PHÙ HIỂU, EM LÀ CỦA ANH!

Người bị đẩy vào buồng – Dương Mật đưa ngón tay đang run rẩy của mình lên chỉa vào người còn lại nói: “Mày, mày là cái đồ ‘giả heo ăn thịt cọp’!”

“Gì?” Vì bị buộc tội một cách bất thình lình nên Phù Hiểu lúng túng không biết phải phản ứng thế nào.

“Mày còn “gì” hả? Mày còn “gì” hả?” Dương Mật kích động đặt chiếc laptop xuống, “Tự mày xem đi! Tự mày xem đi!” Cô run rẩy chỉ vào chứng cứ rõ mồn một ra đấy.

Phù Hiểu nhìn theo hướng bạn chỉ, ánh mắt vốn vô tội càng lúc càng trợn lớn hơn: Đây… đây là chuyện gì vậy? Cô vội đi chợ nấu cơm nên không có thời gian vào lại trong buồng, sao chỉ trong chớp mắt mà buồng ngủ của cô đã thành ra thế này rồi?

Trên giường vứt loạn hai chiếc gối đầu và hai cái chăn, còn vài bộ quần áo nam nữa. Trên ghế cũng bừa ra mấy bộ quần áo, vắt đè lên chỗ quần áo sáng nay cô thay ra. Trên bàn trang điểm trừ mỹ phẩm ra còn có gel cạo râu của nam giới, dao cạo râu…

Người nào đó lung lay trong gió, cô bảo anh ta dọn dẹp anh ta dọn dẹp thành thế này à? Bây giờ thì cả khách trọ cũng không làm được nữa rồi, đây rõ ràng là hiện trường của vụ sống chung mà.

“Tuy mày nhìn bằng mắt thì thấy chuyện này có hơi mờ ám nhưng thật ra nó không phải thế đâu.” Phù Hiểu không biết phải nói gì bây giờ, cô yếu ớt giải thích.

“Không phải chuyện đó thì còn có thể là chuyện gì! Nói mau, mày gian díu với Đường thiếu từ bao giờ!”

“Sự thật là tao không gian díu với anh ta mà, nếu tao mà gian díu với anh ta thì tao sẽ bị sét đánh!” Không còn cách nào khác nên cô đành thề độc hòng giành lấy sự tín nhiệm của quan tòa, “Thật ra là anh ta ngủ ở buồng dành cho khách nhà tao, vì tao sợ cô Dương biết lại nghĩ ngợi nên tao mới bảo anh ta chuyển đồ đạc của anh ta vào đây.”

Dương Mật im lặng chỉ vào những chứng cứ vứt loạn trên giường, trên ghế, trên bàn trang điểm và trên khắp mọi nơi, có chỗ nào trông giống thu dọn rồi chuyển đồ sang đâu!

Phù Hiểu có nỗi khổ mà không sao nói nổi nên lời, “Sao tao biết chàng ấm đó dọn đồ thì dọn thành thế này cơ chứ!” Cô sai rồi, cô thật sự đã sai rồi. Lẽ ra khi Đường Học Chính còn ở trong buồng dành cho khách nhà cô, cô đã phải biết rõ rằng anh ta là một cậu ấm không rành việc nhà. Dù những bộ quần áo của anh ta có đắt thế nào, cần giữ gìn thế nào đi chăng nữa thì khi mặc xong anh ta cũng vứt hết lên giường cho xong chuyện, dù có chất đống thì anh ta cũng chả buồn mang đi giặt; Nếu không có người giặt hộ thì anh ta sẽ giải quyết một cách đơn giản là: coi đống đồ đó như rác, đóng gói lại rồi vứt. Vì việc này mà cô đã ngạc nhiên mấy lần rồi, thế mà cô lại còn ngây thơ tin rằng anh ta biết dọn dẹp nữa chứ? Câu danh ngôn đúng với cô: “Thật là rất ngốc, rất ngây thơ.”

“Mày có Tiêu Nhiên nên cũng biết rồi đấy, không phải đàn ông ai cũng thế này sao?” Cô còn chưa hết hy vọng mà tiếp tục giải thích.

