PHU NHÂN LẠI RƠI ÁO CHOÀNG RỒI

"Không phải bà nói Tần Nhiễm sẽ không truy cứu nữa sao?" Giọng phó cục trưởng Thẩm run rẩy, "Toà án đã gửi đơn triệu tập, hôm nay kết quả sẽ phán ra, tôi bị mặt trên tạm thời cách chức quan sát!"

Lâm Kỳ chỉ đồng ý giúp phó cục trưởng Thẩm truyền lời, Lâm Uyển lại không.

Chỉ cần có một chút cơ hội, Lâm Uyển đều sẽ bắt lấy.

Trong mắt bà ta, Tần Nhiễm là con chồng trước của chị dâu, không giống với Tần Ngữ. Nhìn quen vẻ xa hoa quyền thế tại thủ đô, Lâm Uyển không hề đặt đám người Tần Nhiễm vào trong mắt.

Vốn dĩ cho rằng cái này việc nhỏ dễ giải quyết, nào biết hôm qua mới vừa tìm được Tần Nhiễm.

Hôm nay toà án đã phát lệnh đến rồi!

Hành động thật là nhanh.

Còn vả mặt bà ta.

Mặt Lâm Uyển cực đen.

Bà ta ở nhà họ Lâm, đến cả Lâm Kỳ cũng phải cho bà ta mặt mũi, duy ngã độc tôn quen rồi, trước nay chưa từng bị người ta đối đầu như vậy.

"Con gái cô làm việc tốt đấy!" Cắt đứt cuộc gọi, ngực Lâm Uyển phập phồng, cười lạnh.

"Làm sao vậy?" Ninh Tình cũng sửng sốt.

Lâm Uyển lấy túi, thu thập đồ đi ra ngoài, "Trên đường Hứa Thận đến toà án xảy ra tai nạn xe cộ. Vừa lúc hỏng phanh, Ninh Tình, tội cố ý mưu sát, cô đoán sẽ phán mấy năm?"

"Còn nữa" Lâm Uyển đi tới cửa còn nghiêng đầu, cười lạnh, "Cô đoán, hôm nay nó có thể tìm được luật sư không?"

Dì Trương cung kính đi theo phía sau Lâm Uyển, tiễn bà ta ra ngoài.

Ninh Tình ngã ngồi trên sô pha, trong lòng gấp gáp, bàn tay run rẩy cầm di động, bắt đầu gọi điện thoại cho Tần Nhiễm.

**

"Nhiễm Nhiễm, hôm nay nhóm chúng tớ thảo luận nội dung thi biện luận, cậu có muốn nghe cùng không?" Đã tan học, Lâm Tư Nhiên còn cầm bút và sổ, nhỏ giọng hỏi Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm ngồi trên ghế như thể không xương, rũ mắt, ấn tắt điện thoại đang điên cuồng đổ chuông, tay trái chữ được chữ không lật sách ngoại văn.

"Chẳng phải tớ chỉ cần bán cái mặt, đến lúc đó đưa bản thảo diễn thuyết cho tớ là được, các cậu cứ đi đi thôi." Tần Nhiễm không chút để ý mở miệng.

Lâm Tư Nhiên cũng cảm thấy Tần Nhiễm đi thảo luận sẽ không có kết quả gì, bèn gật đầu, ôm sách đi về phía sau.

Lần thi đấu này, cả lớp chín đều mang trong mình tinh thần dạt dào háo hức.

Kiều Thanh vỗ bóng rổ trong tay, ngồi xuống cạnh bàn Lâm Tư Nhiên, nghiêng đầu, "Hoạt động nhàm chán như vậy mà cậu cũng tham gia, sớm biết thế tôi cũng tiện tay đăng ký."

Tần Nhiễm cất sách ngoại văn, thuận miệng lên tiếng, "Chỉ bán mặt một cái thôi."

Cô cầm lấy di động đứng lên.

Hai ngày gần đây cô đều mặc quần đồng phục rộng thùng thình, trên người không có áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng, nhìn từ bên cạnh sang, quần đồng phục to rộng càng khiến cô trông cực kỳ mảnh khảnh.

Kiều Thanh phì cười, anh ta thu hồi bóng rổ, chuyển qua lại trên tay, "Đi nhà ăn không? Lâm Tư Nhiên bảo tôi giúp cậu xếp hàng."

"Không được" Tần Nhiễm nhét điện thoại di động vào trong túi, lấy bình giữ ấm, âm thanh có chút rầu rĩ, "Tôi đến phòng y tế thay thuốc."

Từ Diêu Quang đã từng nói rõ với Kiều Thanh, không có việc gì nên tránh phòng y tế trường xa chút.

Kiều Thanh vẫn luôn ghi tạc trong lòng, anh ta đưa Tần Nhiễm đến cạnh cửa phòng y tế rồi vỗ bóng rổ đi ra sân.

Buổi sáng, phòng y tế không có người.

Tần Nhiễm mới vừa đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi thơm nhẹ ——

Cô nhìn vào trong, Lục Chiếu Ảnh đang nhỏ giọng nói chuyện với Trình Mộc, Trình Tuyển cầm dao phẫu thuật đứng đối diện một mô hình người, có chút lười biếng.

Nghe được tiếng mở cửa, anh hơi quay đầu lại, thanh âm rất nhỏ, "Đến à? Trong nồi có cháo."

Lục Chiếu Ảnh đá Trình Mộc một chân.

Trình Mộc lập tức lăn đến phòng bếp múc một bát cháo có cẩu kỷ ra đặt ở trên bàn, lại dọn thêm mấy thứ, một bữa cơm sáng thật bình thường.

Trong quá trình, thỉnh thoảng dùng đôi mắt nhỏ trộm ngắm Tần Nhiễm.

Di động trong túi Tần Nhiễm còn đang điên cuồng vang.

Cô nhìn bát cháo đặt trên bàn, vẫn còn bốc khói, trông rất có cảm giác gia đình. Cảm xúc vốn không quá vui, thân thể lạnh như băng dường như chỉ trong khoảnh khắc đã ấm lại.

Chờ cô ăn xong, Trình Tuyển mới buông dao phẫu thuật, chậm rãi đi tới, kiểm tra miệng vết thương trên tay cô.

Tần Nhiễm rũ mắt, nhìn tay phải.

Bà ngoại cũng không biết tay cô bị thương, trừ bà ngoại, dường như tất cả mọi người đều cho rằng cô thuận tay trái, đến chính cô đều có chút hoảng hốt, ngày thường làm việc đều tùy tâm.

Cũng không quá chú ý cô bị thương tay phải.

Hai ngày trước va va đập đập, đều sẽ đổ máu.

Cô vốn không cảm thấy có vấn đề gì.

Trình Tuyển lại nói, giờ cơm mỗi ngày phải đến phòng y tế, anh muốn xem miệng vết thương.

Theo bản năng, lúc Tần Nhiễm làm việc sẽ đặc biệt chú ý tay phải, nhớ đến lời Trình Tuyển nói với cô, cố gắng không cho nó dùng sức.

"Không chảy máu" Trình Tuyển buông tay, rót chén nước từ bình giữ ấm đưa cho cô, mặt mày thanh tú bọc vẻ khinh mạn, "Hôm nay vậy còn được."

Chờ Tần Nhiễm đi học, Trình Tuyển nhìn bóng dáng cô biến mất trong tầm mắt mới chậm rì rì quay đầu.

"Hôm nay mở phiên toà" Lục Chiếu Ảnh đọc tin nhắn trên di động, dựa sang bên cạnh cười, "Động tác của chú Giang nhanh đấy chứ."

"Ừm" Trình Tuyển tiếp tục cầm dao phẫu thuật, ngón trỏ điểm nhẹ hai cái trên sống dao, lười biếng mở miệng: "Nhanh thật."

Trình Mộc ở một bên nghe hai người đối thoại, mặt vẫn cứng đờ như cũ.

Trong lòng lại điên cuồng phun, Giang Hồi dám không nhanh lên sao?

Nếu ông ta không nhanh lên, cậu chủ Trình sắp lật úp cả thành phố Vân Thành này mất.

**

Thành phố Vân, toà án.

Tần Nhiễm không nhận điện thoại của Ninh Tình, Ninh Tình không có cách nào, chỉ có thể đi theo sau Lâm Uyển.

Hôm nay là thời gian làm việc, giờ cao điểm đã qua, đường phố thành phố Vân cũng không chen chúc.

Không đến nửa giờ đã tới toà án.

Bên này Tần Nhiễm cũng không có người tham dự.

Nhìn thấy phía bên cô quả nhiên không có luật sư, Ninh Tình thật sự luống cuống.

Bà ta run run rẩy rẩy, lúc này cũng căn bản là không thể chú ý gì khác, gọi điện thoại cho Lâm Kỳ.

Đi sang một bên, nhỏ giọng vội vàng mở miệng, "Dì ấy mở miệng, luật sư nào nguyện ý nhận vụ án cảu Nhiễm Nhiễm..."

Nhà họ Lâm đang khai thác thị trường mới, gần đây rất vội, Lâm Kỳ cũng không biết nhất cử nhất động của Lâm Uyển.

Nghe được Ninh Tình nói năng lộn xộn, sau khi chải vuốt sự việc rõ ràng, trầm giọng mở miệng: "Em đưa điện thoại cho dì ấy."

"Anh, chuyện này anh đừng động vào." Lâm Uyển không sợ hãi.

Bà ta trực tiếp cúp điện thoại, nhàn nhạt nhìn Ninh Tình, cười khinh miệt, "Tôi nói rồi, sẽ không có ai dám nhận án này."

Ngay lúc này, toà án vốn đang hơi ầm ĩ chợt yên tĩnh lại.

Mọi người cùng nhìn về một hướng.

Cửa lớn mở ra, một thanh niên bước vào, phía sau còn có hai người đi theo.

Nhận lấy văn kiện người phía sau đưa, anh ta ngẩng đầu, cười cười, "Tôi là luật sư của cô Tần, hẳn là không đến muộn phải không?"

Toà án yên tĩnh!

Editor: Tui quay lại nèeeeee hehe

Bình luận

Truyện đang đọc