PHƯỢNG HOÀNG HOA

La Thánh Minh vội vàng gọi điện thoại cho cha mẹ mình chạy tới đây, một mình hắn làm sao lo cho xuể a. Hơn nữa hắn nhìn thấy sắc mặt Đại lão bản tái nhợt gần như trong suốt liền thật lo rằng Đại lão bản chống đỡ không nổi mà ngã xuống. Hắn nghĩ nghĩ, để đảm bảo... nên đem Tiêu Ngân Phong đi kiểm tra sức khỏe, để bác sĩ tiêm bổ sung cho Tiêu Ngân Phong một lọ đường gluco vào trong tĩnh mạch, sau đó gọi thức ăn kêu người ta nhanh chóng mang tới. Tiêu Ngân Phong vừa truyền dịch vừa ăn cơm qua loa, trong đầu vẫn cứ nghĩ phải làm cách nào để cứu Kỷ An. Một trái tim bằng nắm tay mà phải giải phẫu ở ba chỗ thì tính mạo hiểm rất cao, ngoài ra trong lúc giải phẫu có thể xảy ra biến chứng gây nguy hiểm, không cần bác sĩ nói thì nàng cũng biết hậu quả là nghiêm trọng tới mức nào.

Tiêu Ngân Phong ráng cố gắng nuốt cho hết chén cơm vì nàng thấy ăn không nổi nữa, Lý Vân Cẩm tìm viện trưởng và bác sĩ, hai bên nói chuyện với nhau nửa ngày cuối cùng bệnh viện cũng chịu nhượng bộ để cho Tiêu Ngân Phong vào phòng chăm sóc đặc biệt với Kỷ An. Vừa cho người giảng giải những việc cần chú ý trong phòng chăm sóc đặc biệt với Tiêu Ngân Phong, ngoài ra còn phái hai hộ sĩ đặc biệt đi cùng.

Về phía bệnh viện thì họ cũng chịu áp lực rất lớn, viện trưởng phải tự mình tham gia chữa trị. Bên ngoài là một vị cán bộ cấp cao của quân đội đang ngồi đó, ngay cả lãnh đạo của tỉnh cũng bị điều động chạy đến. Tiêu Ngân Phong sau đó cảm thấy cực kì buồn ngủ nên gối đầu xuống bên cạnh Kỷ An ngủ, đang mơ mơ màng màng thì có cảm giác có ai đó đang sờ đầu mình vội mở mắt ra nhìn thì thấy Kỷ An tỉnh lại, cũng đem mặt nạ dưỡng khí mở ra. "An An". Tiêu Ngân Phong vội đứng dậy gọi bác sĩ.

Kỷ An giữ chặt Tiêu Ngân Phong, nhẹ nhàng nói, "Vừa rồi bác sĩ đã tới. Ta không sao". Nàng yếu ớt mỉm cười, "Làm ngươi thức giấc?"

Tiêu Ngân Phong nắm lấy tay Kỷ An cười với nàng, sau đó lắc đầu nói, "Ngươi tỉnh là tốt rồi".

Kỷ An cười cười, khóe mắt đột nhiên chảy ra nước mắt, "Ngân Phong, về nhà ngủ đi".

Tiêu Ngân Phong cắn môi lắc đầu, "Không về. Sợ ngươi lại làm việc ngốc ngếch".

Kỷ An cười cười nói nhỏ ở bên tai Tiêu Ngân Phong, "Ta không sao, cố ý dọa bọn họ thôi".

Tiêu Ngân Phong kề sát vào người Kỷ An, nước mắt lập tức từ hốc mắt chảy ra, "Nhưng ngược lại ngươi cũng dọa ta". Nàng cầm chặt lấy tay Kỷ An, đưa tay nhéo nhéo mũi nàng, "Ngươi nên biết nếu bản thân có chuyện gì xảy ra thì người đau lòng nhất, lo lắng nhất chính là ta và mẹ ngươi, sao ngươi lại không chịu chăm lo cho bản thân mình chứ? Có chuyện xảy ra sao không tìm chúng ta bàn cách giải quyết mà lại tự mình chịu đựng như vậy? Nếu vạn nhất ngươi gặp chuyện thì ta và dì phải tìm ai để khóc đây?"