Thấy cái vẻ bất đắc dĩ của nó thì cô biết ngay là không thể có chuyện nó lừa cô, nhưng mà: tình huống này dù nhìn theo khía cạnh nào thì cũng quá là kỳ quặc nha? “Tết nhất mà Đường thiếu lại ở nhà mày ư?” Nó lại còn dám gạt cô cơ đấy! Dương Mật lườm bạn một cái.

Phù Hiểu đành chậm rãi gật đầu.

“Đường thiếu rất ‘có ý’ với mày phải không?”

“Mày thấy chưa, tao sợ mày nghĩ thế nên mới không dám nói cho mày đấy.”

“Mày còn lý sự nữa hử?”

Phù Hiểu rụt cổ lại.

“Hiểu, mày thực sự không hề hay biết rằng: Đường thiếu đang theo đuổi mày ư?” Dương Mật dường như dám khẳng định luôn rồi, nếu không thì sao một người cực kỳ bận rộn như anh ta lại hai lần chạy đến cái xó quê này? Mà lại còn vào những dịp quan trọng như dịp Tết nữa chứ? Cô không tin Đường Học Chính là người rảnh rỗi đến mức đó, nếu không có mục đích chắc chắn cả đời anh ta cũng không bao giờ bước chân vào cái thị trấn nhỏ này.

“Thật mà, chính mồm anh ta nói thế mà.” Nhận ra rằng nếu cô còn không giải thích rõ ra thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan. Thế là Phù Hiểu đành một năm một mười thú thật, “Thì là cái hôm đi Đàm Gia Thính đó, tao bỏ về trước, anh ta đuổi theo tao bảo: anh ta muốn tao làm… bạn gái anh ta, còn hôn tao nữa… Rõ ràng là bạn gái anh ta còn đang giận nhau với anh ta mà, tao đâu thể làm người thứ ba được? Mà xét trên mọi mặt, chuyện đó cũng là không thể, thế nên tao từ chối rồi.”

“Mày từ chối rồi?” Dương Mật tròn mắt lên, ấy thế mà trên đời còn có một cô gái có thể từ chối Đường thiếu cơ đấy? Mà cô gái ấy còn là bạn thân từ bé đến lớn của cô nữa chứ, phải chăng cô nên lấy làm tự hào?

“Phải đó, tao từ chối rồi. Lúc ấy, tao còn nghĩ anh ta là đồ tồi, ai cũng yêu được. Tao lại nghĩ nếu tao ở lại có thể sẽ làm xấu đi mối quan hệ giữa tụi mày với anh ta, thế nên tao đi về. Sau đó, cũng chính cái lần anh ta đến đây du lịch ấy, tao vốn không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa đâu, nhưng vì anh ta biết rõ: tao đã từ chối anh ta rồi sẽ không có ý gì với anh ta nữa cho nên tao để anh ta vào ở nhà tao. Sau đấy… thì là ba mươi Tết đó, anh ta nói anh ta tìm một chỗ yên tĩnh để ăn Tết, ai mà biết nguyên nhân của anh ta là cái gì cơ chứ? Chẳng qua, con người anh ta quả thật rất tốt, hôm qua tao mới biết: hóa ra anh ta là bộ đội đặc chủng.” Phù Hiểu sốt sắng nói hết những gì cô cho là cần nói cho bạn.

Một lượng thông tin lớn khiến Dương Mật dường như không nắm bắt được vấn đề quan trọng trong đó, bởi vì hình như là tất cả những thông tin đó đều rất quan trọng! “Tao thấy hơi chóng mặt.” Cô vuốt trán rồi lại nhúp mi giữa: nó nói gì cơ? Lúc đấy nó nghĩ Đường thiếu yêu đương nhăng nhít nên nó cho anh ta là thằng tồi? Vì Đường thiếu tỏ ra là: anh ta đã không còn ý gì với nó nữa nên nó tin luôn? Cuối cùng còn có câu gì mà: Đường thiếu là bộ đội đặc chủng? Ối giời ơi! Cô sắp phục chết bà chị này rồi, phải chăng dây thần kinh nào đó của nó bị nối nhầm?

“Dù sao cái gì cần nói tao cũng nói cả rồi, tự mày suy nghĩ đi. Tao phải ra ngoài, không thể để cô Dương vào đây được.” Phù Hiểu bỏ lại một câu rồi vội vã đi ra, để Dương Mật ở lại một mình vừa hít sâu vừa tiêu hóa từng câu từng chữ của cô.

