PHƯỢNG HOÀNG HOA

"Sau đó thì sao?" Tiêu Ngân Phong hỏi, Kỷ lão gia chắc là đồng ý cho họ kết hôn rồi đi? Nhưng lại tưởng tượng, nếu như Kỷ lão đồng ý thì Lý Vân Cẩm sẽ không lưu lạc bên ngoài một mình khi mang thai Kỷ An lâu như vậy.

"Chân của ba ta vừa lành thì liền lừa ông nội ta trốn ra ngoài, cùng mẹ lén đi đăng ký kết hôn, hắn cũng không quay lại quân đội, hỏi mượn tiền của chú Thừa Hiên rồi mang mẹ ta bỏ trốn".

"A!?" Tiêu Ngân Phong lại há hốc mồm lần nữa. Bỏ trốn? Trời ạ, nàng đổ mồ hôi!

"Ba đưa mẹ đi về phía nam, hai người thuê nhà để ở. Ba vẫn tiếp tục thói quen tiêu tiền như nước giống trước đây, cho nên tiền mang theo không được bao lâu thì đã xài hết. Ba ta vì nuôi sống vợ và đứa con chưa sinh ra là ta đành phải ra ngoài kiếm tiền, khi đó ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn, cũng bất chấp cái gì gọi là thân phận, cái gì có thể kiếm được tiền thì làm cái đó, bao nhiều khổ cực cũng đều trải qua, nhưng tiền kiếm được cũng chỉ đủ để hai người chi tiêu cho cuộc sống hằng ngày, nhìn thấy ta sắp sinh nhưng ba ta  ngay cả tiền để đưa mẹ đi bệnh viện cũng không có. Hắn bị buộc đến không còn cách nào khác đành phải dùng hết số tiền còn lại để gọi điện thoại cho ông nội. Ông phái người đến đón ba mẹ ta về, mẹ ta bị vỡ nước ối trên xe lửa nhưng vẫn chưa sinh ta được, sau khi được đưa đến bệnh viện thì mẹ ta không thể chịu đựng được nữa, lúc ấy bác sĩ hỏi cứu con hay cứu mẹ, ba ta khóc nói là cứu mẹ, ông nội ta thì bảo cứu con, ba ta liền hét lên với ông nội nói nếu mẹ ta không còn sống thì hắn cũng không muốn sống nữa. Sau đó ông nội uy hiếp bác sĩ nói là nếu đứa bé không sống được thì hắn cũng sẽ không sống được nữa. Sau đó ta và mẹ đều thoát khỏi được nguy hiểm nhưng mẹ ta từ đó về sau không thể... mang thai được nữa; ta xém chút nữa thì chết yểu nhưng may mắn là mạng lớn, sống được đến bây giờ". Kỷ An nói đến đây, có chút nước dâng lên trong mắt, nàng nặng nề thở dài nói, "Cũng chính vì việc này mà giữa ông bà nội và mẹ của ta vẫn luôn hiềm khích với nhau, cả hai bên đều không vừa mắt đối phương, bà nội ta thường mắng mẹ là hồ ly tinh, lúc đó mẹ và bà nội rất hay cãi nhau, ba ta giống như là bị kẹt giữa hai bên". Kỷ An nói tới đây thì liền liếc mắt nhìn Tiêu Ngân Phong một cái đầy thâm ý, cười cười bất đắc dĩ, cảm giác làm nhân bánh bích qui nàng cũng đã từng nếm qua rồi.

Tiêu Ngân Phong làm sao không rõ được ý tứ của Kỷ An chứ, nàng nắm lấy hai vành tai của Kỷ An, cúi đầu hung hăn hôn lên môi nàng, "Sẽ cho ngươi biết thế nào là bị kẹt ở giữa, cho ngươi thử cảm giác trong ngoài không biết là sao".

Kỷ An cắn cắn môi, đem đầu của Tiêu Ngân Phong đè xuống, đem son môi của Tiêu Ngân Phong bị dính trên môi mình hung hăng 'gặm' trong một lát mới chịu buông ra, sau đó trở mình nhìn Tiêu Ngân Phong một cái xem thường, làm cho Tiêu Ngân Phong tức giận tới mức muốn đánh nhau nhưng lại không nỡ, muốn đi cù lét nàng nhưng lại sợ động đến miệng vết thương, "Ngươi được lắm, đợi vết thương lành hẳn ta sẽ thu thập ngươi". Tiêu Ngân Phong nghiến răng nghiến lợi nói. Nàng sẽ ghi sổ nợ cho Kỷ An, chờ thương tích của nàng lành hẳn thì sẽ từ từ tính sổ.

Kỷ An chu môi hướng về phía Tiêu Ngân Phong chớp mắt vài cái, cười cười nữa, sau đó thu lại ý cười, lười biếng dựa vào lòng ngực của Tiêu Ngân Phong.

"Sau đó thì thế nào nữa?" Tiêu Ngân Phong hỏi, nàng sợ ban đêm làm Kỷ An lạnh nên đứng dậy đi tìm cái áo khoác để phủ thêm cho nàng, sau đó lại ôm Kỷ An theo tư thế cũ vừa rồi.

"Bat a nhàn hạ giàu có sung sướng ở nhà, ăn ở gì đều do ông nội lo hết, nhưng bởi vì cưới mẹ ta khiến cho ông nội không vui, lại thấy ba ta hai mươi mấy tuổi còn hỏi xin tiền cha mẹ, cả ngày mắng hắn vô dụng, sau đó dùng quan hệ để tìm cho ba một công việc ở toà thị chính, ba đi làm được một năm, sau đó vì bất hoà với cấp trên, đi đâu cũng bị khinh bỉ, không thể nào nhẫn nhịn được nên không thèm đi làm nữa". Kỷ An thở dài nói, "Không lâu sau hắn lại mượn tiền của chú Thừa Hiên và chú Thừa Chí, mang theo mẹ ta xuống phía nam dốc sức làm việc. Bọn họ gởi ta ở nhà bà ngoại hơn một tháng, chờ dàn xếp mọi thứ cho cuộc sống hàng ngày ở phía nam ổn thoả rồi mới để mẹ đi đón ta về. Xem như đây là nắm được thời cơ sau khi vượt qua được phong trào cải cách đi, xuống biển lần đầu liền mò được thùng vàng. Mẹ ta theo ba cùng nhau phấn đấu vài năm, mở công ty, buôn bán cũng lời được không ít tiền. Mẹ mang ta về quê đi thăm bà ngoại, mới phát hiện ở nông thôn vẫn nghèo như vậy, La bà tám còn hai năm nữa nhưng phải bỏ học. Trong phạm vi hai mươi dặm cũng chỉ có một trường tiểu học lạc hậu, cũng chỉ mở lớp dạy ba năm tiểu học, phòng học chỉ được xây bằng gạch mộc, chỉ mưa nhỏ cũng thấm nước, chẳng biết sẽ sập lúc nào. Mẹ ta đã từng nghèo khó, biết rằng không có văn hoá rất đáng sợ, nên chi tiền để xây trường tiểu học ở quê nhà, cũng tu sửa lại đường đi thông thị trấn, sau đó đem một nhà cậu mợ và ông bà ngoại về phía nam sinh sống. Hai ông bà lúc đầu không quen khí hậu, cũng không thích ứng được hoàn cảnh sống ở thành thị, rất khó khăn để trao đổi với mọi người, nên ầm ĩ đòi đi về. Mợ thì thích cuộc sống ở thành phố lớn, sống chết cũng không trở về địa phương lạc hậu mỗi ngày gánh phân làm việc cực khổ, hơn nữa La bà tám còn phải đi học. Mẹ và cậu cũng chỉ biết đem ông bà quay lại nông thông, xây lại nhà cửa rồi nhờ hàng xóm trông nom giúp". Kỷ An ngừng lại, "Bọn họ không biết chữ, cũng chỉ nói được tiếng địa phương, không thể giao tiếp với người bên ngoài.  Có đôi khi muốn đến thăm chúng ta, mẹ sợ bọn họ đi lạc nên đưa tiền nhờ hàng xóm đưa họ đến đây hoặc tự mình về đón. Bọn họ một năm thường đến thăm một hoặc hai lần, nhiều năm đi lại như vậy thì cũng đã quen thuộc, giống như hiện tại không cần hàng xóm đưa cũng có thể tự mình tìm tới cửa". Nói xong nàng nhịn không được mà cười khổ một tiếng.

