PHƯỢNG LY

Rừng Minh Linh, phía Tây lục địa.

Ba trăm năm sau.

"Không ngờ lại được ngươi tới thăm thế này, thật vinh hạnh cho ta quá."

Đình viện êm ả. Trong biệt phủ của Đoan Mộc Mạc Ly, lư đồng thụy thú toả ra hương thơm thoang thoảng khiến người tỉnh táo. Trên chiếc bàn vuông hoa lê trong góc là bình hoa sứ nhỏ, bên trong cắm đầy những cuộn tranh thanh từ. Khách phòng lúc này có vẻ đặc biệt yên tĩnh, lại bị câu nói nhẹ nhàng của nam nhân thoáng chốc đánh tan. Đoan Mộc Mạc Ly từ tốn nhấp một ngụm trà, vành mắt khi nói có hơi cong cong.

"Có chuyện muốn tìm ngươi thương lượng."

Trước mặt Đoan Mộc Mạc Ly lúc này là một nam nhân có gương mặt lạnh nhạt đến gần như vô cảm, gã nhận lấy tách trà gia nhân đưa, khẽ nhấp một ngụm, sau đó mặt không đổi sắc mà đặt xuống, còn tiện thể đẩy ra xa một chút.

Đoan Mộc Mạc Ly bật cười: "Kẻ vô vị như ngươi thật chẳng biết thưởng thức gì cả. Còn không mau vào chủ đề chính đi?"

Nam nhân nghe y nói nét mặt liền thoáng hiện vẻ thâm trầm, gã khẽ bật tay, sau đó một khối ngọc thạch đen láy liền xuất hiện trên bàn.

Đoan Mộc Mạc Ly hoàn toàn không bị luồng ma khí hắc ám khủng bố của kẻ trước mặt doạ sợ, y hơi nheo mắt quan sát, sau đó chạm tay lên khối hắc thạch kia.

Hắc thạch khi được y chạm vào liền nhè nhẹ phát ra ánh sáng màu đỏ.

"Ta không nhận ra lai lịch của vật này, không biết ngươi có ý gì khi đưa nó cho ta? Mạc Bắc Thanh quân chủ?"

Mạc Bắc Thanh là con nhà ma chính tông, kế thừa địa phận của gia tộc tại Bắc Cương, chính là một trong số những ma tôn có địa vị cao nhất. Bình thường hành tung của gã rất bí ẩn, Đoan Mộc Mạc Ly cũng là ngày đó tới Bắc Cương kết minh, vô tình gặp được gã đang săn yêu thú.

Mạc Bắc Thanh đan hai bàn tay vào nhau, trên mặt hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc: "Hơn ba trăm năm trước, ngươi tìm tới Bắc Cương, kết giao hảo với các ma tôn cai quản Bắc Cương, lí do là gì?"

Đoan Mộc Mạc Ly khẽ thở dài: "Để có được manh mối của chân hoả phượng. Nhưng kết quả lần đó chỉ có mình ngươi nhận lời kết giao của ta, tới bây giờ ta cũng chưa thu thêm được manh mối gì mới."

"Đó chính là lí do ta mang vật này tới đây." Mạc Bắc Thanh thư thái ngả người ra sau:

"Hắc thạch này ta thu được trên người của một tán tu, tuy ta không thể sử dụng, nhưng lại phát hiện ra nó có phản ứng rất mạnh mẽ với lửa của phượng hoàng tộc."

"Hửm? Vậy ta xin phép thử một chút đã." Đoan Mộc Mạc Ly suy nghĩ một hồi, sau đó tạo một cầu lửa, dùng linh lực hướng về phía bìa rừng mà phóng tới.

Cầu lửa sau khi được truyền linh lực liền tựa như cưỡi gió mà lao đi, chỉ thoáng chốc sau đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt. Đoan Mộc Mạc Ly sau khi cảm nhận được cầu lửa đã tới bìa rừng bèn nhìn xuống, liền thấy hắc thạch y cầm trên tay vẫn sáng lên không ngừng.

"Đúng là đồ tốt." Đoan Mộc Mạc Ly hài lòng mỉm cười, sau đó xoay sang Mạc Bắc Thanh, nhướng mày: "Vậy ta phải làm thế nào để đáp lễ ngươi đây?"

"Ta muốn ngươi giúp ta, thống-lĩnh-ma-tộc." Mạc Bắc Thanh nhìn thẳng vào y, chậm rãi nói từng tiếng một.

"Chỉ sợ việc này với ta quá sức." Đoan Mộc Mạc Ly khẽ nhíu mi, nghiêm túc trả lời.

"Ta cũng đại khái nắm được sức mạnh hiện giờ của ngươi, muốn trở thành ma tôn duy nhất của ma tộc tuy khó, nhưng không đến mức bất khả thi. Sao lại nhờ đến ta?"

Mạc Bắc Thanh không trả lời, chỉ khẽ truyền một tia ma khí sang người Đoan Mộc Mạc Ly.

Đoan Mộc Mạc Ly hơi giật mình, kinh nghi bất định mà hỏi lại: "Ma khí của ngươi hoàn toàn không ổn định. Là bị thương sao? Hay là trúng độc?"

"Là trúng độc, độc này phát tán từ từ, đến giờ mới phát hiện."

"Đúng là nếu bị lộ ra, ngươi và hài tử của ngươi đều không giữ được tính mạng." Đoan Mộc Mạc Ly thở dài.

"Ta có thể giúp ngươi. Nhưng vẫn là phải thêm một điều kiện khác, hy vọng ngươi cam kết sau khi lên vương vị tuyệt đối không phát động chiến tranh với phượng hoàng tộc."

"Chuyện đó ta có thể đảm bảo." Mạc Bắc Thanh khẽ nhếch mép cười nhẹ:

"Hiện giờ Bắc Cương có cả thảy sáu ma tôn tính cả ta. Ngươi giúp ta đánh bại hai kẻ là được."

Đoan Mộc Mạc Ly thư thả gõ tay: "Vậy thì không vấn đề. Khi nào ngươi định bắt đầu?"

"15 tháng sau, lúc đó sức mạnh của ta ổn định nhất."

"Được, vậy ta chờ thông báo của ngươi." Đoan Mộc Mạc Ly nhận lấy hắc thạch, mỉm cười vui vẻ, còn giơ tay làm thành tư thế "cáo từ".

"..."

"...Ngươi đang đuổi ta đấy à?"

"Không phải đuổi. Nhưng ta hi vọng ngươi đi nhanh một chút. Tà khí của ngươi sắp ám vào hết nhà ta rồi..." Đoan Mộc Mạc Ly nghiêng đầu hướng về phía góc nhà, cười đầy ẩn ý.

Mạc Bắc Thanh theo ánh mắt y chỉ nhìn sang bên cạnh, liền thấy đồ đạc xung quanh đều bị một lớp băng dày nửa đốt ngón tay bao phủ.

"..."

"Vậy... ta đi trước. Cáo từ!" Mạc Bắc Thanh khoé mắt giật giật, xoay người một cái, thoáng chốc sau liền biến mất.

Đoan Mộc Mạc Ly đứng yên lặng một hồi, sau khi nhận thấy ma tức của Mạc Bắc Thanh mất hẳn liền giơ viên hắc thạch lên, xoay sang hoa sen hớn ha hớn hở: "Ngươi xem ngươi xem, ngươi còn dám nói ta lười nhác vô dụng không?"

Hoa sen nhìn bộ dáng không có tiền đồ của y, lập tức nóng máu: "Ngươi ngạo mạn cái gì? Còn không biết cái viên đá đó còn dùng được mấy lần."

Đoan Mộc Mạc Ly lập tức vuốt ve viên hắc thạch, ra vẻ tức giận mà quở mắng: "Lão đầu nhà ngươi sao chẳng có tinh thần lạc quan gì thế? Ngươi đã từng nghe câu 'mặt dày có ngày làm quan' chưa?"

"..." Ta hoàn toàn chưa từng nghe câu dở hơi này trước đây!!

Hoa sen đang tức khí định cãi nhau thêm một trận với y, liền nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Đoan Mộc đại nhân, thuộc hạ có việc muốn bẩm báo."

Đoan Mộc Mạc Ly lập tức tươi cười: "Đầu bò tiểu huynh đệ đấy à? Có chuyện gì thế?"

A Ngưu nghe cách xưng hô của lão đại nhà mình, cơ mặt vô thức liền giật giật mấy cái: "...Thưa chủ nhân, vừa phát hiện một ma tộc xuất hiện trong địa phận của chúng ta, ngài có cần thuộc hạ đi xử lý không?"

Đoan Mộc Mạc Ly: "Không cần đâu. Ngươi có biết hắn làm sao vào trong được không?"

A Ngưu cúi thấp đầu hơn, kính cẩn trả lời y: "Ma tu kia đi cùng với Mạc Bắc đại nhân thưa ngài."

"Mạc Bắc Thanh?" Đoan Mộc Mạc Ly thoáng ngạc nhiên: "Hắn mà lại mang theo người đi cùng sao? Giờ kẻ kia đang ở đâu?"

"Đang ở địa phận của lang tộc ạ."

"Ta biết rồi. Cảm ơn ngươi." Đoan Mộc Mạc Ly vui vẻ vỗ vai A Ngưu một cái, sau đó khẽ lắc người, hoá thành hình dạng phượng hoàng bay ra ngoài.

.......

Chẳng mất bao nhiêu thời gian để y tìm ra ma tộc kia, hay nói chính xác hơn, là một tiểu ma tộc.

"..."

Đoan Mộc Mạc Ly trầm mặc nhìn thằng nhóc kia. Không biết đứa trẻ này lấy ý tưởng ở đâu ra, chui vào trong một cái hang bé tí tẹo, lại còn cẩn thận tạo ra một lớp băng dày chặn đường vào.

"Này nhóc con, ngươi ổn chứ?" Đoan Mộc Mạc Ly chạm lên mặt băng kia, dùng ngọn lửa trên tay y dần dần làm tan chảy nó.

"..." Đứa nhóc kia nhìn hàng phòng thủ của mình bị phá hỏng bởi một tên lạ hoắc nào đó liền nhịn không được dùng sức trừng y.

"..." Đoan Mộc Mạc Ly nhìn thằng bé này liền liên tưởng tới cái mặt liệt của ai đó, lập tức vui vẻ: "Nhóc là hài tử của Mạc Bắc Thanh đúng không?"

"...Ngươi biết phụ thân của ta?"

"Đương nhiên. Ta còn là bằng hữu thân thiết của hắn nữa đó. Hắn mang ngươi tới đây đúng không? Sao giờ ngươi lại ở chỗ này?"

Đứa trẻ nhìn nhìn y, vẻ cảnh giác trên gương mặt vẫn không đổi: "...Ta bị lạc khỏi người trong màn sương mù. Ta đã cố gắng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thể thoát khỏi mê vụ quanh đây."

"..." Xét trên tính cách của Mạc Bắc Thanh, chắc không phải là quên con trai của mình ở đây luôn rồi đấy chứ?

"Được rồi, hay là ngươi đi theo ta đi, ta biết cách rời khỏi nơi này." Đoan Mộc Mạc Ly thương cảm nhìn đứa trẻ kia.

"..." Đứa nhóc suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy có vẻ mình không còn lựa chọn nào khác, đành mím môi đi theo y.

Đoan Mộc Mạc Ly mỉm cười dịu dàng, dắt tay tiểu Mạc Bắc từng bước ra khỏi rừng.

"Nói mới nhớ, ta còn chưa biết tên của nhóc."

"...Ta tên gọi Mạc Bắc Quân."

"Mạc Bắc Quân hửm?" Đoan Mộc Mạc Ly khẽ xoa cằm: "Ta từng được nghe Mạc Bắc Thanh nói hắn có hài tử, nhưng lại chưa hề nói tên cho ta."

"Vậy sao..."

"Vậy ngươi hẳn là người kế vị vị trí gia chủ tiếp theo của Mạc Bắc thị nhỉ?"

Tiểu tử kia nghe y nói, khẽ mím môi: "Ta không biết nữa... Dù sao cha và tiểu thúc của ta đều không thích ta..."

Đoan Mộc Mạc Ly thoáng khựng lại: "...Sao lại nói thế? Phụ thân ngươi chỉ là không biết biểu lộ cảm xúc sao cho đúng thôi."

"..." Đứa trẻ không trả lời y, chỉ cúi đầu càng thấp.

Từ sau đó Đoan Mộc Mạc Ly có hỏi hay pha trò gì cũng không được Mạc Bắc Quân đáp lời nữa, nên y bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.

Dựa theo cuộc trò chuyện vừa rồi, cộng thêm những gì y biết về Mạc Bắc thị, có thể nói được đại khái như sau: Gia tộc Mạc Bắc có một gia chủ duy nhất, là người giữ chức vị cao nhất trong tộc. Sau khi Mạc Bắc Thanh lớn hơn một chút, cố Mạc Bắc phu nhân liền mang về nuôi một đứa trẻ, là đệ đệ của Mạc Bắc Thanh bây giờ, thúc thúc của Mạc Bắc Quân - Lẫm Quang Quân.

Mạc Bắc Thanh chỉ có một người con, không thể nghi ngờ chính là gia chủ đời tiếp theo. Không rõ có còn nguyên do sâu xa nào khác không, nhưng có thể chính vì lẽ ấy nên Lẫm Quang Quân không được ưa đứa cháu này của mình.

Đoan Mộc Mạc Ly nhớ lại cái mặt khó ở của Mạc Bắc Thanh, lập tức thông suốt mọi thứ. Kẻ mặt liệt kia thật sự chỉ số cảm xúc không được như người bình thường, có khi đệ đệ hắn ghét hắn hắn còn không biết, như vậy đồng nghĩa với việc Lẫm Quang Quân có đè con hắn ra mà đánh hắn cũng sẽ tưởng là hai thúc điệt đang vờn nhau đùa giỡn.

Ánh mắt thông cảm liền không kiêng dè hướng về đứa trẻ kia.

"..."

Đi một hồi liền ra tới bìa rừng, Đoan Mộc Mạc Ly xoa đầu nhóc con bên cạnh, ấm giọng mà bảo: "Ta đã nói ta là hảo bằng hữu của phụ thân ngươi đúng không? Nghĩa là ta rất mạnh đó. Nếu ngươi bị ai bắt nạt, cứ nói cho ta, ta thay ngươi dạy dỗ kẻ đó."

"Ta không có bị bắt nạt..." Đứa nhóc hắc tuyến đầy mặt nhìn y, sau đó tự dưng nhớ lại hình ảnh những kẻ đạo tu độc ác khủng bố từng bắt nhốt nó vào hang tối, mà nó khá chắc kèo là để biến nó thành đồ ăn dự trữ, thế là tiểu Mạc Bắc liền ra vẻ không nổi nữa.

Từ ngày được cứu ra cứ không ngừng gặp ác mộng, mỗi khi gặp tiểu thúc liền cảm thấy khủng hoảng, mẫu thân đã mất rồi, nên khi phụ thân có việc đi đâu cũng chỉ có thể tìm mọi cách để được mang theo cùng...

Mạc Bắc Quân nắm tay siết chặt, cơ thể cũng vô thức hơi run lên. Đoan Mộc Mạc Ly nhìn rồi nhìn, liền biến ra một chiếc lông vũ trao cho nhóc con.

"Được, không bị bắt nạt. Vậy ngươi mau mạnh lên đi, để còn đủ sức tự bảo vệ bản thân chứ." Đoan Mộc Mạc Ly cười ấm áp: "Tặng ngươi chiếc lông vũ này, khi có chuyện không vui cần người tâm sự hãy gọi tên ta, ta nhất định sẽ nhanh chóng tìm tới ngươi."

"Ta không cần, ngươi..." Đứa nhóc định từ chối, nhưng sau đó lại mím môi suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nhìn y: "Ta còn chưa biết tên ngươi."

"Nghe cho kỹ nhé. Tên của ta là Đoan-Mộc-Mạc-Ly. Ngươi có thể gọi ta là Đoan Mộc đại nhân!"

"..." Tiểu Mạc Bắc từ chối trả lời.

Đoan Mộc Mạc Ly vui không thể tả, y làm màu xoay người hai vòng, một ngọn lửa rực rỡ lập tức bùng lên. Sau khi ánh lửa dịu xuống, xuất hiện trước mắt đứa trẻ là một con phượng hoàng đỏ khổng lồ. Phượng hoàng hơi hạ người, đợi nhóc con leo lên an toàn liền giương cánh, bay theo hướng Mạc Bắc Thanh rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc