Phương Chu biết nếu Cảnh Trăn phân phó anh đi thoa thuốc chắc chắn bị đánh rất nặng. Dù trong lòng đã đoán trước nhưng khi cởi quần nhóc con ra, lòng anh vẫn run lên.
Kiểm điểm mới viết được một nữa, Cảnh Tịch đang nằm trên giường hưởng thụ tay ôn nhu, nhẹ nhàng thoa thuốc của Phương Chu. Trong đầu vẫn còn đang ngẫm nghĩ lời ba nói.
"Chú Út! Tại sao là anh trai phải vì lỗi lầm của em mình mà bị đánh?"
Tay đang thoa thuốc bổng nhiên dừng lại, tâm trí Phương Chu dường như dồn nén từng cảnh phim truyền hình đang tua nhanh trước mắt, trong miệng vừa ngọt vừa đắng. Nhìn nhóc con trên giường hóa ra thời gian chẳng đợi ai, nhưng thời gian hạnh phúc đến mức không nhận ra thời gian trôi qua. Những khí phách hăng hái vô lo vô nghĩ, không kiêng nể gì. Những tiểu tâm tư, ấm ức, bất bình nhỏ nhặt cùng tự cho là đúng của thời thanh thiếu niên như đang ở ngay trước mắt, tươi mới bay nhảy với tay có thể chạm tới.
Phương Chu thấy nhóc con vất vả nhẫn đau mà không dám kêu than, lòng anh cũng đau theo, bình tĩnh lại, cất giọng như kể chuyện xưa.
"Cảnh gia trưởng tử, từ nhỏ trên lưng đã gánh vác trách nhiệm chiếu cố, chăm sóc cùng quản giáo, dạy dỗ em trai. Anh chính là anh, so với em mình càng chịu đánh nhiều hơn, chịu nhiều uất ức, bất bình hơn."
Khi Phương Chu nói những lời này, trong lòng anh có những cảm xúc rất khó diễn tả. Khi anh tự chọn chuyên ngành cho mình, lúc đó anh đã đi theo Cảnh Trăn rất lâu, anh hầu như biết rõ hoạt động cơ bản của toàn công ty. Tuy rằng có mấy dự án khá lớn không dám để một mình anh đảm đương, Cảnh Trăn luôn ở phía sau tự mình nhìn chằm chằm, nhưng ngay lúc đó Phương Chu cũng coi như một mình ra tay. Cảnh Trăn kêu anh chủ trì một số cuộc họp lớn nhỏ, và trên dưới công ty đã hết lời khen ngợi anh. Thế nhưng khi Phương Chu đòi học y Cảnh Trăn đã không ngần ngại đồng ý. Mặc dù không biết cái giá phải trả đằng sau nó, thế nhưng trong nhiều tuần sau đó, Cảnh Trăn đối với Cảnh Chí đều là vẻ mặt sợ hãi vâng vâng dạ dạ, động một tí là phạm sai, phạm lỗi.
Tuy nhiên, anh bây giờ không còn là đứa em chỉ biết tủi thân thương tiếc, nhớ lại cũng không đến mức sầu khổ, chỉ có chút phiền muộn, càng nhiều hơn là cảm kích, biết ơn. Biết ơn số mệnh, hẳn là kiếp trước đã làm tinh trung báo quốc hoặc là lập một sự nghiệp to lớn tạo phúc cho nhân loại mới có thể gặp được hai người anh trai tốt nhất trên thế giới này,
Cảnh Tịch nghiêng đầu, im lặng một hồi vẫn không hiểu lắm, lại trở về giọng điệu bất cần đời của nhị thiếu gia.
"Tại sao? Anh có làm sai gì đâu? Đều là do con."
Phương Chu lắc đầu nhưng giọng cứng lại.
"Anh con thương yêu, chiều chuộng con cũng phải dạy dỗ con. Nếu con làm sai, anh con phải trả giá đại giới quản giáo, dạy dỗ bất lực. Mà bây giờ bao che cho con như vậy, còn thay con dấu diếm, thậm chí còn làm những việc vượt quá khả năng của mình... Bị trừng phạt là lẽ đương nhiên. "
Cảnh Tịch không thuận theo cũng không buông tha.
"Không có năng lực, bên ngoài phạm vi? Chú ơi, không phải vết may của anh không có vấn đề gì sao?"
