PHƯỢNG HOÀNG HOA

Hộ sĩ trong phòng giải phẫu đưa vào tay Kỷ An một ống chèn kim thật to, bác sĩ gây mê cũng bắt đầu tiếp nhận máy điện tâm đồ, giám sát độ bão hòa của máu, đó bắt đầu đưa thuốc tê qua ống chèn kim mà hộ sĩ đã cố định.

Kỷ An sợ Tiêu Ngân Phong lo lắng nên nói với nàng, "Ta sẽ sống sót, ngươi đừng lo lắng". Cho đến khi chống lại không được hiệu quả của thuốc mê nên mới nặng nề ngủ thiếp đi.

Sau khi Kỷ An mất ý thức thì Tiêu Ngân Phong cũng bị bác sĩ đuổi ra khỏi phòng giải phẫu, cho dù nàng năn nỉ cỡ nào thì họ cũng không cho nàng ở lại bên trong.

Lý Vân Cẩm vừa thấy Tiêu Ngân Phong đi ra liền chạy lại hỏi, "Thế nào? Tình hình của An An hiện tại ra sao? Nàng có khỏe không?"

Tiêu Ngân Phong chỉ nói, "Khá tốt". Nàng đứng dựa tường, nhìn trần nhà cũng không nói thêm gì.

Lý Vân Cẩm nói tới Tiêu Ngân Phong, "Đi thay quần áo đi, phẫu thuật còn rất lâu, tìm chút chuyện làm, đừng để khi Kỷ An ra khỏi phòng giải phẫu thì ngươi lại ngã xuống".

Tiêu Ngân Phong lắc đầu, "Không đi, ta muốn... ở đây chờ nàng ra ngoài". Giọng của nàng nhẹ tới mức người ta nghe cũng không rõ lắm. Bàn tay Tiêu Ngân Phong vẫn cứ run run, nàng sợ, rất sợ, rất sợ Kỷ An không qua khỏi trên bàn mổ nên không dám rời đi nửa bước, nàng phải đứng chỗ nào gần Kỷ An nhất để chờ Kỷ An.

"Đi nhanh đi!" Lý Vân Cẩm nghiêm mặt quát, "Đi thay quần áo, không muốn đi cũng phải đi, An An nhất định không có việc gì, ngươi không cần lo lắng quá". Thật ra nỗi lo lắng của nàng làm sao ít hơn Tiêu Ngân Phong được, nhưng kinh nghiệm của Lý Vân Cẩm vẫn nhiều hơn Tiêu Ngân Phong, vẫn có thể bình tĩnh được. Mười hai năm trước khi Kỷ An mổ, nàng ngồi ở bên ngoài chờ mười mấy tiếng đồng hồ, đợi tới khi Kỷ An được đẩy ra khỏi phòng mổ thì nàng liền ngất ở trong lòng của Kỷ Bằng. Nhưng giờ mười hai năm sau, Kỷ Bằng đã không còn là nơi để nàng có thể dựa vào nữa rồi.

Tiêu Ngân Phong vẫn lắc đầu, cố chấp không chịu rời đi. Nàng cúi đầu nhẹ giọng nói, "Dì, ngươi để ta ngồi chờ ở đây đi..." Thanh âm lộ ra giọng mũi nồng đậm, như nén khóc để thỉnh cầu.

Lòng Lý Vân Cẩm mềm nhũn, đi qua đó ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành như đang dỗ một đứa nhỏ, "Đừng lo lắng, An An sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không sao. Đi, dì với con đi cùng đi thay quần áo, lát nữa cho con xem thứ này hay lắm".

Tiêu Ngân Phong hít hít mũi rồi mới gật đầu. Sự trấn định của Lý Vân Cẩm làm cho nàng an tâm không ít, nàng đi theo Lý Vân Cẩm, nhưng vừa bước một bước thì chân liền nhuyễn, té nhào trên mặt đất.

"Ngân Phong!" Lý Vân Cẩm nhanh chóng đỡ lấy nàng.

"Tiêu tổng!" La Thánh Minh tiến tới hai bước đỡ lấy Tiêu Ngân Phong, dìu nàng đến ghế bên cạnh ngồi xuống.

Kỷ lão đang chống gậy ngồi ở trên ghế thấy thế liền dịch sang một bên chừa chỗ cho Tiêu Ngân Phong ngồi. Hắn nhìn thấy Tiêu Ngân Phong như vậy chỉ biết nặng nề thở dài. Tình cảm của hai người này so với Kỷ Bằng và Lí Vân Cẩm năm đó cũng không có ít hơn a! Nếu hắn tiếp tục ngăn cản, nói không chừng còn có thể khiến các nàng gây chuyện ầm ĩ gì nữa, nhưng nếu mặc kệ để cho các nàng quen nhau thì chuyện gì sẽ xảy ra đây a? Phải nói với lão Lý như thế nào? Mọi người sẽ nói như thế nào sau lưng hắn? Cái hắn còn đang rối rắm chính là người đang nằm trong phòng giải phẫu một chân đã bước vào quỷ môn quan, sống hay chết còn chưa biết được. Mặc kệ thế nào, cứu người mới là chuyện trọng yếu trước mắt, nếu người không còn thì... Cái gì cũng đều không tốt!

Cha mẹ La Thánh Minh đem nước đưa cho Tiêu Ngân Phong, sau đó ngồi trò chuyện với nàng một lát, chờ cảm xúc của nàng dịu đi một chút rồi Lý Vân Cẩm mới cùng với mẹ của La Thánh Minh đưa Tiêu Ngân Phong đi thay quần áo.

Khi mọi người trở lại phòng giải phẫu thì Lý Vân Cẩm nói với mẹ của La Thánh Minh, "Chị dâu, ngươi giúp ta về nhà lấy ít đồ mang đến đây. Mấy cuốn album hình lúc nhỏ và gần đây của Kỷ An, toàn bộ đem đến đây hết".

Mẹ của La Thánh Minh tuy rằng không rõ ý định của Lý Vân Cẩm là gì nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Kỷ Bằng đi qua bên đó vừa định ngồi xuống bên cạnh Lý Vân Cẩm nói hai ba câu an ủi đã bị Lý Vân Cẩm một cước đá văng. Lý Vân Cẩm nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Kỷ Bằng mắng, "Kỷ Bằng, ta nói cho ngươi biết, An An nếu không có việc gì thì tốt rồi, nếu có việc ta sẽ không để ngươi yên. Ngươi dám động tới con gái của ta, ta liền động tới con trai ngươi".

Kỷ lão nghe vậy hoảng sợ nhảy dựng lên, ho khan 'khụ' một tiếng, đâm đâm cây gậy trên mặt đất.

Lý Vân Cẩm lại trừng mắt nhìn về phía Kỷ lão, "Ngươi cũng đừng có mà hung dữ với ta, trước kia ta là con dâu nên kính trọng ngươi ba phần, hiện tại Lý Vân Cẩm ta không còn là người của Kỷ Gia, không cần chừa mặt mũi cho ngươi. Chuyện ngươi đánh con ta còn ghi sổ nợ chứ có tính tới đâu! Ngươi nghe cho rõ đây, Ngân Phong là con dâu của La Gia ta, không có quan hệ với Kỷ Gia các ngươi, sau này ngươi còn dám gây chuyện phiền phức cho Ngân Phong và Kỷ An thì cho dù ta gây chuyện ầm ĩ tới quân khu trung ương cũng không để cho ngươi yên".

Kỷ lão trừng Lý Vân Cẩm, cây gậy lại muốn nhấc lên khỏi mặt đất.

Lý Vân Cẩm vừa nhìn thấy Kỷ lão nóng giận muốn giơ gậy đánh liền đứng dậy, làm cho Kỷ Bằng sợ tới mức nhanh chóng chạy qua ngăn Lý Vân Cẩm lại, "Cẩm Cẩm, có chuyện gì từ từ nói, đó là ba ta".

"Ba ngươi thì giỏi lắm sao, ba của ngươi thì liền có quyền đánh chết Kỷ An của ta sao?" Lý Vân Cẩm kéo tay áo lên, "Ba ngươi là người, con gái ngươi thì không phải người sao a? Kỷ Bằng, ngươi tự vấn chính lương tâm của mình thử xem, ngươi có làm mẹ con ta... thất vọng hay không? An ổn sống qua ngày, mời ngươi tới ăn bữa cơm, người liền đem cả Đồng Viên Viên và Kỷ Tử Long kéo đến, ngươi có bao giờ nghĩ tới An An sẽ như thế nào không? Đứa nhỏ kia cả một đêm không về nhà, ở quán bar uống say tới mức không biết gì mà chạy ra đường cái, khiến cho ta và Thánh Minh sợ chết khiếp, lúc đó ngươi ở đâu? Đi đâu vậy? Nếu không phải Ngân Phong tìm được nàng mang nàng về nhà, thì không biết nàng sẽ gặp chuyện gì nữa! Con bé năm sáu năm nay không có được một nụ cười, cả ngày ở nhà buồn bã, cũng không thích để ý tới ai, thật khó khăn vất vả mới có một Ngân Phong có thể làm cho nàng cười, có thể sống thật thoải mái, thì người nhà Kỷ Gia các ngươi liền thấy không vừa mắt, khiến cho con người ta cực khổ, ta hỏi các ngươi, không phải nàng cũng là cốt nhục của Kỷ Gia sao? Các ngươi không khiến cho nàng thất vọng sao?"

Kỷ Bằng cúi đầu, không dám hé răng.

Kỷ lão mặt lạnh lùng ngồi bên kia, lưng thẳng tắp, nét mặt già nua có chút nhịn không được, nhưng lại không dám hé răng.

Tiêu Ngân Phong ngẩng đầu nhìn Lý Vân Cẩm, nàng nghĩ Lý Vân Cẩm là một người có tâm kế thâm sâu, không nghĩ tới cũng có thể mắng người mạnh mẽ như vậy. Nhìn xem Kỷ Bằng và Kỷ lão ở bên kia bị mắng mà không dám hó hé một tiếng.

La Thánh Minh cười khinh ra mặt, vui vẻ đứng một bên chế giễu.

Cha của La Thánh Minh muốn qua kéo Lý Vân Cẩm lại, để cho nàng đừng mắng nữa, kết quả Lý Vân Cẩm vung tay đẩy hắn ra, "Anh, ngươi đừng có cản ta, ngươi mà cản ta thì tí nữa ta cũng đem ngươi mắng cho, chờ cho ta nói hết đã".

La Thánh Minh nhanh chóng kéo cha hắn ra, "Ba, lúc này đừng có đụng vào". Tính tình của dì hắn khi nổi giận cùng với An An y chang nhau, lục thân cũng chẳng nhận, ông trời cũng còn dám mắng nữa là.

Lý Vân Cẩm cuộn cuộn tay áo lên, chỉ về phía Kỷ lão, "Còn ngươi nữa, a? Mỗi ngày cầm cây gậy đi đánh người khác, ngươi đánh người khác ta không có tư cách hỏi đến, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà dám đánh con gái ta? Đừng tưởng rằng ngươi là tướng quân thì ta sợ ngươi, hiện tại ta có thể đi tới pháp viện kiện ngươi tội cố ý gây thương tích!" Lại cuộn cuộn tay áo, chống tay ở thắt lưng, "Ta tốt bụng bảo An An đi tìm ngươi, hi vọng qua việc ngươi giúp Ngân Phong có thể tiêu trừ được hiềm khích giữa hai ông cháu, ngươi ngược lại liền đánh con gái ta hai gậy tới mức hộc máu, đánh thành nội thương, đánh tới mức nàng phải chạy ra khỏi nhà lớn của Kỷ Gia. Nếu ngươi không cần đứa cháu gái này thì nói với ta một tiếng, ta cũng chẳng thích nàng có ông nội như ngươi, ngươi còn đem nàng tới chỗ chết, con gái ta không cần ông nội như vậy".

Kỷ Bằng nghe không nổi nữa, "Cẩm Cẩm, bớt tranh cãi lại được chưa? Đừng có được nước mà không tha cho người khác, An An cũng là cốt nhục của Kỷ Gia, ai cũng không muốn biến thành như bây giờ".

"Không được!" Lý Vân Cẩm quay đầu lại chỉ chỉ vào mũi Kỷ Bằng, "Ngươi còn biết nói An An là cốt nhục của Kỷ Gia sao, ta còn tưởng trong mắt ngươi chỉ có đứa con bảo bối kia thôi chứ! Ngươi trọng nam khinh nữ cũng vừa vừa thôi! Ta bớt tranh cãi, nếu như ta bớt tranh cãi, không mắng hai ngươi cho tỉnh thì đến lúc An An ra khỏi phòng giải phẫu không phải sẽ bị hai ngươi tiếp tục làm cho quay ngược vào trong đó hay sao? Đừng nói là ta không biết người nhà Kỷ Gia các ngươi đang nghĩ cái gì. Điều trị cho đứa nhỏ là một chuyện, còn chuyện của An An và Ngân Phong lại là một chuyện khác. Ta nói cho các ngươi biết, về sau các ngươi ai còn dám tìm An An kiếm chuyện giữa nàng và Ngân Phong thì lúc đó đừng trách ta dùng ngôn từ tục tĩu mà mắng các ngươi, đến lúc đó đừng trách Lý Vân Cẩm ta trở mặt vô tình. Kỷ Gia các ngươi có mấy chiến thuyền người khác không nắm rõ lắm nhưng Lý Vân Cẩm ta đây rõ ràng như trong lòng bàn tay. Các ngươi không để cho An An một con đường sống, thì ta cũng không để cho Kỷ Gia các ngươi sống, nếu chết thì mọi người cùng chết, nếu mà mất mặt, thì mọi người cùng nhau mất mặt".

Kỷ Bằng không dám lên tiếng, buồn rầu ngồi cùng với Kỷ lão. Bản lĩnh mắng chửi người của Lý Vân Cẩm hồi trước hắn chỉ mới thưởng thức qua, không nghĩ tới hôm nay lại rơi xuống bản thân. Hai cha con này đuối lý, đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại đều quay mặt đi chỗ khác, sắc mặt xám xịt khó coi.

Kỷ lão gia lại 'khụ' một tiếng, đứng lên quát, "Được rồi, ngừng tranh cãi được chưa? Con bé còn nằm trong phòng giải phẫu, im lặng một lát có được không?"

"Không được". Lý Vân Cẩm kéo tay áo cao lên phía trên cánh tay, lại bắt đầu muốn mắng chửi người khác.

Tiêu Ngân Phong cũng không muốn sự việc trở nên ầm ĩ quá mức, nên liền đứng lên kéo Lý Vân Cẩm về chỗ ngồi, "Dì, dì, đừng nói nữa, để cho mọi người yên tĩnh một lát đi". Nàng cũng hơi sợ hãi, chỉ sợ sự tức giận kiềm nén cả đời Lý Vân Cẩm béng lửa sang cả mình, nhưng trong tình huống này nếu như nàng không đi thì thật không còn ai dám đụng tới Lý Vân Cẩm nữa.

Lý Vân Cẩm quay đầu lại, thay đổi 180 độ, vẻ mặt ôn hòa dỗ dành, "Ngân Phong a, ngồi xuống đây một lát, chờ mợ của An An đem hình tới, dì kể cho con nghe chuyện trước đây của An An". Nói xong lại quay đầu lại chuẩn bị mắng tiếp.

Tiêu Ngân Phong liền ngăn Lý Vân Cẩm lại, "Dì, dì, nghỉ một lát, uống miếng nước đã". Đưa cho Lý Vân Cẩm chai nước suối, "Đây là bệnh viện, gây ồn ào thì sẽ có hộ sĩ tới đây nhắc nhở đó. An An còn đang giải phẫu, để cho mọi người nghỉ ngơi một lát".

Lý Vân Cẩm uống chút nước rồi lấy cái nắp chai trong tay Tiêu Ngân Phong đậy lại, sau đó vỗ vỗ lưng Tiêu Ngân Phong, "Đừng có lo cho An An quá, lần trước khi nàng giải phẫu cũng như vậy thôi, lúc được đưa vào đó tình trạng còn nguy hiểm hơn bây giờ, lúc đó trình độ y học cũng không cao như bây giờ nữa, nàng vẫn chịu đựng được hết thảy đó thôi". Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp, "Hiện tại dì lo lắng cho ngươi hơn, ở ngoài mặt thì giống như là không có chuyện gì, thực ra là lo lắng hơn bất kì ai khác. Con thả lỏng tâm tình một chút cho dì, còn phải chờ hơn mười tiếng đồng hồ nữa, nếu như ngươi không thả lỏng, đến khi nàng không có việc gì ra khỏi phòng phẫu thuật mà con lại ngã xuống thì sẽ không tốt lắm. Mặc dù giải phẫu có nguy hiểm nhưng không quá lớn, sau khi giải phẫu xong mới là thời kỳ gian nan, ta phải giúp cho An An thoát khỏi thời kì nguy hiểm".

"Dì, con hiểu rồi". Tiêu Ngân Phong gật đầu, kéo Lý Vân Cẩm ngồi xuống, "Dì, cảm ơn người".

"Nói cảm ơn cái gì a, đều là người một nhà". Lý Vân Cẩm nói xong lại trừng mắt với Kỷ lão gia và Kỷ Bằng, sau đó đưa tay ôm ngang bả vai Tiêu Ngân Phong nắm lấy.

Tiêu Ngân Phong nghiêng đầu tựa vào bả vai Lý Vân Cẩm, nhắm mắt lại có chút mệt mỏi. Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại thì đầu óc lại không thể tự chủ mà nghĩ tới Kỷ An, trong đầu lại loạn cả lên, mở mắt ra ngồi thẳng dậy, vẻ mặt cũng càng ngày càng chăm chú.

Hơn nửa giờ nữa trôi qua, mẹ của La Thánh Minh đeo một cái balo đi tới, đem balo đưa cho Lý Vân Cẩm.

Lý Vân Cẩm mở balo ra nói với Tiêu Ngân Phong, "Tới đây, dì cho con xem cái này". Lấy từ bên trong ra mấy cuốn album, "Mấy cái này đều là ảnh chụp trước đây của An An, dì đều giữ rất kỹ, dì nói con nghe, đứa nhỏ này trước đây thật ngoan, từ nhỏ đã khiến người khác yêu thương..." Nàng cũng chẳng cần biết phản ứng của Tiêu Ngân Phong như thế nào, cứ mở hình của Kỷ An rồi tự kể chuyện trước đây của Kỷ An, "Con xem, đây là lúc mới sinh được ba ngày, mặt cũng chưa lớn nữa, da còn đỏ hỏn đầy nếp nhăn, lúc đó chỉ có hình trắng đen, nhìn không được hiệu quả lắm, lúc An An mới sinh rất nhỏ, chỉ được gần hai ký, đầu còn không to hơn nắm tay của ba nàng, cả người bé xíu như vậy..." Lý Vân Cẩm nhắc tới làm Tiêu Ngân Phong cũng không thể tự chủ được mà bị hấp dẫn, dựa vào Lý Vân Cẩm xem ảnh chụp. Trong tấm hình trắng đen ố vàng là một đứa trẻ sơ sinh được bao bọc trong tã lót bằng vải, ánh mắt cũng chưa mở, nhắm chặt lại làm cho người ta có cảm giác đặc biệt yếu ớt...

Editor: hơn 1 tháng qua gặp biến cố nên chẳng có tâm trạng gì edit cả, để mọi người chờ lâu thật xin lỗi *cúi đầu". Ta sẽ cố hết sức để hoàn bộ này trong thời gian sớm nhất. Cảm ơn mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc