PHƯỢNG LY

Thánh quân ma tộc Diệp Tu sống ở thời đại bốn vạn năm trước, có thể được coi là nhân vật mạnh nhất trong tam giới ở vào thời điểm ấy. Trên tay thanh Tâm Ma kiếm, chỉ cần qua một lần vung lên liền xẻ đôi bầu trời, đem một nửa đạo quân thiên giới hoá thành tro bụi.

Một cường giả hùng mạnh như vậy, lẽ ra đến cuối cùng đã có thể thống trị tam giới, nhưng vào lúc mấu chốt không hiểu từ đâu lại nhảy ra một vị thần quân bá đạo không kém, sau khi cùng Diệp Tu đại chiến ba trăm hiệp, đánh tới nhật nguyệt luân chuyển, thiên tàn địa khuyết, cuối cùng cũng thành công đánh cho Diệp Tu một đường về đoàn tụ với tổ tông.

Mà vào khoảnh khắc thánh quân ma tộc bị tiêu diệt, toàn bộ thần khí và pháp bảo của hắn tự phong ấn, sau đó đồng loạt biến mất không còn chút tăm hơi.

Bốn vạn năm sau đó, hai trong số rất nhiều thần khí của Diệp Tu rốt cuộc cũng lại xuất đầu lộ thế. Một là Tâm Ma kiếm hiện do đệ tử của Thương Khung Sơn phái Lạc Băng Hà sở hữu, còn hai chính là Hàng Ma tháp - pháp bảo mà Đoan Mộc Mạc Ly và Phượng Thanh Di đang ở trong lúc này đây.

Nhưng nếu bỏ qua một bên lí do vì sao pháp bảo của Diệp Tu lại lưu lạc đến nhân gian, thì điều thật sự khiến người ta khó hiểu, lại là nghi vấn ai rốt cuộc đang là chủ nhân mới của Hàng Ma tháp? Tại sao kẻ kia sau khi đã thành công thức tỉnh chủ thành rồi lại không đem nàng ta ra khỏi đây? Và tại sao một kẻ có đủ năng lực sở hữu một trong những pháp bảo ở mức thần cấp lại phải mất công bày ra tầng tầng lớp lớp mê hồn cùng kết giới ở Vọng thành để sai khiến phàm nhân tự dâng mình vào nơi này rồi trở thành vật hiến tế? Nếu là một cường giả, không phải thường sẽ chọn cách đánh nhanh diệt gọn sao?

Vô vàn câu hỏi chưa có lời giải đáp, chỉ có thể đợi đến khi trực diện đối chất với chủ thành mới có thể thông tỏ. Đoan Mộc Mạc Ly cũng không nóng vội, dưới chân thong thả di chuyển, đi ngay bên cạnh Phượng Thanh Di.

Sau khi tiến vào bên trong mật thất, cửa đá sau lưng bọn họ liền tự động khép lại, tốc độ vô cùng nhanh, hai bên cửa va mạnh vào nhau, phát ra một tiếng "rầm" vang dội.

Đoan Mộc Mạc Ly không bị âm thanh rất lớn kia làm cho giật mình. Y hơi nhướng mày, xoay lại nhìn vị trí cửa đá lúc này đã bị bít kín, chỉ còn mơ hồ thấy được những vết nứt rất mờ, cũng nhanh chóng phát hiện ra mặt tường không còn khắc hoa văn cùng chú ngữ nữa, hẳn nhiên là không thể theo lối này quay trở lại được.

Mật thất xem chừng đã bị bỏ hoang từ rất lâu, cát bụi phủ một lớp dày trắng xóa trên mặt đá, nếu bước chân mạnh một chút, sẽ khiến cho đất cát xung quanh tung lên mù mịt.

Bên trong mật thất không có bất luận cạm bẫy nào, chỉ là ở tại một địa phương tăm tối vô hạn như nơi này, cơ thể thế nhưng có thể cảm nhận rõ ràng âm khí như những cơn gió lạnh lẽo, mạnh mẽ phả lên khiến da đầu tê dại. Lối cầu thang đi xuống rất nhỏ lởm chởm lại quanh co, một khi sẩy chân nhất định sẽ rơi thẳng xuống hố sâu không thấy đáy bên dưới. Tất cả những thứ linh dị kỳ quái này, quả thực khiến người ta có chút liên tưởng tới đường xuống địa ngục.

Thật may, ngọn lửa dẫn đường của Phượng Thanh Di không bị âm khí dày đặc của nơi này làm yếu đi, ánh sáng rực rỡ bay một đường lên phía trước, chẳng mấy chốc đã dẫn bọn họ xuống tới đáy hố.

Dưới hố không có bất luận đồ đạc gì, trên tường đá trước mặt lúc này chỉ có duy nhất một cửa ra bằng gỗ đã gần mục nát, nhìn qua cũng không có điểm gì đặc biệt.

Thân phận Đoan Mộc Mạc Ly và Phượng Thanh Di không giống người thường, vốn không cần phí công cân nhắc cẩn thận cửa này có nên bước qua hay không. Hai người vươn tay, cùng lúc đẩy ra hai bên cửa, thản nhiên tiến sang đầu bên kia.

Tiếng mở cửa "kẽo kẹt" trống rỗng chậm rãi vang lên, ngọn lửa dẫn đường của Phượng Thanh Di bỗng nhảy dựng, tắt phụt không hề có điềm báo.

Xung quanh đang sáng rõ ngay lập tức tối sầm, bước chân của hai người cũng nhanh chóng ngừng lại.

Một trận gió lạnh ùa tới trước mặt, mang theo một mùi lạ khó diễn tả, ẩm ướt, mục nát, lại tựa như mùi của tử thi.

Cửa gỗ sau lưng bọn họ lúc này đã biến mất không còn chút tăm hơi. Đoan Mộc Mạc Ly cũng chẳng rảnh mà chú ý tới nó nữa, bởi giờ bọn họ đã chính thức tiến vào trận pháp nhốt quỷ.

Không gian nơi này không tối tăm như địa đạo tầng trên, chẳng mấy chốc mắt hai người đã thích nghi với hoàn cảnh, nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Nền đất lát đá xanh, những căn phòng có cửa khắc tranh gỗ, khoảnh sân rộng rãi trồng rất nhiều cây và hòn non bộ... tựa như biệt phủ của một nhà giàu có. Trên đầu là ánh trăng cực kỳ nhạt, như một tầng sương mỏng trong suốt phủ trên tán cây. Bầu trời đêm nhìn rất giống thật, tuy nhiên lại tối đen không một vì sao. Đoan Mộc Mạc Ly đáy lòng chùng xuống, hướng Phượng Thanh Di nói ra suy đoán.

"Trang viên này chướng khí dày đặc như vậy, nhưng hai người sống chúng ta đã tiến vào trận pháp rồi mà vẫn chưa kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới quỷ hồn, có lẽ nào..."

Đoan Mộc Mạc Ly còn chưa kịp nói dứt câu, bỗng thấy từ đằng xa một bóng người đang hướng bọn họ đi đến.

Đoan Mộc Mạc Ly và Phượng Thanh Di vốn có thị lực rất tốt, từ vị trí này cũng có thể nhìn ra người đang đến mặc trang phục rất thô sơ của một gia đinh, tròng mắt đen dị thường, tựa như hai cái hố sâu không có chút ánh sáng. Làn da của hắn đặc biệt trắng nhợt, vạt áo hơi để mở, làm lộ ra vết hằn thâm đen cùng cần cổ nghiêng lệch đã gãy gập.

Là quỷ treo cổ!

Quỷ treo cổ âm khí nặng, ngoại hình cũng vô cùng khủng khiếp dọa người. Nếu đổi lại là người bình thường, nhìn thấy vị oán linh này đang hướng mình mà đến, không chừng đã cả kinh leo tót lên xà nhà.

Nhưng mà Đoan Mộc Mạc Ly và Phượng Thanh Di hiển nhiên đều không phải người bình thường.

