PHU NHÂN NGÀY NÀO CŨNG ONLINE VẢ MẶT

Lớp 12-1 đang đọc bài bỗng chốc trở nên yên lặng như tờ. Hàng chục đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía Cố Âm, người đang ngồi ôm mặt.

Khóe miệng bị nứt, lộ ra vết máu rỉ. Điều này đủ thấy cái tát của Nguyễn Thanh Thanh nặng đến mức nào.

Nguyễn Thanh Thanh chỉ vào Cố Âm, nghiến răng nói: "Cố Âm, đây là cô nợ tôi!"

Tát mạnh vào mặt Cố Âm một cái, Nguyễn Thanh Thanh với vẻ mặt lạnh lùng rời khỏi lớp 12-1.

"Âm Âm, cậu không sao chứ?" Nam sinh ngồi phía sau Cố Âm lập tức rút khăn giấy đưa cho cô ta, vẻ mặt đầy lo lắng.

Cố Âm lắc đầu, đôi mắt hơi đỏ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Không sao."

Nói rồi, cô ta bất ngờ đứng dậy, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Lớp học lập tức hỗn loạn.

"Chuyện gì vậy? Tại sao Nguyễn Thanh Thanh lại đánh Cố Âm?"

"Không rõ nữa. Cô ta thu dọn đồ đạc, định nghỉ học sao? Trời ạ, vừa rồi còn đoán tại sao Cố Mang không bị đuổi học, giờ thì Nguyễn Thanh Thanh rời đi."

"Khoan đã, bài PPT ở buổi họp phụ huynh chắc chắn đã bị ai đó thay đổi. Không lẽ...?"

Một nhóm người ngơ ngác nhìn nhau.

"Không lẽ người đổi bài PPT là Nguyễn Thanh Thanh sao?"

"Tôi chợt nhớ ra một chuyện, Nguyễn Thanh Thanh thích Lục Dương. Lục Dương thì đối xử đặc biệt tốt với Cố Mang. Có khi nào vì lý do này không?"

"Nhưng tại sao cô ta lại đánh Cố Âm? Còn ngay trong lớp nữa, thật quá đáng!"

...

Hành lang vô cùng yên tĩnh, không một bóng người.

Cố Âm vừa chạy ra khỏi lớp, vẻ mặt tội nghiệp ngay lập tức biến thành lạnh lùng. Cô ta sải bước lớn xuống cầu thang.

Tại chỗ rẽ tầng hai, cô ta đuổi kịp Nguyễn Thanh Thanh, túm lấy cánh tay cô ta rồi kéo mạnh, sau đó giơ tay tát một cái thật mạnh.

Nguyễn Thanh Thanh không kịp phòng bị, bị cái tát va vào tường, tiếng "bốp" vang lên, khiến đầu óc choáng váng mất vài giây.

Khi hoàn hồn, sắc mặt Nguyễn Thanh Thanh tối sầm lại: "Cố Âm!"

Cô ta lao đến với vẻ mặt đầy dữ tợn.

Cố Âm lập tức lùi lại một bước, đứng ở bậc thang, tay nắm lấy lan can, giương cằm lên ngạo mạn, nhìn xuống cô ta: "Nguyễn Thanh Thanh, tốt nhất là cô đừng ra tay. Cô cũng không muốn tôi làm ầm chuyện này đến tai bố mẹ cô đâu, đúng không?"

Nguyễn Thanh Thanh lập tức đứng sững lại.

Cố Âm khẽ mỉm cười: "Nhà họ Nguyễn các người đã hy sinh cô, nghĩa là họ không dám đụng đến cậu tôi. Chuyện hôm nay cô đánh tôi, nếu lan truyền ra ngoài, cô đoán xem, nhà họ Nguyễn sẽ xử lý cô thế nào?"

Nguyễn Thanh Thanh siết chặt tay, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay, trừng mắt nhìn chằm chằm cô ta: "Nếu không phải vì cô, sao tôi có thể bị đuổi học!"

"Chuyện đó liên quan gì đến tôi?" Nửa khuôn mặt Cố Âm sưng đỏ, khóe miệng nứt ra, nhưng nét mặt lại dịu dàng vô hại: "Tôi chỉ nói rằng chị tôi có nhiều tiền án tiền sự, gia đình nhà họ Lục có thể sẽ không thích chị ấy. Tất cả mọi chuyện đều do cô làm."

Nguyễn Thanh Thanh hít thở nặng nề, ánh mắt sắc lạnh, hận không thể lột da của cô ta để hả giận.

Cố Âm khẽ cười: "Thấy cô như vậy cũng có phần đáng thương, cái tát hôm nay coi như chúng ta hòa nhau."

Nói xong, cô ta quay người bước lên tầng.

Nguyễn Thanh Thanh nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh mai của Cố Âm, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, khóe miệng nhếch lên một đường cong đầy hiểm độc, quay người bỏ đi.

...

Cố Âm đến phòng vệ sinh, rửa mặt, súc miệng rồi chỉnh lại biểu cảm trước gương, sau đó quay về lớp.

Những nam sinh thích Cố Âm thấy tóc mái cô ta ướt dính thành từng lọn, đều nghĩ rằng cô ta vừa khóc, từng ánh mắt đều tràn đầy sự xót xa không nguôi, tiến lại gần an ủi Cố Âm, chửi rủa Nguyễn Thanh Thanh là kẻ điên.

Cố Âm miễn cưỡng cười, cố gắng không để lộ vết thương ở khóe môi, cô ta mấp máy môi.

Cố nhịn xuống sự ẩm ướt trong mắt, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu. Thực ra chuyện Nguyễn Thanh Thanh bị đuổi học, mình cũng có phần trách nhiệm. Cậu ấy từng hỏi mình rằng việc chị mình từng bị đuổi học vì đánh nhau có thật không. Những chuyện thế này không thể nói dối được, thầy chủ nhiệm cũng đã từng nhắc tới, nên mình chỉ nói là thật. Ai ngờ cậu ấy lại đi điều tra chị mình và phát hiện ra những chuyện đó."

Bình luận

Truyện đang đọc