PHU NHÂN LẠI RƠI ÁO CHOÀNG RỒI



Chương 29: Dường như đáy lòng bị cái gì kích thích


Người vừa mới bảo Lục Chiếu Ảnh đừng kích động, hiện tại chính anh cũng bối rối.


Cậu chủ Trình điềm nhiên như không có việc gì nhặt bút máy đặt qua một bên, rút một điếu thuốc cầm trong tay, không châm, thời điểm cả người bình tĩnh lại, mặt mày anh dường như được bao phủ bởi một tầng sương mù, như tranh sông núi miền Giang Nam.


Anh giơ cằm lên, "Chắc chắn sao? Dường như Q không phải kẻ nhiệt tình như vậy."


"Mặt đơ đã tra, anh ta còn đặc biệt điều tra vụ án liên quan đến bảy sinh viên bị mất liên lạc hồi ba tháng trước, dấu vết để lại rất giống." Lục Chiếu Ảnh cũng cảm thấy kỳ lạ, tay anh ta vẫn còn đặt trên bàn phím, nghiêng người nhìn Trình Tuyển, "Có thể chính diện đấu với Hắc Ưng, tôi cũng cảm thấy giống người tên Q kia. Anh thật sự không quen biết gì à?"


Trình Tuyển xoay bật lửa, xuyên qua cửa kính, nhìn cô gái nhỏ đang từ từ chậm rãi bước tới.


Gương mặt đỏ đến không bình thường, càng làm nổi bật lên màu môi trắng bệch, bước chân không có sức lực gì, bên ngoài rất nóng, cô lại kéo cổ áo lên cao hết cỡ.


Đuôi mắt hơi đỏ, có chút mệt mỏi, nhưng nhìn lại không khó tiếp cận như vậy nữa.


Ngày bình thường cô luôn luôn có vẻ lạnh nhạt, mặt mày còn mang lệ khí, đột nhiên có chút mềm như vậy, Trình Tuyển cắn thuốc lá, không nói lời gì nữa, cũng ngăn Lục Chiếu Ảnh nói thêm cái gì.


Lục Chiếu Ảnh đã nhìn thấy Tần Nhiễm, anh ta khép máy tính lại, ngừng câu chuyện.


Tần Nhiễm biết rõ trước đó bọn họ đang nói cái gì đó, bây giờ lại tránh cô, chỉ là cô cũng không thèm để ý, nhất là hiện tại đầu óc còn đang hỗn loạn.


Cô đi trước vào bếp nhìn xem trong phòng đó có gì.


Trình Tuyển thu hồi các văn bản tài liệu, anh gõ bàn một cái rồi nói, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, "Bệnh?"


"Ừm" Tần Nhiễm có chút tùy ý vén tay áo lên, bước chân chậm, đi về phía phòng bếp, âm điệu hơi có vẻ bất lực, "Có chút."


"Tần Tiểu Nhiễm, sao cô lại bị bệnh? Nhanh, nghỉ ngơi một lát, tôi đo nhiệt độ cho." Lục Chiếu Ảnh lập tức đứng lên, để cho Tần Nhiễm ngồi xuống.


Bản thân đi lấy nhiệt kế để đo cho Tần Nhiễm.


"Có chuyện gì to tát, buổi sáng tôi uống thuốc rồi, giờ nấu cơm đã." Giọng điệu thờ ơ.


Xem, chị đại vẫn ngầu như vậy.


"Không phải . . ." Lục Chiếu Ảnh gãi gãi đầu.


"Bị bệnh còn ra vẻ khỏe mạnh cái gì, ngồi xuống đi" Trình Tuyển đứng lên, nghiêng người nhường ghế sô pha, sắc mặt giống như là có chút không tốt, "Lục Chiếu Ảnh, gọi điện thoại để cho Ân Ngự tự đưa bữa ăn đến đây."


Lục Chiếu Ảnh nhìn Trình Tuyển nhường ghế sô pha, hơi kinh ngạc, có điều vẫn cầm điện thoại di động lên đi gọi điện thoại.


"Đừng đi căng tin" Trình Tuyển cầm nhiệt kế đưa cho Tần Nhiễm, "Quá nhiều người, đo nhiệt độ trước đi đã."


Tần Nhiễm thật sự không coi trận sốt này là gì, cũng không phải thiếu cánh tay hay gãy chân.


Cô nhận nhiệt kế rồi đo, 39 độ 5.


Trình Tuyển nhíu chặt mày lại, lấy pha thuốc và đâm kim truyền nước cho cô, rồi lại rót một ly nước ấm, người bị cảm thường bị đắng miệng, anh liền thả một chút đường.


Ghế sô pha rất thoải mái, cô uống cốc nước thuốc có chút vị ngọt, bên cạnh là Trình Tuyển đang lật xem văn kiện, âm thanh rất nhỏ, Tần Nhiễm có chút buồn ngủ.


Nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở kéo dài.


Trình Tuyển đặt văn kiện xuống, có chút phức tạp nghiêng đầu nhìn cô, có lẽ là bởi vì bị bệnh, khí thế hùng hổ dọa người trên người cô đã không còn, lông mi cụp xuống, dưới mắt có một mảnh bóng tối màu nâu xanh, cả người cô rất gầy, bởi vì không muốn quấy rầy đến anh, co ro lại thành một nhúm nhỏ xíu trên ghế sa lông.


Bàn tay đặt ở bên ghế sa lon gầy thấy xương, trắng bóc, chỗ bị kim đâm có chút sưng lên, hơi xanh tím.


Anh nhìn một hồi, dường như đáy lòng đã bị cái gì kích thích.


Tần Nhiễm khó có khi nào ngủ được tốt như vậy, đến khi tỉnh lại, bịch nước thuốc cũng đã truyền xong, tiết tự học buổi trưa cũng sắp tới, trong nồi còn có cháo ấm.


Lục Chiếu Ảnh vừa giúp một học sinh kê đơn thuốc.


Thấy cô múc cháo, ngồi ở trên bàn cơm ăn liền nghiêng đầu hỏi cô: "Có cần tôi giúp cô xin nghỉ không?"


"Không cần" Tần Nhiễm lắc đầu, rồi lại cười cười, "Hôm nay cám ơn mọi người."


Trình Tuyển nhíu mày liếc nhìn cô một cái, anh ngược lại càng muốn để cho người ta ở lại nghỉ ngơi một chút, có điều lại không có lập trường.


Chờ người đi rồi, anh đặt văn kiện xuống, cuối cùng mới cầm điếu thuốc trước đó đốt lên.


Lục Chiếu Ảnh nhìn anh một hồi như có điều suy nghĩ, sau đó sờ cằm một cái.


**


Khả năng khôi phục của Tần Nhiễm rất tốt, buổi chiều đã hạ sốt, tuy còn có chút yếu ớt, nhưng đã tốt hơn nhiều so với buổi sáng.


"Vật lý 12 điểm, hóa học 18 điểm" Lâm Tư Nhiên giúp Tần Nhiễm cầm bài thi, "Nhiễm Nhiễm, cậu thật là giỏi!"


Bốn bỏ năm lên, cũng đã đạt tiêu chuẩn rồi.


Tần Nhiễm nhìn Lâm Tư Nhiên: ". . ."


Tiết cuối cùng trả bài thi tiếng Anh.


Từ Diêu Quang không đi ngay lập tức, nhìn thấy Kiều Thanh lại đi tìm Tần Nhiễm cũng không ngăn cản, mặt mày vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khóe mắt liếc qua lại có vẻ chú ý phía Kiều Thanh.


"Hạ sốt chưa?" Kiều Thanh nhíu chặt lông mày, "Sao không xin phép nghỉ đi?"


Tần Nhiễm gật đầu, cất sách đi, lại sụt sịt mũi một chút, "Đỡ hơn nhiều rồi."


"Chú ý nghỉ ngơi, uống nhiều nước nóng." Kiều Thanh nghĩ nghĩ, quay trở về chỗ ngồi của mình, lôi từ trong ngăn bàn ra một hộp kẹo mút, đặt xuống mặt bàn trước mặt Tần Nhiễm, nhướng mày, "Ăn đi."


Ngoài cửa ban 9, Tần Ngữ đã đến, đang chờ Từ Diêu Quang và Kiều Thanh, cô ta thấy cảnh này liền ngẩn người.


Cô ta quay đầu, không nhìn Tần Nhiễm.


Có điều lại không nhịn xuống được, một lần nữa nhìn về phía Tần Nhiễm một chút, tính tình Kiều Thanh vẫn luôn giống như một cậu chủ khó chiều, thời điểm nói chuyện với cô ta đều cà lơ phất phơ, hiếm khi nào có thể nói chuyện nhỏ nhẹ được như vậy.


Chẳng mấy chốc.


Kiều Thanh ném balo hướng về phía sau lưng, đi theo sau lưng Từ Diêu Quang.


Mới mở miệng, quả nhiên đã chế giễu, "Cậu chủ Từ, lần này môn tiếng Anh Tần Nhiễm đã tiến bộ, 30 điểm!"


30 điểm, Từ Diêu Quang hơi nhíu lông mày, quả nhiên là suy nghĩ nhiều sao?


"30 điểm?"


"Đúng vậy, tiến bộ rất nhiều, lần trước cô ấy còn không điểm mà." Kiều Thanh cắm tay ở trong túi quần.


Tần Ngữ nhìn Từ Diêu Quang vẫn giữ biểu cảm rất lạnh lùng như cũ, cười cười, không nói thêm gì nữa.


Tâm trạng buông lỏng.


Ba người đều là nhân vật nổi tiếng trong trường học, cho dù là ai đi ra ngoài cũng có thể làm cho đám học sinh phải châu đầu ghé tai, đừng nói ba người ở cùng một chỗ.


Có vài học sinh thậm chí còn dừng lại ở trước bậc thang, để có thể đi cùng ba người bọn họ ra ngoài.


Khóa mới, lớp 5.


"Mộc Doanh, chúng ta cùng đi đi." Bạn ngồi cùng bàn của Mộc Doanh là một nữ sinh hoạt bát tết tóc đuôi ngựa, nghe nói là lên thẳng từ cấp hai, tên là Lý Ngọc Hàm.


Hai người đều là học sinh ngoại trú.


Lý Ngọc Hàm rất nhiệt tình, cô ta kéo cánh tay của Mộc Doanh.


Hôm nay đón học sinh mới, vừa tan học, khắp sân trường hành lang đều là người.


Phía trước có chút lộn xộn.


Từ xa nhìn lại, nguyên nhân gây nên sự lộn xộn là một nhóm ba người, cô gái không mặc đồng phục, mà là váy liền áo màu sáng, bên người còn có hai nam sinh, ngoại hình đều vô cùng xuất sắc.


"A a a a, Mộc Doanh, cậu nhìn kìa, người con trai mà nhìn rất lạnh lùng kìa chính là học bá giáo thảo của trường học chúng ta, năm cuối cấp ba, Từ Diêu Quang! Một nam sinh khác nhìn có chút du côn đó là Kiều Thanh, cậu biết nhà họ Kiều không, anh ấy chính là cậu chủ nhà họ Kiều!" Lý Ngọc Hàm kích động nắm tay Mộc Doanh, "Nữ sinh bên cạnh bọn họ, cậu có biết là ai không?"


"Tớ biết, là hoa khôi của Nhất Trung. . ." Mộc Doanh có chút hâm mộ Tần Ngữ đang được đám người nhìn chăm chú, lại liếc nam sinh vô cùng xuất sắc bên cạnh cô ta một cái, tâm trạng phức tạp.


"Phụt, hoa khôi cái gì? Tin tức của cậu là từ niên đại nào vậy?" Lý Ngọc Hàm khó khăn thu ánh mắt lại nhìn cô ta, "Cậu không biết, hoa khôi của Nhất Trung năm nay vừa khai giảng cấp ba đã bị đổi à?"


"Hoa khôi đổi người rồi á?" Mộc Doanh chỉ biết tin trước khi nghỉ hè, sững sờ: "Đổi thành ai?"

Bình luận

Truyện đang đọc