PHƯỢNG LY

Đoan Mộc Mạc Ly chìm trong mộng mị rất lâu. Khi y tỉnh lại, đã là chuyện của nửa ngày sau.

Bên ngoài có tiếng ồn ào không rõ, dường như là tiếng ma tộc tổ chức tiệc mừng vị đế vương mới lên nắm quyền.

Theo luật lệ của ma tộc, chỉ cần ngươi là kẻ mạnh nhất, mọi ma tu đều sẽ phải thuần phục ngươi, tùy ngươi sử dụng.

Trường hợp của Mạc Bắc Thanh có hơi đặc biệt. Vì Đoan Mộc Mạc Ly đã nhận là "người của hắn", nên Mạc Bắc Thanh vẫn nghiễm nhiên giữ vị trí độc tôn ma đế của Bắc Cương.

Đoan Mộc Mạc Ly phút chốc liền ngơ ngác, nhận ra nơi này của y quá mức vắng lặng, cứ như một địa phương khác hoàn toàn với thế giới ngoài kia. Nhưng y cũng chẳng mất hồn được lâu, vì lúc này bộ mạch hồn mới đang rục rịch phát sinh biến hoá, khiến y nhanh chóng phải dùng linh lực đè nén cơn đau thấu xương kia lại.

Kỳ Minh, ngươi nghiệp vụ làm không tốt, cứ như vậy sẽ sập tiệm đó! Đoan Mộc Mạc Ly hiếm có càu nhàu, y kiệt sức, nằm xuống chui người vào trong chăn.

Lúc sắp chuẩn bị thiếp đi lần nữa, liền nghe một giọng nói gọi tên y.

Đoan Mộc Mạc Ly vắt óc suy nghĩ một hồi, liền nhớ ra người đang gọi y là hài tử của Mạc Bắc Thanh.

Đoan Mộc Mạc Ly vận lực khắp tứ chi, cố gắng ngồi thẳng người dậy, lại từ lông chim biến hoá ra một bộ y phục mới. Quá trình sửa soạn mất chưa tới 10 giây, sau đó khẽ tung người ra ngoài cửa sổ, lần theo hướng Mạc Bắc Quân mà phóng đi.

.......

Khi Đoan Mộc Mạc Ly tìm tới nơi, y đã rơi vào trầm mặc khá lâu.

"Nhóc à, sao lần nào chúng ta gặp nhau, ngươi cũng ở trong tình cảnh này thế?"

Đoan Mộc Mạc Ly nhìn đứa nhóc mặt mày vô cảm đang chôn cả người trong băng tuyết kia, suy tư một hồi liền kéo nó dậy.

"Có nhận ra ta là ai không, hử?" Đoan Mộc Mạc Ly xoa nhẹ gương mặt tái nhợt của Mạc Bắc Quân, giọng nói vô thức liền lớn hơn một chút.

"...Đoan Mộc Mạc Ly." Đứa nhóc khoé miệng giật giật, ánh mắt quái dị nhìn gương mặt như đã biến hình của kẻ kia: "Trông ngươi... khác."

"Ừ. Người ta gọi là thuật dịch dung đấy." Đoan Mộc Mạc Ly nhướng mày, lôi ra một nắm linh thảo, đắp lên vết thương đang chảy máu bê bết trên đầu Mạc Bắc Quân: "Thế nào, có muốn nói cho ta chuyện gì đã xảy ra không?"

"Bị nhũ mẫu của ta đẩy từ trên vách vực kia xuống." Mạc Bắc Quân cứng ngắc trả lời.

"..." Đoan Mộc Mạc Ly nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. Cũng may dưới này có một lớp tuyết mềm rất dày bao phủ...

"Không phải bọn họ đang tổ chức tiệc mừng cho cha ngươi à? Sao ngươi lại tới đây?"

"...Nhũ mẫu nói sau bữa tiệc sẽ có một bất ngờ lớn chờ ta tại nơi này."

"..." Đúng là bất ngờ lớn thật. Đẩy con nhà người ta từ trên đó xuống tận đây... Đoan Mộc Mạc Ly thật sự cạn lời.

"Được rồi. Để ta đưa ngươi về đi." Đoan Mộc Mạc Ly thương cảm ôm lấy đứa nhóc kia, cõng nó ra sau lưng.

"..." Mạc Bắc Quân nằm trên lưng Đoan Mộc Mạc Ly im lặng một hồi lâu, sau đó tựa đầu lên gáy y, nhỏ giọng thầm thì: "Ta vẫn đang nỗ lực mỗi ngày để có thể mạnh lên..."

Đoan Mộc Mạc Ly tán thưởng: "Đúng là so với một tháng trước, ngươi đã mạnh hơn rồi."

"Nhưng vẫn còn quá yếu... Từ giờ ta có lẽ chẳng tin ai được nữa..." Tiểu Mạc Bắc dụi đầu vào lưng y, âm thanh phát ra như nghèn nghẹn.

Đoan Mộc Mạc Ly muốn nói nó đừng bi quan như thế, nhưng nhìn lại thì, ở cái ma tộc tôn sùng sức mạnh này, có khi kẻ tin người chính là kẻ chết nhanh nhất.

"Ta không phải ma tu, nên ngươi vẫn có thể tin ta đó." Đoan Mộc Mạc Ly mỉm cười: "Có phượng hoàng như ta chống đỡ cho ngươi rồi, vậy ngươi phải mau mạnh lên đi."

"..." Mạc Bắc Quân không đáp lời, nhưng vòng tay đứa nhóc ôm lấy y lại dần dần siết chặt.

Đoan Mộc Mạc Ly trong lòng ấm áp, y di chuyển chậm lại một chút, cõng lấy đứa trẻ trên lưng từng bước quay về nhà.

.......

Thành Trường Tân, Trung Nguyên lục địa.

Sau khi ăn bám tại nơi ở của Kỳ Minh một thời gian, Đoan Mộc Mạc Ly ngay khi vừa đi lại được lập tức bị đá ra ngoài đường, chính thức thành một kẻ vô gia cư.

Cũng chẳng còn cách nào, nếu bây giờ y mang bộ dáng suy yếu này trở về rừng Minh Linh, đảm bảo một bông hoa nào đấy sẽ lại tức giận cằn nhằn liên miên suốt ba ngày mất.

Đoan Mộc Mạc Ly vẫn thích chơi trò cũ, thả gậy để quyết định hướng đi. Lần này, điểm đến chính là thành Trường Tân, nằm tại trung tâm lục địa.

Tuy Trường Tân không phải Hoàng thành, nhưng lại là một trong bốn toà thành đứng đầu ở nhân giới. Nội thành vô cùng rộng lớn, dòng người chật như nêm cối, trong không khí là âm thanh tiếng rao khách của mấy sạp hàng ven đường xen vào tiếng hoan hô nói cười của lầu trà quán rượu, cùng mùi hương thức ăn trong mấy tiệm bên cạnh nóng hổi bốc lên nghi ngút.

Rượu chè thâu đêm, hát hò nơi nơi, chỗ nào cũng tràn ngập phồn hoa.

Chỉ có điều, Đoan Mộc Mạc Ly đi tới đâu, người ở đó đều lùi xa nửa mét.

Đoan Mộc Mạc Ly hoàn toàn không bị ánh nhìn chòng chọc của người qua đường làm cho phiền lòng, ý cười trên mặt càng đậm.

Y quan sát xung quanh một hồi, quyết định sẽ vào tửu lâu bên cạnh ngâm trà thưởng cảnh, tiện thể tìm hiểu thêm một chút tình hình gần đây của nhân giới.

Tới gần rồi, liền nghe tiếng ồn ào từ lầu hai truyền lại. Xen lẫn với tiếng đổ vỡ loảng xoảng, là giọng một nam nhân đang tức giận mắng chửi, ngay sau đó là một vật thể bị ném ra ngoài cửa sổ.

Đoan Mộc Mạc Ly đứng ngay tại lối vào lầu một, theo quán tính liền giơ tay ra đỡ lấy, sau khi nhìn xuống vật trong lòng mình liền cảm thấy bối rối tột độ.

"Thứ" mà y vừa đón được là một thằng nhóc loài người chỉ khoảng 13-14 tuổi, mặc trang phục tiểu nhị, mặt mũi đen nhẻm, nằm trong lòng y lầm lũi không nói gì.

"Ngươi không sao chứ? Có chuyện gì vậy?" Đoan Mộc Mạc Ly dỗ dỗ đứa trẻ trong lòng, đoán chừng nó bị doạ cho kinh hãi đến độ không nói được.

"Đồ cẩu tạp chủng này!" Từ lầu trên có một gã đàn ông trung niên, thân thể béo tốt, trang phục màu mè thêu cây thêu cỏ các loại hùng hục chạy xuống. Gã vẻ mặt giận dữ, giơ tay định đánh đứa nhóc trong lòng Đoan Mộc Mạc Ly.

Đoan Mộc Mạc Ly chớp mắt một cái, xoay người dịch sang bên phải, tránh khỏi cái tay kia, còn tiện thể đạp kẻ lớn miệng trước mặt xuống đất rồi giẫm lên.

"..."

Y thề là y không có ý định giẫm lên người ta như giẫm cỏ thế này, đây hoàn toàn là bản năng!

Nhìn lão trung niên nằm dưới đất không ngừng la lên oai oái, Đoan Mộc Mạc Ly cực kỳ bối rối định cúi người xuống nâng gã dậy. Như nhận ra ý định của Đoan Mộc Mạc Ly, đứa bé bất chợt giơ tay giữ y lại, sau đó trầm mặc cúi đầu.

"Khụ... Thất lễ rồi! Thấy ngươi đột ngột lao về phía ta như vậy, ta cho rằng ngươi định tấn công ta nên mới..."

Nam nhân kia tất nhiên không đếm xỉa đến lời xin lỗi của y, sau khi ngồi dậy được lập tức nóng máu mắng chửi hai người thậm tệ. Mới nói được hai câu liền bị Đoan Mộc Mạc Ly cho thêm một cước vào miệng.

"..."

Ta xin thề đây thật sự là bản năng, tại ta nghe không quen mấy lời thô bỉ như vậy!

Nhìn gã nam nhân nằm cứng ngắc, răng còn rụng mấy cái dưới mặt đất, Đoan Mộc Mạc Ly lòng tự thấy hổ thẹn chính mình lại đi so đo với một kẻ người trần mắt hột, không biết nên nói gì luôn.

Đứa bé nhìn nhìn cái mức độ bạo lực của Đoan Mộc Mạc Ly, há miệng muốn nói lại thôi. Nó nắm lấy tay y, kéo cả hai ra khỏi dòng người ngày càng xúm tới để xem náo nhiệt.

.......

Ngoại thành Trường Tân, Trung Nguyên lục địa.

Đứa nhóc kéo y chạy một hồi ra đến tận ngoài cổng thành. Đoan Mộc Mạc Ly bị một hài tử cao chưa tới ngực lôi lôi kéo kéo, nội tâm liền cảm khái giới trẻ ngày nay quả là sung sức.

Có vẻ cậu ta thấy đi đủ xa rồi, liền quay người lại, chắp hai tay hành một lễ với Đoan Mộc Mạc Ly.

"Lần đầu gặp mặt, ta họ Tề, tên Trạch Dương, vừa rồi nếu không may mắn được công tử giúp đỡ, ta hẳn đã gặp rắc rối lớn rồi."

Tề Trạch Dương có vẻ hoàn toàn không bị biến cố vừa rồi doạ sợ, cậu ta thoải mái bật cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh vô cùng dễ coi:

"Vị mà công tử vừa gặp tên gọi Lục Phi, là huyện thừa lão gia ở vùng chúng ta. Tính khí lão nhân gia ngài vốn nóng nảy, không có dân thường nào dám phản kháng lại, đây cũng là lần đầu tiên mọi người thấy huyện lão gia bị đánh thảm tới vậy đấy."

Tề Trạch Dương dường như nhớ lại chuyện vừa rồi, cậu ta cố gắng nín cười, sau đó nắm tay Đoan Mộc Mạc Ly, tỏ vẻ nghiêm túc mà bảo: "Nhưng chính vì vậy mà ta sợ huynh sẽ gặp nguy hiểm mất. Ta nhìn huynh y phục rất lạ, hẳn không phải người sống ở vùng này, giờ huynh phải đi mau mới kịp..."

Cho dù là ai cũng sẽ đều dễ dàng sinh ra hảo cảm với những người rực rỡ đầy năng lượng như ánh mặt trời. Đoan Mộc Mạc Ly cũng không ngoại lệ, lập tức cảm thấy vô cùng yêu thích đứa nhóc này.

Y bật cười, đáp trả một lễ của Tề Trạch Dương: "Đa tạ đệ nhắc nhở, nhưng ta quả là không sợ sẽ bị gã làm hại. Kỳ thật, ta còn lo cho đệ nhiều hơn."

Cậu thiếu niên nghe y nói, thoáng cười ngượng nghịu hai tiếng: "Thật ra đây là ngày cuối cùng ta ở lại Trường Tân, sáng sớm mai, ta sẽ cùng muội muội lên đường tới Thương Khung Sơn phái, bái nhập trở thành môn hạ đệ tử của các phong chủ..."

"Thương Khung Sơn?"

Nếu Đoan Mộc Mạc Ly nhớ không nhầm, Thương Khung Sơn là một trong tứ đại môn phái tu chân đương thời, cực kỳ hiển hách trong nhân giới. Phàm là người muốn bước lên con đường tu tiên, đều sẽ hy vọng được thu nhận bởi một trong bốn môn phái này.

Y cũng không tiện hỏi sâu hơn, chỉ hơi cong khoé mắt, dịu dàng nhìn cậu thiếu niên trước mặt: "Còn chưa kịp nói, tên của ta là Đoan Mộc Mạc Ly, rất vui được gặp đệ, Trạch Dương."

"Đoan Mộc công tử." Thiếu niên thật sự được giáo dưỡng rất tốt, sau khi gật đầu nghiêm cẩn, lại tiếp tục cúi người hành một lễ: "Chuyện vừa rồi muốn một lần nữa cảm ơn huynh. Chỉ là bây giờ ta sợ rằng Lục lão gia đã cho người dán cáo thị khắp trong ngoài thành, để tránh rắc rối ta có lẽ sẽ phải cùng muội muội lên đường ngay hôm nay. Ân nghĩa của công tử, Trạch Dương sau này nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp."

Tề Trạch Dương cũng không có ý định ở lại lâu hơn, sau khi cúi đầu hành lễ liền nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Còn một mình Đoan Mộc Mạc Ly ở lại. Y trầm ngâm quan sát một vòng khung cảnh hiu quạnh xung quanh, cảm thấy hơi buồn chán, lại từ tay áo lấy ra cây gậy dẫn đường đã mòn vẹt cả hai đầu, xoay xoay mấy cái rồi thả xuống đất để quyết định nơi đến tiếp theo.

Cây gậy gỗ tuyết tùng của Đoan Mộc Mạc Ly quay liên tục dưới mặt đất hơn mười vòng liền, sau khi chậm chạp ngừng lại được đầu gậy thế mà lại chỉ thẳng về hướng cậu thiếu niên còn chưa đi được bao xa kia.

"...Chẳng lẽ là có duyên sao?" Đoan Mộc Mạc Ly hơi nhướng mày. Y nghiêm túc chống cằm suy nghĩ một hồi, sau đó duỗi người đứng thẳng dậy, thong thả rảo bước theo hướng Tề Trạch Dương rời đi.

"Đoan Mộc công tử?" Từ phía sau vang lên tiếng gọi quen thuộc, Tề Trạch Dương ngơ ngác xoay người lại, chỉ thấy nam tử hồng y mới đây trên má còn trát một lớp phấn dày cộm, giờ đây người đó vừa ung dung bước đi, vừa thản nhiên dùng khăn lụa lau qua vài đường trên gương mặt, từ đó dần dần lộ ra dung nhan yêu dã đẹp tới vô thực.

"Trạch Dương, đệ nghĩ sao nếu để ta đi cùng với hai người?"

Bình luận

Truyện đang đọc