"Thực xin lỗi". Kỷ An nắm lấy tay Tiêu Ngân Phong, lòng tràn đầy áy náy, "Ta thật sự không còn cách nào". Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, mắt ngấn nước cắn môi nói, "Có phải rất ngu ngốc hay không?" Nàng nhìn thấy Tiêu Ngân Phong ngủ ở bên cạnh mình thì cũng biết rằng bản thân đã khiến cho Tiêu Ngân Phong sợ hãi. Thực ra lúc nàng ngã xuống ở văn phòng nàng chỉ biết khi đó có Tiêu Ngân Phong ở bên cạnh, nàng cũng không muốn ngã xuống đâu, nhưng mà nàng chống đỡ không nổi nữa. Nàng sợ Tiêu Ngân Phong lo lắng, cho nên nàng vẫn rất cố gắng làm cho bản thân tỉnh lại, nàng không thể bỏ lại Tiêu Ngân Phong, cũng không nỡ bỏ lại Tiêu Ngân Phong. Vừa rồi khi tỉnh lại nàng thấy Tiêu Ngân Phong canh giữ bên cạnh, ngủ mà nước mắt vẫn chảy, tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng, nàng chỉ biết rằng hôm qua không nên gởi tin nhắn kia cho Tiêu Ngân Phong, không nên nói lời chia tay. Nàng sợ tổn thương Tiêu Ngân Phong, nhưng mà việc nàng làm cũng đã tổn thương Tiêu Ngân Phong rồi.

"Rất là ngốc, chờ thân thể ngươi khỏe trở lại, về nhà ta sẽ phạt ngươi". Tiêu Ngân Phong chìa tay nhéo nhéo cái mũi Kỷ An, nàng chậm rãi nói, "Đừng lo lắng về cơ thể mình, ta đã tìm rất nhiều chuyên gia đến hội chẩn, bệnh tim của ngươi chỉ là ca bệnh thông thường thôi, trình độ y học hiện tại đã gần như hoàn thiện rồi, khả năng chữa khỏi là rất lớn, nhưng điều kiện quan trọng nhất là ngươi phải ngoan ngoãn phối hợp".

Kỷ An gật gật đầu, nàng nghĩ nghĩ rồi nói, "Ta phải gặp ba và ông nội trước đã, trừ khi họ phải đáp ứng là không làm khó dễ ngươi..." Nàng cũng biết là lợi dụng tình yêu thương của người thân, lấy thân thể của mình ra uy hiếp thì rất là ti tiện, nhưng đây cũng là lợi thế duy nhất của nàng.

Tiêu Ngân Phong thở dài, "Ngươi còn đang nằm đây, ai dám gây chuyện với ta nữa chứ? Nếu như bọn họ làm khó ta thì sao ta có thể ở bên cạnh ngươi trong này?" Nàng lại nhéo mũi Kỷ An, "Ta còn chờ ngươi khỏe mạnh để nấu cháo cho ta đây!"

Kỷ An hơi thả lỏng tâm tình một chút, "Không làm khó dễ ngươi là tốt rồi". Nàng nắm tay Tiêu Ngân Phong, thấy có chút buồn ngủ, nghĩ đến việc nữ vương bệ hạ cúi người xuống giường ngồi ngủ chắc chắn cũng chẳng thoải mái, nhíu mày nói, "Ngươi về nhà ngủ đi, nghỉ ngơi tốt rồi ngày mai lại tới thăm ta, ta bây giờ đã không sao rồi, không cần ngươi phải ở đây canh chừng. Bệnh tim lúc tái phát thì hơi dọa người một chút, bình thường vẫn không sao".