Tiêu Ngân Phong cảm thấy có chút rối rắm, nàng nghĩ Châu Phi nghèo cũng chưa từng nghĩ tới Trung Quốc có nơi cũng nghèo như vậy. Nàng trầm mặt một lát rồi hỏi, "Mẹ ngươi cùng ba ngươi dốc sức xây dựng công ty, vì sao bây giờ nàng lại làm luật sư ở sở sự vụ?"

"Mặt mũi công ty, hai người trong lúc làm việc thì bộc lộ ra tính cách không hợp nhau. Mẹ ta tuy là người nói nhiều nhưng tính tình dứt khoát, làm việc gì cũng đều gọn gàng sạch sẽ và quyết đoán. Mẹ ta luôn chê ba dong dài cẩu thả, ba thì chê mẹ ta quá cường thế mạnh mẽ, cái gì cũng đè lên đầu hắn, làm cho hắn không còn mặt mũi đàn ông. Hai người sau nhiều lần cãi nhau ở công ty thì ba ta khuyên mẹ nên ở nhà chăm sóc con cái. Sau đó mẹ ta từ chức, ở nhà nhàn hạ hai tháng thì không chịu ngồi yên liền ra ngoài tìm việc làm. Trước khi mẹ đưa tiền cho cậu mợ mua nhà riêng thì họ vẫn ở chung nhà với chúng ta, lúc mẹ đi làm thì nhờ mợ và La bà tám trông nom ta, La bà tám bằng tuổi ngươi, so với ngươi lớn hơn một tháng, lớn hơn ta sáu tuổi, bình thường mợ đều để hắn trông ta. Nhà cậu cảm thấy thiếu nợ mẹ ta, nên đối xử với ta cực kỳ tốt, cho nên đừng nói là bị trầy da, cho dù chỉ rơi một hai cọng tóc thì La bà tám liền bị mắng. La bà tám bị giáo huấn liền khóc lóc với mẹ ta, mẹ ta sẽ dạy hắn, theo mẹ sau đó hắn học được thói quen đâm thọc của nàng, sau đó ta thấy hắn thật phiền nên mới đặt cho hắn biệt hiệu là La bà tám".

Tiêu Ngân Phong vuốt đầu Kỷ An, có chút dở khóc dở cười, La Thánh Minh thật đáng thương, quả thật bắt đầu bán mình thành nô bộc cho Kỷ An. Khó trách sau khi Kỷ An quay về công ty bị trúng nắng té xỉu thì La Thánh Minh lại khẩn trương thất thố như vậy, cộng thêm việc ông ngoại Kỷ An đánh chửi La Thánh Minh. Có thể không đánh chửi hay sao? Bình thường rơi  hai cọng tóc liền bị ăn mắng, còn lần này phải phẫu thuật đi dạo một vòng ở quỷ môn quan thì ăn mấy cái tát là nhẹ rồi. Nhớ tới bộ dạng nghẹn khuất của La Thanh Minh vừa rồi Tiêu Ngân Phong liền cảm thấy buồn cười, hắn nên nghẹn khuất, bởi vì nếu ai là hắn cũng đều nghẹn khuất như vậy cả.

Kỷ An rất đắc ý gật đầu, "Mẹ ta vô cùng lợi hại, tiền mua nhà này đều do mẹ ta tự mình làm việc mà ra đấy, tiền cho cậu mua nhà cũng do nàng tự kiếm, còn có La bà tám đi học nữa, công việc của cậu mợ đều do một tay mẹ ta giúp đỡ. Mẹ ta nói, Kỷ gia xem thường La gia chúng ta, chúng ta không thể dùng dù chỉ là một đồng tiền, chúng ta tuy rằng rất nghèo, nhưng cũng phải có khí phách".

"Ân, ngươi cũng rất mạnh mẽ". Tiêu Ngân Phong vuốt tóc Kỷ An khen. Kề sát bên một người giàu có như nàng nhưng không nghĩ tới việc tiêu của nàng dù chỉ là một đồng, lúc nào cũng nghĩ muốn bản thân nuôi một người giàu có như nàng, ngay cả tiền dùng để mua dụng cụ phẫu thuật cũng khiến cho Kỷ An rối rắm nửa ngày. Thì ra sự quật cường và tư tưởng quái dị của Kỷ An đều từ Lý Vân Cẩm mà ra. Tiêu Ngân Phong quả thật bội phục Lý Vân Cẩm, nữ nhân này rất giỏi, quả thật rất giỏi.

Kỷ An liếc mắt lên nhìn Tiêu Ngân Phong, "Sao trong lời nói của ngươi ta nghe có chút mùi chua vậy?"

"Có hả?" Tiêu Ngân Phong cười, "Ngươi nghĩ nhiều rồi". Nàng vỗ đầu Kỷ An, còn hơn Lý Vân Cẩm, Kỷ An mới đúng là bảo bối của hạnh phúc. Về phần nguyên nhân ly hôn của Lý Vân Cẩm và Kỷ Bằng, đoán chừng là có liên quan đến hoàn cảnh gia đình và tính cách trái ngược của hai người đi! Lý Vân Cẩm rất mạnh mẽ, còn Kỷ Bằng thì lại rất sĩ diện! Lý Vân Cẩm vì cố gắng tránh tranh cãi, nên mới để người nhà lão Kỷ kia xem thường, nhưng bản thân là người mạnh mẽ, đương nhiên sẽ không chịu lép vế. Mà Kỷ Bằng là một người đàn ông gia trưởng trọng sĩ diện như vậy làm sao chịu bị một người phụ nữ đè trên đầu cho được, cho dù từng yêu sâu đậm như thế nào, thậm chí trải qua sinh tử cùng nhau, trải qua mười mấy năm cuộc đời thay đổi, tình cảm mãnh liệt biến thành cuộc sống bình thản, mâu thuẫn xung đột khiến cho tình cảm thay đổi, giữa hai người sẽ xuất hiện rạn nứt. Sau đó một kẻ như Đồng Viên Viên thừa dịp nhảy vào, hôn nhân của Kỷ Bằng tan vỡ, lệch khỏi quỹ đạo.

Tiêu Ngân Phong có chút đau lòng thay cho Lý Vân Cẩm, với cương vị là một người phụ nữ, nàng đối với Lý Vân Cẩm không chỉ là kính nể mà còn thấy đau lòng. Nữ nhân này dốc sức làm vợ cả một đời, vì người nhà tiêu hao hết tâm lực, ăn bao nhiêu khổ đau, nhưng kết quả lại rơi vào kết cục như vậy, làm sao không khiến cho người ta thấy đau lòng và chua xót cho được. Người mẹ chồng này của nàng, nàng không chỉ nên kính nể, mà còn phải hiếu thuận, người phụ nữ như vậy nên được tôn kính. Nàng hiện tại cũng thông cảm với tình cảm và sự bảo vệ mà Kỷ An dành cho Lý Vân Cẩm. Về phần Kỷ Bằng, hắn đối với Lý Vân Cẩm chắc hẳn là có quý trọng, nếu không thì sau khi ly hôn cũng không có hào phóng với Lý Vân Cẩm như vậy, sau khi ly hôn, thậm chí là sau khi Kỷ An trưởng thành rồi vẫn tiếp tục chi tiền phụ cấp nuôi dưỡng. Kỷ Bằng đối với Lý Vân Cẩm có quý còn có yêu, cho nên sợ đối mặt, ly hôn được sáu năm cũng không dám bước vào nơi này, điều này cũng làm cho Kỷ An phải nén giận với Kỷ Bằng. Kỷ Bằng vẫn muốn bồi thường cho mẹ con các nàng nhưng lại không có cơ hội bù lại, cho nên lần này Kỷ An bị bệnh, tình hình tài chính của công ty Kỷ Bằng cấp bách như vậy nhưng vẫn bỏ ra một số tiền lớn cho nàng, không chỉ là vì mặt mũi, mà còn muốn bỏ thêm một chút tâm sức.

Cái đáng tiếc là nếu như năm đó Kỷ Bằng và Lý Vân Cẩm còn tình cảm này, Kỷ lão gia chịu lui từng bước, để cho bọn họ một chút bình yên, nếu Lý Vân Cẩm không phải chịu nhiều khuất nhục và đau khổ như vậy, thỉnh thoảng khi muốn mắng chửi lại phải bận tâm tới mặt mũi của Kỷ Bằng, hoặc nếu như Kỷ Bằng có thể bớt sĩ diện và tự tôn, hoặc một vài điều khác nữa thì bây giờ họ vẫn hạnh phúc. Đáng tiếc, cuộc đời này không có chữ nếu...

