Mạnh Kim Dương ngẩn người: "Cố Mang, không phải chúng ta đi ăn với luật sư Khương sao?"
"Có hơi nhiều người, chú Lục cũng có mặt." Cố Mang nghiêng đầu, hoàng hôn không có nắng, cô đội ngược mũ lưỡi trai, tùy ý đứng đó.
Mạnh Kim Dương ồ lên một tiếng.
Qua vài câu nói, Lục Thừa Châu đã băng qua đường đến trước mặt họ: "Đi thôi, Thiên Hạ Cư, Khương Thận Viễn đã đến rồi."
Cố Mang khẽ gật đầu, hai tay đút túi dẫn Mạnh Kim Dương đi qua bên đường đối diện.
Lục Dương đột nhiên phản ứng lại, hét lên: "Mọi người đi ăn à? Em cũng muốn đi!"
Lục Thừa Châu nheo mắt nhìn anh ta, chậm rãi nói: "Xe ngồi đầy rồi."
Lục Dương trực tiếp vẫy tay ngăn một chiếc taxi đi ngang qua lại, ngẩng cằm: "Em tự bắt taxi đi."
Nói xong anh ta trực tiếp kéo cửa lên xe, cực kỳ đắc ý.
Lục Thừa Châu cười cười, ánh mắt đầy khinh thường.
...
Cố Âm đi đến cổng trường, chỉ thấy Cố Mang và Mạnh Kim Dương lên một chiếc xe.
Mấy người đàn ông trên xe vừa nhìn là biết không phải là người bình thường.
Sao Cố Mang lại quen biết những người như vậy?
Cho đến giờ, cô ta vẫn không biết Cố Mang làm sao vào được trường trung học Minh Thành. Lúc trước để cô ta vào đây cậu còn phải tốn rất nhiều công sức, thành tích đó của Cố Mang, làm sao có thể vào được?
Còn dẫn theo một Mạnh Kim Dương nữa.
Cô ta chăm chú nhìn theo hướng chiếc SUV rời đi.
"Chị họ, lên xe nào." Em họ học lớp 10 của cô ta chui vào xe nhà họ Lôi, thấy Cố Âm vẫn không nhúc nhích, gọi lớn.
Cố Âm thu hồi tầm mắt, cười khẽ, nhẹ giọng: "Được."
Vào rồi thì sao.
Rất nhanh, sắp bị đuổi học rồi.
...
Thiên Hạ Cư.
Lục Dương đến trước, gọi điện thoại cho Lục Thượng Cẩm hỏi số phòng riêng, tự mình đi lên.
Chốc lát sau, nhóm Cố Mang cũng đẩy cửa bước vào.
"Cố Mang, Kim Dương." Khương Thận Viễn cười chào hỏi từng người.
Anh ấy thấy rất lạ, sao Cố Mang lại quen biết nhà họ Lục, hôm nay còn ngồi chung một bàn.
Cô gái gật đầu với anh ấy.
Đi đến chỗ ngồi định ngồi xuống, Lục Thừa Châu kéo ghế cho cô.
Mắt lạnh lùng của cô nhìn anh ta, người đàn ông nhướng mày, môi mỏng hơi cong lên.
Cố Mang không nói gì, ngồi xuống rồi treo mũ lên ghế.
Lục Thừa Châu tiện thể ngồi bên cạnh cô.
Tần Phóng và Hạ Nhất Độ nhìn nhau, trong mắt hai người đều đầy kinh ngạc.
Nếu họ không bị mù thì có phải anh Thừa đang ra vẻ nịnh bợ không?
Nhìn khắp Bắc Kinh, tam thiếu gia nhà họ Lục, xưa nay chỉ có người khác điên cuồng theo đuổi, làm sao có chuyện hôm nay lại kéo ghế cho người khác như vậy?!
Hai người đàn ông ngây người ngồi xuống, chẳng lẽ anh Thừa thật sự thích cô bé này?
Mọi người trong bàn đều quen biết nhau, cũng không có lời khách sáo nào.
Tần Phóng nhắc đến chuyện không nên nói, cầm đũa, cổ tay tự nhiên buông xuống: "Lục Dương, chúc mừng cậu, anh nghe nói lần này cậu tiến bộ một bậc."
Lục Dương bị nghẹn cơm, ho sặc sụa.
Lục Thượng Cẩm nghe vậy thì cười một tiếng: "Ai mà học còn kém hơn con, hạng cuối cùng?"
Lục Dương nhìn Cố Mang, không nói gì.
Lục Thượng Cẩm nhìn thấy biểu cảm của con trai, nụ cười trên mặt cứng đờ, cúi đầu im lặng.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Cố Mang nghịch miếng cá chua ngọt trong bát, lấy ra một cái xương cá, ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch: "Hạng cuối cùng à, là con đấy, sao vậy?"
Đôi lông mày thanh tú của cô gái nhướng lên, giọng điệu chậm rãi.
Trên bàn không ai lên tiếng.
Lục Thượng Cẩm lặng lẽ rót cho Cố Mang một ly sữa đậu nành: "Cố Mang, con ăn nhiều rồi, uống chút đi."