Tiêu Ngân Phong lắc đầu nói, "Nhìn thấy ngươi ta mới yên tâm, về nhà cũng ngủ không được, ngươi ngủ đi". Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu Kỷ An, giống như đang dỗ dành một đứa bé.

"Vậy nếu ngươi mệt thì về nhà nghỉ ngơi nha". Kỷ An dặn dò, có chút buồn ngủ không chịu được.

Tiêu Ngân Phong gật đầu, nhẹ nhàng thở ra một cái thật sâu, tâm tình của Kỷ An cuối cùng cũng ổn định lại. Tiếp theo chỉ cần không bị kích thích nữa, dưỡng bệnh hai ba ngày đem trạng thái cơ thể và các chỉ tiêu cần đạt điều chỉnh đến mức tốt nhất, sau đó nhờ chuyên gia hàng đầu quốc tế tới cầm dao mổ thì xác xuất thành công sẽ là rất lớn.

Nàng hôn lên trán Kỷ An, lấy mặt nạ dưỡng khí đeo lại cho nàng, sau đó lại kiểm tra các số chỉ tiêu trên máy, mọi thứ cơ bản đã ổn định. Thực ra nguy hiểm lớn nhất hiện tại của Kỷ An đó là trái tim đồng thời có ba chỗ cần trị liệu, mà phổi lại bị tụ máu bầm làm ảnh hưởng trực tiếp tới việc cung cấp dưỡng khí..."

Tiêu Ngân Phong cau mày, cũng không biết tổ chuyên gia đã hội thảo như thế nào nữa? Nhìn qua lớp cửa kính nàng thấy Lý Vân Cẩm đứng ở ngoài cửa sổ chỉ chỉ về phía Kỷ An, hỏi nàng tình hình Kỷ An như thế nào. Tiêu Ngân Phong khoa tay múa chân ra hiệu nói cho Lý Vân Cẩm biết tình hình hiện tại của Kỷ An đã ổn định, vừa mới ngủ.

Lý Vân Cẩm gật gật đầu, cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại ra hiệu nói cho Tiêu Ngân Phong bảo nàng cũng nên tự chăm sóc bản thân mình.

Một lát sau nhân viên bệnh viện đẩy thêm một cái giường nữa vào để cho Tiêu Ngân Phong nghỉ ngơi tạm thời.

Khi trời vừa sáng, Kỷ lão được Kỷ Bằng đỡ xuống dưới thăm Kỷ An, hắn nhìn thấy hai người kia khi ngủ nằm cách giường mà vẫn nắm tay một chỗ liền thở dài nặng nề, nửa ngày không nói câu nào.

Kỷ Bằng cũng thở dài nói, "Ba..."

Kỷ lão gia khoát tay, "Đừng nói gì nữa hết, mọi thứ chờ con bé khỏe lại rồi nói sau". Hắn ngừng lại rồi nói, "Kỷ Bằng a, ngươi tìm người giúp Tiêu Ngân Phong xử lý mấy việc kia đi, đứa nhỏ mấy ngày nay còn phải nhờ nàng ổn định cảm xúc". Một lúc lâu sau lại thở dài, xúc động nói một câu, "Khó trách lão Lý không muốn nàng rời khỏi Lý gia, nha đầu kia cũng rất có thực lực, đáng tiếc a, đứa nhỏ của chúng ta không phải là nam nhi..." Hắn thì thào nói rồi rời đi.

Về cơ bản thì tình hình của Kỷ An đã ổn định, nhưng nhờ vào quan hệ đặc thù nên cố tình chiếm cứ phòng chăm sóc đặc biệt không chịu ra. Tiêu Ngân Phong mỗi ngày đều ở cùng Kỷ An, một tấc cũng không rời, ngay cả công việc như bàn hợp đồng hay họp hành gì cũng sử dụng máy vi tính kết nối mạng mà ở trong phòng bệnh điều khiển. A Sinh được Kỷ Bằng tìm người đưa ra ngoài, tiện tay thay Tiêu Ngân Phong rửa sạch hết tội danh luôn.

