PHƯỢNG HOÀNG NGHỊCH MỆNH


Tiểu Vương gia Đế Lăng Việt một mặt anh tuấn tiêu sái, phong lưu đa tình, lại còn rất phóng túng biết ăn chơi.

Từ nhỏ, Huyễn Dạ Khuyết và hắn từng rất thân thiết.

Trôi qua mười năm, Đế Lăng Việt trưởng thành, tướng mạo ngày một nổi trội, thu hút không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các, tính cách cũng ngạo mạn phóng túng hơn xưa.

Huyễn Dạ Khuyết không nhận ra cũng không khó hiểu.
Có điều, bây giờ y nhớ rồi.
"Bao nhiêu năm trôi qua rồi, ngươi trưởng thành rất nhiều, trẫm cũng không nhận ra."
"Hoàng thúc, thực ra con cũng định đến gặp người từ lâu rồi, ai ngờ phụ thân cấm túc suốt ba tháng, bệnh tình vật vã giờ mới tỉnh táo để gặp người."
Hắn đi xung quanh y, hai mắt lúc nào cũng sáng rực.
"Phong thái uy nghiêm, dung mạo tuấn mỹ, trôi qua bao nhiêu năm như vậy, Hoàng thúc vẫn giữ được dung nhan thần thái, quả không hổ danh chiến thần."
"Còn ngươi thì vẫn mồm miệng như vậy."
"Hoàng thúc, nhìn sắc mặt này...!người có tâm sự à?"
Huyễn Dạ Khuyết ngạc nhiên, y bộc lộ cảm xúc rõ ràng đến vậy à? Nể tình Đế Lăng Việt hắn thoải mái vô ưu, y nói ra chút tâm sự cũng không có vấn đề gì nhỉ?
"Ngươi nói...!tại sao đột nhiên đang yên đang lành, có người lại né tránh trẫm?"
"Né tránh? Ai? Trạch thị vệ á?"
"Không, là..."
"Nữ nhân?"
Đế Lăng Việt nhếch khóe miệng mỉm cười, hắn hiểu nhất là chuyện ái tình, thứ mà nam nhân khó lòng nói ra nhất định cũng là vì ái tình.

Đế Lăng Việt bươn trải nhân thế bao lâu, chút chuyện cỏn con này còn không dễ?
"Người nói xem, né tránh thế nào?"
"Bình thường...!cô ấy đều nói cười, thậm chí còn rất nghe lời, nhưng gần đây đột nhiên trở nên lạnh nhạt, xa cách, thậm chí còn cố ý né tránh trẫm.

Như vậy là có ý gì?"
"Vậy...!người có làm gì có lỗi với cô ấy không?"
"Trẫm đường đường là vua một nước, làm chuyện có lỗi hay không thì có ai dám quản?"
Đế Lăng Việt lắc lắc ngón tay, hắn tiếp.
"Nữ nhân mà, thân phận cái gì đó một khi đã thuộc về nhau, họ đều không quan tâm.

Cho dù người có là Hoàng đế, họ đều có thể giận dỗi người."
Huyễn Dạ Khuyết nghe một hồi rốt cuộc vẫn là không hiểu, y chỉ nói ngắn gọn một câu.
"Trẫm không làm gì sai hay có lỗi cả."

"Vậy...!người ta là ghét người rồi."
"Ghét...!ghét trẫm? Làm sao có thể?"
"Không ghét thì là chán.

Hoàng thúc, nếu thích người ta như vậy thì người theo đuổi đi.

Chủ động tấn công, mọi thứ mới mẻ sẽ khiến tất cả nữ nhân đều đổ gục."
Huyễn Dạ Khuyết chợt cảm thấy nực cười, y cao cao tại thượng như thế, cớ gì phải theo đuổi một cung nữ lúc nóng lúc lạnh như Ngụy Linh Hy?
"Sao trẫm lại nói chuyện này với ngươi nhỉ? Vô nghĩa."
"Ơ hoàng thúc, con nói thật mà, người phải tin con, chủ động theo..."
Cạch!
Huyễn Dạ Khuyết đập mạnh ly trà xuống bàn, dứt khoát đứng dậy rồi rời đi.

Đế Lăng Việt chưa nói hết câu, chỉ kịp đưa tay lên vẫy vẫy.
"...!Đuổi."
"Hầy, tính khí vẫn nóng nảy như ngày nào."
Cả một ngày trời, Ngụy Linh Hy đều tìm mọi cách để né tránh Huyễn Dạ Khuyết, quả thực có tác dụng.

Chỉ cần không nhìn thấy y, không nghĩ về y, lồng ngực nàng sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tưởng rằng có thể cứ vậy mà tránh mặt suốt một ngày, nhưng rốt cuộc đến buổi tối, Ngụy Linh Hy vẫn phải chuẩn bị bữa tối cho Huyễn Dạ Khuyết.

Dù sao cũng không nhìn lâu, nàng đành nhanh chóng dọn tất cả đồ ăn, xong việc đã định rời đi.
"Chờ đã."
Huyễn Dạ Khuyết gọi lại.
"Ngồi xuống đây, dùng thiện với ta."
Ngụy Linh Hy im lặng một chút, sau đó không quay đầu lại, chỉ nhún vai đáp.
"Bệ hạ tôn quý, nô tì sao có thể dám dùng thiện cùng được."
"Ta nói được là được, mau ngồi xuống."
Ngụy Linh Hy vẫn rất cứng đầu, nàng kiên quyết không muốn dính líu tới y.
"Nô tì không dám."
"Đây là mệnh lệnh, cô dám kháng mệnh?"
Câu nói này của Huyễn Dạ Khuyết cũng quá ngang ngược rồi.

Ngụy Linh Hy quay lại tỏ vẻ sự tức giận, nhưng không dám mở miệng nói ra.


Huyễn Dạ Khuyết lại dửng dưng ngồi gắp thức ăn như bình thường, không lộ một chút biểu cảm kỳ lạ.
Lời vua nói ra không thể kháng, nàng không thể không nghe theo, miễn cưỡng ngồi xuống bàn.
Không khí lúc này chợt trở nên ngột ngạt, Ngụy Linh Hy động đũa chỉ ăn một vài hạt cơm lấy lệ, miệng cũng không mở một lời.

Huyễn Dạ Khuyết gắp một miếng thịt lớn đặt vào chén của nàng, y nhàn nhã nói.
"Lâu rồi ta không được cùng ai dùng thiện thế này."
Ngụy Linh Hy nâng ánh mắt lên nhìn biểu cảm của y, nàng cũng chợt để tâm đến câu nói ấy, liền hỏi.
"Được?"
"Ta chẳng phải Hoàng đế sao? Không một ai dám dùng thiện chung.

Nhớ còn nhỏ..."
Nói đến đây, y chợt dừng lại, ánh mắt đặt lên người của Ngụy Linh Hy.

Y im lặng không nói nữa.
"Bây giờ ta phải hạ chỉ mới có người dám dùng thiện cùng.

Thật nực cười..."
"Bệ hạ, nô tì thân phận thấp kém nên mới không dám.

Nô tì nghĩ mọi người cũng như vậy."
"Được được, cô nói như nào thì là như vậy."
"Hả...?"
Thanh âm của Huyễn Dạ Khuyết cũng bớt nặng nề, có điều trả lời như thế hình như cũng quá dung túng rồi.

Ngụy Linh Hy chợt suy nghĩ linh tinh, kết quả lồng ngực lại có chút biến động.

Sao con người nàng lại dễ động tâm đến vậy?
"Linh Hy, ta luôn có chuyện muốn hỏi cô."
"Chuyện...!gì?"
"Tại sao cả ngày hôm nay cô đều né tránh ta vậy? Nói chuyện lạnh nhạt thờ ơ đến kỳ lạ, ta chọc giận cô cái gì à?"
Nàng dừng đũa, biết phải trả lời y thế nào? Nói rằng Ngụy Linh Hy nàng đã vô thức có tình cảm với y, có tình cảm với kẻ thù của chính mình? Sau đó nàng phủ nhận, nàng muốn triệt để cắt đứt đoạn tình cảm cấm kỵ này?

Nàng chỉ lắc đầu.
"Bệ hạ cao cao tại thượng, nô tì chỉ là một cung nữ nhỏ bé, làm sao dám giận người được."
"Vậy giả dụ, ta không phải Hoàng đế?"
Hai ánh mắt bỗng dưng va vào nhau, không gian chợt trở nên im lặng đến mụ mị, chỉ có tiếng gió khẽ tạt vào những tán cây...!Trong mắt Huyễn Dạ Khuyết sâu thẳm mà đen láy, chỉ chứa độc nhất một Ngụy Linh Hy.
Trong ánh mắt thuần khiết, lấp lánh như suối đêm của Ngụy Linh Hy chỉ có một mình Huyễn Dạ Khuyết.
Trái tim Phượng Hoàng lúc này liền nhói lên một nhịp, cơn đau lan tỏa tứ chi khiến cho nàng giật mình mà cụp mắt xuống.
"Bệ hạ...!nô tì...!nô tì no rồi."
"Chờ đã..."
"Là vì chuyện...!về Yêu tộc?"
Ánh mắt của Ngụy Linh Hy bỗng trở nên sắc lẹm, trực tiếp nhìn vào Huyễn Dạ Khuyết, như thể có nỗi hận thù nào đó bùng lên.

Nhưng ánh mắt ấy cũng không để cho y nhận ra, ngay lập tức biến mất đi.
Khi còn ở thôn Vương Kiều, trước lúc ra về, Ngụy Linh Hy đã xin Huyễn Dạ Khuyết một chuyện.
"Yêu nhân bọn họ không làm gì nên tội, người có thể tha cho họ một con đường sống không?"
Huyễn Dạ Khuyết trầm mặc nhìn về một khoảng không, giọng nói lạnh như tờ đáp lại.
"Yêu nhân vốn là hậu họa, ta làm sao có thể dễ dàng tha cho chúng?"
"Nhưng họ chưa từng làm hại người dân, cũng chính họ giúp nô tì thoát khỏi thuộc hạ của Yên Vương."
Khi ấy, Huyễn Dạ Khuyết chỉ im lặng không trả lời, Ngụy Linh Hy cũng vì thất vọng mà rời đi.

Y nghĩ rằng chính vì như vậy nên nàng mới lạnh nhạt, thờ ơ thậm chí còn né tránh mình.
"Ta...!không có ý định truy sát họ nữa."
Ngụy Linh Hy ngạc nhiên, lý do vốn dĩ không phải như vậy, nhưng Huyễn Dạ Khuyết lại vì chuyện đó mà tha cho Yêu nhân.

Khóe mắt của nàng ửng đỏ, khóe môi run rẩy không biết nói gì.
"Ngụy Linh Hy, bình thường ta dung túng, đối xử tốt với cô như vậy, cô...!cô một chút cảm xúc cũng không có à?" Huyễn Dạ Khuyết lại nói ra mấy lời thế này, y cũng đang muốn tự bịt miệng mình lại.
"Cô..."
"Nô tì xin phép cáo lui."
Lồng ngực liên tiếp truyền đến những cơn đau quằn quại, nàng không thể đối mặt với Huyễn Dạ Khuyết thêm một lần nào nữa.

Ngụy Linh Hy vội vã chạy đến phía sau nhà kho, ngồi thụp xuống nền cỏ, vật vã chịu đựng nỗi đau bị phản phệ.
"Hự...!không...!ta không thể..."
Một mũi giày trắng tinh đột nhiên bước tới, Ngụy Linh Hy lo sợ nhìn lên, người đứng trước mặt lại là Các Dạ.
"Các Dạ Thượng tiên...?"
Cơn đau lại giày vò thân thể nhỏ bé ấy, nàng víu chặt lấy lồng ngực, không ngừng run lên.
Các Dạ phẩy tay một cái, đưa tiên khí trấn áp cơn đau, cứu Ngụy Linh Hy một phen.

Nàng ra sức thở đều, mệt đến mức phải bám vào tường để đứng lên.
"Các Dạ Thượng tiên, người lại cứu ta một mạng rồi."
"Nhưng...!sao đột nhiên người lại ở đây, người không sợ..."
"Ta là Thượng tiên, không ai nhìn thấy ta, ngoại trừ ngươi."

Ngụy Linh Hy gật đầu, nàng tìm một chỗ thoải mái, ngồi xuống.

Các Dạ chẹp miệng, tay chống eo, miệng không ngừng nói.
"Ngươi xem ngươi cố chấp đến mức nào? Mới qua một ngày, ngươi lại bị tơ tình giày vò? Còn nói không yêu hắn, ta thấy, ngươi thích hắn đến nghiện rồi!"
"Ta không có..."
"Không có? Ngươi lừa người khác thì được, nhưng không lừa được bản thân đâu."
"Nhưng mà...!ta cứ hễ thấy y, trong lòng đột nhiên cảm thấy vui vẻ, y đối tốt với ta một chút, ta đã động tâm.

Các Dạ Thượng thiên, người nói xem, ta phải làm thế nào để chặt đứt đi đoạn tình cảm này?"
Các Dạ nhìn lên ánh trăng sáng vằng vặc, thở dài.
"Trái tim của Phượng Hoàng trời sinh đặc biệt.

Ngoại trừ đối mặt với nó, không cách nào hóa giải.

Ngươi yêu thì yêu thôi, cùng lắm thì không trả thù nữa, chịu đựng nỗi đau để duy trì huyết mạch, bình yên sống đến cuối đời."
Các Dạ thì thoải mái nói ra những lời ấy, nhưng nàng đâu thể? Ngụy Linh Hy im lặng nhìn vào một khoảng không vô định, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ rối loạn.

Nàng chỉ ước rằng bản thân có thể lý trí với quyết tâm trả thù, ước rằng có thể một đao chém chết Huyễn Dạ Khuyết ngay bây giờ.
Nhưng...!nàng lại không thể.
Ngụy Linh Hy gạt bỏ đi những suy nghĩ ấy, cùng Các Dạ đến Bát Sinh Động tu luyện.

Cho dù có yêu Huyễn Dạ Khuyết, nàng tuyệt đối cũng sẽ không quên mục đích chính của bản thân.

Sau buổi thượng triều, Huyễn Dạ Khuyết vừa định gọi Ngụy Linh Hy liền nhớ ra sáng sớm, nàng có xin ra ngoài mua nghiên bút, y không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý.

Huyễn Dạ Khuyết thừa biết nàng có mục đích khác, nhưng không hiểu sao y vẫn cứ đồng ý vô điều kiện.

"Dừng lại, muốn đi đâu?"
"Ta đi ra ngoài mua nghiên bút."
"Lệnh bài đâu?"
Ngụy Linh Hy chợt nhớ ra, nàng không xin lệnh bài của Huyễn Dạ Khuyết.

"À đúng rồi, ta có cái này."
Ngọc bội mà Huyễn Dạ Khuyết đưa cho nàng nghe nói rất có uy lực, Cẩm Vương phi từng nói nhìn thấy miếng ngọc bội này như thể nhìn thấy Hoàng đế.

Quả thật, bọn họ đã lập tức để nàng đi.

"Sư phụ, đến kinh thành, Ngụy phủ.".


Bình luận

Truyện đang đọc