Vì thế, một con phượng hoàng tâm tình bất động cùng một con phượng hoàng không sợ trời không sợ đất, dùng cùng một vẻ mặt chết lặng như nhau, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm lệ quỷ vừa tới.

Lệ quỷ sau khi đến trước mặt hai người họ mới giương đôi mắt như sắp lọt khỏi tròng lên, không biết đang suy nghĩ gì mà im lặng hồi lâu.

Thông thường để khởi động trận pháp nhốt quỷ, chỉ cần đơn giản đem một người sống thả vào trong trận. Nhưng mà ma quỷ ở đâu cũng thế, muốn bắt người thì cũng phải có phép tắc, không thể vừa mới gặp người ta đã nhào ra ăn tươi nuốt sống luôn được, chí ít cũng phải đợi người nọ gào thét thảm thiết bỏ chạy thục mạng, chuẩn xác nhắm đến lúc hắn sắp sửa vỡ tim vì sợ thì mới được xông ra đớp một cái, đấy chính là chuyên môn nghiệp vụ cơ bản.

Lệ quỷ này vừa nhìn đã biết là dân chuyên, quả nhiên rất kiên nhẫn đợi đến khi tà khí của mình có thể doạ được hai tên người sống kia. Chỉ có điều cả khắc đồng hồ trôi qua, kẻ mới tới vậy mà vẫn đứng như trời trồng, lại còn cùng nó đấu mắt bất phân thắng bại.

Đoan Mộc Mạc Ly vị tổ tông này sau khi cùng lệ quỷ đấu mắt hồi lâu, bỗng nhận ra chuyện này có cỡ nào ngớ ngẩn, thoáng chốc liền lâm vào trầm tư nói không nên lời. Phượng Thanh Di nhìn rồi nhìn, quyết định lúc này cũng không nên nói gì cả, tay phải vươn ra, kéo Đoan Mộc Mạc Ly một đường đi ngang qua lệ quỷ.

Vị oán linh này làm quỷ đã hơn hai mươi năm, kinh nghiệm đầy mình, vậy mà lần đầu tiên gặp phải trường hợp bị người ta bơ đẹp thế này, quả nhiên không phục, xoay người một cái, tiếp tục bám theo hai kẻ kia không ngừng phóng thích âm khí.

Nơi bọn họ đang ở là hậu viện, Phượng Thanh Di có vẻ rất thông thạo địa hình nơi này, dẫn Đoan Mộc Mạc Ly vòng qua vài lối hành lang, chẳng mấy chốc đã ra đến sân trước.

Sân trước rất đông "người", có "người" mặc đồ gia nhân, cũng có "người" mặc thường phục, nam nữ già trẻ đủ cả, nhìn qua đã thấy hơn trăm kẻ. Một đám "người" nhốn nháo qua lại, nhìn qua phi thường náo nhiệt lại yên tĩnh không một tiếng động.

Số lượng quỷ bị nhốt trong trận pháp xem ra nhiều hơn so với tưởng tượng. Đoan Mộc Mạc Ly đảo mắt từ trái sang phải, nhận ra đám quỷ này toàn bộ đều mặc đồ trắng như áo tang. Lại phóng tầm mắt lên cao, phát hiện trên cột, xà nhà treo hoa lụa, xung quanh trang trí lộng lẫy cầu kỳ, cửa còn dán một chữ "Hỉ" khá lớn cũng màu trắng .

Hỉ? Chẳng lẽ là âm hôn?

Thông thường các loại trận pháp nhốt quỷ kiểu này vẫn rất hay tái diễn một cảnh đặc trưng nào đó của nhân giới, tỉ như âm hôn, hay tỉ như gọi hồn, mục đích chủ yếu là để tăng sự đáng sợ của bối cảnh. Vì một khi lâm vào kinh hãi tột độ, lý trí và sức mạnh của một người thường sẽ yếu đi đáng kể, khiến cho oán linh trong trận cũng dễ dàng kéo ba hồn bảy phách của người đó ra.

Lệ quỷ rất đông. Để không kích động tới bọn chúng, Đoan Mộc Mạc Ly và Phượng Thanh Di di chuyển hết sức nhẹ nhàng, đế giày êm ái dẫm lên mặt cỏ, hoàn toàn không gây ra bất cứ tiếng động, sau khi tránh khỏi con mắt hồn quỷ liền nghiêng người, cùng nấp phía sau một gốc cây già.

Nửa đêm canh ba, hơn một trăm âm thi tụ tập tổ chức hôn lễ, cả một đám túm năm tụm ba, nhìn nhau cười như diễn kịch câm. Lúc này, một vị mặc đồ như đạo sĩ không biết từ đâu bước ra, kéo theo một đoàn đón dâu trên tay bê tráp tiền giấy chất đầy thành núi, nến hương, hoa giấy người giấy, hướng nhà chính mà tiến tới.

Nghi thức âm hôn chính thức bắt đầu. Trong sân khói xanh uốn lượn, đèn nhang mờ ảo, khách khứa mới đây còn tụm lại một chỗ, bây giờ đều dạt sang hai bên, nét mặt mang theo tươi cười, nhìn đoàn rước dâu cùng tân lang và cả "đồ cưới" đi vào nhà chính.

Xung quanh không có bất luận âm thanh nào, vị mặc đồ đạo sĩ lúc nãy bắt đầu thắp nhang làm phép, đồng nam, đồng nữ bên cạnh tiến hành ba quỳ chín lạy, đương nhiên, tất cả đều là người chết.

Sau khi đạo sĩ làm phép, tân nương lúc này mới từ xa đi đến, trên người mặc hỉ phục đỏ như máu, cũng là sắc đỏ duy nhất quanh đây. Tân lang tới cùng đoàn rước dâu, giờ đang chờ sẵn trong nhà chính, dắt tay tân nương bước đến bái lạy phụ mẫu của nàng.

Phụ mẫu tân nương ngồi ở vị trí gia chủ, sau khi đôi tân nhân đến trước mặt liền gật đầu hài lòng trao hương đã đốt cho bọn họ. Tân lang tân nương kính cẩn nhận lấy, cùng quỳ xuống hướng về phụ mẫu thực hiện đại lễ ba quỳ chín lạy. Nhưng khi cúi người, đầu của tân nương vậy mà lìa khỏi cổ, lăn một đường xuống gầm bàn.

Khách khứa xung quanh thấy vậy cũng chẳng có bất kể động thái gì, tiếp tục nhìn không chớp khung cảnh tân lang và tân nương bái đường thành thân. Từ trong gầm bàn, cái đầu của tân nương giương mắt nhìn ra, trên miệng là nụ cười rộng tới mang tai.

"Đầu rơi rồi kìa."

"..."

Không gian vốn đang yên tĩnh không một tiếng động, bỗng từ hông nhà phát ra một tiếng nói trầm thấp âm u. Lệ quỷ đều không hẹn mà quay đầu cái "rắc" về phía Đoan Mộc Mạc Ly và Phượng Thanh Di, cái miệng đen ngòm đồng loạt há ra, tạo nên âm thanh như tiếng rít gào phẫn nộ.

"..." Phượng Thanh Di có vẻ hoàn toàn không ngờ tới tình huống này, môi hơi mở như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng, xoay qua trầm tư nhìn người bên cạnh.

Đoan Mộc Mạc Ly cũng biết mình lỡ lời, cười khan hai tiếng, giả vờ giả vịt đảo mắt qua chỗ khác.

Có lẽ do bị tiếng nói của y tác động, trận pháp nhốt quỷ lúc này rốt cuộc cũng xảy ra biến hoá, phía sau chợt có thứ gì đó đánh tới, gió thổi mang theo mùi mục nát khó diễn tả, khiến người ta gần như hít thở không thông.

Lệ quỷ bị người sống kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vẻ tươi cười trước đó biến mất không còn tăm hơi, ngón tay sắc nhọn vươn ra, nhanh như gió phóng tới bọn họ. Chỉ trong chớp mắt, cả đống quỷ chen nhau vọt tới. Một hai con thì còn được, chứ hơn trăm con âm thi xông thẳng tới như vậy, liền khiến người ta khó đỡ nổi.

Nếu như bình thường, Đoan Mộc Mạc Ly và Phượng Thanh Di sẽ phát động linh lực, dùng hoả phượng hoàng trực tiếp thiêu lệ quỷ thành tro. Nhưng lúc này mục đích của họ là bắt được chủ thành, chứ không phải tàn sát âm thi trong trận. Vì vậy, cả hai không hẹn mà đối lưng đồng thời xuất ra linh kiếm. Vỏ kiếm quét ngang, chấn động hùng hậu lập tức đánh rạp toàn bộ quỷ hồn.

Nhân lúc lệ quỷ còn chưa khôi phục, Phượng Thanh Di liền kéo Đoan Mộc Mạc Ly tránh qua chỗ vàng giấy giờ đã rơi lả tả dưới đất, nhanh chóng vòng vào cửa hông bên cạnh.

Đoan Mộc Mạc Ly lúc này cũng không cố kỵ việc không được phát ra âm thanh nữa, sau khi Phượng Thanh Di mang theo y vô kinh vô hiểm đi qua một cánh cửa và hành lang gấp khúc, liền hướng người phía trước giật giật ống tay áo: "Nhìn ngươi thông thạo đường đi như vậy, chẳng lẽ đã từng gặp qua địa phương giống với nơi này rồi sao?"

Phượng Thanh Di hướng y mỉm cười gật đầu, bước đi dài lại nhanh, nháy mắt đã dẫn cả hai qua một cửa nữa: "Nơi đây đích thực cấu trúc giống với toà phủ tại Vọng thành. Nhưng vì là trận pháp nhốt quỷ, nên không thể đi loạn, phải giải theo thuật Bát môn độn giáp."

"Ra là vậy..." Đoan Mộc Mạc Ly gật gù tỏ ý đã hiểu, lại hướng người kia híp mắt tươi cười: "Thế giờ chúng ta đi đâu đây?"

Phượng Thanh Di nắm tay y kéo lại gần mình hơn một chút, sau đó mới ấm giọng trả lời: "Qua tử môn, tới sinh môn."

Trận pháp nhốt quỷ thông thường có thể công phá bằng hai cách, một là cưỡng ép phá trận, hai là giải theo Bát môn độn giáp.

Khai môn, hưu môn, sinh môn, thương môn, đỗ môn, cảnh môn, kinh môn và tử môn. Tổng cộng tám cửa, mỗi cửa một biến số, nếu đi nhầm sẽ không thể thoát khỏi cục này, sai hướng không chết thì cũng bị thương. Nếu cả hai đã lựa chọn không mạnh mẽ phá trận, vậy thì nhất định phải tìm được sinh môn, từ đó thoát ra, phá được trận cục.

Chỉ có điều, thật ngại quá, Chúc Chú trận phòng hộ Thiên Sơn của phượng hoàng tộc kỳ thực cũng được dựng lên dựa theo nguyên lý Độn giáp kia. Mà không chỉ dựa trên, còn đã biến hoá tới đỉnh cao nhất của Bát trận đồ.

Phượng Thanh Di đã quá quen cách phá giải loại trận pháp này, biết cửa nào sẽ mở ra sinh cơ, cửa nào sẽ dẫn tới tử địa. Hắn dừng một chút, sau đó xoay mũi chân, quả quyết chọn hành lang gấp khúc bên tay phải, băng qua sân nhà, ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt trên cửa, không chút suy nghĩ đẩy ra cánh cửa thứ ba.

Cửa hông đỏ thẫm mở toang, kẹt "rầm" một tiếng va vào bờ tường phía sau.

Âm thanh này có lẽ đã đánh động tới quỷ hồn, bốn bề vắng lặng bỗng phát ra tiếng bước chân từ xa, đang đồng loạt hướng về đây mà phóng tới.

Chỉ tiện tay mở cái cửa mà lại chọc phải mấy chục con quỷ đuổi theo, trò vui này hơi quá rồi thì phải!

Chỉ là nếu Phượng Thanh Di và Đoan Mộc Mạc Ly đi đường không muốn tạo tiếng động, thì có thể hoàn toàn không gây ra bất cứ âm thanh nào. Tuy nhiên quỷ hồn nơi này thật sự có chút yếu, bọn họ sau khi nhẹ nhàng đánh văng một nhóm lệ quỷ hơn chục kẻ về phía sau, tốc độ di chuyển nhanh chóng ban đầu giờ đã biến thành thong thả ung dung, tựa như đang dạo trong nhà mình.

Cả hai đã đi qua hơn mười cánh cửa trong toà phủ như mê cung này rồi, trên đường đụng phải vài ba âm hồn, những kẻ đó vốn đang thẫn thờ lượn qua lại trong sân, sau khi nhìn thấy bọn họ thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, sát khí lập tức tăng vọt, ầm ĩ đuổi theo phía sau, khiến một đám người và quỷ như đang chơi trò dân làng bắt kẻ trộm.

Trong đó có mấy tiểu cô nương trông có vẻ yếu đuối, nhưng trên đường đuổi theo, dùng tay không nhổ bật một gốc cây già, phi thẳng về phía bọn họ.

Phượng Thanh Di và Đoan Mộc Mạc Ly vẫn vô cùng trấn định. Đoan Mộc Mạc Ly còn thuận tay đỡ được thân cây kia, sau đó ném trả về cho các nàng.

"..."

Toà phủ rất rộng lớn, lệ quỷ lại kiên trì bám theo không chịu buông, sau khi Đoan Mộc Mạc Ly thản nhiên đá văng một bàn tay quỷ vừa mới vươn ra, Phượng Thanh Di cuối cùng cũng đưa bọn họ vòng qua một cửa hông, thành công cắt đuôi quỷ hồn.

Lúc này, trước mặt cả hai là một hành lang dài hẹp, cuối hành lang có một cánh cửa sơn gỗ đỏ. Ván cửa sạch sẽ không vương chút bụi, tựa như vẫn được người thường xuyên sử dụng.

Phượng Thanh Di cũng nhận ra điểm bất thường, lực đạo mở cửa tiết chế nhẹ hơn lúc đầu rất nhiều. Sau khi cả hai tiến qua liền chắn phía trước Đoan Mộc Mạc Ly, kéo y đi vào một khoảnh sân hình vuông.

Trong sân chỉ có duy nhất một căn phòng, âm khí vô cùng yếu ớt. Khắp sân vắng tanh, trừ bọn họ ra thì ngay cả một bóng quỷ cũng chẳng có.

Đoan Mộc Mạc Ly thấy trước mắt chỉ còn duy nhất căn phòng kia là có cửa, thoáng ngạc nhiên: "Chẳng lẽ đó chính là sinh môn, sau khi bước qua chúng ta sẽ ra khỏi trận pháp?"

Phượng Thanh Di gật đầu, trong lòng thầm tính toán lại bát vị của trận thêm một lần nữa, sau khi khẳng định chắc chắn mới hướng địa phương kia đi tới. Nhưng lúc này, cả hai bỗng nghe thấy tiếng người loáng thoáng đột nhiên truyền ra từ căn phòng trống vắng.

Phượng Thanh Di vừa giơ chân thì chợt thu lại, mũi chân chuyển hướng, nắm tay Đoan Mộc Mạc Ly, lặng yên không một tiếng động nép sau cột hành lang.

Sao lại có người?

Đoan Mộc Mạc Ly bị Phượng Thanh Di che khuất tầm mắt, nghiêng mình từ trong lòng hắn nhòm ra. Tiếng nói trong phòng dần dần rõ ràng hơn, giọng nói nghe hơi quen tai. Đến khi cửa phòng "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, người trong phòng chậm chạp vượt qua cửa, bước ra một chân, Đoan Mộc Mạc Ly mới kinh ngạc sực phản ứng lại...

Đó là giọng của Tề Trạch Dương.

Bình luận

Truyện đang đọc