Cô từ buồng ngủ đi vào bếp, Tiêu Nhiên ngẩng đầu cười bảo: “Phù Hiểu, các em đang bàn bạc chuyện lớn nước nhà gì thế?”

“Không có gì?” Phù Hiểu cười lấy lệ, cô lườm Đường Học Chính một cái vẻ không vui, cô đi vào bếp trong ánh mắt vờ như vô tội của anh.



“Cô Dương, cô để đấy, đống này để lát con xử lý, cô ra ngoài xem ti vi đi ạ.” Thấy bà Dương đang rửa bát thì Phù Hiểu vội nhận việc.

“Không sao đâu, dù gì cô cũng đang rỗi.” Bà Dương cười xòa và tiếp tục rửa, “Con tráng đi.”

“À, vậy lại phải phiền cô rồi.”

“Đừng luôn khách sáo thế, trước giờ cô đều coi con như con gái của cô.”

“Con biết ạ, cô Dương còn tốt với con hơn cả Kẹo Mật nữa.” Phù Hiểu khẽ cười, nói.

Hai người nhìn nhau cười rồi chuyện trò thêm đôi câu nữa. Cô Dương nhìn ra ngoài cửa sau đó hạ giọng bảo: “Hiểu Hiểu, con thành thật nói cho cô Dương biết: có phải Tiểu Đường có ý với con…”

“Không đâu, không đâu ạ.” Phù Hiểu lập tức lắc đầu lia lịa.

“Đừng dỗ cô, cô nhìn ra được. Chỉ là… Thằng bé Tiểu Đường đó cung là đứa tốt, nhưng cô thấy nó cũng là cậu ấm nhà giàu, không khác chồng Dương Mật là bao.”

“Đúng đó cô ạ, đúng tuyệt đối luôn.” Cứ nghĩ đến chiến tích vĩ đại của anh ta trong buồng cô là cô lại ngứa răng rồi.

“Nếu bây giờ con còn chưa có ý đó với nó thì đừng tìm mấy đứa công tử nhà giàu đó con à. Con nhìn Dương Mật mà xem, đã đăng ký kết hôn lâu vậy rồi mà bên nhà trai họ còn không sốt ruột lo đám cưới cho chúng nó, con nói xem có ra cái gì không! Người không biết còn tưởng Mật Nhi nhà chúng ta có bầu nên nhà họ mới phải nhận.” Hễ nhắc đến việc này là bà Dương lại thấy tức tối, “Mật Nhi không bắt nổi Tiêu Nhiên mà mẹ chồng con bé thì ghê gớm, cô cứ nghĩ là lại đau lòng. Chúng ta nào có đòi hỏi gì đâu, chỉ cần thằng đó là đứa thật thà, các con có thể mua được một căn hộ rồi mua lấy cái xe, sống yên ổn cả đời là tốt rồi, có phải không nào? Dù thế nào con cũng không được giẫm lên vết xe đổ của Mật Nhi.” Bà Dương hết lời khuyên nhủ.

Phù Hiểu thấy mũi mình ngàn ngạt, bà Dương nói về chuyện con gái bà cũng vì lo tương lai cô không được hạnh phúc, tuy cô mất đi ba mẹ ruột nhưng cô cũng có thiếu sự quan tâm và yêu thương của ba mẹ đâu nào! “Cô Dương, cô yên tâm đi. Con nghe lời cô mà. Mà Kẹo Mật ở Bắc Kinh tốt lắm, con cũng gặp mẹ chồng cậu ấy rồi. Chỉ vì bọn họ bận quá thôi, chắc chắn hễ có rảnh là họ lo đám cưới liền, cô đừng lo.”

Cái con bé này lúc nào cũng chỉ biết lo cho người khác thôi. Rõ ràng đang nói về chuyện của nó mà lại đổi thành nó an ủi bà. Bà Dương nhìn cô một cách từ ái, “Hiểu Hiểu của chúng ta, tương lai con nhất định phải tìm một người chồng yêu thương con.” Con bé một thân một mình lâu quá rồi, bà nhìn nó mà thấy đau lòng.

“Được ạ, không thành vấn đề!” Phù Hiểu luôn miệng đồng ý, hai người cùng cười lớn.

