PHƯỢNG NGHIÊN TRẤN QUỐC

Vừa gấp gáp đi đến chính viện, Trầm Thư Kính vừa nghe Tôn Dạ kể lại sự tình. 

Thì ra Trầm Ngôn rượu chè be bét, đã bỏ việc quân doanh hơn cả tuần nay. Ở trên triều chính Sùng Kha đế có quở trách Trầm Tường một chút. Nào ngờ Trầm Tường cảm thấy mất mặt, vừa về tới nhà liền cho người lôi Trầm Ngôn ra chính viện, muốn đích thân xử trí y.

Trầm Thư Kính nghe xong, trong đầu hoài nghi vì sao Trầm Ngôn lại say khướt đến bỏ việc? Không phải chức vị tướng quân là chức quan ca ca muốn nhất hay sao? 

Tuy nghi ngờ, song Trầm Thư Kính cũng không hỏi ra miệng, im lặng tăng nhanh bước chân.

Vừa vào đến chính viện, Trầm Thư Kính đã thấy Tô Tịch khóc đến hoa lê đái vũ*, tay giữ chặt lấy Trầm Ngôn vẫn còn đang mơ mơ màng màng trong men rượu, gào lên cầu xin:

“Lão gia, người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Đánh nữa Ngôn nhi nhất định sẽ chết, lão gia, đừng đánh nữa”.

Chỉ thấy Trầm Tường cầm trên tay roi sắt- tuy mỏng nhưng đánh trên người một phát cũng mất nửa cái mạng- đây là gia pháp của Trầm gia. Trầm Thư Kính hốt hoảng trong lòng, thật không ngờ Trầm Tường lại dám mang gia pháp ra xử trí ca ca.

Từ xưa đến giờ ca ca luôn là niềm tự hào và là đích trưởng tử duy nhất của Trầm Tường. Trầm Thư Kính cứ nghĩ Trầm Tường nhất định sẽ không bao giờ làm tổn thương đến ca ca, nào ngờ là nàng quá xem nhẹ chuyện mặt mũi đối với Trầm Tường rồi.

Thấy Trầm Thư Kính tiến vào, người hầu trong phòng liền đồng loạt hành lễ:

“Quận chúa an”.

Phất phất tay, Trầm Thư Kính trông thấy Trầm Tường còn muốn đánh nữa, vội vàng chạy đến. Vừa nói vừa giúp Tô Tịch nâng Trầm Ngôn toàn thân men rượu dậy:

“Phụ thân, người đừng đánh nữa. Ca ca lúc này đang không biết gì, người đánh nhiều như vậy huynh ấy cũng chẳng biết tại sao. Khó tránh khỏi sẽ oán hận người, người không phải chỉ có một đích tử hay sao?”.

Lời này của Trầm Thư Kính thật sự đã đâm trúng huyệt đạo của Trầm Tường. Bởi vì Trầm Ngôn là đích tử, nên ông mới chỉ dùng gia pháp, nếu nó không phải là đích tử xem, ông nhất định giết quách nó cho rồi.

Tô Tịch thấy nữ nhi đến, cũng vội vàng khuyên Trầm Tường, bà thật sự lo ông sẽ đánh trúng lên người tiểu nữ nhi:

“Lão gia, ngươi đừng đánh nữa, Kính nhi đang ở đây. Nếu không cẩn thận đánh trúng con bé thì làm sao bây giờ?”.

Trầm Tường nhìn Trầm Thư Kính, suy tính thiệt hơn trong đầu. Trầm Thư Kính giờ đã là Phượng Nghiên quận chúa do đích thân Hoàng đế ngự phong, cũng đã tính là một nửa hoàng thất. Nếu không cẩn thận đánh trúng nó thì hậu quả có thể nếm được rồi.

Vốn đã định bỏ roi xuống, nhưng giọng nói mị hoặc đầy quen thuộc của An thị lại vang lên:

“Ai nha lão gia, thiếp cũng đã nghe nói sự tình làm người mất mặt trong Cần Chính điện. Đại thiếu gia đây thật là quá đáng a, không đi làm việc, lại trốn trong viện ngày đêm say khướt, hại lão gia lại mất mặt trong chốn quan trường như vậy a”.

Sự tình vốn đã dịu xuống, nay lời của An thị nói chẳng khác nào trực tiếp châm một mồi lửa trong người Trầm Tường. Trầm Tường hai mắt long sòng sọc, thế mà thật sự vung roi lên, đánh xuống người Trầm Ngôn.

Trầm Ngôn tuy mơ mơ màng màng, nhưng nãy giờ lôi kéo cùng ăn vài roi cũng đã làm hắn tỉnh. Vốn định lui về sau, nhưng nào ngờ Trầm Thư Kính đã chắn trước hắn.

Trông thấy Trầm Tường thật sự đánh tới, Trầm Thư Kính dư quang nhìn An thị một cái, liền nhanh chóng tiến lên, dùng lưng đỡ cho Trầm Ngôn.

“Chát” một tiếng vang dội, Trầm Thư Kính cảm thấy đau đến trước mắt đột nhiên tối đen trong một khoảnh khắc, sau đó phía sau truyền đến cảm giác đau đến tê dại.

Hành động này của nàng thật sự làm chấn động mọi người. Tô Tịch là người tỉnh táo đầu tiên, hét lên kinh hãi rồi buông Trầm Ngôn ra, tiến tới đỡ lấy Trầm Thư Kính. Bà không dám mạnh tay, bởi sau lưng của Trầm Thư Kính đã sớm huyết nhục mơ hồ*.

Trầm Ngôn trừng lớn hai mắt kinh ngạc nhìn Trầm Thư Kính, rồi đưa ánh mắt phẫn hận nhìn về phía Trầm Tường, phẫn nộ gào lên:

“Trầm Tường, ông thấy đủ rồi đi? Roi sắt này đánh xuống là mất nữa cái mạng, ông còn đánh mạnh như thế, ông là muốn giết luôn nhi nữ phải không?”.

Ai cũng không ngờ rằng, Trầm Thư Kính vậy mà thật sự sẽ đỡ thay cho Trầm Ngôn. Chỉ thấy nàng đau đến trên trán đầy mồ hôi lạnh, nhưng khí thế lại không yếu, nhàn nhạt nhìn Trầm Tường:

“Đánh cũng đã đánh xong, phụ thân là hài lòng rồi đi? Vậy thì để cho con và ca ca hồi viện tử chăm sóc vết thương, được chứ? Phụ thân yên tâm, chuyện này con sẽ không truy cứu, xem như là con thay ca ca nhận roi này”.

Nói đoạn nàng nhìn Tô Tịch, lại nhìn Trầm Ngôn, nói:

“Mẫu thân, người đưa con về Hoà Kính viên đi, không cần gọi đại phu cho con. Còn ca ca, huynh về Hắc Cư viên cho Trầm Nhị và Tôn Dạ băng bó vết thương đi, xong xuôi tất cả thì đến Hoà Kính viên, muội có điều cần nói với huynh”.

“Được”, Trầm Ngôn cùng Tô Tịch đồng loạt gật đầu, cũng không hỏi vì sao Trầm Thư Kính không muốn tìm đại phu, bởi vì Tô Tịch đã sớm bị máu đỏ sau lưng nàng doạ đến tay chân luống cuống.

Ba mẫu tử Tô Tịch cứ thế đưa nhau về viện tử, trong chính viện chỉ còn lại Trầm Tường trên tay đang còn cầm roi sắt cùng với An thị vừa mới õng ẹo ngồi xuống. 

Lần trước ông ta đánh bà ta, bà ta còn chưa có trả lại đâu. Vốn nghĩ sẽ đánh trúng Trầm Ngôn, nào ngờ lại đánh trúng Trầm Thư Kính. Lần này quả thật là trời giúp người mà. Đánh trúng Trầm Ngôn thì chỉ là cha dạy con, song nếu đánh phải Trầm Thư Kính thì chính là mạo phạm quận chúa, bà ta quả thật là trông ngóng xem Trầm Tường hối hận xanh mặt a.

Trầm Tường nhìn roi sắt còn dính chút máu, trong lòng loạn một đoàn. Ông quả thật trọng mặt mũi, nhưng cũng rất cần nhi nữ. Lần này đánh Trầm Ngôn bằng gia pháp chính là cũng có tư tâm. Trầm Ngôn từ sớm đã luyện võ, mình đồng da sắt, đánh trên người y ông lại không dùng quá nhiều sức, nhìn máu me như thế nhưng thật ra chỉ là xướt da bầm một chút mà thôi.

Nhưng với Trầm Thư Kính thì khác. Nàng là tiểu thư khuê các, da mềm thịt yếu, đó giờ chưa bao giờ luyện võ qua, mà lúc đó ông bị An thị kích thích, xuống tay là dùng hết sức. Nào ngờ là thật sự đánh đến huyết nhục mơ hồ rồi.

Ngẩng đầu nhìn An thị vẻ mặt hài lòng, Trầm Tường cả khuôn mặt đều đen kịt. Hay cho An thị, châm ngòi thổi gió khiến ông tự tay đánh nhi nữ của mình. Đánh trúng dù là Trầm Ngôn hay Trầm Thư Kính, ông cũng chính là bất lợi. Nghĩ đoạn, ông gằn giọng nói với Trầm quản gia Trầm Nhất:

“Cho người đem An di nương về Bạch Mai viện, hảo hảo trông giữ. Không có lệnh của ta không được phép thả ra, cũng không cho ai đến thăm”.

Mặc An thị la hét kêu gào, mấy thô sử bà từ cứ thế mạnh mẽ lôi kéo An thị về Bạch Mai viện. 

Nhưng Trầm Tường không biết, lần này nhốt An thị là nhốt luôn tính mạng bà ta. Đến khi Trầm Tường phát hiện thì bà ta đã sớm là một cái xác khô rồi. Dẫu vậy, đó là chuyện của những chương sau.

—Chú thích—

*Hoa lê đái vũ: hoa lê trong mưa, ý chỉ vẻ đẹp khi mỹ nhân khóc. 

*Huyết nhục mơ hồ: máu thịt lẫn lộn.

Bình luận

Truyện đang đọc