PHU NHÂN LẠI RƠI ÁO CHOÀNG RỒI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 11: Học sinh giỏi của trường


Tần Nhiễm im lặng mấy giây, đổi một tư thế ngồi, "Không thể nào."


Cố Tây Trì đeo hòm thuốc lại cho hẳn hoi, cắn thuốc lá, dường như còn cười một tiếng, giọng nói có chút ấm áp êm tai, "Cậu vẫn rất tự tin nhỉ."


Ngoài cửa phòng vệ sinh có một tiếng động nhẹ vang lên, ai đó vừa bước vào.


Tần Nhiễm nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, sau đó nhỏ giọng, "Rốt cuộc là cậu đã nhìn thấy cái gì?"


Nhưng Cố Tây Trì cũng sẽ không lừa cô.


"Thì có tên cậu trong danh sách, bọn họ đang điều tra cậu" Cố Tây Trì quay về phía bé trai vừa đưa cho cậu một viên kẹo rồi cười, sau đó híp mắt, suy nghĩ sang một phương hướng khác, "Có phải là lúc cậu tra tư liệu giúp tôi không cẩn thận xóa sạch dấu vết, để lộ bản thân không."


"Cái này càng không thể nào, sẽ không có ai tra được." Tần Nhiễm đứng lên, mặt mày có chút vênh váo, cô không thèm để ý vuốt tóc trên trán lên, "Không có chuyện gì khác thì cúp máy đây."


Bên ngoài có mấy nữ sinh đang xì xào bàn tán.


Tần Nhiễm kéo cửa gian phòng đi ra.


Mấy nữ sinh kia cũng không phải đến để đi vệ sinh, chỉ đứng bên cạnh bồn rửa tay, Tần Nhiễm liếc mắt một cái đã thấy được Tần Ngữ được vây quanh ở chính giữa.


Bờ môi Tần Ngữ hơi nhếch, dường như là không biết Tần Nhiễm vậy, cũng không ngẩng đầu, đứng im ở giữa nhóm nữ sinh.


Bởi vì đột nhiên có người đi từ trong phòng ra, tiếng bàn luận xôn xao đã biến mất ngay lập tức.


Cả nhà vệ sinh đột nhiên rất yên tĩnh.


Tần Nhiễm nhét điện thoại di động về lại trong túi quần, đi lên phía trước hai bước, tóc ở hai bên tai trượt xuống, khuôn mặt tinh xảo tuy không có biểu cảm gì nhưng lại rất lễ phép mở miệng: "Tôi cần rửa tay, cảm ơn."


Một đám nữ sinh lùi sang bên cạnh.


Ánh mắt không nhịn được nhìn cô.


Chờ Tần Nhiễm rửa tay xong rời đi, đám nữ sinh này mới phản ứng lại được.


Tần Ngữ mấp máy môi.


Mấy nữ sinh liếc nhau một cái, gương mặt này của Tần Nhiễm quá dễ nhận diện, một nữ sinh mặt em bé nhận ra ngay, "Cô ta chính là Tần Nhiễm à? Dáng vẻ . . ."


Một nữ sinh khác nhìn thấy biểu cảm của Tần Ngữ, lập tức chọc chọc vào eo của mặt em bé.


Mặt em bé cắn đầu lưỡi, lập tức đổi giọng, "Dáng vẻ cũng chỉ đến thế, nguyên một đám con trai kia cứ như chưa từng thấy con gái bao giờ vậy. Tần Ngữ, cậu đừng để ý đến những lời trên diễn đàn kia, vừa đánh nhau vừa trốn học, lại còn dây dưa trộn lẫn một chỗ với bọn bên trường Cao đẳng dạy nghề, vừa nhìn đã biết là không đứng đắn."


**


Tiết thứ nhất buổi chiều là tiết số học của Cao Dương.


Trước khi đi học, Kiều Thanh lấy điện thoại di động của mình ra, tìm lại bài viết kia, anh ta đá đá lên ghế phía trước, đưa điện thoại di động cho Từ Diêu Quang, "Cậu Từ này, hoa khôi trường chúng ta vừa đổi, chị gái của Tần Ngữ, cậu nhìn thử xem?"


Từ Diêu Quang đang làm đề toán, ánh mắt không hề liếc, "Sắp vào lớp rồi."


"Mẹ kiếp!" Kiều Thanh lấy điện thoại lại, tự động ấn lưu tấm hình kia.


Thiếu niên ngồi ở bên cạnh anh ta nằm sấp trên bàn cười, "Trong lòng cậu Từ đây chỉ có Tần Ngữ thôi, cậu quên đi Kiều Thanh ạ."


Một tay Kiều Thanh cầm bút, một tay lướt điện thoại, anh ta nhìn forum trường học của Nhất Trung, sau một lúc lâu mới ngạc nhiên, "Cô ấy thật đúng là đánh nhau với bọn Chức Cao kia à?"


"Làm sao cậu biết?" Mấy nam sinh bên người chú ý đến chuyện của Tần Nhiễm vô cùng, lập tức thò đầu qua.


Kiều Thanh chỉ chỉ một bài viết phía trên, nhíu lông mày, "Cô ấy chọc đến bọn người của Ngụy Tử Hàng, tan học Ngụy Tử Hàng muốn đi đường kia chặn cô ấy."


Nhắc đến Ngụy Tử Hàng, cả đám người qua đường phía sau kia đều im lặng.


Nhìn thoáng qua Từ Diêu Quang, không dám nói gì.


Muốn tìm một kẻ có thể đối đầu lại với Ngụy Tử Hàng ở Nhất Trung, trước kia có Lâm Cẩm Hiên, chỉ là anh ta đã tốt nghiệp hai năm rồi.


Bây giờ là Từ Diêu Quang.


Có điều nam sinh đẹp trai học giỏi nhưng lạnh lẽo cô quạnh được xưng là cậu Từ này, bình thường cũng chỉ nói nhiều với Tần Ngữ một chút, nhìn qua không có ấn tượng tốt đối với hoa khôi mới, sẽ không giúp đỡ cô, ngày tháng về sau của hoa khôi mới lên này không dễ chịu rồi.


Tần Nhiễm chống cằm dựa vào tường bên cạnh, ngồi trên ghế, mắt hạnh hơi híp, nửa cúi đầu, đuôi tóc mái rủ xuống chạm đến lông mi, tay trái uể oải di chuyển cây bút.


Buổi chiều lên lớp xong, Lâm Tư Nhiên đưa quyển vở đã ghi chép đầy đủ cho Tần Nhiễm, nhỏ giọng nói, "Cậu có muốn xem không?"


Tần Nhiễm đỡ bàn đứng lên, cô chậm rãi nhận lấy, cong ngón tay chạm một cái lên bờ môi.


Cô thu bài thi lại, liếc mắt nhìn bạn ngồi cùng bàn, cười khẽ, "Cảm ơn, có biết chỗ nào có thể mua sách không?"


"Không cần cám ơn" Mặt Lâm Tư Nhiên đỏ hồng, quả nhiên, bạn mới ngồi cùng bàn nhìn qua có vẻ hung dữ nhưng thật ra rất tốt tính, "Mình dẫn cậu đi."


Tần Nhiễm muốn mua sách nước ngoài, Lâm Tư Nhiên đưa cô ra ngoài trường.


Thuận đường phổ cập thông tin về Nhất Trung cho cô.


"Trong trường học có một người tuyệt đối cậu không thể gây sự cùng" Lâm Tư Nhiên là lên thẳng từ cấp hai, hiểu rất rõ Nhất Trung, "Đó chính là Tần Ngữ ở lớp một, trước khi cậu đến, cô ấy là hoa khôi của trường học chúng ta."


Một tay Tần Nhiễm nhét trong túi quần, một tay cầm điện thoại, nghe vậy chỉ lười nhác cười một tiếng.


"Tần Ngữ là người nhà họ Lâm, cô ấy rất giỏi, nằm trong top 5 người đứng đầu của trường học, ngoại hình xinh đẹp, còn biết kéo violon, mỗi ngày lúc huấn luyện giữa trưa, có rất nhiều người đi nhìn cô ấy. Quan trọng nhất là, cậu Từ bảo vệ cô ấy" Lâm Tư Nhiên nhỏ giọng, "Trước đó có mấy nữ sinh không thích Tần Ngữ, đều bị cậu Từ chỉnh đốn lại."


Hai người vừa nói chuyện, vừa đi ra phía ngoài cổng trường.


Cấp ba tan học muộn, nhiều người học ngoại trú cũng đều vội vàng về nhà ăn cơm, con đường này rất yên lặng.


Cách đó không xa.


"Tần Ngữ, nghe nói anh của cô đã trở về." Kiều Thanh vuốt một điếu thuốc rồi tự châm cho mình, cười.


Trước kia hầu như anh ta đều gọi là hoa khôi Tần, trên mặt Tần Ngữ không có biểu cảm gì, "Đúng vậy."


Từ Diêu Quang đứng ở bên cạnh cô, mặc dù vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng thái độ lại dịu dàng hơn rất nhiều.


Kiều Thanh cười cười, "Tôi mà bằng được một nửa anh trai cô, vậy cũng đã không bị cha tôi trừ tiền tiêu vặt."


Anh ta rít một hơi thuốc lá, mắt còn chưa ngước lên đã nghe thấy tiếng xe máy rồ ga bên tai.


Tiếng động rất lớn, Kiều Thanh ngoáy ngoáy lỗ tai, lùi về sau một bước, "Đậu móa" một tiếng.


Xe máy dừng lại phía trước cách đó không xa, có thể thấy rõ có hai bóng người bị vây lại.


Cầm đầu là một chiếc xe máy màu đỏ rực.


Trong hai bóng lưng bị xe máy ngăn chặn, có một người gầy gò nhìn qua rất kiêu ngạo, trông vô cùng quen mắt.


Tần Ngữ lui về phía sau một bước, cô ta cúi gằm mặt, "Ngụy Tử Hàng ở đằng trước, chúng ta đổi một đường khác đi thôi?"


Từ Diêu Quang nhíu mày lại, phía trước có hai nữ sinh quay lưng về phía anh ta không nhìn rõ mặt, chỉ là bóng lưng gầy gò trong kia nhìn qua rất kiêu ngạo.


Anh ta không nói chuyện, Kiều Thanh liền mở miệng, "Tần Ngữ, cô về trước đi, chờ một lát nữa nếu bên này đánh nhau, liên lụy đến cô sẽ không tốt."


Kiều Thanh đặc biệt chọn đi đường vòng bên này.


Mắt Tần Ngữ nhìn Từ Diêu Quang, đối phương không quan tâm đến sự hỗn loạn ở phía trước, giữa lông mày vẫn lạnh nhạt như cũ, cô ta hơi yên tâm, "Tài xế nhà tôi ở bên kia, tôi đi về trước" dừng một chút, "Các cậu cũng về sớm một chút đi nhé."


Tần Ngữ lên xe, tài xế không đi ngay lập tức, chỉ chần chừ mở miệng, "Cô chủ, phía trước có phải là . . ."


"Không có việc gì, tôi đói, về sớm một chút đi thôi." Tần Ngữ nghẹo đầu cười.


Tài xế lập tức đánh tay lái, nhanh chóng rời khỏi Nhất Trung.


Bên này, nhìn đống xe máy vây lại, sắc mặt Lâm Tư Nhiên tái mét, cô ấy nắm lấy tay Tần Nhiễm.


"Là . . ." Cô ấy nhìn thiếu niên đẹp trai đến mức có thể so với mấy tiểu thịt tươi* đang hot, híp mắt ngồi dạng chân trên xe gắn máy màu đỏ, giọng điệu trở nên căng thẳng, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, "Là đám đầu gấu của trường Cao đẳng dạy nghề."


Lâm Tư Nhiên đang căng thẳng vô cùng, sau lưng lại bỗng vang lên một tiếng cười khẽ khàn khàn.


------ lời nói với người lạ ------


Buổi sáng tốt lành.


Vẫn như thường ngày mà mong bình luận mong lời nhắn lại mong được bỏ phiếu, các bảo bối à, mọi người đừng lạnh lùng như vậy chứ, ôi, buồn chết mất!


Lời editor: *tiểu thịt tươi: là từ dùng để chỉ các cậu thanh niên còn trẻ và đang rất hot, mới nổi ở Trung Quốc cũng như quốc tế.


-----------đoạn này nếu hong hứng thú có thể bỏ qua nha------------


Tui đi tra thử xem mắt hạnh của Nhiễm gia là như thế nào, khác gì mấy mắt khác, nhưng mà khó phân biệt thế hic...


Mắt phượng hay còn được gọi là phụng nhãn, chỉ những đôi mắt có: Chiều ngang hẹp tạo cảm giác mắt dài ra. Đuôi mắt hơi xếch lên trên một chút. ... Tầm nhìn xa rất chuẩn (rất ít trường hơp mắt phượng bị cận).



Mắt hạnh là dáng mắt lý tưởng nhất bởi hai nửa của mắt gần như đối xứng hoàn toàn, mắt tròn và đuôi mắt dài. Nếu bạn may mắn sở hữu đôi mắt hạnh nhân biết bao người ao ước này, bạn có thể kẻ viền mắt theo bất cứ kiểu nào mình muốn.



Mắt đào hoa là khuôn mắt dài, lòng đen lòng trắng thường được phân định rõ ràng, đuôi mắt hơi cong vuốt lên. ... Phụ nữ có tướng mắt đào hoa thường sở hữu ngoại hình xinh đẹp.




Bình luận

Truyện đang đọc