PHƯƠNG CHU [CẢNH GIA GIA PHÁP]

Lòng Cảnh Trăn thoải mái, nhẹ nhàng hơn, tốt xấu gì đứa sư đệ này cũng không ngốc đến mức một chút kế hoạch cũng không có, khom lưng cầm lấy ly nước, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.

"Chuyên ngành chính của em là ngành gì?"

Nghe sư huynh hỏi chuyện, Lâm Dục buông chén, cung kính, nghiêm túc nhìn sư huynh, thành khẩn mở miệng....

"Giáo dục."

'Phụt.....' Cảnh Trăn phun một ngụm nước xuống bàn cờ, anh chưa từng trước mặt em trai cùng sư đệ khó coi đến như vậy, nhưng mà bây giờ anh không rảnh để ý đến hình tượng của mình, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Lâm Dục:

"Em lặp lại lần nữa."

Lâm Dục vẫn còn sợ hãi lần trước khi Cảnh Trăn bảo cậu lập lại lần nữa liền đánh cậu một cái tát trời giáng, cậu im lặng cúi đầu ăn canh.

"Giáo dục a, muốn đồng hành cùng anh."

Nếu không phải Cảnh Trăn dùng ánh mắt còn lại nhìn đến Phương Chu đầu giống cái trống lúc lắc nhìn hai người bọn họ, nhìn chăm chú vào bọn họ phản ứng, anh thật muốn trợn trắng mắt mà nhìn Lâm Dục.

Trầm mặc là đáng sợ, đặc biệt là hai người vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Lâm Dục máy móc húp canh.

Vì thế, luôn luôn anh dũng Lâm Dục quyết định sớm chết sớm siêu sinh.

"Sư huynh, em đã phỏng vấn ở Nhị Trung rồi, học kỳ sau bắt đầu thực tập."

Lúc này Cảnh Trăn thành công đem trợn trắng mắt xúc động hóa thành đánh người xúc động.

Phương Chu đột nhiên cảm thấy trong đầu toát ra sáu chữ thật lớn 'Nơi đây không nên ở lâu', lặng lẽ đứng lên, cầm đi ly nước có khả năng sẽ trở thành hung khí của Cảnh Trăn.

"Em đi lấy thêm ít nước."

Cảnh Trăn nhìn chăm chú Lâm Dục vài giây, ép mình thả lỏng, dựa lưng vào sô pha, điềm đạm bình tĩnh.

"Xem ra, anh lo lắng quá dư thừa. Sư đệ của mình đã sớm học được bày mưu lập kế, và chính mình bị người gài bẫy còn mảy may không biết cái gì."

Cảnh Trăn là người thông minh, lần này xem như đã nhìn ra Lâm Dục đã sớm có mưu đồ, thận trọng từng bước mà tiếp cận anh, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

Lâm Dục vốn đang ngồi đối diện với Cảnh Trăn, nghe xong sư huynh lạnh băng nói, buông tô, đứng dậy vòng qua bàn trà ngồi xuống bên cạnh Cảnh Trăn.

"Sư huynh, không phải em sợ anh còn giận em sao."

Cảnh Trăn liếc nhìn cậu.

"Vậy bây giờ không sợ nữa?"

Lâm Dục gật gật đầu lập tức lắc lắc đầu thật mạnh.

"Sợ a! Nhưng mà biết sư huynh không có tức giận việc hai năm trước, chuyện khác cũng không quan hệ."

Cảnh Trăn nhíu mày lặp lại lời cậu nói.

"Không quan hệ?"

Lâm Dục có chút khẩn trương, nhưng  không hề sợ hãi vẫn thản nhiên.

"Sư huynh chẳng phải từ nhỏ đối với em chỉ có ba yêu cầu. Một khỏe mạnh, hai vui vẻ, ba đảm đương. Em nếu đã lên kế hoạch thực hiện và đã trở về sẽ không sợ sư huynh phạt. Mục đích ngay từ đầu của em chính là có một ngày có thể đứng ở trước mặt sư huynh, lúc trước lập kế hoạch đã không sợ, bây giờ cũng chỉ có vui vẻ."

Tiểu sư đệ này có đôi khi quá ấm lòng, làm anh không biết làm sao.

Nhưng Cảnh Trăn có đôi khi lại sợ hãi, bởi vì Lâm Dục ngoại trừ đối với anh mới có thể lộ ra đáy lòng nhu hòa thiện lương nhất, còn đối với những người khác thái độ vĩnh viễn đều là cuồng ngạo không kềm chế được, cao ngạo khinh thường, rốt cuộc có phải hay không là chuyện tốt. Lâm Dục từ từ nói, nhưng thật ra không khỏi làm Cảnh Trăn nhớ tới một đêm kia lần đầu tiên lập quy củ cho cậu ta, chính mình đã dùng ôn thôn ngữ điệu nói một hai ba ra như vậy.

Thời gian thấm thoát, hai năm trước từ lúc Lâm Dục trốn bỏ đi, Cảnh Trăn đã có đủ tin tưởng Tiểu Sư Đệ này chắc chắn đem lời anh nói để ở trong lòng. Mà nếu là như thế, Cảnh Trăn thật sự đối cậu lại không có yêu cầu khác.

Ngược lại nhìn Lâm Dục trước mắt mồm mép vui đùa, không biết trời cao đất dày, không chút do dự đưa tay nắm lỗ tai cậu, cười mắng.

"Không phải rất đảm đương sao? Còn không lấy roi mây tới?"

"Đừng a, sư huynh, từ nay anh đánh em liền trở thành ngược đãi nhân viên a."

Lâm Dục giãy giụa dưới cánh tay của Cảnh Trăn.

Cảnh Trăn buông tay, tinh tế hồi tưởng chủ nhiệm nhân sự trường học có đi lên báo cáo, hình như cho đến nay vẫn còn bị chôn ở 'Ngũ chỉ sơn' chưa từng thấy qua.

Cảnh Trăn nghiêm túc hơn:

"Dạy cái gì?"

Lâm Dục rất tự hào.

"Còn phải nói sao? Đương nhiên là toán học!"

Nhìn thấy mặt cậu không hề có kiêng kị, Cảnh Trăn thật muốn đánh cậu một cái, thanh âm không khỏi lạnh mấy độ.

"Rất vui vẻ sao?"

"Đương nhiên! Em chính bằng thực lực của chính mình vượt qua phỏng vấn."

Cảnh Trăn hơi hơi ngã ra sau, dùng chân đá đá cẳng chân Lâm Dục.

"Em quỳ xuống."

Lâm Dục giống như đang ở trưa hè nắng nóng đột nhiên bị một chậu nước lạnh lớn tạt vào người, dù có làm càn đến đâu cũng không dám cãi lời sư huynh, ngoan ngoãn đứng dậy quỳ xuống bên cạnh sô pha.

Nhìn thấy cậu quỳ thật tiêu chuẩn không chút ngượng ngùng, Cảnh Trăn hơi hơi gật đầu.

"Không phải phạt em, chỉ có đôi lời muốn nói, em phải nhớ cho rỏ."

Lâm Dục thu hồi vẻ mặt vui đùa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sư huynh.

"Anh mặc kệ em tại sao mà lựa chọn ngành nghề này, nhưng nếu như em hỏi qua ý kiến của anh, anh tuyệt sẽ không đồng ý."

Nói tới đây, nhìn vào ánh mắt Lâm Dục thật không ngoài dự đoán, trong ánh mắt cậu có thêm nhiều tia không chịu trói buộc.

"Em không cần vội cãi lại hay phản kháng, em nếu đi tới bước này, anh sẽ không bắt em từ bỏ. Nhưng mà giáo viên sở dĩ thần thánh, không chỉ là dạy học và trồng người còn phải tận tình giải thích nghi hoặc, đó là cả một quá trình dùng một cái sinh mệnh làm thay đổi ảnh hưởng đến sinh mệnh khác. Anh sẽ không bởi vì em là sư đệ của mình mà giảm bớt yêu cầu như vậy đối học sinh thật không công bằng. Em vốn là người phóng đãng, không kềm chế, anh không có nghi ngờ em không đảm đương, không có trách nhiệm, nếu thiệt lòng vì học sinh, muốn bọn họ chịu ảnh hưởng trực tiếp, tính tình em nên thay đổi nhiều mặt. Đến lúc đó dẫu anh có cưng chìu cũng không có khả năng lấy học sinh làm bia đỡ đạn."

Cảnh Trăn biết rỏ Lâm Dục tuy rằng không bị quy củ nguyên tắc trói buộc, nhưng thông minh hơn người. Anh hôm nay nói trắng ra như vậy dù cho là cá đầu gỗ cũng bị gõ tỉnh.

Bất quá có một số việc cuối cùng là muốn chính thức trải qua mới có thể cảm nhận được. Vì thế đưa tay vỗ vỗ bả vai Lâm Dục.

"Sư huynh hy vọng, kết quả cuối cùng là làm mọi người vui vẻ. Sư huynh báo với em trước quá trình khẳng định là không vui, ít nhất đối với em mà nói là như vậy."

Lâm Dục ngẫm thấy lời nói của sư huynh thật thấm thía, nghiêm túc gật gật đầu.

"Sư huynh, em sẽ cố hết sức."

Cảnh Trăn ừ một tiếng, lại nói:

"Từ nay đem roi mây để ở văn phòng làm việc của anh."

???

Thời gian trôi qua thật nhanh chớp mắt một cái đã đến kỳ chiến tranh vật lộn với kỳ thi cuối học kỳ. Đã có kinh nghiệm kỳ thi giữa kỳ, Phương Chu lần này hoàn toàn giác ngộ, biết rỏ anh yêu cầu đối với cậu không chỉ về điểm này, và trước một tuần cậu bắt đầu ôn tập, ngay cả các giờ ở câu lạc bộ cũng không tham gia. Đêm hôm khuya khoắt Phương Chu đang vùi đầu ôn lại chút bài học chính trị thì nghe được hai tiếng đập cửa liên hồi theo sau đó là một cái thân ảnh đẩy cửa tiến vào.

"Cậu đang làm gì đấy?"

Phương Chu quay đầu, quả nhiên là một thân vận động Huấn Luyện Lâm, từ khi bọn họ sư huynh đệ hòa thuận lại, buổi tối nào Lâm Dục cũng chạy đến cửa nhà Cảnh Gia. Tình cảm hai người cũng khá tốt, Lâm Dục luôn cùng Phương Chu chơi vài ván cờ. Cảnh Trăn cũng mừng rỡ nhìn thấy em trai cùng sư đệ chơi thật vui vẻ, thân thiết đến như vậy. Nhưng mà gần đây Phương Chu vùi đầu chuẩn bị cho kỳ thi dĩ nhiên không còn nhiều thời gian rảnh rỗi. Phương Chu thoáng nhìn Lâm Dục một cái lại cúi đầu tiếp tục viết cái gì, ngoài miệng trả lời:

"Ôn tập nha, cuối tuần là kỳ thi cuối kỳ."

Lâm Dục cầm lấy quả táo trong dĩa trái cây cắn một cái.

"Đây không phải lý do để trốn tập võ nha."

"Tôi có nói với Cù Tiêu Dần xin nghỉ nha."

"Nhưng tôi không chấp nhận a."

Phương Chu buông bút, đứng lên.

"Gần đây việc học thật quá nhiều, hơn nữa anh ba cứ nhìn chằm chằm."

Lâm Dục tùy tay lấy quyển sách Chính Trị cùng tập đang để trên bàn nhìn xem.

"Mấy cái này cũng cần ôn tập sao?"

Rất ít có người dám ở trước mặt học thần nói những lời này, nhưng mà Phương Chu cũng không phải thiếu niên sức trâu, biết ý Lâm Dục không phải vậy.

"Tôi sẽ nói quản gia thêm buổi học."

Lâm Dục lắc lắc đầu.

"Đều nên làm những việc cậu muốn làm thì phải làm cho thật tốt, nếu yêu cầu vứt bỏ cái hạng nhất để hoàn thành một cái hạng khác, đó chính là cậu không có làm tốt."

Phương Chu sửng sốt, xem ra cậu đối Lâm Dục hiểu biết thực quá nông cạn, không ngờ anh ta cũng có thể giảng đạo lý.

"Đừng nhìn tôi như vậy, cậu chắc biết là ai yêu cầu." Lâm Dục ngồi vào ghế sô pha ăn táo.

Phương Chu lấy lại tinh thần, nghĩ nghĩ cảm thấy chính mình gần nhất cái gì cũng nước tới chân mới nhảy không khỏi đỏ mặt, câu nói kia giống như từ trong miệng anh nói ra hơn.

Cảnh Trăn không vạch trần cậu mấy ngày nay đều thừa lúc mấy tiết học ở câu lạc bộ cậu đều trốn vào phòng tự học chắc là anh cũng đã biết rồi cũng sẽ bị giáo huấn đi.

Cậu nhìn nhìn Lâm Dục đang ngồi trên sô pha tức khắc cảm thấy Lâm Dục giống em trai của Cảnh Trăn hơn.

"Huấn luyện, anh thực kính trọng anh ba đi."

Phương Chu bị chính mình dọa đến rồi, vì cái gì đột nhiên nghĩ nghĩ lại nói đi ra.

Lâm Dục thần sắc đột nhiên ngưng trọng lại.

"Không chỉ là kính trọng, càng hơn thế nữa là không có sư huynh sẽ không có Lâm Dục này."

Trong lòng Phương Chu có một chút cay cay, không có gì để nói, chỉ ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục.

"Muốn nghe sao?"

Lâm Dục quay đầu hất cằm hỏi như khiêu khích giống kiểu cậu muốn biết tôi 'càng không nói cho cậu biết'.

Thế nhưng Phương Chu như là không tự chủ gật gật đầu.

Lâm Dục liếm liếm khóe môi, cách nói rất tùy ý, cũng không có hoảng loạn như trong hồi ức rất nhiều năm trước.

"Kỳ thật cũng không phức tạp như cậu tưởng. Ba mẹ tôi đã cho tôi đi học võ lúc tôi còn nhỏ xíu, khi đó sư huynh là nhân vật có chút tiếng tăm trong câu lạc bộ, TaeKwonDo là bộ môn anh giỏi và nổi tiếng nhất, ngoài ra các môn như tán đánh, vật lộn tự do, Karate nhu thuật cũng đều rất sành nghề, tuy tuổi không lớn nhưng đã là sư huynh của rất nhiều người."

Lâm Dục lại cắn một miếng táo phát ra tiếng vang răng rắc răng rắc.

"Lúc đó tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy cha mẹ thật không cần đến mình. Sư huynh đối tôi một chút thương yêu, tôi xem đến đặc biệt trọng."

Lâm Dục khó tránh khỏi lâm vào hồi ức, ngay lúc đó sư huynh đối cậu thật sự không phải 'Một chút thương yêu, chăm sóc'. Từ việc nhỏ nhặt của cuộc sống hàng ngày lớn đến tu thân dưỡng tính, cái nào không phải tự tay sư huynh lên kế hoạch rất tỉ mỉ, cả phòng dán đầy những tờ giấy nói về bệnh tự kỷ, và như muốn chạy đi học y. Giờ nhớ lại cảm thấy hai năm trước mình bởi vì nhất thời uất ức liền vứt bỏ sư huynh đã tốn bao công sức trên người mình thật không nên chút nào mà, đột nhiên nghe Phương Chu nhỏ giọng nói thầm.

"Đưa đi học võ chính là không cần anh sao?"

Lâm Dục há to miệng đặt câu hỏi:

"Cậu có biết bệnh tự kỷ không?"

Phương Chu đầy nghi hoặc, cậu vốn là một đọc giả đọc lướt qua rất nhiều sách với rất nhiều đề tài, nội dung khác nhau, ít nhiều cũng biết sơ về bệnh này, tự kỷ là một loại bệnh tâm tính khinh thường với nói năng khó khăn.

"Cũng biết được một chút, thời kỳ bệnh là từ thời thơ ấu cùng với chướng ngại vật về giao tiếp, nói năng khó khăn."

"Ưm. Đó là hai bệnh trạng tương đối điển hình, kỳ thật còn có rất nhiều bệnh trạng khác, như là không thể khống chế cảm xúc, không có hứng thú với đồ vật lẫn người vân vân đi..... Và bệnh này từ rất sớm đã bị cho là bệnh tật khó có thể chữa trị hết, theo chuyên gia tâm lý cũng chủ yếu trợ giúp người bệnh cùng người bình thường xã giao bình thường mà thôi......"

Phương Chu nhìn mặt Lâm Dục, tổng cảm thấy anh ta lúc nói về những điều này mang theo chút không thuộc về cái tuổi của anh ta cảm giác vô lực, tang thương nên nói:

"Những người mắc bệnh này mà nói cùng thiên tài kỳ thật chỉ có một bức tường chi cách, chỉ số thông minh trên nhiều khía cạnh đều thật kinh người."

Lâm Dục cười khổ, ngược lại nhìn Phương Chu.

"Cũng có thể cho là vậy.... này, cậu cảm thấy chỉ số thông minh của tôi cao sao?"

Phương Chu bỏ ra chưa đủ một giây suy tư ý tứ

Bình luận

Truyện đang đọc