PHÙ HIỂU, EM LÀ CỦA ANH!

Cô từng đắc tội anh ta chăng? Phù Hiểu không khỏi liếc Dương Mật một cái.

“Đường thiếu[1]? Sao cậu đến chơi nhà tụi tớ bất ngờ thế?” Dương Mật hốt hoảng, lắp bắp, đánh vỡ khoảnh khắc bất bình thường ngắn ngủi nọ.

Tiêu Nhiên – chồng của Dương Mật ló ra từ bên cạnh anh chàng trẻ tuổi đó: “Đường thiếu thì lúc nào chả bí ẩn.”

“Tớ rảnh thì tớ qua chơi thôi.” Lúc này, chàng trai được gọi là Đường thiếu đó cuối cùng cũng chịu thu lại ánh nhìn chằm chặp của mình một cách chậm rãi, cười gượng gạo với Dương Mật.

Bất giác, Phù Hiểu thế nhưng nhẹ nhàng thở ra.

“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Dương Mật vội nói.

“Phù Hiểu, hoan nghênh em đến chơi.” Tiêu Nhiên là một anh chàng lịch sự, nhã nhặn, anh có một gương mặt trẻ con, cười rộ lên nhìn ấm áp, chân thành, anh nói bằng chất giọng Bắc Kinh đặc sệt.

“Cám ơn anh, phải làm phiền hai người một thời gian em ngại quá.”

“Cô đây là…” Chàng trai tuấn lãng bước lên trước một bước, mắt lại tia sang phía cô khách lạ xinh đẹp.

“À,” Dương Mật vội vàng đáp lời: “Cô ấy là bạn thân của tớ: Phù Hiểu. Phù là ký hiệu, Hiểu là trời sáng[2].”

“Phù Hiểu?” Môi mỏng dường như nghiền ngẫm cái tên này, “Chắc là cô sinh vào sáng sớm nhỉ?”

“Rất nhiều người đã hỏi tôi câu đó.” Phù Hiểu cười một cách lịch sự.

“Đường Học Chính.” Chàng trai tuấn lãng không chút để bụng việc cô không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại chìa tay cho cô.

Phù Hiểu hơi né ánh nhìn của anh, cô khẽ lắc vai rồi mới không nhanh không chậm đưa tay ra, “Chào anh.”

“Chào cô.” Anh vẫn đối nhãn với cô, nhanh nhẹn nắm chặt bàn tay bé nhỏ.

Phù Hiểu nhẹ cong môi lên, rút tay về.

“Ái chà, chúng ta đứng ở cửa nói làm gì, mau vào nhà đi thôi.” Dương Mật gọi.

“A, đúng, đúng, vào nhà đi nào.” Tiêu Nhiên tìm chìa khóa mở cửa ra. Cửa mở, anh mời Đường Học Chính vào nhà trước. Dương Mật cũng kéo Phù Hiểu vào căn hộ nhỏ của bọn họ.

Tiêu Nhiên mời Đường Học Chính ngồi xuống, đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt anh ta đồng thời rót cho anh ta một chén nước, “Phù Hiểu, em không phải ngại gì đâu, em cứ coi đây như nhà mình nhé.”

“Cứ để em tự nhiên, cám ơn.”

Dương Mật cười khách sáo với Đường Học Chính, sau đó kéo Phù Hiểu vào buồng mà cô đã chuẩn bị cho cô ấy. Đó là một gian buồng không quá lớn, đồ đạc có vẻ thời trang; gian buồng này mang phong cách của Dương Mật.

“Các thứ trên giường tao đã thay mới cả.”

“Mày đã trở thành một bà nội trợ thật rồi ư?”

“Thời thế tạo nhân tài.” Dương Mật thở dài một cách khoa trương.

Phù Hiểu cười, nằm sấp trên giường: “Rất mềm, rất thoải mái, không bằng cho tao ngủ một giấc đã?” Thức rất khuya rồi lại dậy sớm để đi cho kịp giờ bay, cô mệt lắm rồi nha.

“Gì? Mày buồn ngủ?” Dương Mật không mấy bất ngờ, ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy đi đóng cửa: “Tao cũng không biết là hôm nay Đường thiếu sẽ đến đây.”

“Anh ta là thiếu gia nhà ai thế?” Phù Hiểu thuận miệng hỏi.

“Nghe nói ba anh ta là quan chức ở thủ đô. Ở cái thành phố Bắc Kinh mà khắp nơi đều là cán bộ này thì chuyện đấy cũng chẳng đáng ngạc nhiên gì. Chỉ là, mày không thấy: anh ta rất khí thế ư?”

Tao cũng thấy thế. Phù Hiểu thầm trả lời trong lòng.

“Tiêu Nhiên cũng quen Đường thiếu qua một người bạn. Có một loại người trời sinh để làm lãnh đạo, điều này thật không thể phủ nhận. Tao nghĩ: có lẽ bạn bè của anh ta cũng có cảm giác giống tao nên bất giác đều gọi anh ta: “Đường thiếu.” Tụi tao đi chơi với anh ta vài lần, lần nào cũng thế, không hiểu sao mà cả đám ai cũng coi anh ta là trung tâm á. Bây giờ anh ta còn đang học trường quân đội nhưng tao dám đảm bảo: tiền đồ của anh ta tuyệt đối không đo đếm được.” Gia đình của Tiêu Nhiên cũng có chút căn cơ, bạn bè của anh ít nhiều cũng trong giới trung thượng lưu ấy, vậy mà họ đều coi Đường Học Chính như chỉ huy, loại sức hút này thử hỏi mấy người có được?

“Ờ.” Phù Hiểu gật đầu tán thành.

“Làm quen với anh ta tuyệt đối không có hại, tao cũng đâu ngờ anh ta với Tiêu hợp nhau vậy, chẳng mấy khi anh ta đến nhà tụi tao chơi, mày hãy nhân cơ hội này mà kết bạn với anh ta đi.”

Phù Hiểu xin miễn cho kẻ bất tài: “Tao sợ vụ này nhất đó, không làm quen thì tốt hơn, nhỡ đâu tao nói lỡ cái gì lại liên lụy đến tụi mày, thế thì nguy.”

“Mày đúng là đồ lười kết bạn[3].”

“Chính xác.” Phù Hiểu gật đầu đồng ý.

Dương Mật bó tay với cô bạn: “Thế thì mày ngủ đi, đến bữa tối tao sẽ gọi mày, chúng ta đi ăn ngoài.”

“Được.”

Đẩy cửa ra, Dương Mật vẫn không cam lòng, liếc xéo cô một cái: “Ngủ chết mày đi, đồ lười.”

“Mày thì còn lạ gì tao nữa.”

[1] Đường thiếu: có thể dịch là Đường thiếu gia, Đường công tử nhưng cá nhân mình nghĩ để Đường thiếu hay hơn. Người Trung Quốc xưng hô với những chàng trai trẻ, có thể lực có bối cảnh bằng cách lấy họ/tên anh ta + ‘thiếu’.

[2] Tiếng Trung Quốc có rất nhiều từ đồng âm khác nghĩa, đặc biệt do thể loại chữ tượng hình nên mỗi nghĩa một cách viết khác nhau, đây là Dương Mật giải thích cách viết tên của Phù Hiểu (符晓)

[3] Chính xác là: 反交际者 (phản giao tế giả) với ‘giao tế giả’ là chỉ những người thích giao tiếp, kết bạn và khéo léo trong giao tiếp, quan hệ rộng rãi. Kết hợp với văn cảnh nên mình dịch là ‘lười kết bạn’.

Bình luận

Truyện đang đọc