Kỷ An nằm trên giường bệnh quan sát Tiêu Ngân Phong làm việc cũng không gây ầm ĩ, lâu lâu ho khan vài tiếng này nọ thì Tiêu Ngân Phong liền khẩn trương lập tức chạy lại bên cạnh nàng, kiểm tra chỗ này chỗ kia, vẻ mặt hốt hoảng khiến cho Kỷ An cảm thấy vui vẻ cười thành tiếng, sau đó sẽ bị nữ vương nhà nàng nhéo lỗ tai. Nhưng bởi vì trên người Kỷ An vừa bị thương lại đang bệnh nên Tiêu Ngân Phong cũng không dám lỗ mãng, mỗi lần như vậy đành phải hung hăng trừng mắt với Kỷ An một chút rồi thôi.

Mỗi ngày Kỷ An được nuôi bằng thức ăn ngon, mọi người xem nàng như là quốc bảo mà cưng chiều, mỗi ngày trôi qua đều thật hạnh phúc, chỉ có vết thương trên lưng lâu lâu lại đau một chút, trái tim cũng hay nhói lên một chút làm cho nàng không thật sự thoải mái lắm, vì vậy làm cho nữ vương bị phân tâm, ngay cả tâm tình làm việc cũng không có đành đem hợp đồng với máy tính để sang một bên, mỗi ngày cùng nàng vẽ tranh và trò chuyện...

Kỷ An mỗi ngày đều được ở cùng Tiêu Ngân Phong, có nữ vương bệ hạ cùng nằm viện với nàng thì cũng cảm thấy hạnh phúc, nhưng nhìn thấy nữ vương bệ hạ càng ngày càng gầy, khóe mắt đã có nếp nhăn cùng với quầng thâm nàng liền đau lòng không chịu được. "Ngân Phong, khi nào thì ta sẽ làm phẫu thuật rồi xuất viện a?" Kỷ An làm ra vẻ đáng thương ôm lấy cánh tay Tiêu Ngân Phong hỏi, "Ngươi coi ngươi bị ta làm khổ tới mức gầy như thế này?"

Tiêu Ngân Phong sờ sờ đầu Kỷ An, "Mấy ngày nữa sẽ mổ thôi". Nàng nhìn Kỷ An lại càng thấy đau lòng. Thân thể của Kỷ An vẫn chưa đạt được trạng thái tốt nhất để giải phẫu, đặc biệt là hai ngày gần đây, trong lúc ngủ cũng có thể đột nhiên phát bệnh, có một lần thậm chí là bị sốc. Phổi của Kỷ An bị ứ máu bầm, uống thuốc thì máu cũng từ từ tan ra nhưng lâu lâu vẫn bị ho ra máu. Lý Vân Cẩm nhìn thấy vài lần thiếu chút nữa đi tìm Kỷ lão gia liều mạng. Tiêu Ngân Phong nhìn thấy vết thương trên lưng Kỷ An, nhịn không được mà chạy vào trong WC che miệng lén khóc một hồi thật lâu, sau đó giả vờ giống như không có chuyện gì vào thăm Kỷ An. Bác sĩ nói là may mắn xương cột sống không có bị tổn thương, nếu không thì có thể cả đời này Kỷ An phải ngồi xe lăn hoặc nằm thực vật.

Bệnh tình của Kỷ An đã không thể kéo dài thêm nữa, thân thể càng ngày càng yếu, trên cơ bản là phải dựa vào thiết bị y khoa để duy trì, chỉ cần tháo thiết bị ra liền cảm thấy khó thở và rơi vào tình trạng thiếu dưỡng khí.

Tiêu Ngân Phong vừa mong chờ Kỷ An tới ngày để mổ vừa lại sợ tới ngày mổ. Mối nguy hiểm khi giải phẫu lớn như vậy, nếu trong quá trình có chút sai lầm nào thì đều có thể làm cho Kỷ An không thể quay đầu lại được. Chỉ cần nghĩ tới lỡ có chuyện gì xảy ra thì Tiêu Ngân Phong liền cảm thấy đau lòng giống như bị dao đâm.

