PHƯỢNG HOÀNG NGHỊCH MỆNH


Hoàng cung sắc đỏ rực rỡ bao phủ, kèn trống không phô trương nhưng không khí vô cùng hoành tráng.

Huyễn Dạ Khuyết một thân vận hỷ phục, từng đường nét xanh ngọc đan xen sắc đỏ quyền quý, dây ngọc vấn quanh tôn lên sự uy nghiêm vốn có của một bậc đế vương.

Nữ nhân bên cạnh đội mũ phượng vàng óng, hỷ phục đồng bộ với nam nhân đang sánh bước cùng mình.

Đằng sau lớp khăn voan là một nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, ánh mắt mang vẻ lo lắng sợ sệt.

Nàng cùng Huyễn Dạ Khuyết đạp lên thảm đỏ, đi qua một làn hoa rơi đỏ rực lãng mạn, cùng bái đường thành thân.

Huyễn Dạ Khuyết nở một nụ cười hạnh phúc, nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt, không kìm lòng nổi mà muốn bế nàng lên, đưa về hỷ phòng ngay lập tức.

Đại lễ thành thân kết thúc, Ma ma đưa nữ nhân ấy trở về phòng.

Trên đường đi, nàng không ngừng nhìn ra xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó, hai tay vò chặt vào nhau thấp thỏm lo sợ.

Ma ma để nàng ngồi ở đó, đóng chặt cửa lại quay lưng rời đi.

Nữ nhân mặc hỷ phục ngồi im lặng chỉ một lúc, sau khi cảm thấy không có người liền vội vén chiếc khăn voan trùm đầu.

Dung mạo xinh đẹp ấy hiện rõ lên trong ánh nến sáng rực, hóa ra lại là Ngụy Linh Hy.

Chuyện phải kể đến đêm qua...!
"Linh Hy, cô là thị nữ thân cận bên cạnh bệ hạ, cô chắc hiểu rõ người lắm nhỉ?" Tây An Công chúa đặc biệt gọi nàng đến, còn chuẩn bị một bàn thịnh soạn.

Nàng lắc đầu.

"Nô tì chỉ là cung nữ, làm sao hiểu rõ được tâm tư của bệ hạ?"
"Vậy cô biết uống rượu không?"
"Nô tì...!biết."
"Tốt quá rồi, cô dạy ta uống rượu đi.

Như vậy, bình thường rảnh rỗi ta có thể bầu bạn cùng người."
Ngụy Linh Hy trong lòng không một chút vui vẻ, nàng chỉ nhắc nhở.

"Công chúa, ngày mai là ngày đại hỷ, người không thể uống rượu được, sẽ ảnh hưởng mất."

"Không sao, ngươi cứ dạy ta đi."
Rốt cuộc cả một đêm, Ngụy Linh Hy chỉ dạy nhiệt tình, Công chúa cũng học tập hết sức, kết quả nàng say tới mức không thể tự mình về phòng, phải cần có thị vệ Dạ Minh Lang bên cạnh dìu.

Dạ Minh Lang cởi bỏ y phục của cung nữ, đường hoàng trở thành thuộc hạ của Lạt Chân, nhưng y lại ra vẻ ngốc nghếch, thấy chủ tử liều mạng uống rượu cũng không đứng ra khuyên ngăn.

Mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ khi sáng sớm, Ngụy Linh Hy bị Dạ Minh Lang kéo vào trong tư phòng của Lạt Chân.

Nàng đến giờ vẫn còn chưa tỉnh, trên người nồng nặc toàn mùi rượu.

Vì để hỷ sự được diễn ra như bình thường, Ngụy Linh Hy bắt buộc phải làm thế thân của Tây An Công chúa.

Theo như giao ước, sau khi sau khi thành thân xong, nàng sẽ hoán đổi lại với Lạt Chân.

Ngụy Linh Hy vội đứng dậy chạy ra ngoài, nàng thử đẩy cửa nhưng vô dụng, bên ngoài dường như đã bị khóa chặt.

Nàng đập vào cửa liên hồi, gọi lớn.

"Có ai không? Mau mở cửa, ta...!ta muốn đi nhà xí!"
Ngụy Linh Hy hoảng loạn cùng cực, nàng đi đi lại lại trong phòng, cố gắng tìm ra chỗ cửa sổ để thoát thân.

Trong này, mọi lối ra đều bị chặn kín lại, căn bản như chim nhốt trong lồng, không có lối ra.

Trong lúc bất lực nhất, bên ngoài cánh cửa có một bóng người.

Nàng vội chạy ra, cẩn thận hỏi.

"Là ai vậy?"
"Là ta, Lạt Chân."
Ngụy Linh Hy như bắt được phao cứu sinh, nàng vội nói.

"Công chúa, người mau mở cửa đổi lại với nô tì.

Bệ hạ chừng này sắp về điện rồi."
Nữ nhân bên ngoài chần chừ, một bóng nam nhân khác cũng xuất hiện.

Nàng nói.


"Linh Hy, ta xin lỗi.

Ta thực sự không muốn gả cho người mà ta không yêu.

Ta thấy cô với bệ hạ vốn dĩ có tình cảm, lần này xem như ta tác thành cho hai người đi."
Hai tai của nàng như ù đi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Hai bóng dáng ấy chợt biến mất, Ngụy Linh Hy lo sợ gọi lại.

"Công chúa, Công chúa người đừng đi..."
Rốt cuộc, Ngụy Linh Hy vẫn phải ngồi lại giường trong nỗi thấp thỏm.

Nàng đeo lại khăn voan, tự trách bản thân thật ngốc nghếch.

Tây An Công chúa bỏ trốn, một cung nữ như nàng lại là kẻ thay thế.

Huyễn Dạ Khuyết không biết sẽ có cảm xúc gì, và y sẽ trừng phạt mình ra sao?
Trong lúc suy nghĩ đang rối như tơ vò, bên ngoài cửa đột nhiên xuất hiện thêm một bóng dáng của nam nhân.

Cánh cửa khẽ phát ra tiếng kêu, tám phần là Huyễn Dạ Khuyết đã trở về.

Y chỉ cùng vị sứ giả trò chuyện, trên người không quá nồng mùi rượu, không thể lừa y khi y vẫn còn tỉnh táo thế này.

Huyễn Dạ Khuyết không nhanh không chậm tiến tới chỗ nàng, thật hài lòng vì nữ nhân này vẫn ngoan ngoãn giờ ở đây.

Y mỉm cười, dùng gậy Như Ý từ từ vén khăn voan lên.

Gương mặt dần xuất hiện, Ngụy Linh Hy cúi gằm xuống mặt đất.

Huyễn Dạ Khuyết lại không thể hiện ra bất cứ biểu cảm ngạc nhiên nào, thậm chí còn có phần hài lòng.

Ngụy Linh Hy không còn cách nào khác, dành nói.

"Bệ hạ, Công chúa...!bỏ trốn rồi.

Nô tì ngu muội phá hỏng hỷ sự, nguyện chịu phạt."
Khóe miệng nhếch lên, y nâng chiếc cằm thanh mảnh lên, ánh mắt chứa đầy sự sủng ái.


"Ta vui còn không hết, tại sao phải phạt nàng?"
"Người..."
Hóa ra, Huyễn Dạ Khuyết đã sớm thông đồng cùng Tây An Công chúa, hơn nữa chủ ý này đều là số nàng ta đề bạt.

Chỉ qua ba ngày nàng đã nhìn ra được tình cảm của cả hai dành cho nhau, cho nên, trước ngày thành thân, Lạt Chân có đến tìm Huyễn Dạ Khuyết.

Nàng nói ra kế hoạch của mình, đồng thời cũng vạch trần tình cảm của y, vạch trần những lần y dùng nàng để khiến cho Ngụy Linh Hy ghen.

"Nếu như người đồng ý với kế hoạch đó, vậy ta cũng xin người một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Đây đều là chủ ý của ta, không liên quan tới Tây An Quốc.

Hy vọng...!hai nước vẫn có thể làm bạn, không đánh, không chết."
Nói cho cùng, việc giao dịch này đôi bên cùng có lợi, lại rất vừa với ý của y.

Huyễn Dạ Khuyết ngay lập tức đồng ý, thế nên cục diện hiện tại mới diễn ra thế này.

"Người...!hóa ra người với Công chúa đều lừa ta!"
Ngụy Linh Hy vừa xấu hổ vừa tức giận, hại nàng thấp thỏm từ nãy tới giờ.

Huyễn Dạ Khuyết nắm lấy tay nàng, y mỉm cười, cố ý áp sát.

"Vậy bây giờ nàng biết rồi, có muốn như Tây An Công chúa đó, bỏ trốn không?"
Lời nói vừa âm u mờ ám lại vừa trầm đặc nam tính, Ngụy Linh Hy như bị nam nhân này cướp mất hồn phách, một câu cũng không nói được.

Y hạ mắt nhìn xuống đôi môi đỏ rực xinh đẹp, tiếp lại gần muốn chiếm đóng lấy nó, nhưng Ngụy Linh Hy lại vội né ra.
"Chờ đã...!người có phải lại muốn bỡn cợt ta nữa không? Ba ngày đó...!người với Tây An Công chúa chẳng phải rất thân thiết hay sao?"
Huyễn Dạ Khuyết bật cười, y ôm lấy eo nàng, nhìn bằng một ánh mắt nghi hoặc.

"Nàng...!ghen rồi?"
"Không có..."
"Ta không có hứng thú gì với Tây An Công chúa đó.

Nàng ta ban đầu còn đưa cả tình lang theo bên cạnh, ta đã biết nàng cũng như ta, không muốn thành thân."
Ngụy Linh Hy nghe ngọt đến mủi cả tai, nàng bất giác cười lên, hóa ra Huyễn Dạ Khuyết cố ý thân mật với Lạt Chân cũng chỉ muốn nàng ghen.

Chỉ có điều nàng không ngờ được y lại có hướng đi ngông cuồng thế này.

"Linh Hy, ta yêu nàng."
Huyền Dạ Khuyết kéo chiếc eo nhỏ của nàng lại gần, đôi tay không yên vị mà dần cởi bỏ chiếc dây thắt eo.


Y nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi ấm nóng kia, từng chút một chiếm đóng nàng, thuần phục nàng...!
Khăn voan giường đỏ rực buông xuống, che đi đôi nam nữ đang quấn quýt ân ái, hỷ phục toàn bộ bị trút bỏ...!
"Linh Hy, nàng sợ không?"
"Sợ."
"Ta sẽ bảo vệ nàng."
.........
Trạng thái sáng nay của Huyễn Dạ Khuyết vô cùng phấn khởi.

Y ngồi trên long ỷ, lần lượt nghe mấy lời chúc phúc của sứ giả, hôm nay cũng là ngày mà bọn họ trở về Tây An Quốc.

Công công đem theo thánh chỉ của Hoàng thượng tới cung Lưu Ly, người bước ra khỏi cửa lại không ngờ là người vô cùng quen thuộc.

Ngụy Linh Hy khoác lên thân y phục quyền quý màu xanh lam, họa tiết lông phượng tinh tế quấn quanh.

Hàng lông mày thanh tú đơn thuần thường ngày giờ đây cũng được kẻ sắc nhọn, thần thái cũng toát lên sự cao quý lạnh lùng.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Ngụy Linh Hy hiền lành thục đức, dung mạo xuất chúng, có công trong việc dẹp dịch phía Nam, tấm lòng từ bi bác ái.

Trẫm phong hiệu An Cơ Quy phi, ban cho cung Lưu Ly, khâm thử."
"Thần thiếp tạ chủ long ân."
Đám cung nữ nhìn mà trợn tròn hai mắt, cung nữ Ngụy Linh Hy mới hôm qua còn trò chuyện vui vẻ với họ, hôm nay một bước đã trở thành Quý phi.

Bọn họ muốn lừa bản thân rằng nhìn nhầm cũng không thể, ba chữ Ngụy Linh Hy đều nói to rõ ràng.

Công công đưa tháng chỉ vào tay Ngụy Linh Hy, còn nói thêm.

"Bệ hạ triệu người vào đại điện, mời."
Thái tử Dược Uyên cúi đầu chào, những gì cần nói đều đã nói hết.

"Người làm ca ca như ta cũng không nhiều lời dặn dò nữa, xin cáo từ."
"Ấy, chờ đã, Thái tử không muốn gặp mặt Quý phi một chút sao?"
Dược Uyên nán lại, y vốn dĩ nghĩ không còn gặp được Lạt Chân, không ngờ Huyễn Dạ Khuyết lại có ý tốt như vậy.

Tiếng nói bên ngoài vọng lại.

"An Cơ Quý phi cầu kiến."
Từ bên ngoài đại điện, nữ nhân lam y nho nhã bước chân vào trong, tất cả các đại thần, sứ giả và cả Dược Uyên cũng giật mình.

Ngụy Linh Hy dừng chân, nàng thanh thoát nhún vai.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.".


Bình luận

Truyện đang đọc