PHƯỢNG HOÀNG NGHỊCH MỆNH


Huyễn Dạ Khuyết ngang tàn rời khỏi Huyễn phủ, mặc cho thị vệ bên ngoài can ngăn.

Bình thường y nhẫn nhịn đã đành, nhưng trong thời khắc này còn muốn chọc giận y, kẻ đó chính là tìm cái chết.
Buổi thượng triều hôm nay diễn ra không sớm không muộn, vừa hay khi Huyễn Dạ Khuyết đến, tất cả đều có mặt đầy đủ, bao gồm cả Huyễn Tư Khanh.
Y sừng sừng tiến vào từ phía ngoài cửa, khí chất áp đảo khiến cho hàng trăm ánh mắt run sợ nhìn qua.

Huyễn Tư Khanh thập phần kinh ngạc, bàn tay bấu chặt lấy long ỷ, nhìn y với sự phẫn uất trong đáy mắt.
Đám quan lại cũng thức thời, cho dù bàn tán xì xào nhưng vẫn không quên hành lễ.
"Thái tử điện hạ vạn phúc kim an."
Huyễn Dạ Khuyết đứng trước mặt hoàng đệ, nhìn phong thái uy phong trên long ỷ kia, thật sự thương cho hắn nhiều năm vất vả.
"Có chuyện gì mà ngạc nhiên vậy, hoàng đệ của ta?"
Huyễn Tư Khanh mặt mày lạnh đi tám phần, toàn thân đều cứng như đá, cố gượng trả lời.
"Hoàng huynh...!đột nhiên rời phủ đến đại điện không báo trước thế này...!là có chuyện gì gấp?"
Khóe môi y khẽ cong lên.

"Đương nhiên là muốn lấy lại long ỷ rồi."
"Chuyện này..."
"Đột ngột như vậy sao?"
"Chẳng phải nói thân thể Thái tử không được khỏe, cho nên cần tĩnh dưỡng một thời gian dài à? Thế này..."
Huyễn Dạ Khuyết nhướn mày, quay đầu nhìn.
"Diệp đại nhân đang quan tâm đến sức khỏe của bổn Thái tử sao? Ngươi yên tâm, bổn Thái tử dù có phải đánh thêm trăm trận nữa cũng đủ sức để đấu võ với ngươi."
"Thần lỡ lời, Thái tử xin đừng giận." Diệp Đô Úy vội vã cúi đầu tạ tội, sự ngang tàn này khiến ai nhìn cũng phải kiêng dè lo sợ, lời bàn tán theo đó mà ít dần đi.
Thừa tướng Lương Sinh đứng ra, ông tỏ vẻ khá vui mừng khi Huyễn Dạ Khuyết vẫn khỏe mạnh đứng ở đây.
"Bẩm bệ hạ, Thái tử.

Mười năm trước, vì để dẹp yên lòng dân, ổn định triều chính, thần đã giao long ỷ cho nhị Thái tử.

Nay, người đã hoàn toàn trở lại, thần chiếu theo ý chỉ của tiên hoàng, giao lại cho người ngọc tỷ.

Thần sẽ nhờ Lễ bộ coi ngày, bệ hạ, Thái tử thấy thế nào?"
Thừa tướng Lương Sinh trước giờ làm việc nhanh chóng, là một hiền thần cho nên những việc quan trọng như vậy trước đây đều là tiên hoàng giao cho phụ trách.
Huyễn Dạ Khuyết đương nhiên không có đủ kiên nhẫn để xem Lễ bộ giở trò, cho nên trực tiếp nói ra.
"Chọn ngày không bằng đúng ngày, ngay bây giờ đi."
"Đây..." Lương Sinh hướng ánh mắt khó xử về phía của Huyễn Tư Khanh, hắn đâu còn có lý do nào khác để giữ chân y lại?
Nhìn sang phía Ngụy Vân Nguyệt, hắn như muốn hỏi tội tại sao người nàng ta đề bạt lại vô dụng như vậy.

Giữ chân đã không được, đến bây giờ y hống hách muốn đòi lại long ỷ mà hắn cũng không hay biết.
Ngụy Vân Nguyệt cúi rạp đầu lo sợ, hai tay nàng ta siết chặt suy nghĩ đến cách thoát thân.

Đến bây giờ, Huyễn Tư Khanh chẳng thể làm gì khác.

"Cứ làm theo...!hoàng huynh nói đi."
Huyễn Dạ Khuyết hết sức hài lòng mỉm cười rời khỏi đại điện.
Hôm nay mưa thuận gió hòa, thời tiết hình như cũng muốn tác thành cho sự kiện lớn này.
Đại lễ được diễn ra suôn sẻ dưới sự lo sợ nơm nớp của quan thần, Huyễn Dạ Khuyết nhẹ nhàng lấy lại được long ỷ, hoàn toàn chiến thắng hoàng đệ một cách quang minh.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Chúng ái khanh bình thân."
Mười năm rồi, vốn dĩ y sẽ luôn như vậy trong suốt mười năm qua.

Nếu không phải vì trận đánh ấy, long ỷ đã không rơi vào tay hoàng đệ tâm cơ Huyễn Tư Khanh ấy.
Đại lễ hoàn thành, Huyễn Tư Khanh được ban Vương, hiệu Hòa Vương, hắn không can tâm, nhưng đến cuối cùng vẫn phải im lặng chấp nhận.

Cho dù trong lòng ai ai cũng thấy lo sợ, nhưng lại chẳng dám bàn tán xì xào.

Trước mắt, họ cần phải phò tá tân Hoàng đế đáng sợ ấy, sơ sểnh một chút không khéo sẽ bị chu di cửu tộc.
Ngụy Linh Hy trước khi cùng Huyễn Dạ Khuyết tới Dưỡng Tâm Điện đã xin phép trở lại Huyễn phủ lấy chút đồ.

Nàng quên mất rằng hoàng đằng vẫn được cất giấu ở dưới đệm, nếu để các cung nữ khác phát hiện ắt sẽ có rắc rối xảy ra.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, rắc rối khác đã tự mình tìm tới.

"Ngụy Linh Hy."
Âm thanh phát ra từ sau gáy lạnh lẽo như muốn giết người, không cần đoán nàng cũng biết khẩu âm ấy đến từ ai.
Nàng quên mất một điều, bản thân đã đắc tội một nhân vật lớn.
"Bệ...!Hòa...!Hòa Vương."
Huyễn Tư Khanh từng bước tới gần, đem theo sự tức giận mà đạp vào bụng của Ngụy Linh Hy khiến cho nàng lảo đảo ngã xuống.

Muội muội đứng bên cạnh cũng giật mình ôm miệng, không ngờ Huyễn Tư Khanh lại ra tay mạnh đến vậy.
"Hự...!nô tì...!nô tì vô dụng..."
"Tiện tì! Ngươi dám chơi ta?"
"Nô tì...!khụ...!nô tì không dám..." Ngụy Linh Hy đau đớn ôm bụng thốt ra từng chữ, thầm hy vọng nàng sẽ không bị giết chết ở nơi này.
Ngụy Vân Nguyệt vậy mà lại đứng ra nói giúp nàng.
"Điện hạ...!Ngụy Linh Hy cho dù có thông minh cỡ nào thì cũng chỉ là một cung nữ, đối với người mưu mô như Hoàng thượng để đối phó trong thời gian ngắn không phải đơn giản..."
"Ngay từ đầu ngươi đề bạt cô ta, khẩu khí không phải lớn lắm sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc