giống như… bây giờ… ánh nhìn chăm chú, thẳng tắp còn chưa từng rời khỏi tầm mắt, cô hơi không chắc chắn: mình có thể nghiêng đầu tránh đi trước được không.

Dường như không phát hiện tâm tư của cô, biểu cảm của chàng trai trẻ tuổi rất điềm tĩnh, ánh nhìn mạnh mẽ và nóng bỏng vẫn khóa lấy gương mặt cô. Con ngươi sâu không thấy đáy nhìn thẳng về phía trước bằng ánh nhìn kỳ dị cùng vẻ mặt mang theo sự nguy hiểm không tên.

[1] trạch nữ (宅女): chỉ những người hay ở trong nhà, không hay ra ngoài, không hay giao thiệp, đi chơi. Ngày nay, với sự phát triển của mạng internet, một lượng không nhỏ giới trẻ Trung Quốc chỉ ở nhà, các hoạt động tham gia đều thông qua mạng, ‘trạch’ là chỉ hiện tượng trên, không chỉ có ‘trạch nữ’ mà ‘trạch nam’ cũng rất phổ biến.

[2] Bắt nguồn từ câu: truyện ngụ ngôn “Con cáo và giàn nho” của Aesop sau được La Fontene kể lại bằng thơ, phê phán những kẻ ghen tỵ, không ăn được thì đạp đổ.

“Con cáo và giàn nho – Le renard et les raisins” – Tác giả: La Fontene – Dịch giả: Nguyễn Đình

“Cáo kia dù trắng hay đen

Vẫn phường khoác lác vẫn tên bịp đời

Đói meo tưởng chết tới nơi

Giàn cao trông thấy nho tươi ngon lành

Nho chín mọng phơi mình đỏ chót

Gã phong lưu nước bọt chảy dài

Không với tới, gã chê bai:

- Nho xanh chỉ xứng miệng loài phàm phu!

Than phiền phỏng ích hơn ru?”

Bình luận

Truyện đang đọc