Phương Chu rất thương cũng cực đau hai đứa cháu nhỏ này, nhìn Cảnh Trăn hạ tay không khỏi hít hà một hơi, nhưng khi nghe Cảnh Tịch nói ra lời này, anh đúng là muốn trừng phạt, tay tăng thêm lực:
"May chỉ là một kỹ năng, nó ở phía sau kiến thức. Kỹ năng này thực sự yêu cầu người bình thường chăm chỉ, gian khổ học tập tám năm mười năm. Nếu chỉ cần học được kỹ năng là có thể làm Bác Sĩ thì còn cần gì đến Trường Y, chỉ cần Trường Dệt May là được rồi."
"Con thật không biết a, con cầu xin anh, con chỉ nghĩ rằng anh nhất định sẽ giúp con."
Cảnh Tịch vùi đầu vào gối, giọng nói rầu rĩ.
Phương Chu biết quá rõ đứa cháu trai này, trước mặt Cảnh Trăn - Cảnh Chí có được năm phần ngoan ngoãn, đến rồi Phương Chu nơi này chỉ còn lại ba phần, khi ở cùng Cảnh Triều, càng là được chiều chuộng đến muốn bay lên trời. Giúp nhóc con giấu sai, thay nhóc chịu đòn không phải một hai lần. Phương Chu đe dọa:
"Nên để anh con đánh con một trận."
"Anh sẽ không!"
Nhóc con kiêu ngạo ngẩng đầu lên, thấy Phương Chu không nói chuyện, trầm mặc một hồi mới thò cái đầu nhỏ ra.
"Chú út?"
"Hả?"
Phương Chu chỉ theo nhóc.
Cảnh Tịch quay đầu lại, thần thần bí bí hỏi:
"Chú sợ ba như vậy chắc cũng bị đánh?"
Lần đầu tiên Phương Chu cảm thấy một đứa bé có chỉ số thông minh cao không phải là chuyện tốt, nhưng anh cảm thấy mình là chú giáo dục cháu trai là một nhiệm vụ trọng đại, chỉ có thể căng da đầu:
"Anh trai quản giáo, dạy dỗ em trai là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Phương Chu cảm thấy có chút là lạ khi nói ra câu này, sau liên tục ngẫm nghĩ rất nhiều ngày, cho đến một ngày khi đang cùng hai anh ăn tối ở nhà ăn, hình ảnh hồi ức trong đầu chợt lóe lên hình ảnh xưa kia - Vào mùa hè lúc anh 15 tuổi vừa mới đến Cảnh Gia, cũng trên bàn ăn này Cảnh Trăn cũng đã nói với anh lời y chang như vậy.
Thời gian qua nhanh, ánh nắng thấm thoát, trong khoảng khắc một cái búng tay, một cái chớp mắt chính mình thế nhưng bị thay đổi một cái vô tri vô giác, biến hóa thật sâu. Phương Chu nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng đột nhiên có ý muốn "Khuyên người tích lấy thanh xuân."
Cảnh Tịch nghiêng đầu, như đang suy nghĩ điều gì, trong miệng lẩm bẩm nói:
"Anh, thật ra có đôi khi rất nghiêm khắc, nhưng anh chưa từng đánh con."
Phương Chu lắng nghe, chỉ ừ một tiếng ý bảo nhóc tiếp tục:
"Lúc anh dạy con làm bài tập rất là nghiêm túc. Không biết tại sao luôn luôn bắt thấy lúc con không tập trung, có đôi khi phạt con ngồi xổm lắng nghe giảng bài.
Giọng điệu của Cảnh Tịch không giống cáo trạng, tố cáo, nhóc chỉ lẳng lặng nhớ lại, cũng không có ngượng ngùng, ngữ khí bình đạm giống như đang nhớ lại lúc ăn sáng đã ăn mấy món gì:
"Đọc không ra sách đã học thuộc lòng chắc chắn sẽ bị phạt chép lại. Làm bài sơ ý một trăm lại một trăm phạt chồng lên."
Phương Chu biết những điều này nghe có vẻ rất bình thường, và ngay cả những đoạn cầu mà những học sinh trong nhà bình thường cũng thực sự không bình thường. Nào có một học sinh tiểu học mười tuổi có thể bị phạt vì không vẽ được tấc cả các đồng phân dị cấu. Ở nơi nào mà có một học sinh trung học cơ sở 12 tuổi chỉ vì khả thi phân tích báo cáo lọt một con số lẻ liền ai roi mây.
Phương Chu là đau lòng, thử thăm dò:
"Uất ức?"
Cảnh Tịch im lặng.
"A! Chú - đau quá."
Sau lưng Cảnh Tịch đột nhiên thắt chặt. Tiếng Chú này kêu đến trời xoay đất chuyển kéo theo chút oán giận.
Phương Chu cảm thấy mình đã rất nhẹ tay, nghĩ đến mình đường đường là Trưởng khoa chấn thương mà lại chỉ vì việc thoa thuốc đơn giản lại làm mình đổ mồ hôi đến ướt đẫm. Đưa tay không dính thuốc dò dò đầu tóc của nhóc con:
"Bôi thuốc sao mà không đau!"
Đầu Cảnh Tịch lắc như trống bỏi, thật là nhóc con cưỡng từ đoạt lý:
"Chú bôi thuốc luôn luôn không có đau!"
"Vậy để chú đi gọi ba con tới thoa thuốc cho con!"
Phương Chu không hề ép buộc nhóc, đứng dậy làm bộ phải đi.
Cảnh Tịch lập tức quay ngang kéo tay áo của Phương Chu, thuận thế lấy khăn gối lau những giọt mồ hôi trên trán, không còn chút nào khí thế mới vừa rồi.
"Đừng, chú út ..."
Phương Chu nghe nhóc gọi mình trong giọng điệu có ý khẩn cầu anh biết Cảnh Trăn hôm nay chắc chắn đã làm nhóc con sợ hãi. Anh chỉ muốn đùa giỡn với nhóc một chút vậy mà làm cho nhóc tưởng thật làm mình cũng thấy ngượng, lập tức ngồi lại chỗ củ như không có chuyện gì chọt chọt eo của nhóc.
"Con thường ngày không phải rất biết cách ăn may, sao hôm nay không biết khéo léo một chút."
Cảnh Tịch giọng buồn bã, lắc đầu.
"Chú không biết khi sắc mặt của ba biến đổi, cho con thêm lá gan dũng khí con cũng không dám nói một lời."
Phương Chu nói trong lòng sao mà không biết.
Nhưng nhìn đứa cháu nhỏ khoa trương, phóng đại trong câu nói của mình không khỏi cảm thấy buồn cười. Cảnh Tịch ngày thường là một nhóc con dối trá, không thành thật. Tuy ở trước mặt Cảnh Trăn có thể thông minh một ít, nhưng cũng không phải Cảnh Triều nghiêm cẩn đến giống như dùng thước đo vẽ ra tới khuôn phép - phép tắc. Nghĩ đến nhóc con tuổi còn nhỏ lại giấu chuyện lớn như vậy, còn xúi giục Cảnh Triều trộm hộp thuốc của mình bất giác tức giận lên, sức lực tay thoa thuốc bất giác cũng nặng hơn:
"Đúng là vẫn còn cảm thấy uất ức?"
"A a a! Chú út! Chú nhẹ tay một chút! Đừng vậy mà!"
Nữa thân trên của Cảnh Tịch căng lên, cẳng chân cũng đá lên một cái, đá thẳng vào eo Phương Chu, cú đá gắng hết sức đã đá Phương Chu rơi xuống đất.
Cảnh Tịch ngây ngẩn cả người, thường ngày dù có không biết lớn nhỏ cũng chưa từng làm ra hành động du củ vượt quá khuôn khổ, phép tắc như vậy với chú của mình. Nhóc quay mặt lại lo lắng, căng thẳng nhìn Phương Chu, còn có chút xấu hổ chết đi sống lại:
"Chú út! Con xin lỗi! Chú có sao không? "
Phương Chu trừng mắt nhìn nhóc:
"Con cho rằng chú sẻ không đánh con?"
Cảnh Tịch đưa bàn tay nhỏ nhắn ra kéo kéo góc áo Phương Chu, lông mi thật dài giống như cây quạt, quạt lên quạt xuống.
"Chú không nở!"
Phương Chu trong lòng cười thông suốt, tốt xấu đi theo Cảnh Trăn lăn lê bò lết mấy năm nay học xong sắc mặt không vui không giận, lạnh mặt chỉ chỉ.
"Nằm im! Thoa thuốc xong con còn viết kiểm điểm, một hồi ba con tới nghiệm thu, lúc đó con không nói ra được một, hai, ba... lại chờ chú đến bôi thuốc cho con lần nữa!"
???
Cảnh Tịch vốn là một đứa bé rất kiêu ngạo, rất đáng yêu lúc nhóc không gây rắc rối và lúc không có bị đánh thật làm cho người ta rất ưa thích a!
..............
Từ chương sau là sân khấu của cha con Tiểu Triều chờ hoài mới tới nhé!
???