"Cốc cốc cốc", tiếng đập cửa vang lên, Kỷ An từ trong lòng Tiêu Ngân Phong ngồi dậy rồi đi mở cửa. La Thánh Minh đứng ngoài cửa, "Ăn cơm". Nói xong trợn mắt liếc Kỷ An một cái, sau đó liếc qua Tiêu Ngân Phong rồi xoay người đi.

Tiêu Ngân Phong đứng dậy, bọn họ đã đói tới mức ... không thấy đói bụng nữa rồi. Nhưng vẫn đi tới bàn cơm ngồi xuống. Vừa rồi hai con gà sống ở trong bao tải đã bị biến thành món canh gà với thịt gà kho tàu, trên bàn thì đầy ắp đồ ăn, Kỷ An ngửi được mùi thức ăn liền lôi kéo Tiêu Ngân Phong ngồi xuống.

Trên bàn ăn hai ông bà lại châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, giống như là đoán thân phận của Tiêu Ngân Phong, đoán nửa ngày cũng không ra nên phải hỏi cha của La Thánh Minh. Cha của La Thánh Minh không biết phải trả lời như thế nào liền đá La Thánh Minh một cái, bắt hắn nói.

La Thánh Minh rất tức giận ngẩng đầu lên, và một miệng toàn cơm, dùng tiếng địa phương mập mờ nói, "Nàng a, là vợ chưa cưới vào cửa của La gia".

Kỷ An cười trộm hai tiếng, liếc mắt nhìn Tiêu Ngân Phong một cái, trong lòng vui vẻ nghĩ cũng sắp vào cửa rồi, chỉ cần tổ chức hôn lễ nữa là thành vợ.

Nhưng mà hai người già vừa nghe con dâu La gia liền khẳng định đó là vợ của La Thánh Minh. Lập tức khen La Thánh Minh thật tinh mắt, tìm được một người vợ vừa xinh đẹp vừa có khí chất như vậy, sau đó lại mắng La Thánh Minh, tại sao bản thân mình tìm được vợ mà không chịu tìm chồng cho em gái.

Kỷ An vừa nghe, mặt liền đen xuống, ở dưới bàn đá cho La Thánh Minh một cái, dùng tiếng Anh rống lên với hắn, "La bà tám, ngươi dám cướp vợ của ta a!" Sau đó quay đầu nói với Tiêu Ngân Phong ngày mai phải phạt hắn đi quét dọn WC.

Tiêu Ngân Phong sửng sốt một hồi, vội hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Kỷ An đem chuyện vừa mới xảy ra kể lại cho Tiêu Ngân Phong nghe bằng tiếng Anh, Tiêu Ngân Phong vừa nghe xong liền ngồi thẳng người dậy, hướng về phía La Thánh Minh lạnh lùng liếc một cái. Bất quá khi nghĩ tới phản ứng kịch liệt vừa rồi của Kỷ An thì lại thấy vui vẻ.

La Thánh Minh bị Đại lão bản lạnh lùng liếc mắt, sợ tới mức run rẩy cả người, liền nhanh chóng giải thích với ông bà nội đó không phải vợ hắn mà là vợ của Kỷ An.

Hai người già nghe xong nửa ngày, hỏi đi hỏi lại bốn năm lần vẫn không hiểu được vấn đề, vì sao Kỷ An là nữ nhân, đáng lý phải là lấy chồng chứ, sao lại đi cưới vợ vậy?

La Thánh Minh vùi đầu ăn cơm, không lên tiếng. Nghĩ thầm rằng Kỷ An kết hôn có cưới mọi người đi nữa cũng chẳng có liên quan gì tới hắn, kết quả Kỷ An tiểu ác ma kia ở dưới bàn đạp hắn, hắn vừa quay đầu liền thu được ánh mắt cảnh cáo của Đại lão bản. Hắn nhất thời nổi giận dùng tiếng Anh hét lên, "Không thèm quan tâm tới hai nữ nhân chuyên đi ăn hiếp người khác như các ngươi, ngày mai ta từ chức". Sau đó quay đầu ngồi giải thích với hai người gia đang buồn bực, "Hiện tại ở thành phố thịnh hành như vậy, các ngươi ở nông thôn không có hiểu, cái này gọi là trào lưu đó".

Bình luận

Truyện đang đọc