Ngày giải phẫu rốt cuộc cũng đã được quyết định, thực hiện giải phẫu toàn bộ là những chuyên gia cao cấp nhất trong và ngoài nước, mỗi một bước đi đều đã được lập kế hoạch rõ ràng rành mạch trước đó, dụng cụ thực hiện phẫu thuật đều là tốt nhất, tân tiến nhất được Tiêu Ngân Phong và Kỷ Bằng tốn tiền mua từ nước ngoài về.

Lúc tiến vào phòng giải phẫu, Kỷ An đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Ngân Phong không chịu vào, nàng nhìn thấy Tiêu Ngân Phong liền bật khóc.

"An An", Lý Vân Cẩm vội dỗ dành nói, "Ngươi đừng khóc, mẹ và Ngân Phong ở ngay bên ngoài đây chờ ngươi".

Kỷ An thở dốc, túm lấy tay Tiêu Ngân Phong không chịu thả, chết sống gì cũng không chịu buông ra, mặc kệ mọi người khuyên như thế nào thì nàng cũng không buông tay.

Tiêu Ngân Phong nhìn thấy Kỷ An như vậy cũng bật khóc, nàng biết Kỷ An đang sợ hãi, cùng một nỗi sợ giống nàng, sợ vào đó rồi sẽ không còn được nhìn thấy đối phương nữa.

Kỷ An ầm ĩ như vậy, Tiêu Ngân Phong cũng không khống chế được chính mình, nàng gắt gao nắm lấy tay Kỷ An, như thế nào cũng không nguyện ý thả ra nữa.

Kỷ An không buông tay, Tiêu Ngân Phong cũng không chịu buông tay, người bên cạnh cũng không biết phải làm như thế nào, sau đó Lý Vân Cẩm đề nghị cũng cho Tiêu Ngân Phong thay đồ để cùng vào với Kỷ An thì Kỷ An mới chịu buông tay ra. Kỷ An vào phòng giải phẫu chờ Tiêu Ngân Phong, Tiêu Ngân Phong chưa vào thì chết sống cũng không cho bác sĩ động dao, huyên náo thiếu chút nữa là phát bệnh.

Tiêu Ngân Phong vào trong Kỷ An liền yên lặng, tầm mắt vẫn dính trên người Tiêu Ngân Phong, đôi mắt ngay cả chớp một cái cũng không động đậy. Tiêu Ngân Phong vẫn theo nàng trò chuyện nhỏ nhỏ bên cạnh, thỉnh thoảng lại sờ đầu nàng, xoa xoa lỗ tai nàng, Kỷ An vẫn nhìn Tiêu Ngân Phong, trong đôi mắt tất cả đều là thâm tình khiến cho Tiêu Ngân Phong như chìm vào bên trong.

Tiêu Ngân Phong nhẹ nhàng vỗ về đầu Kỷ An, dịu dàng dỗ dành, "Ngoan nha, đừng lo lắng, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi". Nàng nói xong còn kéo kéo quần áo về phía Kỷ An, "Nhìn này, ngay cả quần áo ta cũng đã thay hết rồi".

Kỷ An gật đầu cười cười, tầm mắt vẫn dừng trên mặt Tiêu Ngân Phong, giống như chỉ cần nháy mắt một cái thì Tiêu Ngân Phong sẽ biến mất vậy.

Tiêu Ngân Phong chăm chú nhìn Kỷ An nói, "Ta vẫn ở bên cạnh nhìn ngươi, cùng ngươi, ngươi yên tâm mổ..." Nàng trò chuyện dỗ dành Kỷ An, Kỷ An cũng thật sự nghiêm túc nghe lời nàng nói.

Editor: Dạo này tui bị cà tưng, nên có post bài cà giật cũng xin đừng chửi tui nha :(

Bình luận

Truyện đang đọc