---------- BỔ SUNG THÊM ----------

Chương 24

Người bị đẩy vào buồng – Dương Mật đưa ngón tay đang run rẩy của mình lên chỉa vào người còn lại nói: “Mày, mày là cái đồ ‘giả heo ăn thịt cọp’!”

“Gì?” Vì bị buộc tội một cách bất thình lình nên Phù Hiểu lúng túng không biết phải phản ứng thế nào.

“Mày còn “gì” hả? Mày còn “gì” hả?” Dương Mật kích động đặt chiếc laptop xuống, “Tự mày xem đi! Tự mày xem đi!” Cô run rẩy chỉ vào chứng cứ rõ mồn một ra đấy.

Phù Hiểu nhìn theo hướng bạn chỉ, ánh mắt vốn vô tội càng lúc càng trợn lớn hơn: Đây… đây là chuyện gì vậy? Cô vội đi chợ nấu cơm nên không có thời gian vào lại trong buồng, sao chỉ trong chớp mắt mà buồng ngủ của cô đã thành ra thế này rồi?

Trên giường vứt loạn hai chiếc gối đầu và hai cái chăn, còn vài bộ quần áo nam nữa. Trên ghế cũng bừa ra mấy bộ quần áo, vắt đè lên chỗ quần áo sáng nay cô thay ra. Trên bàn trang điểm trừ mỹ phẩm ra còn có gel cạo râu của nam giới, dao cạo râu…

Người nào đó lung lay trong gió, cô bảo anh ta dọn dẹp anh ta dọn dẹp thành thế này à? Bây giờ thì cả khách trọ cũng không làm được nữa rồi, đây rõ ràng là hiện trường của vụ sống chung mà.

“Tuy mày nhìn bằng mắt thì thấy chuyện này có hơi mờ ám nhưng thật ra nó không phải thế đâu.” Phù Hiểu không biết phải nói gì bây giờ, cô yếu ớt giải thích.

“Không phải chuyện đó thì còn có thể là chuyện gì! Nói mau, mày gian díu với Đường thiếu từ bao giờ!”

“Sự thật là tao không gian díu với anh ta mà, nếu tao mà gian díu với anh ta thì tao sẽ bị sét đánh!” Không còn cách nào khác nên cô đành thề độc hòng giành lấy sự tín nhiệm của quan tòa, “Thật ra là anh ta ngủ ở buồng dành cho khách nhà tao, vì tao sợ cô Dương biết lại nghĩ ngợi nên tao mới bảo anh ta chuyển đồ đạc của anh ta vào đây.”

Dương Mật im lặng chỉ vào những chứng cứ vứt loạn trên giường, trên ghế, trên bàn trang điểm và trên khắp mọi nơi, có chỗ nào trông giống thu dọn rồi chuyển đồ sang đâu!

Phù Hiểu có nỗi khổ mà không sao nói nổi nên lời, “Sao tao biết chàng ấm đó dọn đồ thì dọn thành thế này cơ chứ!” Cô sai rồi, cô thật sự đã sai rồi. Lẽ ra khi Đường Học Chính còn ở trong buồng dành cho khách nhà cô, cô đã phải biết rõ rằng anh ta là một cậu ấm không rành việc nhà. Dù những bộ quần áo của anh ta có đắt thế nào, cần giữ gìn thế nào đi chăng nữa thì khi mặc xong anh ta cũng vứt hết lên giường cho xong chuyện, dù có chất đống thì anh ta cũng chả buồn mang đi giặt; Nếu không có người giặt hộ thì anh ta sẽ giải quyết một cách đơn giản là: coi đống đồ đó như rác, đóng gói lại rồi vứt. Vì việc này mà cô đã ngạc nhiên mấy lần rồi, thế mà cô lại còn ngây thơ tin rằng anh ta biết dọn dẹp nữa chứ? Câu danh ngôn đúng với cô: “Thật là rất ngốc, rất ngây thơ.”

“Mày có Tiêu Nhiên nên cũng biết rồi đấy, không phải đàn ông ai cũng thế này sao?” Cô còn chưa hết hy vọng mà tiếp tục giải thích.

Thấy cái vẻ bất đắc dĩ của nó thì cô biết ngay là không thể có chuyện nó lừa cô, nhưng mà: tình huống này dù nhìn theo khía cạnh nào thì cũng quá là kỳ quặc nha? “Tết nhất mà Đường thiếu lại ở nhà mày ư?” Nó lại còn dám gạt cô cơ đấy! Dương Mật lườm bạn một cái.

Phù Hiểu đành chậm rãi gật đầu.

“Đường thiếu rất ‘có ý’ với mày phải không?”

“Mày thấy chưa, tao sợ mày nghĩ thế nên mới không dám nói cho mày đấy.”

“Mày còn lý sự nữa hử?”

Phù Hiểu rụt cổ lại.

“Hiểu, mày thực sự không hề hay biết rằng: Đường thiếu đang theo đuổi mày ư?” Dương Mật dường như dám khẳng định luôn rồi, nếu không thì sao một người cực kỳ bận rộn như anh ta lại hai lần chạy đến cái xó quê này? Mà lại còn vào những dịp quan trọng như dịp Tết nữa chứ? Cô không tin Đường Học Chính là người rảnh rỗi đến mức đó, nếu không có mục đích chắc chắn cả đời anh ta cũng không bao giờ bước chân vào cái thị trấn nhỏ này.

“Thật mà, chính mồm anh ta nói thế mà.” Nhận ra rằng nếu cô còn không giải thích rõ ra thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan. Thế là Phù Hiểu đành một năm một mười thú thật, “Thì là cái hôm đi Đàm Gia Thính đó, tao bỏ về trước, anh ta đuổi theo tao bảo: anh ta muốn tao làm… bạn gái anh ta, còn hôn tao nữa… Rõ ràng là bạn gái anh ta còn đang giận nhau với anh ta mà, tao đâu thể làm người thứ ba được? Mà xét trên mọi mặt, chuyện đó cũng là không thể, thế nên tao từ chối rồi.”

“Mày từ chối rồi?” Dương Mật tròn mắt lên, ấy thế mà trên đời còn có một cô gái có thể từ chối Đường thiếu cơ đấy? Mà cô gái ấy còn là bạn thân từ bé đến lớn của cô nữa chứ, phải chăng cô nên lấy làm tự hào?

“Phải đó, tao từ chối rồi. Lúc ấy, tao còn nghĩ anh ta là đồ tồi, ai cũng yêu được. Tao lại nghĩ nếu tao ở lại có thể sẽ làm xấu đi mối quan hệ giữa tụi mày với anh ta, thế nên tao đi về. Sau đó, cũng chính cái lần anh ta đến đây du lịch ấy, tao vốn không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa đâu, nhưng vì anh ta biết rõ: tao đã từ chối anh ta rồi sẽ không có ý gì với anh ta nữa cho nên tao để anh ta vào ở nhà tao. Sau đấy… thì là ba mươi Tết đó, anh ta nói anh ta tìm một chỗ yên tĩnh để ăn Tết, ai mà biết nguyên nhân của anh ta là cái gì cơ chứ? Chẳng qua, con người anh ta quả thật rất tốt, hôm qua tao mới biết: hóa ra anh ta là bộ đội đặc chủng.” Phù Hiểu sốt sắng nói hết những gì cô cho là cần nói cho bạn.

Một lượng thông tin lớn khiến Dương Mật dường như không nắm bắt được vấn đề quan trọng trong đó, bởi vì hình như là tất cả những thông tin đó đều rất quan trọng! “Tao thấy hơi chóng mặt.” Cô vuốt trán rồi lại nhúp mi giữa: nó nói gì cơ? Lúc đấy nó nghĩ Đường thiếu yêu đương nhăng nhít nên nó cho anh ta là thằng tồi? Vì Đường thiếu tỏ ra là: anh ta đã không còn ý gì với nó nữa nên nó tin luôn? Cuối cùng còn có câu gì mà: Đường thiếu là bộ đội đặc chủng? Ối giời ơi! Cô sắp phục chết bà chị này rồi, phải chăng dây thần kinh nào đó của nó bị nối nhầm?

“Dù sao cái gì cần nói tao cũng nói cả rồi, tự mày suy nghĩ đi. Tao phải ra ngoài, không thể để cô Dương vào đây được.” Phù Hiểu bỏ lại một câu rồi vội vã đi ra, để Dương Mật ở lại một mình vừa hít sâu vừa tiêu hóa từng câu từng chữ của cô.

Cô từ buồng ngủ đi vào bếp, Tiêu Nhiên ngẩng đầu cười bảo: “Phù Hiểu, các em đang bàn bạc chuyện lớn nước nhà gì thế?”

“Không có gì?” Phù Hiểu cười lấy lệ, cô lườm Đường Học Chính một cái vẻ không vui, cô đi vào bếp trong ánh mắt vờ như vô tội của anh.



“Cô Dương, cô để đấy, đống này để lát con xử lý, cô ra ngoài xem ti vi đi ạ.” Thấy bà Dương đang rửa bát thì Phù Hiểu vội nhận việc.

“Không sao đâu, dù gì cô cũng đang rỗi.” Bà Dương cười xòa và tiếp tục rửa, “Con tráng đi.”

“À, vậy lại phải phiền cô rồi.”

“Đừng luôn khách sáo thế, trước giờ cô đều coi con như con gái của cô.”

“Con biết ạ, cô Dương còn tốt với con hơn cả Kẹo Mật nữa.” Phù Hiểu khẽ cười, nói.

Hai người nhìn nhau cười rồi chuyện trò thêm đôi câu nữa. Cô Dương nhìn ra ngoài cửa sau đó hạ giọng bảo: “Hiểu Hiểu, con thành thật nói cho cô Dương biết: có phải Tiểu Đường có ý với con…”

“Không đâu, không đâu ạ.” Phù Hiểu lập tức lắc đầu lia lịa.

“Đừng dỗ cô, cô nhìn ra được. Chỉ là… Thằng bé Tiểu Đường đó cung là đứa tốt, nhưng cô thấy nó cũng là cậu ấm nhà giàu, không khác chồng Dương Mật là bao.”

“Đúng đó cô ạ, đúng tuyệt đối luôn.” Cứ nghĩ đến chiến tích vĩ đại của anh ta trong buồng cô là cô lại ngứa răng rồi.

“Nếu bây giờ con còn chưa có ý đó với nó thì đừng tìm mấy đứa công tử nhà giàu đó con à. Con nhìn Dương Mật mà xem, đã đăng ký kết hôn lâu vậy rồi mà bên nhà trai họ còn không sốt ruột lo đám cưới cho chúng nó, con nói xem có ra cái gì không! Người không biết còn tưởng Mật Nhi nhà chúng ta có bầu nên nhà họ mới phải nhận.” Hễ nhắc đến việc này là bà Dương lại thấy tức tối, “Mật Nhi không bắt nổi Tiêu Nhiên mà mẹ chồng con bé thì ghê gớm, cô cứ nghĩ là lại đau lòng. Chúng ta nào có đòi hỏi gì đâu, chỉ cần thằng đó là đứa thật thà, các con có thể mua được một căn hộ rồi mua lấy cái xe, sống yên ổn cả đời là tốt rồi, có phải không nào? Dù thế nào con cũng không được giẫm lên vết xe đổ của Mật Nhi.” Bà Dương hết lời khuyên nhủ.

Phù Hiểu thấy mũi mình ngàn ngạt, bà Dương nói về chuyện con gái bà cũng vì lo tương lai cô không được hạnh phúc, tuy cô mất đi ba mẹ ruột nhưng cô cũng có thiếu sự quan tâm và yêu thương của ba mẹ đâu nào! “Cô Dương, cô yên tâm đi. Con nghe lời cô mà. Mà Kẹo Mật ở Bắc Kinh tốt lắm, con cũng gặp mẹ chồng cậu ấy rồi. Chỉ vì bọn họ bận quá thôi, chắc chắn hễ có rảnh là họ lo đám cưới liền, cô đừng lo.”

Cái con bé này lúc nào cũng chỉ biết lo cho người khác thôi. Rõ ràng đang nói về chuyện của nó mà lại đổi thành nó an ủi bà. Bà Dương nhìn cô một cách từ ái, “Hiểu Hiểu của chúng ta, tương lai con nhất định phải tìm một người chồng yêu thương con.” Con bé một thân một mình lâu quá rồi, bà nhìn nó mà thấy đau lòng.

“Được ạ, không thành vấn đề!” Phù Hiểu luôn miệng đồng ý, hai người cùng cười lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc